Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bỗng nhiên trong tiếng ồn ào huyên náo, nha dịch xông vào khách sạn có tổng cộng bốn người, có người cầm Thủy Hỏa Côn, có người cầm đao, có người kéo xích sắt, thấy đám người Lục Văn Khang đứng dậy, đưa tay chỉ về phía mọi người, lớn tiếng hô quát đi tới, sát khí khá lớn.
"Ai cũng không được nhúc nhích! Ai động liền cùng kẻ vô lại tội!"
"Ta chính là Lục Văn Kha của Hồng Châu Lục Châu, hắn phạm tội gì?" Tuy đám người nha dịch trở nên nghiêm khắc, nhưng vẫn tiến lên nghênh đón. Mấy người Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh cũng đều báo danh, làm người của đám sĩ thể, bọn họ cũng không sợ đám nha dịch này, nếu là tình hình bình thường, ai cũng phải nể mặt bọn họ vài phần.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Hắn là trọng phạm! Các ngươi tránh ra..."
Hai bên tiếp xúc trong chốc lát, nha dịch cầm đầu đẩy Lục Văn Khang ra, phía sau có nha dịch hô to: "Các ngươi cũng muốn bị bắt ư!"
Bàn tay Phạm Hằng vỗ lên bàn: "Còn có vương pháp hay không?"
Trần Tuấn Sinh nói: "Ngươi dù sao cũng phải đưa ra lý do chứ."
Một mảnh ầm ĩ, toàn thân vương giang toàn máu ngã trên mặt đất, thà kiêng nhanh chóng kiểm tra thương thế trên người hắn. Vương Giang là người Lục Lâm bán nghệ, luyện qua công pháp cứng rắn mấy chục năm thô ráp, cũng không có quá nhiều bản lĩnh đánh nhau., Nhưng năng lực kháng đánh vượt xa người thường. Cũng bởi vì như vậy, toàn thân hắn bị đánh đập chừng hơn trăm chỗ, mặc dù đại bộ phận đều là bị thương da thịt đơn giản, nhưng thương thế trên đầu, thương thế bên trong gân cốt rất có thể mang đến phiền toái lớn, chỉ là trong lúc nhất thời rất khó kiểm tra rõ ràng.
Nhiều vết thương như vậy, sẽ không xuất hiện trong lúc ẩu đả.
Kiểm tra thoáng một chút, Ninh cố đã nhanh chóng phán đoán. Vương Giang mặc dù nói là người chạy khắp giang hồ Lục Lâm, nhưng võ nghệ bản thân không cao, đảm lượng không lớn, những nha dịch này bắt hắn, hắn sẽ không chạy trốn, tình huống trước mắt này, hiển nhiên sau khi bị bắt đã trải qua thời gian dài đánh nhau mới hăng hái phản kháng, chạy đến khách sạn tìm viện binh.
Mặc dù ngã trên mặt đất, thời khắc này Vương Giang nhớ mãi không quên vẫn là chuyện của nữ nhi, hắn đưa tay chụp vào ống quần của Lục Văn Khang: "Lục công tử, cứu, cứu Tú Nương... Tú Nương bị... Bị bọn hắn..."
Trong miệng hắn nói như vậy, nha dịch bên kia cũng tới gần, hung hăng đá một cước vào đầu Vương Giang. Lúc này khắp nơi đều lộ vẻ hỗn loạn, cố kỵ tiện tay đẩy một cái ghế dài bên cạnh, chỉ nghe bịch một tiếng, cái ghế làm bằng gỗ nguyên vẹn bị đá bay lên. Nha dịch kêu thảm một tiếng, ôm chân nhảy nhót không ngừng, trong miệng cuồng loạn mắng to: "Mẹ nó, ta..."
Đại sảnh khách sạn không phải bàn bát tiên thì là ghế dài, nha dịch này đột nhiên đá một cước vào ghế dài, người bên cạnh cũng không nhìn ra chuyện cụ thể. Vài tên thư sinh hô to: "Có gì từ từ nói..." Nha dịch phía sau đã lao tới, có người xốc bàn lên: "Các ngươi phải che chở cho hung đồ!" Đám người Phạm Hằng nói: "Người này đi cùng chúng ta, tuyệt đối không phải hung đồ? Đừng chạy."
Vương Giang phun ra máu bọt, khóc hô: "Tú Nương bị bọn họ bắt... Lục công tử, phải cứu nàng, không thể để bọn họ, bị bọn họ... A..." Hắn nói tới đây, gào khóc.
Ninh Độc đứng dậy bên cạnh hắn, trong tình huống hỗn loạn đi về phía bàn vuông đánh bài lúc trước? Cầm một chén, đổ ra nước nóng, hóa ra một viên thuốc, chuẩn bị xử lý khẩn cấp cho Vương Giang trước. Niên kỷ của hắn không lớn, khuôn mặt cũng thiện lương, bắt khoái, thư sinh thậm chí Vương Giang lúc này cũng không để ý đến hắn.
Lúc này Lục Văn Kha đã chất vấn với vài tên bộ khoái: "Các ngươi còn bắt con gái của hắn? Nó phạm tội gì?"
Nha dịch vội vã tới đây muốn đá Vương Giang, vốn là vì cắt ngang lời nói của hắn, lúc này đã nói ra chuyện Vương Tú Nương bị bắt? Lập tức cũng nói: "Hai cha con này rất giống với người nhìn trộm quân cơ ngày hôm trước ở ngoài thành, phía trước đang đánh giặc, các ngươi dám bao che hắn? Hay là nói tất cả các ngươi đều là đồng phạm?"
"Bộ đầu của bọn họ bắt Tú Nương, bọn họ bộ đầu bắt Tú Nương... ngay tại tiểu viện phía bắc sao? Các ngươi mau đi đi ——"
Vương Giang la hét trên mặt đất. Gã vừa nói như vậy, mọi người cũng đại khái biết được manh mối sự tình? Có người nhìn thấy Lục Văn Kha, mặt Lục Văn Kha ửng đỏ một trận, xanh một trận, bộ khoái mắng: "Ngươi còn dám ngậm máu phun người!"
Ninh Độc cầm dược hoàn trở lại trước mặt Vương Giang: "Vương thúc, uống trước mấy thứ này đi." Lúc này Vương Giang chỉ nhìn con gái mình, giãy dụa nắm lấy quần áo thàn kỵ: "Cứu Tú Nương..." Nhưng không chịu uống thuốc. Ninh Độc nhíu mày nói: "Được, cứu Tú Nương tỷ, người uống nó đi, chúng ta cùng nhau đi cứu."
Ánh mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn âm trầm, trong nội tâm đương nhiên có chút rối rắm: rốt cuộc là ra tay giết người, hay là dừng lại một chút. Vương Giang bên này tạm thời có thể treo một cái mạng, bên phía Tú Nương tỷ có lẽ mới thật sự là chỗ quan trọng, có lẽ chuyện xấu đã xảy ra, có nên liều mạng lộ ra phong hiểm, đoạt lấy thời gian này hay không. Mặt khác, có phải hay không nhóm năm người Hủ Nho Tổ có thể dẹp yên chuyện này...
Nghe được thanh âm yên lặng, Vương Giang lúc này môi run rẩy bắt đầu uống thuốc. Vài tên bộ khoái cùng thư sinh mắng nhau vài câu, làm ra tư thế mạnh mẽ, nhưng bởi vì sự tình đã lộ ra ngoài sáng, cuối cùng cũng không có liền động thủ, bởi vì bất luận như thế nào, Vương Giang cùng những thư sinh này cuối cùng vẫn là phải đi đến nha môn một chuyến, cục diện hỗn loạn như thế, mấy người căn bản không biết mình đã chết rồi đi trở về vài lần.
"Các ngươi bắt con gái hắn đi đâu?" Lục Văn Kha đỏ mắt quát: "Có phải ở nha môn, các ngươi như vậy có nhân tính hay không!"
"Dù sao cũng phải đi nha môn, đi ngay bây giờ đi!"
Vương Giang dưới đất liền lắc đầu: "Không ở nha môn, không ở nha môn, ở phương bắc..."
"Các ngươi đây là tư trang công đường!"
Trong tiếng nói chuyện của mọi người, vẫn cố kỵ nhìn Vương Giang uống thuốc xong, liền muốn đưa ra quyết định. Cũng vào lúc này, ngoài cửa lại có tiếng động, có người kêu: "Phu nhân, ở bên cạnh!" Sau đó liền có đoàn xe trùng trùng điệp điệp điệp đi tới, hơn mười thanh niên trai tráng từ ngoài cửa xông vào, cũng có một nữ tử, sắc mặt âm trầm, nhanh chóng tiến vào cửa khách sạn.
Nhìn thấy trận chiến như vậy, vài tên nha dịch trong lúc nhất thời lại lộ ra thần sắc sợ hãi. Nữ nhân được thanh tráng bảo vệ mặc áo trắng, bộ dáng thoạt nhìn còn có thể, chỉ là dáng người đã hơi mập lên, chỉ thấy nàng cầm váy đi vào, liếc mắt nhìn, đã xác định được nha dịch ra lệnh lúc trước: "Tiểu Lư đệ hỏi, Từ Đông người khác ở đâu?"
Nha dịch gọi là Tiểu Lư nhíu nhíu mày: "Từ bộ đầu hắn hiện... đương nhiên là ở nha môn nghe sai, nhưng mà ta..."
Hắn còn chưa nói hết, phụ nữ áo trắng kia nắm lấy một chén trà bên cạnh đập tới, chén chưa đập trúng, nhưng lại dọa cho người ta sợ hết hồn: "Không ở nha môn! Không ở nha môn! Không ở nha môn! Họ Lư ngươi đừng có mắt hổ của ta! Đừng để ta hận ngươi! Ta nghe nói các ngươi bắt nữ nhân, đi đâu rồi!"
Nữ nhân này nói khá lớn, nha dịch họ Lư kia vẫn còn do dự, bên này Phạm Hằng đã nhảy dựng lên: "Chúng ta biết! Hắn chỉ về Vương Giang, "Bị bắt chính là con gái của hắn, vị này... Vị phu nhân này, hắn biết chỗ!"
Đám nha dịch này tất nhiên là người xấu, vốn cho rằng trong lúc nhất thời khó mà đối kháng được, ai ngờ lại có một nhóm người tốt đối nghịch với nha dịch, còn rõ ràng là người tốt của thế lực khổng lồ. Vương Giang như thấy được hi vọng, vịn cái bàn từ dưới đất bò dậy, cũng nói: "Ta biết... Là một tiểu viện phía bắc, phía bắc, ta... Ta, ta, có thể dẫn đường."
Người phụ nữ áo trắng nhìn Vương Giang một cái, ánh mắt hung ác phất phất tay: "Đi một người dìu hắn, để cho hắn chỉ đường!"
Vương Giang liền lảo đảo đi ra ngoài, thà rằng ở một bên đỡ hắn, trong miệng nói: "Phải cầm cái cáng! Phá bỏ ván cửa đi!" Nhưng trong chốc lát này không có ai để ý tới hắn, thậm chí Vương Giang vốn nóng lòng như lửa cũng không có dừng bước lại.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp từ khách sạn đi ra, dọc theo con đường trong huyện thành tiến lên. Bước chân dưới chân Vương Giang lảo đảo, cọ xát đến cả người thà kiêng đều là máu, trên chiến trường hắn nhìn thấy những thứ này cũng không có gì đáng nói, chỉ là lo lắng lúc trước dược vật lại phải tiêu hao sinh mệnh lực của người trung niên này.
Qua một lúc, mọi người đã đến một tiểu viện ở phía bắc huyện thành. Đây xem ra chính là nơi Vương Giang trốn ra, trước cửa thậm chí còn có một tên nha dịch đang hóng hớt, mắt thấy đội nhân mã này tới, mở cửa liền chạy vào trong sân. Bạch y nữ tử kia nói: "Vân nháo lại cho ta, thấy người thì đánh! Bảo Từ Đông lăn ra đây cho ta!"
Hiệu lệnh của nàng phát tán loạn mà không có chương pháp, nhưng thủ hạ bên cạnh đã hành động, có người phá cửa, có người che chở cho phụ nữ này đi vào sân trước, cũng có người chặn cửa phía sau. Bốn nha dịch bên này có chút khó khăn, ở phía sau hô to: "Tẩu phu nhân, không được đi theo."
Ninh Độc dìu Vương Giang vào viện tử kia, trước sau đã có người bắt đầu phá nhà, đánh người, một tiếng nói lớn từ phòng trong sân nhỏ truyền ra: "Ai dám!"
Người phụ nữ áo trắng hô: "Ta dám! Từ Đông, ngươi dám cõng ta chơi nữ nhân!"
"Con mắt nào chơi nữ nhân, ngươi có thấy được không!"
Từ phòng bên cạnh đi ra là một nam nhân vóc người khôi ngô, tướng mạo hung hãn, hắn từ đó đi ra, quét mắt nhìn bốn phía, quát: "Dừng tay cho ta!" Nhưng không ai dừng tay, phụ nữ áo trắng xông lên tát vào đầu hắn một cái: "Từ Đông, ngươi đáng chết!"
"Đã nói chưa!" Thanh âm bộ đầu Từ Đông hùng tráng uy nghiêm, nữ nhân kia lại một cái tát, đánh bay cái mũ của hắn.
"Đó là nhân phạm!" Từ Đông quát lên, nữ nhân này lại tát thêm một cái.
"Không được để ai làm bậy, ta nói rồi!"
Người phụ nữ nhảy dựng lên lại một cái tát.
"Đây là nàng câu dẫn ta!"
Người phụ nữ lại tát một cái. Từ Đông tát một cái, nhưng cũng không phản kháng, chỉ hét lớn, xung quanh bị đánh thành một đống. Vương Giang giãy dụa đi về phía trước, vài tên thư sinh cũng nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này, muốn tiến lên., Nhưng lại bị ngăn cản. Ninh Độc đã buông Vương Giang ra, đi về phía trước, một thanh niên trai tráng giơ tay muốn cản hắn, thân hình hắn nhún xuống, trong nháy mắt đã đi tới nội viện, chạy tới gian phòng sau lưng Từ Đông.
Từ Đông còn đang rống to, người phụ nữ kia vừa đánh người, vừa đánh một bên dùng Phương Ngôn chửi rủa, chỉ trích, sau đó kéo lỗ tai Từ Đông đi vào trong phòng, trong miệng có thể nói cái gì liên quan tới "Hồ mị tử", Từ Đông vẫn lặp lại: "Nàng câu dẫn ta!"
Nữ nhân kéo Từ Bộ đầu vào phòng, lúc này Ninh Kỵ đã theo vào. Bà lão kia tựa hồ muốn đánh "Hồ mị tử" một trận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lông mày cau lại vẫn ngừng lại. Ninh kị liền đi qua bên cạnh hai người, lúc này trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, Vương Tú Nương cuộn mình trong góc phòng, trên người không chỉ có máu mà còn có dấu vết lo lắng.
Ninh Độc ngồi xổm xuống, nhìn quần áo nàng bị tổn hại chỉ còn lại một nửa, khóe mắt, khóe miệng, gương mặt đều sưng lên, trên mặt có vết phân. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đôi vợ chồng đang đánh nhau kia, lệ khí cũng sắp ép không nổi, Vương Tú Nương kia tựa hồ cảm giác được động tĩnh, tỉnh lại, mở mắt ra, phân biệt người trước mắt.
"Tú Nương tỷ." Ninh Độc nắm chặt tay nàng.
"Lục...Tiểu Long à." Vương Tú Nương suy yếu nói một tiếng, sau đó cười cười: "Không có chuyện gì... Tỷ, tỷ rất thông minh, không có... Không có bị hắn... Đã thực hiện được..."
"Ngươi làm sao..." Ninh Độc cau mày, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
"Ngươi đừng sờ tay của ta... hôi..." Nữ nhân lấy tay ra hết sức, đem đồ thối trên đầu bôi lên mình, yếu ớt cười.
Ninh Độc trầm mặc trong một cái chớp mắt, sau đó cắn răng cười rộ lên: "Không có việc gì là tốt rồi... Lục đại ca hắn... lo lắng cho ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn."
Hắn ôm Vương Tú Nương từ dưới đất lên, đi ra ngoài cửa. Lúc này hắn hoàn toàn không để ý phu thê đang đánh nhau ở trong mắt, trong lòng đã làm tốt chuyện ai ra tay ngăn cản sẽ lăng trì ý nghĩ của hắn ngay tại thời điểm này, cứ như vậy đi tới.
Đôi phu thê này ngẩn người, Từ Đông hét lớn: "Nàng là muốn xâm phạm! Ta đang thẩm vấn nàng!"
Người phụ nữ nhảy lên đánh đầu hắn: "Thẩm vấn nàng! thẩm vấn nàng!"
"Ta không nói với ngươi, đồ xú phụ!"
Phụ nhân đá vào mông hắn, lại đánh đầu hắn: "Luân phụ —— "
"Ngươi chính là Bát phụ!" Hai người đi ra khỏi phòng, Từ Đông lại rống: "Không được đập!"
Bên này Ninh Độc bế Vương Tú Nương ra, đến bên cạnh Vương Giang, Vương Giang quỳ xuống khóc bên cạnh nữ nhi, đám người Phạm Hằng lòng đầy căm phẫn: "Lẽ nào lại như vậy! Lý lẽ nào! huyện Thông Sơn không có vương pháp!"
"Chuyện như vậy, các ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Từ Đông kia còn đang rống: "Hôm nay ai gây khó dễ với Từ Đông ta, ta nhớ kỹ các ngươi!" Sau đó thấy đám người Vương Giang ở bên này, hắn chỉ vào mọi người, đi về phía bên này: "Hóa ra là các ngươi!" Lúc này tóc hắn bị đánh cho lộn xộn, phụ nữ ở phía sau tiếp tục đánh, lại nhéo lỗ tai hắn, mặt mũi của hắn dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Vương Giang, sau đó lại nhìn chằm chằm đám người Lục Văn Kha, Phạm Hằng.
"Ta nhớ kỹ các ngươi!"
Phụ nhân tát một cái vào sau gáy của hắn, hắn gằn từng chữ một, sau đó tách ra hai ngón tay, chỉ vào mắt mình, lại chỉ về bên này, hai mắt đỏ thẫm, trong miệng đều là nước bọt.
"Ta! Nhớ! Ngươi! Các ngươi!!"
"Bên này còn có vương pháp sao? Chúng ta nhất định đi huyện nha cáo trạng ngươi!" Phạm Hằng quát.
Người phụ nữ kia kêu khóc, mắng to, sau đó nắm lấy lỗ tai trượng phu Từ Đông, hô to: "Đem những người này đuổi ra cho ta đi ——" Lời này lại là hướng về đám người cha con Vương Giang, Phạm Hằng, kiên cố nói với đám người.
Một đám thanh niên trai tráng trong đó được phân ra, bắt đầu thuyết phục và xô đẩy mọi người rời đi. Phụ nhân trong sân tiếp tục ẩu đả trượng phu, lại chê những ngoại nhân này đi quá chậm, mang theo lỗ tai trượng phu cuồng loạn hô to: "Cút! Cút ngay! Để mấy thứ này mau cút đi..."
Thanh niên trai tráng đang đứng bên này cũng bắt đầu nhiều lên. Trong nháy mắt, trong tay áo Ninh Cố có sự sắc bén của đao giao, nhưng nhìn Phạm Hằng, Lục Văn Kha cùng những người khác, cuối cùng cũng thu đao nhỏ lại, theo mọi người đi ra khỏi viện tử này.
....
Tất cả mọi người đều không ăn cơm trưa, trở về khách sạn, cố kỵ xử lý băng bó thương thế cho cha con Vương gia. Đám người Phạm Hằng thì đi đến nha môn tìm hiểu tình hình, chuẩn bị cáo trạng đòi lại công đạo.
Sau khi băng bó xong, thương tình phức tạp cũng không biết Vương Giang có xảy ra đại sự hay không đã mê man đi. Vương Tú Nương bị các loại ngoại thương, thân thể không có trở ngại gì, nhưng tinh thần không phấn chấn, nói muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, không muốn gặp người khác.
Nàng đang tuổi thanh xuân dào dạt, hai tháng này có quan hệ tình cảm với Lục Văn Kha. Nữ chính là người làm thân, cách ăn mặc xưa nay càng thêm xinh đẹp. Ai ngờ lần này ra ngoài bán nghệ lại bị bộ đầu để mắt tới, đoán chừng người bán nghệ bậc này chẳng có gì là lạ., Vương Tú Nương ôm lấy muốn dùng sức mạnh, trong lúc khẩn cấp lại đem phân nước tiểu bôi lên trên người mình, mặc dù bị Từ Bộ đầu thẹn quá hóa giận đánh cho sặc sỡ, lại bảo vệ được trinh tiết. Nhưng sau chuyện này, Lục Văn Kha sẽ có ý nghĩ gì, lại khó nói vô cùng.
Thà rằng tạm thời còn không nghĩ tới những chuyện này, hắn cảm thấy Vương Tú Nương vô cùng dũng cảm, ngược lại là Lục Văn Kha, sau khi trở về có chút âm tình bất định. Nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng trước mắt.
Băng bó xong hai người cha con không lâu, Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh từ bên ngoài trở về, mọi người ngồi ở trong phòng trao đổi tình báo, ánh mắt cùng ngôn ngữ đều lộ ra phức tạp.
"... Từ Đông này nói là tổng bộ nha môn bản địa, cũng không tính là đại nhân vật gì, người có thể trị hắn vẫn còn rất nhiều. Nhưng vấn đề ở chỗ thê tử Lý Tiểu Kiệt của hắn, nữ nhân này là con gái của Lý Nhược Khuyết, muội muội của Lý Ngạn Phong, năm đó gả cho Từ Đông, Lý gia còn chưa được coi là đại hộ, nhưng hôm nay... Đặc biệt là sau khi Kim Binh Binh họa, Lý gia ở chỗ này, đó chính là nói một hai người là Thổ hoàng đế..."
"... Chúng ta dùng chút tiền, nguyện ý mở miệng nói cho chúng ta biết, việc kiện này không thể xảy ra. Từ Đông cùng Lý Tiểu Kiệt thế nào đều là gia sự của bọn họ, nhưng nếu chúng ta nhất định phải tố cáo chuyện này với Từ Đông... Chỉ sợ nha môn không vào được, có người thậm chí nói, muốn đi cũng khó."
"... Vậy chẳng lẽ không nói gì?"
"... Vậy thì đi cáo trạng a."
Mọi người nói đến đây, lúc này đều khó xử, thương nghị một hồi, có người nói: "Xem ý tứ của Lục huynh?"
Lục Văn Kha hai tay nắm lại, ánh mắt đỏ bừng: "Ta có thể có ý nghĩa gì chứ."
Đám người thấy tình huống hắn như vậy, cũng khó mà nói nhiều.
Quá nửa buổi chiều, gió thu trong đình viện thổi lên, trời bắt đầu chuyển tối, sau đó chủ nhân khách sạn tới đưa tin, đạo có đại nhân vật đến, muốn gặp mặt bọn họ.
Mọi người đi tới đại sảnh khách sạn, xuất hiện ở đó là một người trung niên mặc trường sam, xem ra giống như là người đọc sách, trên người lại mang theo vài phần giang hồ khí thế, trên mặt có lỗ thủng của mặt sẹo. Hắn cùng mọi người thông truyền tên họ: "Ta là quản sự Lý gia, họ Ngô, miệng Thiên Ngô."
"Ngô quản sự tới giải quyết chuyện hôm nay?" Phạm Hằng nói.
"Xem như thế." Ngô quản sự kia nhẹ gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, chính mình ngồi xuống trước bàn, hạ nhân bên cạnh liền tới rót một chén trà.
"Chư vị đều là người đọc sách thôi." Ngô quản sự kia phối hợp mở miệng. "Người đọc sách tốt lắm, ta nghe nói người đọc sách hiểu chuyện sẽ làm việc. Chuyện hôm nay tiểu thư nhà ta và Từ tổng bộ vốn cũng là có thể giải quyết rất tốt, nhưng nghe nói trong đó có người mở miệng không kém."
"Nói năng lỗ mãng?" Bọn người Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh nhíu mày, ánh mắt Lục Văn Kha lại đỏ lên, cố kỵ ngồi một bên nhìn.
"Chuyện xảy ra hôm nay, là chuyện nhà Lý gia, về phần hai cha con kia, bọn họ có hiềm nghi thông đồng với địch, có người tố cáo bọn họ... Đương nhiên chuyện hôm nay, có thể đi qua, nhưng các ngươi hôm nay ở bên kia hô hoán, lại không quá chú ý... Ta nghe nói, các ngươi lại chạy đến nha môn bên kia đưa tiền, nói quan tài phải làm đến cùng, nếu không bỏ qua, chuyện này truyền vào lỗ tai tiểu thư nhà ta... "
"Tiểu thư nhà ta mới gặp chuyện phiền lòng như vậy, đang phiền lòng, các ngươi cũng ở đây làm loạn. Còn người đọc sách, không hiểu làm việc." Hắn dừng một chút, uống một ngụm trà: "Cho nên tiểu thư nhà ta nói, những người này thật sự không nên ở lại Thông Sơn, miễn cho xảy ra chuyện... Cho nên các ngươi, bây giờ đi luôn đi, trước khi trời tối, phải đi."
"Ôi." Đưa tay vào ngực, móc ra mấy thỏi bạc đặt ở trên bàn, Ngô quản sự kia thở dài một hơi: "Ngươi nói đi, cái này xem như là, chuyện gì xảy ra đây..."