Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sau giờ Nguyên Trung, buổi trưa nhàn nhã hiếm thấy, gió thu từ trong đình viện thổi qua, lá cây nhẹ vang lên.
Đối với đình viện, trong phòng luyện công trải sàn gỗ, Ninh Nghị mặc một thân đả kích ngắn ngủi, hai tay chống nạnh tiến hành vận động nghiêm túc nhiệt thân.
dưa hấu bên kia mới từ bên ngoài trở về không lâu, tắm rửa, buộc tóc, mặc một bộ áo da màu lam nhạt rộng thùng thình dễ chịu, váy dài, chân trần ngồi trên một cái ghế trong phòng.
"Lần này tới đây, vốn là muốn tìm lão Bát thử qua tay... Lúc trước đã sớm Đề Tử tỷ, Đỗ lão đại nói hắn lợi hại hơn... Đáng tiếc ngươi lại phái hắn đi làm nhiệm vụ..."
Nàng rúc đùi phải vào trên ghế, hai tay ôm đầu gối, một mặt nhìn trượng phu uy nghiêm ở bên kia xuất quyền hùng hổ oai phong, một mặt thuận miệng nói chuyện. Ninh Nghị ngược lại không để ý tới nàng nói lời nào.
"Hừ! Ha! Ồ! Uống!" Bước chân nhanh nhẹn nhảy múa, đan xen vào nhau vài quyền, một loạt trong quá khứ tuy rằng cổ quái, nhưng bây giờ đám người Tây quai lang, Hồng Đề cũng đã thấy thân thể nóng lên hết, đại tông sư Ninh Lập mới quyết định đứng ở chính giữa phòng: "Ngươi, đứng lên."
"Hả?" dưa hấu mở trừng hai mắt, chỉ tay vào mình, một lát sau mới từ chỗ ngồi nhảy xuống, nhảy về phía trước hai bước, con mắt híp thành trăng lưỡi liềm: "Ồ." Nàng khoát tay áo, đối mặt với Ninh Nghị.
"Ta, luận võ công bằng với Bá Đao Lưu Tây dưa." Võ Đạo tông sư Ninh Lập nâng tay phải lên, ra hiệu với trái dưa hấu.
"Ách..." dưa hấu mở trừng hai mắt, sau đó cũng giơ tay lên: "Ta, Phách Đao Lưu Tây dưa, lập tức tỷ võ công bằng với tâm ma."
Nàng suy nghĩ một chút, hai tay giương ra, sử dụng một chiêu "Bạch Hạc Minh Sí".
Cao thủ so chiêu đương nhiên rất ít khi dùng loại người què như hạc trắng giương cánh, đại tông sư Ninh Lập nhận lấy sự sỉ nhục vĩnh viễn.
Nhưng mặt hắn không chút biểu tình, vô cùng thành thục.
"Tiền lão Bát bị ta phái đến Giang Ninh."
"Ồ." dưa hấu phản ứng lại, gật đầu: "Là bảo hắn mang..."
Trong nháy mắt khi nói chuyện, đại tông sư Ninh Lập đột nhiên phát lực xông tới, một chân quét về phía cây dưa hấu đứng một chân, thân hình quả dưa hấu tung bay, quần bay phất phới trên không trung, nàng đã lộn một vòng ra sau, rơi xuống đất chưa ổn định. Ninh Nghị phía trước vọt tới, giống như mãnh hổ muốn đánh bay nàng ra ngoài.
Sau khi trái dưa cất bước, hai tay nắm chặt lấy vạt áo Ninh Lập của đại tông sư, dưới lực trùng kích cực lớn, hai người đều lôi kéo xoay tròn với nhau, chiếc váy của trái dưa hấu xòe ra thành một mảng sen, ba người gào thét xoay tròn, đại tông sư Ninh Lập Hằng Hằng lăn ra ngoài, sau khi mở hai trượng duỗi tay ấn xuống đất đứng lên, đầu hơi choáng váng, nhưng hắn lập tức liền điều chỉnh ánh mắt trở nên vô cùng thành thục.
"Ngươi có nên nhận cái chân chổi thứ hai không? Không nên nhào vào ta."
Cô chắp tay nhảy xuống.
"Chỉ sợ làm ngươi bị thương." Đại tông sư Ninh Lập lập tức xoay cổ sang hai bên: "Thế này là thật à."
"A." Tây dưa gật đầu, "Nói như vậy, lão Bát dẫn đội đi Giang Ninh? Tiểu Hắc và Vũ Văn cùng đi... Ngươi dự định xử lý Hà Văn ra sao?"
"Trên chính trị, ta chưa từng có thành kiến với hắn? Làm bằng hữu hay làm kẻ địch thì tùy thuộc vào sự phát triển sau này."
Đại tông sư thàn nhiên nói, bày ra động tác tấn công, hắn dù sao cũng là từ trong đống tông sư đi ra, tư thế bày ra một bộ dáng toàn thân không sơ hở, hiển lộ hết phong phạm mọi người. Tây qua làm ra tư thế một quyền Vương Bát Quyền, nghiễm nhiên như kẻ đầu bảng bán hàng.
"Cũng đã đến lúc đi dò xét thái độ của hắn, thành thật mà nói, mọi người trong quân đều không có cảm tình gì đối với hắn, đặc biệt là lần này anh hùng đại hội gì đó muốn đánh hắn."
"Ta cảm thấy... Hắc Hổ móc tim!" Đại tông sư xuất kỳ bất ý, bắt đầu tấn công.
"Vương Bát Thượng Thụ!" dưa hấu mở hai tay bỗng nhiên nhảy dựng, dọa đối thủ bay trở về.
"Có chiêu này sao?"
"Không lên được, cho nên nhảy một cái." Nàng giải thích.
"... Ngươi nói vậy cũng rất có đạo lý." Ninh Nghị gật đầu. "Ta còn tưởng ngươi sẽ thích văn gì chứ. Hắn dù sao cũng đang phân ruộng."
"Trên lý tưởng ta đương nhiên không ghét hắn, bất quá ta cũng là nữ nhân mà. Hắn chiếm tiện nghi loạn thì không được."
"Hầu Tử ăn trộm đào!"
"Ta không có."
Trong phòng, đại tông sư Ninh Lập xông lên phía trước, tông sư Lưu Tây dưa tiếp được một chưởng, phản kích, hai người quyền cước rất nhanh, đùng đùng đánh vào một chỗ. Lần này không còn là Hắc Hổ móc tim ra đấu với Vương Bát Thượng Thụ nữa mà đã là một cuộc tỷ thí nghiêm ngặt. Cao thủ bình thường trên giang hồ nếu có mặt, bằng không sẽ hãi hùng khiếp vía, bởi vì võ nghệ của hai tông sư đều cực kỳ cao cường, trong lúc nhất thời đánh ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại, là quyết đấu đỉnh cao khó phân thắng bại hiếm.
"Hà Văn phát triển quá nhanh, khai đại hội là muốn ổn định quyền thống trị của hắn, bên trong sẽ phát sinh không ít chuyện... "
"Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi Giang Ninh xem một chút, dù sao cũng là quê hương của ngươi..."
"Lần này thì thôi, một kẻ không tốt, bên kia muốn đánh ra não chó... Hừ hừ, ngươi thân thủ không tệ nha."
"Vũ Văn thương, nghe nói lão Lâm sẽ... nhường đường."
"Ngươi, ngươi thở hồng hộc... Không riêng gì lão lâm, lần này mỗi thế lực đều phái người đi, võ lâm người chỉ là biểu diễn trên đài, mặt nước dưới rất sâu. Dựa theo quá trình năm nhóm người phát tích công bằng, xem ra nếu Hà Văn không ổn... Xem quyền!"
"... Tránh được."
"Nếu như không ổn, quân đội trực tiếp chém giết ở Giang Ninh...có thể. Hầu tử trộm đào..."
"Không có trộm."
"Song Long ra biển!"
"Hầu Tử ăn trộm đào!"
"Hắc Hổ móc tim!"
"Mưu sát thân phu —— không cho cởi váy của ta!"
"Nào có chiêu thức sát hại thân phu, đánh nhầm thì nhận thua chứ..."
"A..."
Hai người ở giữa sảnh đường đánh thành quyền Vương Bát Đản, sau đó dưa hấu thét lên một tiếng, kéo váy của mình bắt đầu chạy, trong phòng liền "Tê lạp" một tiếng, một lát sau, đại tông sư Ninh Lập Hằng bức Lưu Tây dưa cùng là đại tông sư vào góc tường, té ngã trên mặt đất.
"Ngươi ăn cướp lung tung..." dưa hấu lấy nắm tay đấm hắn một cái.
....
Đại tông sư Ninh Lập thắng trận tỷ võ công bằng này, mệt đến thở hồng hộc, nằm sấp trên mặt đất, dưa hấu nằm trên sàn, giang hai tay ra, tiếp nhận lần giáo dục thất bại này.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của tiểu kỵ." Nàng nhẹ giọng thở dài: "Ngươi nói xem bây giờ hắn chạy đi đâu rồi?"
"... Dựa theo cái tính thích góp náo nhiệt của tên kia, nói không chừng lão Bát ở Giang Trữ sẽ gặp phải hắn."
"Phải gọi ta đi chứ, nếu gặp phải lão Lâm thì nên làm gì bây giờ..."
"Lão Bát mang theo một đám con cháu, đều là hảo thủ, gặp chuyện không đến mức thua."
"Ngươi cũng nói có thể biến thành chiến trường..."
"Đã nói qua với lão Bát rồi, gặp được thằng ranh này, bảo nó chạy mau hoặc là dứt khoát bắt nó về..."
"Ta vẫn lo lắng..."
"Ngươi quan tâm thì loạn... Cho dù là chiến trường, tên kia cũng không phải là không có năng lực sinh tồn. Đừng quên trong khoảng thời gian đó hắn và Trịnh Tứ ca đã từng giết không ít nữ chân nhân. Hắn còn tinh ranh hơn thỏ, một khi có động tác gió thổi cỏ có thể chạy..."
"Cái loại địa phương như chiến trường này... Ngươi không lo lắng sao?"
Ninh Nghị cũng xoay người lại, hai người nằm song song, nhìn lên nóc nhà, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa vào. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng.
"Hài tử luôn phải đi ra..." Hắn suy nghĩ một chút: "Đều trách ngươi và Hồng Đề, dạy hắn võ công..."
"Còn không phải là bởi vì cả ngày ngươi nói với hắn mình là cao thủ võ lâm sao, Chu bản cùng ngươi bái huynh đệ, Lục Đà bị một chưởng của ngươi đánh chết..."
"Đó đều là sự thật mà, hay là trách các ngươi..."
Hai vợ chồng trốn tránh trách nhiệm, tranh cãi lẫn nhau, qua một hồi, phất tay đánh nhau một cái, Tây dưa cười rộ lên, xoay người bò lên người Ninh Nghị. Ninh Nghị nhíu nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy..."
"Để lại một lần nữa."
"... Là ta thắng hay ngươi thắng." Ninh Nghị thở dài: "Ngươi không nói võ đức."
"Ngươi thắng, đều do ta và Đề Tử tỷ..."
Gió thu phất qua đình viện, lá cây rung động, sau đó thanh âm bọn họ biến thành nho nhỏ lầu bầu, hòa vào trong gió thu ấm áp.
....
Cũng là mùa thu như vậy, khoảng cách thành đô hơn hai ngàn dặm, thiếu niên được đôi phu thê này quan tâm, đang du lịch cùng một đám người đi đường với nhau đến huyện Thông Sơn phía bắc Kinh Hồ.
Từ khi Thành Đô ra ngoài đã hơn hai tháng, người đồng hành cùng hắn vẫn lấy "Lục Văn Kha" tôn trọng thần linh" "Ôn Hằng", vài tên nho sinh cầm đầu "Lãnh diện mục tiện khách" "Trần Tuấn" cùng với bởi vì quan hệ của Lục Văn Kha vẫn luôn đồng hành với cha mẹ Vương Giang, Vương Tú Nương.
Sinh gặp thời loạn lạc, xuất hành không dễ, cũng chính là như thế, có thể tìm được mấy vị bằng hữu đáng tin một đường đồng hành, xem như là chuyện cực kỳ quý giá. Đám người Lục Văn Kha đối với nhau cũng tương đối quý trọng duyên phận như vậy, như vậy, mọi người đồng hành lộ trình hai ba ngàn dặm, trên đường đi quan sát phong cảnh các nơi, thể thể sát dân tục, sau hai tháng thời gian, càng thêm quen thuộc với nhau, cơ hồ có cảm tình như người trong nhà.
Cái này cũng không giống với tưởng tượng xuất phát lúc đối ngoại, nhưng mặc dù loạn thế như thế này, tựa hồ cũng có một con đường tương đối an toàn để đi về phía trước. Dọc theo đường đi bọn họ nghe nói qua tin tức sơn phỉ, cũng đã gặp qua lại rất khó chơi., Thậm chí dọc theo bờ nam Trường Giang du lịch trong khoảng thời gian này, cũng xa xa thấy thuyền buồm chiến thuyền xuất phát về phía Giang Bắc -- phía bắc tựa hồ đang đánh giặc: Nhưng tai nạn lớn cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ, thế cho nên giang hồ đại hiệp mộng vốn thà kiêng kỵ, trong lúc nhất thời có chút buông lỏng.
Đi qua Thông Sơn đầu tiên là đường phía bắc Kinh Hồ, đoàn người du lịch Gia Ngư tương đối phồn hoa, Ngạc Châu, các loại đất xích bích. Khu vực này từ trước đến nay đều thuộc về bốn trận chiến, nữ chân nhân khi đến đã gặp qua binh họa, về sau được Lưu Quang Thế thu vào trong túi, tập hợp lực lượng gia đình giàu có ở các nơi, sau khi nhận được sự ủng hộ của Hoa Hạ quân, thành thị phồn hoa có khôi phục. Bây giờ Giang Bắc đang đánh giặc, nhưng bầu không khí của bờ Nam chỉ hơi hiện lên vẻ tiêu điều.
Đám thư sinh Lục Văn Kha có thể thống trị nguyện vọng của thiên hạ, mỗi một chỗ, ngoại trừ du lãm phong cảnh danh thắng, lúc này cũng sẽ tự mình du lãm nơi lúc trước tao ngộ chiến loạn, nhìn tường thành bị kim binh đốt thành tường đổ, kiên định đại chí.
Qua đường bắc Kinh Hồ, đến huyện bắc Thông Sơn, nơi này đã là nơi Kinh Hồ đi về phía tây bắc con đường Giang Nam. Huyện thành Thông Sơn không lớn, bởi vì cũng bị binh họa, lúc này tường thành còn có vẻ tổn hại, nhưng bên ngoài huyện thành lại có Cửu Cung Sơn và những danh thắng, hai năm trước đã bị nữ chân nhân quét tới., Quân đội địa phương chống cự không nhiều lắm, dân chúng thì phần lớn vào núi tránh né, ngoại trừ huyện thành bị đốt, ngược lại nhân viên vẫn chưa tử thương quá nhiều, ngược lại năm nay Lưu Quang Thế muốn đánh trận, ở đây bắt rất nhiều tráng đinh, đầu đường cuối phố nhìn thấy vẻ khổ sở.
Từ Thông Sơn đi về phía nam, tiến vào đường Tây Giang Nam, đi tiếp ba bốn trăm dặm là phải đến quê hương Hồng Châu của Lục Văn Kha. Trên đường đi hắn nhắc đi về Hồng Châu muốn phát huy từng sở học ở Tây Nam, nhưng đến nơi này, lại không vội lập tức về nhà. Một đoàn người dạo chơi ở Cửu Cung sơn hai ngày liền., Lại ở Thông Sơn huyện thành xem qua chỗ phóng hỏa kim binh, buổi chiều ngày hôm đó, ở trong viện tử khách sạn bày ra nồi lẩu. Mọi người bố trí sân bãi, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngâm thơ làm phú, quên cả trời đất.
Khách điếm này là môn phái mới tu luyện, nhưng lúc binh họa cũng gặp tai ương. Trong hậu viện có một gốc cây hòe lớn từng bị đốt qua, nửa khô nửa vinh quang. Lúc này là mùa thu, nửa trên lá cây trong đình viện bắt đầu chuyển vàng, cảnh tượng tráng lệ rất có ngụ ý, Phạm Hằng liền rung đùi đắc ý nói ra tình trạng của cây cổ thụ này đúng như võ triều, rất là ngâm hai bài thơ.
Đám người Lục Văn Kha cũng đang bàn luận về tình trạng quốc gia, tuấn sinh ngẫu nhiên xen vào, vẫn như cũ là phong cách sắc bén trong lời nói kia. Mấy tên hạ nhân trong sân dựng lên một cái lều, che lá rụng, Vương Giang từ bên ngoài mua đến rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đang cùng Nữ Nhi Vương Vương Tú Nương ở bên kia chuẩn bị.
Thư sinh vẫn cố kỵ ngồi nghe bọn họ nói chuyện trời đất, ánh mắt vẫn nhìn Vương Tú Nương ở bên kia cắt thịt. Hôm nay vì chuẩn bị một nồi lẩu này, mọi người dốc hết vốn liếng mua hai miếng thịt lớn, lúc này đang cắt thành mảnh vụn dưới đao của Vương Tú Nương, Ninh Độc thấy mà rục rịch. Vương Tú Nương cắt một nửa, sau đó cười hì hì tới chào hỏi mọi người, đưa ngón tay dầu mỡ tới véo má.
"Rồng con ơi là rồng con, nhìn sang bên kia của ta, không phải là thích theo tỷ tỷ chứ?"
Thà rằng không chấp nhặt với cô ta, Lục Văn Kha bên cạnh tiếp lời: "Ta thấy hắn thích thịt hơn rồi."
Mọi người đồng hành hơn hai tháng, đối với chuyện ăn uống nhiều, miệng tham ăn cuối cùng cũng có nhận thức chung. Thấy Lục Văn Kha nói chuyện, Vương Tú Nương cười ôn nhu: "Vậy lát nữa ăn nhiều một chút." Không biết là nàng đang nói Lục Văn Kha hay là cố kỵ.
Một đường đồng hành, cuối cùng giữa Lục Văn Kha và Vương Tú Nương cũng có chút phát triển ấm áp: Trên thực tế, Lục Văn Kha đúng là tuổi phong lưu, ở Hồng Châu lại có chút vốn liếng. Vương Tú Nương tuy thanh xuân kiện mỹ, nhưng thân phận không xứng với gã, nhưng người không phải cỏ cây ai vô tình. Hơn hai tháng đồng hành, từng sợi tình cảm rất nhỏ tự nhiên đã được thành lập.
Mặc dù Lục Văn Kha không cách nào cưới nàng làm vợ, nhưng thu làm thiếp cũng không sao, mà đối với nữ tử giang hồ như Vương Tú Nương mà nói, chỉ cần Lục Văn Kha làm người đáng tin cậy, đây cũng coi như là một chốn không tồi rồi.
Thời gian còn chưa tới đêm, mọi người đánh nhau náo loạn, ăn chút điểm tâm. Luận về tình huống bản địa Thông Sơn, nho sinh trung niên thích thao thao bất tuyệt nhất là lải nhải dạy tri thức Ninh Độc cho nho sinh Phạm Hằng nói: "Hôm qua từ bên ngoài trở về, tiểu long còn nhớ kỹ chuyến đi Lý gia bảo kia không?"
"Ừ, nhớ rồi." Ninh Độc gật đầu.
"Sáng nay người hỏi thăm một chút, hào tộc lớn nhất bản địa, cũng là cao thủ giang hồ lợi hại nhất, là từ trong túp bảo Lý gia bảo đi ra."
Đồng hành hơn hai tháng, bí mật tham ăn đã bại lộ, hắn là thiếu niên, yêu thích vũ hiệp nhiệt tình cũng không cố ý giấu giếm. Đám người Phạm Hằng tuy là thư sinh, nhưng đem Ninh kị trở thành con cháu đáng giá bồi dưỡng, hơn nữa Giang Trữ anh hùng đại hội bối cảnh ngàn năm, mỗi lần tới nơi đều nghe ngóng tin tức về các loại lục lâm địa phương.
Lúc này hắn cười nói với mọi người: "Nghe nói bối cảnh vị đại cao thủ bản địa này, nói ra cũng không đơn giản, cha chú hắn là người của Đại Quang Minh giáo. Vốn dĩ là một trong những hộ pháp của Đại Quang Minh giáo, trước kia có biệt danh là "Hầu Vương", tên là Lý Nhược Khuyết. Ngươi đừng nghe cái tên này buồn cười, nhưng công phu trên tay rất lợi hại, nghe nói có quyền hầu lớn, khỉ con quyền... "
"Bạch Viên Thông Tí." Ninh Độc nói.
"Không sai, còn có Bạch Viên Thông Quyền." Phạm Hằng nói: "Lý Nhược Khuyết này thành danh đã gần hai mươi năm, nhưng gia nghiệp năm xưa không lớn, dù sao trước khi yên tĩnh đã lâu., Trên đời này phong khí trọng khinh võ. Năm xưa Lý gia và vị tâm ma kia ở Tây Nam cũng có đại thù, đó là trước khi Tâm Ma thí quân tới, đại quang minh giáo đông đảo cao thủ. "Hầu Vương" Lý Nhược Khuyết chính là một trong những đại tướng thuộc hạ của Lâm tông ta, sau đó chết dưới thiết kỵ của Hoa Hạ quân quét ngang, xem ra hầu tử không chạy nổi..."
Phạm Hằng là thư sinh, cũng không có quá nhiều kính ý đối với võ giả, lúc này mới trầm mặc một chút, cười hắc hắc: "Sau khi Lý Nhược Khuyết chết đi, người kế thừa gia nghiệp tên là Lý Ngạn Phong, bản lĩnh của người này, vẫn thắng là cha, sau khi Lý Nhược Khuyết chết đi., Không chỉ nhanh chóng nổi danh, còn đem gia nghiệp mở rộng gấp mấy lần, tiếp theo đến binh phong nam của nữ chân nhân. Trong loạn thế bực này, chính là đám người Lục Lâm chiếm tiện nghi, hắn nhanh chóng tổ chức hương dân nơi đó lên núi, sau khi từ trong núi đi ra, đệ nhất đại hộ Thông Sơn, hắc hắc, liền trở thành Lý gia."
"Lý Ngạn Phong bây giờ là hồng nhân trước mặt Lưu Quang thế, hắn xây dựng Tuyên bảo, tổ chức hương dũng, đi đường... Nhìn ra được rồi chứ? Theo như là Miêu Cương Bá Đao ở quá khứ. Nghe nói lần chiến tranh phía bắc này, hắn ra khỏi trướng đệ tử Lý gia nghe tuyên, đại hội anh hùng Giang Ninh, còn là phó thủ mà bản thân Lý Ngạn Phong từng làm... Tiểu Long, nếu ngươi tới Giang Trữ, nói không chừng có thể gặp hắn."
Hắn nói ra chuyện đã thăm dò được, chậm rãi nói, Trần Tuấn bên cạnh suy nghĩ một chút: "Lần này, nghe nói vị Lâm giáo chủ kia cũng muốn đi Giang Ninh, ở giữa có chuyện."
Lục Văn Kha gật đầu nói: "Đã qua hơn mười năm, nghe nói giáo chủ Đại Quang Minh giáo một mực tổ chức kháng kim ở Bắc Địa, giáo vụ phía nam quả thật có chút rối loạn. Lần này nếu hắn tới Giang Nam, lên cao một tiếng. Các thế lực lớn trong thiên hạ này lại phải gia nhập một nhóm người, xem ra đại hội lần này của Giang Trữ quả thật là long tranh hổ đấu."
"Thế cục loạn không phải chuyện tốt đẹp gì, tuổi nhỏ như vậy, cũng đừng nên tham gia náo nhiệt." Có người lo lắng cho sự yên lặng của mình.
Phạm Hằng gật đầu.
Lục Văn Kha nói: "Hay là trước tiên xem một chút đi, đợi một chút thời gian đến Hồng Châu, trưởng bối trong nhà ta tìm hiểu nhiều hơn một chút, hỏi một chút xem Giang Trữ đại hội này có ẩn tình gì không. Nếu thật sự có nguy hiểm, không ngại trước tiên ở Hồng Châu một đoạn thời gian. Ngươi muốn đi về quê nhà nhìn xem, cũng không cần nóng lòng ở đây một thời gian."
Ninh Độc không định giải thích với y, giơ tay gãi gãi gò má: "Đợi rồi nói sau."
Trần Tuấn Sinh ở bên kia cười cười, nhìn về phía Lục Văn Kha: "Ngươi nói xem, thịt mỡ đủ béo."
"Chăm sóc đủ, vậy nhất định phải đủ."
Mọi người chính là cười vang, thà cũng cười. Hắn thích bầu không khí như vậy, nhưng mọi người trước mắt tự nhiên không biết, chuyện đi Giang Trữ, liền không phải mấy khối thịt mỡ có thể dao động hắn.
Trong một tiếng cười, ánh chiều tà phủ xuống hậu viện khách sạn màu vàng óng ánh, trên sân có cây cối chập chờn, lá cây rơi xuống, Vương Tú Nương bưng đồ ăn tới bày ra, mọi người lại lấy cố kỵ một phen giễu cợt, một màn tốt cùng vui vẻ hòa thuận.
Ngày thứ hai là tháng bảy năm nay, cũng là ngày mọi người tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, mấy tên thư sinh đứng dậy hơi muộn một chút, buổi sáng, Vương Giang, cha con Vương Tú Nương tranh thủ thời gian, qua con đường trong huyện thành bán nghệ, kiếm chút ít triền -- Vương Tú Nương và Lục Văn Kha quan hệ chưa ổn định, bọn họ từ trước đến nay đều là tự lực cánh sinh, Lục Văn Kha cũng không ngăn cản.
Mọi người ở trong khách sạn thương lượng chuyện chiều nay có muốn ra ngoài chơi hay không, dựa theo chủ nhân khách sạn nói, Lý gia khuyết bảo bên kia cũng không phong bế, rất có thượng võ tinh thần. Bây giờ tuy rằng xuất động rất nhiều người qua sông đánh giặc, nhưng xưa nay vẫn có người ở trong bảo luyện võ, thỉnh thoảng có người giang hồ hoặc khách qua đường đến bên kia, bên kia cũng sẽ cho phép đi tham quan thậm chí luận bàn, đi xem một chút là có thể được.
Đã đến giữa trưa, sắp đến giờ ăn cơm, trên đường có vẻ yên tĩnh. Đột nhiên, có người toàn thân mang theo máu tươi nhảy vào khách sạn, miệng hô to: "Cứu mạng!"
Đoàn người đang ngồi trong sảnh của khách sạn đánh bài, vừa thấy cảnh tượng như vậy, thà rằng bay vút qua, một tay đỡ lấy hắn, nhanh chóng phân biệt thương thế. Mà Vương Giang còn đang chạy về phía vài tên thư sinh: "Cứu mạng! Cứu mạng... Cứu giúp Tú Nương..."
Trong lúc nói chuyện, mấy tên nha dịch cũng xông vào trong khách sạn, một người cao giọng hô: "Tên vô lại này hành hung, chạy trốn, bắt hắn!"
Có người đã vung lên xiềng xích, chỉ về phía đám người Lục Văn Kha đang đứng dậy trong đại đường: "Ai cũng không được nhúc nhích! Ai động là cùng tội với kẻ này!"