Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"... Giang hồ cuồn cuộn xa xôi, nói đến Hầu Quyền Lý gia ta, mới thấy hình thức ban đầu là thời kỳ Ngụy Tấn, nhưng muốn nói tụ tập sở trường chúng gia, thông hiểu đạo lý, trong đó nhân vật trọng yếu nhất là đại tướng khai quốc của Võ Triều ta, Viên Định Thiên. Hai trăm năm trước, chính là vị tướng quân Bình Đông này, kết hợp chiến trận chi pháp, ly thanh hầu quyền đằng, dịch chuyển, dời., Lật, chuyển kỳ diệu, nhất định lớn, tiểu hầu quyền phân biệt. quyền của đại hầu cương mãnh, bước tiến nhanh, như điên cuồng, lui lại sát cơ, ở giữa, kết hợp với côn pháp, trượng pháp, chiếu rọi roi thép của Hầu vương... "
Buổi chiều mùa thu ánh nắng ấm áp, dưới mái hiên trước giáo trường bảo Lý gia, lão nhân Lý Nhược Nghiêu miệng nói chuyện liên quan tới Hầu quyền, thỉnh thoảng vung vẩy cánh tay, giơ cao mộc trượng, động tác tuy rằng không lớn, nhưng cũng có thể khiến người hiểu biết nhìn ra uy thế ẩn ẩn của hắn nhiều năm luyện quyền, như phong lôi nội liễm, không thể khinh thường. Nghiêm thiết chung quanh, đám người Nghiêm Vân Chi nghiêm nghị, ánh mắt đều trở nên nghiêm túc.
"Không thể tưởng được là y bát của Viên Bình Đông, thất kính, thất kính." Nghiêm Thiết chắp tay khen ngợi.
"... Còn về Tiểu Hầu Quyền." Được sự kính nể này, ông lão cười ha hả: "Tiểu hầu quyền pháp linh động, âm độc, bí quyết của công phu chủ yếu là ở dưới bàn cờ và nhãn lực. Lòng bàn chân nhìn như gió chạy nhưng kì thực trọng tâm đã mọc rễ, xê dịch nhấp nhô, người ngoài nhìn vào hoa trong hoa xinh đẹp., Khảo nghiệm mới là công phu thật sự. Suy nghĩ một chút, ngươi không có việc gì ở trên đỉnh núi kia nhảy tới nhảy lui, dưới chân không có công phu, địch nhân không có đánh, mình bị thương trước, vậy chẳng phải là mất mặt sao. Cho nên, càng thấy linh động, công phu hạ bàn kỳ thật càng vững chắc, công phu hạ bàn ổn định, thân hình dịch chuyển khiến người ta không nắm bắt được, vậy kế tiếp chính là công phu trên tay... "
"... Ta nói Tiểu hầu quyền âm độc, đó không phải nói xấu, Lý gia tiểu hầu quyền của chúng ta, chính là chỗ nào cũng hướng về chỗ yếu hại." Lão nhân giơ ngón tay lên, ra tay như điện, hư không điểm vài cái, chỉ phong gào thét trên không trung, chỉ phong gào thét khắp nơi.", "Con mắt! Yết hầu! eo! Xúc Âm! Những công phu này đều là tinh yếu của tiểu hầu quyền. Nên biết Bình Đông tướng quân kia là người từ trên chiến trường xuống, chiến trường sát phạt, nguyên bản không chỗ nào không dùng cực, bởi vậy những công phu này cũng chính là sát chiêu của chiến trận đối địch, hơn nữa, chính là pháp môn trinh sát của chiến trường đối kháng, đây chính là nguồn gốc của tiểu hầu quyền."
Bên dưới mái hiên của giáo trường lúc này sớm đã bày từng chiếc ghế dựa, mọi người vừa nói chuyện vừa ngồi xuống. Nghiêm Vân Chi nhìn thấy lão nhân ra tay vài lần, vốn đã thu hồi tâm tư nhẹ nhàng, lúc này lại thấy hắn phất tay vài cái, lại càng âm thầm kinh hãi, đây chính là nơi ngoại hành xem náo nhiệt, nội hành canh cửa.
Lão nhân phất tay cho thấy lão chỉ là một ông lão tầm tuổi mà thôi. Nhưng trong mắt Nghiêm Vân Chi luyện kiếm pháp nhiều năm, ngón tay lão nhân như móc sắt vừa rồi hoàn toàn không có dấu hiệu xuất thủ, cánh tay đã thò ra, nếu mình đứng ở phía trước, nói không chừng tròng mắt đã bị đối phương keo kiệt.
"Học vấn về chiến trận vốn là đạo hung ác nhất trong võ nghệ." Nghiêm Thiết cười phụ họa. "Võ lâm chúng ta lưu truyền nhiều năm như vậy, rất nhiều công phu luyện pháp đều đường đường chính chính, cho dù trăm ngàn người luyện đi cũng không sao, nhưng đấu pháp thường chỉ truyền ba đến năm nguyên nhân., Chính là ở đây. Dù sao người tập võ chúng ta cũng dũng mãnh đấu tàn nhẫn, loại đấu pháp này nếu truyền cho người tâm thuật bất chính, chỉ sợ tổn thất vô cùng lớn, đây chính là đạo lý trong hai trăm năm qua. Bất quá, đến lúc này, cũng không phải thích hợp như vậy."
Nghe hắn nói tới đây, người chung quanh cũng mở miệng phụ họa, "Miêu Đao" nước đá kia mới nói: "Thiên hạ đại loạn, nữ chân nhân hung tàn, bây giờ không phải là lúc nhà nào đóng cửa tu luyện võ, cho nên, Lý gia mới mở cửa, để hương dũng, thanh tráng xung quanh phàm ai có chút khí lực đều có thể tới đây tập võ, Lý gia mở cửa truyền thụ quyền hầu lớn nhỏ, không giấu tư tâm, đây mới là nơi Lý gia lão đại làm cho ta bội phục nhất nước đá!"
"Lý gia cao thượng, khiến người ta khâm phục, khâm phục."
"Sự tình Nghiêm gia cũng giống vậy, Thái Uy công ám sát Cừu Lăng, mấy lần thành công mới thật sự khiến người ta kính nể."
Võ Triều thiên hạ tĩnh lặng hơn mười năm, tập võ giả di chuyển từ bắc nam, truyền nghệ, giống như Nghiêm gia, Lý gia đại tộc thuận gió mà nổi lên, khẩu hiệu đánh, kỳ thật đều có cùng loại. Lúc này kính nể lẫn nhau, mỗi người đều lấy lòng, chủ khách đều vui vẻ.
Mà ở quảng trường phía dưới, Nghiêm Vân Chi có thể nhìn thấy những công trình tu luyện Hầu Quyền ở khắp nơi, như treo những cái bình gốm trên giá, những cọc gỗ dài ngắn không đồng nhất, các loại công phu luyện tập..., Tất cả đều biểu hiện ra đặc sắc của Hầu Quyền. Lúc này, mấy tên đệ tử tu tập Hầu Quyền của Lý gia đã tụ tập lại, chuẩn bị kỹ càng diễn võ, sau đó lại trao đổi một lát, dưới sự ra hiệu của Lý Nhược Nghiêu, biểu diễn cho mọi người trong Nghiêm gia bộ trang phục Hầu Quyền.
Sau khi nữ chân nhân chiếm lĩnh Trung Nguyên, các lộ nhân sĩ Lục Lâm bị đuổi về phía nam, bởi vậy mang đến một đợt thuỷ lưu giao lưu, dung hợp với nhau. Giống như thế lực như Lý gia, Nghiêm gia gặp nhau, sau đó biểu diễn lẫn nhau, luận bàn xem như là chuyện cực kỳ bình thường. Quan hệ lẫn nhau không quen thuộc., Có lẽ chỉ biểu diễn một chút thói quen luyện pháp, nếu quan hệ tốt, sẽ không thiếu những thủ đoạn "tuyệt sinh", thậm chí là truyền nghệ cho nhau, cộng thêm lớn mạnh. Trước mắt biểu diễn trên bộ lộ này mới chỉ làm nóng người, Nghiêm Vân Chi vừa nhìn, vừa nghe đám người Lý Nhược Nghiêu và Nhị thúc bên cạnh kể chuyện giang hồ nhàn nhã.
"... Đại hầu quyền sau khi được truyền xuống từ Viên Bình Đông, lại qua trăm năm nữa mới được truyền tới tay kỳ nhân vương Hạo năm đó. Tên tuổi của vị tiền bối này có lẽ chưa từng nghe qua, nhưng năm đó chính là đỉnh đỉnh đại danh..."
Lý Nhược Nghiêu nói tới đây, đọc qua rất nhiều tiểu thuyết thoại bản, Nghiêm Thiết kiến thức uyên bác nói: "Chẳng lẽ là vị đại tông sư từng được người gọi là "Giang Hồ Tam Kỳ" kia? Ta từng trong một đoạn trong lúc vô tình ghi chép lại đã từng thấy qua thuyết pháp này."
Nghiêm Vân Chi nhìn sang bên này, vểnh tai lắng nghe. Trong lúc đó Lý Nhược Y vuốt râu cười ha hả.
"Không sai, nhị gia kiến thức thật rộng rãi. Giang hồ tam kỳ rốt cuộc là nhân vật như thế nào, nói đến hai người còn lại, có lẽ các ngươi sẽ biết. Trong rừng xanh trăm năm trước, có một vị đao pháp thông thần, thư triện đao kinh lưu truyền hậu thế, họ Tả, tên là truyền thư, đao pháp của người này uyên thâm, ngày hôm nay chảy ra nhất mạch tại Tây Nam, chính là Bá Đao mà mọi người đều biết. Nghe nói năm đó Lưu Đại Bưu chính là người truyền thừa đao pháp của đao kinh họ Tả."
Nghiêm Vân Chi trừng mắt, mới biết Tam Kỳ giang hồ là nhân vật lợi hại như vậy. "Miêu Đao" Thạch Thủy ở bên cạnh hừ một tiếng: "Việc này là thật, tuy ta đã từng có xích mích với Bá Đao, nhưng đối với đao của Tả gia lại cực kỳ bội phục."
Lý Nhược Hoán cười: "Về phần một vị khác trong giang hồ tam kỳ, thậm chí còn có tiếng tăm lớn hơn so với Tả Tả truyền thư. Người này họ Đàm, tên Chính Phương, bây giờ hắn đã truyền xuống nhất mạch, thiên hạ không ai không biết, Vân Thủy nữ hiệp chắc hẳn cũng đã nghe rồi."
Hắn mỉm cười nhìn về phía Nghiêm Vân Chi, Nghiêm Vân Chi cũng gật đầu, nghiêm mặt nói: "Chu Tí đại hiệp Chu Bản chính là đệ tử quan môn của hắn."
"Không sai." Lý Nhược Nghiêu nói: "Trong tam kỳ giang hồ, tả truyền thư truyền đao, Đàm Chính Phương sinh ra thương, bổng, về phần Chu Mẫu Chu đại hiệp bên này, lại thêm múa tay, chọc chân đếm đủ đường, khai chi tán diệp. Còn về phía Vương Hạo tiền bối bên này, lại dung hợp hầu quyền lớn nhỏ, bạch viên thông tay., Chân chính làm Hầu quyền thành đại quyền chủng một đời, Vương Hạo tiền bối truyền thừa có mười ba đệ tử, hắn là sơ đại "Hầu Vương", về phần nếu thiếu nơi này, chính là đời thứ ba "Hầu Vương", đến được Ngạn Phong, chính là đời thứ tư... Kỳ thật, cái tên Hầu Vương này, mỗi một đời đều có tranh đoạt, chỉ là người bên trên giang hồ không biết, lúc trước hung nhân đời kia Cừu Thiên Hải, vẫn một mực mơ ước có tên như thế..."
Diễn võ phía dưới tiếp tục, Nghiêm Vân Chi nghe Lý Nhược Hoán nói, ban đầu khen hắn một phần nhà mình, cảm thấy có chút phiền muộn, đến lúc này lại say sưa.
Kỳ thật tuy rằng tiểu thuyết võ hiệp đã có rất nhiều, nhưng trong rừng xanh chính thức thông hiểu các loại chuyện lý thú, còn có thể chậm rãi nói ra lão tiền bối. Trước đây phụ thân dẫn nàng tới bên Gia Ngư đấu Thái Lục Thông Lão Nhân, kiến thức đối phương rộng rãi., Khí độ ung dung từng khiến nàng thuyết phục, mà đối với loại quyền chủng như Hầu Quyền xem ra buồn cười, nàng ít nhiều cũng có chút khinh thường, lại không thể tưởng được vị lão nhân này một mực bị huynh trưởng Lý Nhược Khuyết che đậy, lại cũng có phong thái bực này.
Lại nhìn xuống phía dưới diễn võ, liền nhìn ra không ít diệu dụng.
Sau khi biểu diễn theo kịch bản của Hầu Quyền, Nghiêm gia cũng phái nhân thủ biểu thị tinh nghĩa của Đàm Công kiếm, tiếp theo lại có đệ tử hầu quyền luận bàn với đệ tử Nghiêm gia. Kỳ thật đến lúc này, song phương đều rất nể mặt nhau, âm thầm trao đổi với nhau.
Đoạn đường này Nghiêm gia đi về phía Giang Trữ, bái hội Thông Sơn huyện bên này, vốn là có mấy tầng ý nghĩ. Ý đồ trọng yếu nhất trong đó là đả thông một con đường xuyên suốt đồ vật —— dù sao Nghiêm gia Nghiêm Vân Chi và Thời Phong kia một khi thành lập, song phương thuận tiện có thể có lợi ích mật thiết qua lại, có thể có một con đường như vậy, tương lai phát tài thế nào cũng có khả năng, mà Lý gia cũng có thể làm một cái vòng mấu chốt mà thu lợi.
Đương nhiên, ý đồ phức tạp như vậy không có khả năng đã định, rất có thể còn phải đợi đến khi Giang Trữ tìm Lý Ngạn Phong quyết định.
Mà dưới ý đồ cao nhất này, có thể qua lại một phen, tự nhiên là thành lập hảo cảm trước, làm thế gia võ học, giao lưu công phu lẫn nhau. Mà dưới tình huống đại sự thông lộ không thể đàm phán thỏa đáng., Còn lại các chi tiết nhỏ, tỷ như trao đổi tuyệt chiêu hầu quyền, Lý gia hiển nhiên không keo kiệt, dù sao mặc dù chuyện mua đường phức tạp, nhưng Nghiêm Vân Chi là con dâu của Thời Bảo Phong, Lý gia sao có thể không nể mặt một chút chứ.
Các đệ tử giao lưu trên giáo trường đến giờ đã ngừng, kỳ thật có chút buồn tẻ, đến cuối cùng của diễn võ, kết cục của hòa thượng từ tín bán đứng kia, biểu diễn mấy chưởng lực tuyệt kỹ nội gia, hắn ở trên thao trường làm nứt gỗ vỡ đá, thật đáng sợ, mọi người nhìn thấy mà âm thầm kinh hãi, đều cảm thấy chưởng lực của hòa thượng này nếu in lên người mình, mình làm sao còn có lý lẽ sống sót?
Hòa thượng từ tín biểu diễn xong, Nghiêm gia bên này cũng phái ra một vị khách khanh, biểu diễn tuyệt chiêu uyên ương liên hoàn cước. Lúc này mọi người đều hào hứng, cũng không đến mức phát ra bao nhiêu hỏa khí, quản sự Lý gia bên này "Thiểm Điện Tiên" Ngô Huyên cũng cười xuống đài, hai người lấy cước pháp đấu cước pháp, đánh đến khó phân, qua một hồi, lấy ngang tay làm kết.
Nghiêm Vân Chi xưa nay biết võ nghệ của tên khách khanh này, trong trận luận võ trước mắt, song phương tuy có lưu thủ, nhưng cũng đủ để chứng minh sự lợi hại của cước pháp, nàng thấy mà trong lòng ngứa ngáy khó chịu, rục rịch muốn động. Cứ như thế một lát, "Miêu Đao" Thạch Thủy Phương cũng cười đứng dậy: "Các vị huynh đệ đều đã biểu diễn qua, xem ra cũng nên đến phiên Thạch mỗ bêu xấu rồi? Không biết có vị huynh đệ nào muốn ngứa tay nghề với Thạch mỗ không?"
Nghiêm Vân Chi nhìn nhị thúc bên kia một cái, sau đó mấp máy môi, đứng dậy: "Ngưỡng mộ đại danh Miêu Đao đã lâu, không biết Thạch đại hiệp có thể khuất phục hay không, chỉ điểm tiểu nữ vài chiêu."
Lần này nàng nói chuyện, mọi người nhất thời có chút kinh ngạc, đá thủy phương hơi nhíu mày, càng là không hiểu. Trước mắt nếu biểu diễn thì thôi, cùng thế hệ luận bàn, Thạch Thủy Phương cũng là đại hiệp một phương, ngươi xuất hiện một tiểu bối, hay là nữ, đây có thể tính là có ý gì? Nếu là trường hợp khác, nói không chừng lập tức sẽ đánh nhau.
Cứ như vậy một lát, Nghiêm Thiết và Phương Lương mới cười đứng dậy: "Thạch đại hiệp đừng trách, Nghiêm mỗ xin bồi thường với chư vị một chút, Vân Chi điệt nữ này của ta, mọi người đừng nhìn cô ta văn vẻ lẳng lặng, trên thực tế từ nhỏ đã hiếu võ., Là một võ giả ngốc, ngày thường tất cả mọi người đều đánh nhau thành một đống, không dẫn nàng từ trước đến nay đều không nguyện ý. Cũng là Nghiêm mỗ không tốt, trên đường tới liền nói với nàng về sự thần kỳ của thuật Viên Đao, nàng liền nói sau khi lên núi, nhất định phải thỉnh giáo Thạch đại hiệp Trần Thành. Thạch đại hiệp, ngài xem này..."
Hắn nói tới đây, Nghiêm Vân Chi cũng nói: "Thạch đại hiệp, Vân Chi là vãn bối, không dám nói tới luận bàn, chỉ hy vọng Thạch đại hiệp chỉ điểm vài chiêu."
Nói đến đây, Thạch Thủy Phương nở nụ cười, mọi người cũng đều cười, lập tức gật đầu đáp ứng. Ngô Tạc bên cạnh cười nói: "Thạch đại hiệp, ngươi có muốn đánh thua đâu."
Lý Nhược Hoán lão nhân ở trên cùng cũng cười nói: "Nếu ngươi đả thương Vân Thủy nữ hiệp, chúng ta ở đây cũng không đồng ý."
Thạch thủy phương cười khổ nhíu mày: "Cái này thật khó khăn."
Nghiêm Vân Chi vừa nói xong lời này, liền xoay người bước xuống bậc thang, bước chân của nàng nhẹ nhàng quét vài cái, giống như một con chim én leo lên mặt giáo trường cao thấp không đồng đều, hai tay giương ra, đoản kiếm trong tay đột nhiên biến mất sau lưng. Trong ánh mặt trời chiều, nàng đứng vững vàng trên cọc gỗ cao nhất, Phùng Hư Ngự Phong như tiên tử lăng ba, ẩn hiện khí thế lẫm liệt.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Thạch Thủy Phương lắc đầu, lại nói: "Cái này thật khó khăn." Cầm lấy Miêu Đao bên người, đi về phía cọc gỗ bên kia.
Thân thể trần trụi...
Đây là tháng bảy năm nay, tháng hai mươi, mặt trời bắt đầu hạ xuống từ chân trời.
Nghiêm Vân Chi và mọi người đi ra khỏi Thang Nguyệt bảo Lý gia, trên sườn núi gần đó có một đạo quan sát phong cảnh xung quanh. Lý Nhược Hoán lão nhân đang chỉ điểm cho mọi người biết nơi nào là kim binh đánh tới, đâu phải là núi lớn do Lý Ngạn Phong dẫn mọi người tránh né, trong lòng Nghiêm Vân Chi đang nhấm nuốt và phục vụ trận chiến vừa rồi.
Lúc trước trên cọc gỗ tại giáo trường Lý gia, Nghiêm Vân Chi cùng Thạch Thủy Phương tỷ thí dừng lại ở chiêu thứ mười, kết quả thắng bại cũng không có quá nhiều lo lắng, nhưng mọi người nhìn thấy đều kinh hãi lạnh lẽo.
Nghiêm gia kiếm pháp Đàm Công tinh thông đạo ám sát, kiếm pháp lăng lệ ác liệt, có rất nhiều chỗ nguy hiểm; mà thuật Viên Đao trong tay Phương Thạch Thủy lại càng hung lệ quỷ quyệt, một đao như bầy rắn tứ tán khắp nơi., Nghiêm Vân Chi có thể nhìn thấy, mỗi một đao hướng về đều là chỗ yếu hại của con người, chỉ cần bị bầy rắn này tùy ý cắn một cái, liền có thể làm cho người trí mạng. Mà Thạch thủy mới có thể đánh bại nàng trên chiêu thứ mười, thậm chí điểm đến là dừng, đủ để chứng minh tu vi của hắn xác thực hơn xa mình.
Mà mặt khác, trải qua trận luận bàn này, người ngoài nói tiếp, đối với nàng "Vân Thủy nữ hiệp" này cũng không có nửa điểm khinh thị. Đám người Lý Nhược Nghiêu, Ngô Triết, Từ Tín, hòa thượng đa số đều nghiêm mặt gật đầu, Đạo Thập Thất tuổi luyện kiếm pháp tới trình độ này., Thật không dễ, đối với cách nói nàng từng giết qua nữ tử chân nhân, chỉ sợ cũng không có ý nghi ngờ, mà ở bên phía Nghiêm Vân Chi, nàng biết, mình tại một ngày tiếp theo, là ở trên võ nghệ xác thực vượt qua vị "Miêu Đao" này phương diện nước đá.
Mọi người ở giữa sườn núi, nhìn ánh nắng chiều buông xuống, trong lòng Nghiêm Vân Chi thầm nghĩ tới chuyện võ nghệ —— trừ võ nghệ ra, thật ra nàng cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Hôn nhân kế tiếp, cũng không phải là chuyện nàng có thể quyết định, nàng cũng không biết tính tình nhi tử của Thời Bảo Phong như thế nào., Là loại người nào, đại bộ phận đời sau của tuyệt đại bộ phận, đều không phải nàng có thể khống chế được, nhưng chỉ có chút võ nghệ trên tay, nàng có thể nắm rõ ràng, nắm giữ rõ ràng.
Một đám giang hồ hào khách trò chuyện, một mặt cười to, cô không tham dự, trong lòng hiểu ra, thật ra cuộc sống giang hồ như vậy, cách cô cũng vô cùng xa.
Đây không phải tương lai của nàng.
Nhưng cho dù gả cho người, sinh con, nàng vẫn có thể tập võ, đến một ngày nào đó tương lai sẽ trở nên vô cùng vô cùng lợi hại. Cũng không chừng, nhi tử của bảo phong, tương lai phu quân của mình là người quan tâm thiên hạ, tương lai của mình, cũng có thể biến thành đại hào kiệt bá đao Lưu Tây dưa, đại tướng quân, tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó.
Đây là địa phương bên ngoài của Tuyền Cơ bảo Lý gia, gần xa xa cũng có nhà cái Lý gia đang đi lại, nàng cũng không chú ý tới những người bình thường này, chỉ là trong lòng nghĩ đến chuyện võ nghệ, chú ý tới từng võ nghệ cao cường xung quanh. Cũng vào lúc này, địa phương cách đó không xa, bỗng nhiên có động tĩnh truyền đến.
"Này, quản sự họ Ngô."
Có người hô một câu như vậy.
Giọng nói kia non nớt, mang theo tiếng vịt đực khi thiếu niên thay đổi, bởi vì ngữ khí không tốt, rất không được vui. Đám người bên này thưởng thức phong cảnh vẫn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Vân Chi trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng "Quản sự họ Ngô" là ai. Nhưng nam tử mặc trường bào đứng gần trang viên Lý gia đã nghe được, hắn trả lời một câu: "Là ai?"
Là "Thiểm Điện Tiên" Ngô Thiên.
Lại có người dám nói chuyện với hắn như vậy? Là đứa trẻ? Nghiêm Vân Chi hơi bối rối, híp mắt nhìn về phía này.
Trong trời chiều, đi tới bên này, quả nhiên là thiếu niên tuổi tác không lớn lắm, vừa rồi y tựa hồ ngồi uống trà bên cạnh bàn trà bên đường nhà cái, lúc này đang đi tới bên kia Ngô Ngọc., Trong miệng hắn nói: "Ta là tới trả thù." Lời này mang theo âm thanh "a", bình thản mà ngây thơ, có loại cảm giác đương nhiên hoàn toàn không biết chuyện này lớn bao nhiêu, nhưng là người giang hồ, mọi người đối với hai chữ "Tầm thù" đều mẫn cảm dị thường, trước mắt đã chuyển ánh mắt qua.
Trong bóng mặt trời chiều, thiếu niên đi về phía trước kéo một cái ghế dài, bước chân cực kỳ bình thường. Không ai biết xảy ra chuyện gì, một gã đệ tử Lý gia bên ngoài giơ tay định ngăn cản người nọ: "Ngươi là cái gì..." Hắn đẩy tay một cái, nhưng không biết vì sao, thân ảnh thiếu niên trực tiếp đi tới, kéo ghế dài lên, tựa hồ muốn đánh "Ngô quản sự" trong miệng hắn.
Đây là động tác đánh nhau lưu loát.
Ngô Thiên Thiên có thể ở trên giang hồ đánh ra cái tên "Thiểm Điện Tiên" này, trải qua huyết tinh trận đâu chỉ một hai lần? Một người giơ ghế dài muốn nện hắn, đây quả thực là một trong những kẻ địch đáng buồn cười nhất mà hắn gặp phải, trong miệng lão cười lạnh mắng một câu gì đó, chân phải gào thét bay ra, đá xéo lên phía trên.
Cái ghế dài trong tay thiếu niên sẽ bị một cước đá gãy, thậm chí cả người hắn cũng sẽ bị đá đến thổ huyết bay ra: Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người đang quan sát chiều tà. Sau đó, mọi người nghe được phịch một tiếng vang thật lớn.
Ánh mặt trời thu vàng sẫm chiếu xuống như ánh mặt trời mùa thu, chiếc ghế dài của thiếu niên vung lên, dùng sức đập xuống, Ngô Thiên vạch một cái, một cước đá mạnh, bay lên trời, có cỏ cây và đất. Theo lý thuyết thì hắn sẽ đá vào cái ghế kia, kể cả thiếu niên vì vung ghế mà nghiêng về phía trước, nhưng không biết tại sao, toàn bộ động tác của thiếu niên, tựa hồ chậm mất nửa hơi thở. Vì vậy hắn vung lên, rơi xuống, đùi phải của Ngô Thương đã đá vào không trung.
Phịch một tiếng, khắp nơi trên mặt đất đều là cỏ và bùn đất, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết làm tim phổi người ta bị róc ra, tiếng kêu thảm thiết kia từ thấp xuống cao, trong nháy mắt khuếch tán ra khắp sườn núi. Ngô Minh ngã trên mặt đất., Hắn vừa mới làm ra điểm tựa chân trái đứng thẳng, trước mắt đã tạo thành hình dạng nhân loại bình thường tuyệt đối không cách nào làm được, toàn bộ đầu gối và xương đùi hắn đã bị nện gãy hoàn toàn.
"A... a a a a a a..." Mọi người lúc này mới ý thức được, thanh âm này là hắn đang kêu.
Chiếc ghế dài trong tay thiếu niên kia không đứt đoạn, sau khi nện đến mức Ngô Ngọc bay ra ngoài, hắn đi theo, dựa theo Ngô Khuyết lại là lần thứ hai nện xuống, lần này chặt đứt ngón tay của hắn, sau đó lần thứ ba.
"Để ta cho ngươi! Chết tiệt! Trùng ghế! Ngươi đá ghế à..."
Trong chiều tà, hắn cầm cái ghế dài, điên cuồng đánh Ngô Thiên...