Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dưới ánh trăng tịch liêu, thân ảnh thiếu niên đột nhiên như mãnh thú lao thẳng tới.
Phảng phất là để dẹp loạn lửa giận trong lòng đột nhiên dâng lên, quyền cước của hắn cương mãnh mà hung liệt, tiến lên bộ thoạt nhìn không nhanh, nhưng mấy động tác đơn giản không chút trì hoãn., Cái chân cuối cùng của người kia bị một cước đạp gãy, thân thể tên thợ săn dưới cùng bị lực lượng khổng lồ đánh cho run rẩy. Người thứ ba dưới cùng vội vàng rút đao, hắn cũng đã cầm trường đao trên hông thợ săn lên, cả đao lẫn vỏ đập xuống.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Người này vung trường đao trên không trung, xương đầu gối đã vỡ nát, lảo đảo rồi nhảy xuống, mà bước tiến của thiếu niên kia vẫn còn đang tiến lên.
Lúc này hắn đối mặt đã là nông dân dáng người khôi ngô thoạt nhìn khờ ngốc kia. Người này thân hình khớp xương thô to, nhìn như thật thà, trên thực tế hiển nhiên cũng đã là một đám "Ông lão" trong tay, một tay hắn theo bản năng định đỡ đồng bạn nhảy sau một chân, một tay khác chụp tới địch nhân.
Hắn đưa tay ra, thiếu niên đi tới buông vỏ đao dài ra, cũng vươn tay trái, trực tiếp nắm lấy hai ngón tay đối phương, mạnh mẽ ép xuống. Tráng hán vóc người khôi ngô này đột nhiên cắn chặt hàm răng, thân thể của hắn kiên trì một cái trong nháy mắt, sau đó đầu gối vặn vẹo quỳ xuống mặt đất, lúc này bàn tay phải của hắn, ngón trỏ, ngón trỏ..., Ngón giữa bị ép tới vặn vẹo về phía sau, tay trái của hắn muốn đẩy cánh tay đối phương ra, nhưng thiếu niên đã đến gần, rắc một tiếng, bẻ gãy ngón tay của hắn, hắn mở miệng muốn kêu to, cánh tay bị bẻ gãy kia thuận thế đẩy lên trên cằm của hắn, hàm răng cắn mạnh, có máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
Người bị đánh nát đầu gối lúc này thậm chí còn chưa ngã xuống đất, tay trái thiếu niên nắm lấy ngón tay tráng hán khôi ngô, ấn một cái, đẩy một cái, ra tay đều vô cùng cương mãnh, đốt ngón tay thô to của tráng hán kia giống như củi khô trong tay hắn, thanh thúy. Lúc này tráng hán kia quỳ trên mặt đất., Thân hình ngửa ra sau, tiếng kêu thảm thiết trong miệng bị cái cằm vừa rồi đẩy vào chính giữa khoang miệng. Tay trái của thiếu niên tức thì giơ lên trời, tay phải trên không trung hợp lại với tay trái, nắm thành một cái trọng chùy, đập thẳng vào mặt tráng hán, nện xuống mãnh liệt.
Từ đầu đến cuối cơ hồ đều là lực lượng trái khớp, thân thể tráng hán kia đụng trên mặt đất, đá vụn bay ngang, thân thể vặn vẹo.
Người đầu gối vỡ nát kia té xuống đất, trường đao trong tay đều bị dọa đến mức rớt xuống đất.
Dưới ánh trăng nhỏ, bóng người đột nhiên xuất hiện này dang hai tay, duỗi hai tay ra.
Sáu người đồng hành thậm chí còn không rõ chuyện gì xảy ra, đã có bốn người ngã xuống dưới thủ đoạn dữ dằn, lúc này nhìn bóng người kia hai tay căng ra, tư thái thư giãn quả thực không giống sinh vật nhân gian. Hắn chỉ triển khai giờ khắc này, sau đó tiếp tục cất bước tới gần.
Lúc này có người kêu lên: "Ngươi là... hắn là ban ngày..."
Người dẫn đầu cầm đầu kia hai tay rút đao, "A" một tiếng hét lớn, mạnh mẽ bổ nhào tới, chém xuống một đao. Một đao gào thét từ bên cạnh người thiếu niên rơi xuống đất, thiếu niên đã tới gần, một tay đặt lên cổ tay cầm đao của hắn, a a a a " dươi sự giãy dụa" hai cái, cổ tay mềm nhũn, hắn không cảm thấy đau nhưng đã không còn khí lực cầm đao, cũng không biết bị cái gì làm tổn thương.
Trường đao rơi xuống đất, hán tử cầm đầu vung quyền đánh, nhưng nắm đấm cương mãnh hơn đã đánh vào bụng hắn, bụng phanh phanh trúng hai quyền, hàm dưới bên trái lại là một quyền, tiếp theo trên bụng lại là hai quyền, cảm giác trên hàm dưới lại trúng hai quyền, lúc hắn ngã trên sườn dốc bên đường, bụi đất văng khắp nơi.
Một người còn lại trong bóng đêm chạy về phía xa.
Bóng người giết tới quay đầu lại, đi tới bên cạnh thợ săn đang giãy dụa trên mặt đất, đá một cước lên đầu hắn, sau đó cúi người cầm lấy trường cung sau lưng hắn, lấy ba mũi tên, bắn về phía xa. Người chạy trốn hai chân trúng tên, sau đó trên người lại trúng tên thứ ba, ngã trong ánh trăng mờ mịt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên dưới ánh trăng, đám người ngã xuống hoặc là quay cuồng, hoặc là vặn vẹo giống như giòi trong bóng đêm. Bóng người duy nhất đứng ở ven đường nhìn một chút, sau đó chậm rãi đi về phía xa, hắn đi đến bên cạnh hán tử bị trúng tên vẫn đang bò trên mặt đất. Qua một hồi, kéo một chân của hắn, dọc theo quan đạo kéo hắn trở lại, ném vào giữa đám người.
Trong bầu trời đêm, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo.
Ngoại trừ một người lúc trước đã nhận ra bóng đen chạy trốn ra, những người khác cho đến giờ phút này mới có thể thoáng nhìn rõ ràng bộ dáng của đối phương, bất quá là thiếu niên hơn mười tuổi, lưng đeo một bao quần áo, giờ phút này lại nghiễm nhiên bắt được đồ ăn về trong động yêu quái, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kỹ bọn họ.
Trong gió đêm, thậm chí hắn đã hừ lên giai điệu kỳ quái, mọi người đều nghe không hiểu hắn hừ cái gì.
"Trời quang mây tạnh, đóa hoa đó nở rộ... Dưới cây gừa hồ có một con ếch nhỏ... Ta đã lớn rồi, đừng có gọi ta là bạn nhỏ... ừm ừm, ếch con, một mình ở nhà..."
Hắn chỉ rõ tất cả mọi người, đứng ở ven đường, có chút không muốn nói chuyện, cứ như vậy đứng ở ven đường hắc ám, như thế hừ xong thích chí con nít, lại qua một hồi lâu, mới quay đầu lại mở miệng.
"Ai phái các ngươi tới? Đây không phải lần đầu tiên chứ?"
Mọi người hoặc rên rỉ, có người khóc nói: "Đại vương..."
"Ta đã nghe được rồi, không nói cũng không sao."
Hắn dừng một chút.
"Không nói thì chết ở chỗ này."
Quân quy của Hoa Hạ quân nghiêm ngặt, đối xử với tù binh là phải bảo trì nhân, bình thường sẽ không ngược đãi tù binh, cố kỵ cũng chưa từng học kỹ xảo tra khảo. Mà ở bên di di, giết người trả nợ, những người này tới giết người, chết ở đây là chuyện vô cùng hợp lý.
Hắn cũng không tính phí quá nhiều công phu.
....
Sau khi tiến hành cuộc trò chuyện vô cùng thân thiết với sáu tù binh.
Bị thái độ thẳng thắn của Ninh cố mà lây nhiễm, sáu người bị đả thương cũng cực kỳ thành khẩn nói rõ chân tướng sự tình cùng các loại chuyện Thông Sơn Lý gia đã làm.
Dưới bối cảnh loạn thế do nữ chân nhân giết tới, một gia tộc phát gia đình chuyên tập võ so với tưởng tượng càng thêm thô bạo. Dựa theo lời nói của mấy người, trước khi lần thứ tư về nam, Lý gia đã ỷ vào quan hệ của Đại Quang giáo để tích lũy một ít gia sản, nhưng so với thân thích, gia tộc phụ cận Thông Sơn, sĩ tộc vẫn chênh lệch không ít.
Sau đó một đội ngũ nữ chân nhân giết tới Thông Sơn, quan viên Thông Sơn, sĩ nhân mềm yếu vô năng, đa số lựa chọn quỳ xuống trước mặt nữ chân nhân. Nhưng Lý Ngạn Phong bắt được cơ hội, hắn mang theo thôn dân bên cạnh di chuyển đi vùng phụ cận trong núi tránh né, bởi vì hắn mang vũ lực, lúc ấy đã nhận được hưởng ứng quy mô lớn, lúc ấy thậm chí cùng một bộ phận sĩ tộc nắm quyền sinh ra xung đột.
Lúc ấy sĩ tộc quỳ xuống đầu hàng cho rằng sẽ được nữ chân nhân ủng hộ, nhưng trên thực tế Thông Sơn là một địa phương nhỏ, nữ chân nhân đến đây chỉ muốn vơ vét một phen nghênh ngang mà đi, bởi vì Lý Ngạn Phong gây cản trở từ trong đó, Thông Sơn huyện không thể xuất ra bao nhiêu "Mua mệnh tiền", đội ngũ nữ chân này vì thế sao chép nhà của mấy hộ gia đình lớn phụ cận, một mồi lửa đốt Thông Sơn huyện thành, nhưng cũng không có chạy vào trong núi đuổi bắt càng nhiều thứ.
Sau khi ra khỏi núi, Lý Ngạn Phong liền trở thành người khống chế thực tế huyện Thông Sơn —— thậm chí một số sĩ nhân gia tộc lúc trước cùng hắn lên núi, sau đó cũng đều bị Lý Ngạn Phong nuốt gia sản: Bởi vì lúc ấy hắn có danh tiếng lãnh đạo kháng kim, bởi vậy rất thuận lợi đầu nhập dưới trướng Lưu Quang Thế, từ đó lôi kéo nhân thủ, tu trúc bảo, bài trừ dị kỷ, ý đồ biến Lý gia doanh thành đại tộc võ học như Bá Đao ở Thiên Nam năm đó.
Dưới danh nghĩa kháng tiền, Lý gia hoành hành ngang ngược trong Thông Sơn, làm không ít chuyện, thí dụ như Lưu Quang Thế muốn khai chiến với bắc, tại Thông Sơn nhất dẫn lính bắt đinh, cái này chủ yếu đương nhiên là Lý gia hỗ trợ làm; cùng lúc đó, Lý gia tại địa phương cướp đoạt dân tài., Vơ vét lượng lớn tiền tài, thiết khí, cũng là vì muốn làm ăn với quân Hoa Hạ ở phía tây nam, bên phía Lưu Quang thế kia có nhiệm vụ. Nói cách khác, Lý gia ở bên này tuy có nhiều việc làm ác, nhưng vơ vét được đồ vật, chủ yếu đã vận chuyển tới "Tây Nam chó má" rồi.
Sáu người bị đánh rất thảm cho rằng: Đây đều là sai lầm của Tây Nam Hoa Hạ quân.
Hơn nữa lại nói tiếp, Lý gia cùng vị đại ma đầu Tây Nam kia là có thù oán, năm đó phụ thân Lý Ngạn Phong Lý Nhược Khuyết chính là bị đại ma đầu giết chết, bởi vậy Lý Ngạn Phong từ trước đến nay không đội trời chung với người Tây Nam, nhưng vì tương lai Từ Đồ mà báo thù, hắn một mặt học theo biện pháp của Bá Đao Trang., Súc dưỡng tư binh, về phương diện khác còn phải hỗ trợ cướp đoạt mỡ dân cung cấp cho dân chúng Tây Nam, bình tâm mà nói, đương nhiên là rất không tình nguyện, nhưng Lưu Quang Thế muốn như vậy, cũng chỉ có thể tiếp tục làm.
Lời giải thích như vậy khiến tâm trạng bình thản trở nên phức tạp. Hắn hơi buồn cười, nhưng bởi vì cảnh tượng tương đối nghiêm túc nên đã nhịn lại được.
Cùng lúc đó, vì bài trừ dị tâm, Lý gia ở địa phương hoành hành giết người, là chuyện có thể ngồi yên, thậm chí trong tú bảo Lý gia cũng thiết lập nhà lao riêng, chuyên môn giam giữ một số người đối nghịch với Lý gia, chậm rãi tra tấn. Nhưng trong lúc bàn giao những chuyện này đồng thời cũng như vậy., Đối mặt với uy hiếp của tính mạng sáu người cũng biểu thị, Lý gia tuy rằng có lỗi nhỏ, ít nhất không lỗ lớn, hắn là kháng kim a, sĩ nhân bản địa đều không kháng kim, chỉ mình hắn kháng kim, còn có thể làm sao đây?
Nói đến sau đó, có lẽ uy hiếp tử vong dần dần nhạt đi, người cầm đầu thậm chí ý đồ quỳ xuống thay Lý gia cầu xin tha thứ, nói: "Chuyến đi nghĩa sĩ nếu không có việc gì, vậy thì rời khỏi Thông Sơn đi, cần gì phải đối nghịch với Lý gia. Nếu Lý gia ngã xuống, dân chúng Thông Sơn tội gì chưa hết. Lý gia là kháng tiền, đại tiết là không thẹn..."
Sắc trời dần dần trở nên cực u ám, gió đêm lạnh, mây phủ ánh trăng, khoảnh khắc trước trời sắp sáng, Ninh Độc trói sáu người lại trong rừng, đánh gãy chân mỗi người một người: Những người này cậy mạnh giết người, vốn giết sạch tất cả cũng không sao cả., Nhưng nếu đã thành thật thật, vậy thì xóa đi sức mạnh của bọn họ, để tương lai bọn họ còn không bằng người bình thường, lại đi nghiên cứu làm sao sống sót, thà dại cảm thấy, đây là cách xử phạt rất hợp lý. Dù sao bọn họ cũng đã nói, đây là thời loạn lạc.
Đối với Lý gia, cùng với vị Ngô quản sự phái bọn họ ra trảm thảo trừ căn kia, thà rằng đương nhiên là phẫn nộ: Tuy rằng chủ quán này phẫn nộ khi nghe tin tức liên hệ giữa Thông Sơn và Tây Nam trở nên nhạt đi một chút, nhưng việc cần làm vẫn phải làm. Mấy người trước mắt nói chuyện "Đại Tiết" rất trọng yếu, đạo lý tựa hồ cũng rất phức tạp, nhưng loại đạo lý vô nghĩa này, ở Tây Nam cũng không phải đề bài giảng phức tạp gì.
Nho sinh kháng kim bất lực, lưu manh kháng kim, như vậy lưu manh sẽ là người tốt sao? Thà rằng đối với việc này luôn là khịt mũi coi thường. Hơn nữa, hiện tại cục diện kháng kim cũng không cần thiết, Kim nhân bại trận ở phía Tây Nam, tương lai có thể đánh tới Trung Nguyên hay không còn khó nói, những người này có phải là " kháng kim" hay không, trên cơ bản Ninh kỵ là không sao cả, Hoa Hạ quân cũng không sao cả.
Đương nhiên, sau khi hỏi kỹ, đối với trình tự làm việc kế tiếp, hắn liền có chút do dự. Dựa theo lời những người này, vị Ngô quản sự kia ngày thường ở tại tú bảo ngoài thành, mà Lý Tiểu Kiệt, vợ chồng Từ Đông ở trong Thông Sơn huyện thành, dựa theo thế lực Lý gia ở địa phương đó., Chính mình giết sạch bất kỳ kẻ nào trong thành, thế lực Lý gia ngoài sợ rằng đều phải hành động, đối với chuyện này, bản thân cũng không sợ hãi, nhưng tổ của Vương Giang, Vương Tú Nương và Hủ Nho lúc này còn đang tập hợp ở Thang gia, thế lực Lý gia khẽ động, chẳng phải bọn họ lại bị bắt trở về rồi sao?
Sáu người này bị đánh gãy chân, trong lúc nhất thời không thể giết chết, chỉ sợ sớm muộn gì tin tức cũng phải truyền về Lý gia, mình kéo dài thời gian quá lâu, cũng không dễ làm gì.
Gió ban sáng nghẹn ngào, hắn lo lắng chuyện này, một đường đi về hướng huyện Thông Sơn. Tình huống có chút phức tạp, nhưng lữ trình giang hồ oanh oanh liệt liệt rốt cuộc cũng triển khai, tâm tình hắn rất vui vẻ, lập tức nghĩ đến phụ thân đặt mình vào tên là Ninh Kỵ, thật sự là có dự kiến trước.
Bởi vì mình gọi là Ninh kỵ, cho nên sinh nhật của mình, cũng có thể gọi là " Kỵ Nhật". Cũng chính là một số kẻ xấu trong tương lai.
"Ầm ầm ầm, ếch con... ếch một mình ở nhà..."
Chân trời lộ ra một cái bụng cá đầu tiên, Long Ngạo Thiên ngâm nga ca, một đường tiến lên, lúc này, một đám người xấu bao gồm cả Ngô quản sự ở bên trong, rất nhiều người đều ở nhà một mình, còn chưa đứng dậy...
Thân thể trần trụi...
Sau hừng đông, trong khách sạn do Thang gia tập hợp, Vương Tú Nương và một đám thư sinh cũng lục tục nổi lên.
Tất cả mọi người đều không ngủ ngon giấc, trong mắt có tơ máu, bên hốc mắt đều có hai mắt đen. Mà sau khi biết được chuyện Tiểu Long rời đi nửa đêm, Vương Tú Nương ở trên bàn ăn sáng sớm lại khóc lên, mọi người trầm mặc, đều có chút lúng túng.
"Các ngươi nói xem, tiểu Long tính tình trẻ tuổi, sẽ không phải lại chạy về Thông Sơn chứ?" Lúc ăn điểm tâm, có người đề xuất ý nghĩ như vậy.
Mọi người suy nghĩ một chút, Phạm Hằng lắc đầu nói: "Không thể nào, hắn trở về có thể báo thù sao? Hắn cũng không phải thật sự là ngu ngốc."
Trần Tuấn Sinh nói: "Trong thời điểm này, có thể một mình đi lại bên ngoài, tiểu long không ngốc."
Lời nói như vậy, mọi người không có phản bác, đối với sự nghi ngờ này, không có người nào dám tiến hành bổ sung: Dù sao nếu tâm tính của vị tiểu long kia thật sự là ngu ngốc, chạy về Thông Sơn cáo hoặc là báo thù, những người như mình xuất phát từ đạo nghĩa, chẳng phải là lại quay đầu cứu giúp sao?
Có thể cứu được sao? Nghĩ đến cũng không được, chỉ là đem mình ném vào trong mà thôi.
Vương Tú Nương khóc một trận vì chuyện của Tiểu Long, Lục Văn Kha đỏ mắt, vùi đầu ăn cơm. Trong toàn bộ quá trình, Vương Tú Nương vụng trộm nhìn Lục Văn Kha vài lần, nhưng Lục Văn Kha không nhìn nàng. Trong lòng hai người đều có khúc mắc, vốn nên bàn luận một lần, nhưng từ hôm qua đến hôm nay, nói chuyện như vậy cũng không có phát sinh.
Nửa đoạn sau của bữa sáng, đám người Phạm Hằng nói về hành trình tiếp theo. Nói đến, có lẽ nên sớm rời đi, nhưng phụ thân của Tú Nương sáng sớm đã tỉnh lại, dựa theo lời nói của tiểu Long, thân thể của hắn tạm thời không thích hợp lặn lội đường xa, cần tĩnh dưỡng hai ngày. Xuất phát từ quan hệ đạo nghĩa, mọi người trong lúc nhất thời cũng không có cách nào lên đường.
Mọi người đều cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Vương Tú Nương ăn xong bữa sáng, trở về chăm sóc phụ thân. Trên mặt và vết thương trên người nàng vẫn như trước, nhưng đầu óc đã tỉnh táo lại, quyết định lát nữa liền tìm mấy vị nho sinh nói chuyện một chút, cảm tạ bọn họ trên đường đi chiếu cố., Cũng xin bọn họ lập tức rời khỏi nơi này, không cần tiếp tục. Cùng lúc đó, nội tâm của nàng bức thiết muốn nói chuyện với Lục Văn Kha, nếu như Lục Văn Kha còn muốn nàng, nàng sẽ khuyên hắn bỏ những chuyện này ở đây: Chuyện này đối với nàng không thể nghi ngờ là một nơi phù hợp.
Mà nếu như Lục Văn Kha không buông xuống được khúc khúc mắc này, nàng cũng không có ý định không mặt dày dán lên, tạm thời khuyên hắn một chút, để hắn về nhà là được.
Ý tưởng như vậy đối với lần đầu tiên động tình là cực kỳ đau lòng. Nghĩ tới những lời nói với nhau, Lục Văn Kha cứ vậy về nhà, mà nàng chiếu cố phụ thân bị trọng thương lại lần nữa lên đường. Tương lai như vậy thì làm sao bây giờ? Trong tâm tình như vậy nàng lại vụng trộm lau nước mắt vài lần, trước lúc cơm trưa, nàng ra khỏi phòng, ý đồ đi tìm Lục Văn Kha nói chuyện riêng một lần.
Nàng đi trong khách sạn mấy lần, không tìm thấy Lục Văn Kha.
Sau đó mới tìm đám người Phạm Hằng, cùng nhau tìm kiếm, lúc này quần áo của Lục Văn Kha đã không thấy, mọi người ở phụ cận nghe ngóng một phen, mới biết được nơi đối phương đi: Lúc trước không lâu, vị đồng bọn trong bọn họ đỏ mắt đeo bao quần áo rời khỏi nơi này, cụ thể là đi hướng nào, lại có người nói là đi về hướng Thông Sơn, lại có người nói thấy hắn đi về phía nam.
Mọi người trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm, Vương Tú Nương lại khóc một trận. Trước mắt liền tồn tại hai khả năng, hoặc là Lục Văn Kha thật sự tức giận quá, Tiểu Long không thể trở về, hắn chạy về, hoặc là Lục Văn Kha cảm thấy mất mặt, liền vụng trộm về nhà. Dù sao mọi người trời nam đất bắc tập trung vào một chỗ, tương lai không gặp lại, khuất nhục lần này của hắn cũng có thể lưu lại trong lòng, không nhắc lại nữa.
Mọi người thảo luận một hồi, Vương Tú Nương nén đau lòng, nói lời cảm tạ với đám người Phạm Hằng, sau đó để bọn họ rời khỏi nơi này. Đám người Phạm Hằng không có trả lời trực tiếp, đều thở dài than ngắn.
Tới xế chiều hôm nay, một đám thư sinh mang theo hành lý cùng tùy tùng, không có chính thức tạm biệt, lặng lẽ rời khỏi nơi này. Cũng như gặp nhau ngẫu nhiên, bọn họ cũng chia nhau giống như lục bình vậy, những người này không có tiếp tục đi về hướng Thông Sơn.
Cùng lúc buổi chiều, Lục Văn Kha về tới Thông Sơn huyện thành, hắn tìm được chỗ huyện nha, hai mắt đỏ bừng, cánh tay run rẩy đứng ở ven đường một hồi.
Nghĩ lại một chút đoạn đường này đi tới Tây Nam, đi tới đi lui năm sáu ngàn dặm. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ, Tây Nam cũng không hung ác như mọi người nghĩ, cho dù là Đái Mộng Vi trong quẫn cảnh, cũng có thể nhìn thấy không ít hành trình quân tử. Hôm nay nữ chân nhân cùng hung cực ác đã đi, bên này dưới trị vì của Lưu Quang Thế Lưu tướng quân, Lưu tướng quân luôn luôn là tướng quân được văn nhân kính ngưỡng nhất.
Ta không tin, thế đạo này sẽ tối tăm tới đây...
Ta không tin, một võ phu thật có thể một tay che trời...
Ta không tin...
....
Hắn gõ vang tiếng trống lớn của huyện nha môn.
Hắn muốn nhìn một chút.
—— thế giới này đến tột cùng.