Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nam Thủy Nam và Ngụy Túc từ bắc địa trở về, chính là người nhận ra đại nghĩa.
Trong đó, Hộc Thủy Nam vốn là hạng người đảm nhiệm tân hiệp ưa thích giết người ở Hà sóc, Ngụy Túc trung niên cảnh Hàn, võ cử nhân của triều đình, có thể xưng văn võ song toàn. Hai người trưởng thành ở võ triều hưng thịnh, sau đó nữ chân nam hạ, vận mệnh vô số người bị cuốn vào loạn triều, hai người gián tiếp đi vào trong mây, sau đó bị Trần Văn Quân thu về dưới trướng làm việc, tự nhiên cũng từng trải qua một phen kỳ ngộ kinh tâm động phách.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trong mắt nữ chân nhân ở phía bắc, Trần Văn Quân có lẽ chỉ là phụ thuộc của Nhan Hi Duẫn, nhưng đối với những người thân hãm nơi đây, " Hán phu nhân" danh tiếng lại tự có hàm nghĩa đặc biệt và thâm hậu. Có người âm thầm coi nàng là nữ tử vô sỉ đầu hàng, cũng có người coi nàng là hi vọng duy nhất trong địa ngục.
Trong hơn mười năm dài dòng, số lượng Hán nô mà nữ chân nhân bắt về từ phía nam đã lên tới hàng trăm vạn. Mà ở một nơi trong mây, Trần Văn Quân lại lén lút đưa hàng ngàn người về lại phía nam, đồng thời cũng có mấy ngàn hán nhân bị nàng mua về, sau đó thu vào nông trang., Tuy rằng hành vi này được cao tầng nữ thần vũ che chở, dưới đôi cánh này càng giống tiêu khiển nho nhỏ, Trần Văn Quân cũng tận lực lựa chọn làm việc dưới nguyên tắc không khiến người khác quá cảnh giác, nhưng dưới xã hội, năng lượng của thế lực đáng thương này vẫn không thể khinh thường.
Đương nhiên, dưới tình huống khắp nơi chú ý, tập đoàn " Hán phu nhân" này lại dồn hết tinh lực vào việc chuộc đồ, cứu viện, vận chuyển phương diện Hán nô, hoặc nói cách thức hành động về phương diện tình báo, hoặc là triển khai sự phá hoại đối với cao tầng Nữ Chân, năng lực ám sát tương đối không đủ.
Đặc biệt là sau khi hành vi cứu viện của Ngũ Thu Hà bại lộ, Hi Duẫn tiến hành một lần với lực lượng thuộc hạ của Trần Văn Quân, trông như bất động thanh sắc nhưng thực tế đại đao đại phủ thanh lý., Không ít nam nhân tính cách cấp tiến lại chết trong lần dọn dẹp này. Từ đó về sau Trần Văn Quân càng chỉ có thể đem hành động đơn giản cứu người. Đây cũng coi là một loại ăn ý duy trì giữa nàng và Hi Duẫn, Hi Duẫn và nữ tử cao tầng.
Cho đến khi Thang Mẫn Kiệt đột nhiên hành động.
Trần Văn Quân từ trong cơn đau đớn đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng sắp xếp kế hoạch bỏ trốn cho một số người trọng yếu bên cạnh: Nàng không có khả năng tiếp tục che chở mấy ngàn hán nô trong nông trang nữa, nhưng một số ít người có bản lĩnh có kiến thức, người đàn ông đã hỗ trợ giúp nàng làm việc chỉ có thể cố gắng hết sức tiến hành khiển tan một lần.
Những người này được chia làm các tiểu đội khác nhau, lựa chọn các con đường khác nhau để rời đi, trong đó có người sẽ trở lại Trung Nguyên, có người sẽ tới võ lâm, cũng có một số người sẽ được sắp xếp đến Tây Nam. Trong quá trình an bài này, Trần Văn Quân thậm chí nhắc nhở bọn họ, lần rời đi này có thể sẽ vô cùng gian nan.
"Lần này khác với lần trước, sau khi rời khỏi Vân Trung, có thể các ngươi sẽ bị chặn giết." Trần Văn Quân căn dặn bọn họ như vậy: "... Người sẽ là thần phái Cốc Thần. Đến lúc đó... tùy cơ ứng biến, giết ra một con đường."
Hộc Thủy Nam và Ngụy Túc tham dự vào việc điều tán này? Hai người bọn họ là chấp hành giả mà Trần Văn Quân khá đáng tin cậy, so với những người khác cũng biết nhiều hơn. Vì vậy sau khi thả cho Thang Mẫn Kiệt đi, Trần Văn Quân để cho hai người bọn họ nấp trong bóng tối, âm thầm hộ tống Thang Mẫn Kiệt, trở về Tây Nam.
Để cho Thang Mẫn Kiệt chạy đi, cuộc đuổi giết này đã kéo dài mấy ngày rồi? Sau khi biết được chuyện gì xảy ra, Cốc Thần Phủ quả nhiên phái ra gia vệ đuổi giết đám Hán nô bị Trần Văn Quân an bài nam hạ, trong lúc đó rất có khả năng đã xảy ra mấy lần chém giết. Một số người chạy trốn, một số người đã chết.
Vì để tránh chuyện làm lớn khiến Đông phủ tiến thêm một bước khó xử, Nhan Hi doãn không ra ngoài quy mô lớn lùng bắt. Nhưng sắp thất thế tới, vị đại nhân vật này bỏ mặc vô số lần hành động của Hán phu nhân, lại lần đầu tiên tiến hành chặn giết những tinh anh Hán nhân mà thê tử của mình đưa đi.
Đây có lẽ là vùng đất Bắc, thậm chí là một đôi vợ chồng kỳ lạ nhất trong thiên hạ, bọn họ một mặt là tương thân tương ái, mặt khác cuối cùng lại sắp thất thế, rõ ràng là vì dân tộc của mình, triển khai một vòng chém giết. Cùng chém giết hỗn tạp này, chính là Cốc thần phủ, thậm chí toàn bộ Chân Tây phủ, chiếc tọa lạc khổng lồ này.
Trong cục diện hỗn loạn ở phía bắc, hộ tống Thang Mẫn Kiệt xuôi xuống phía nam, lại là con đường an toàn nhất trong thế cục, cũng làm cho người ta dày vò nhất. Đây là món quà cuối cùng Hán phu nhân tặng cho bọn họ, nhưng trong quá trình tại nam hạ., Hai người đều không chỉ một lần động thủ giết chết Thang Mẫn Kiệt, dứt khoát bỏ hết tâm tư. Ngụy Túc này tính cách tương đối mãnh liệt, thậm chí đã thử thực hiện, chỉ là bị Thủy Nam kịp thời phát hiện ngăn lại.
"Người cầm cờ đen dù sao cũng phải cho Trần phu nhân một câu trả lời..."
"Là Trần phu nhân để cho hắn còn sống!" Ngụy Túc nói.
"Dù vậy bọn họ cũng phải cho ta một cái công đạo!"
Cứ như vậy, Thang Mẫn Kiệt mang theo muội muội La Nghiệp một đường đi về phía nam, hai người Huyên Huyên, Ngụy tức thì âm thầm đi theo, âm thầm ngăn cản mấy lần nguy hiểm. Đợi đến lúc đến Tấn địa, vừa rồi tại một lần trong hoạn hoạn nạn, sau khi đến Hán Hán đã bị thẩm vấn một lần, rồi lại chia làm hai nhóm tiến vào thành Đô, lại trải qua thẩm vấn. Hoa Hạ quân đối đãi với hai người, chỉ tạm thời giam lỏng bọn họ.
Ngày thứ mười ba tháng bảy, bọn họ nhìn thấy Ninh tiên sinh danh chấn thiên hạ.
Đây là nhân vật truyền kỳ trong đám người Hán, cho dù ở đất Bắc, mọi người cũng thường nhắc tới hắn. " Hán phu nhân" thỉnh thoảng nhắc tới hắn, nghe nói ở Cốc Thần Phủ., Sau khi Nhan Duẫn nói chuyện với thê tử mình, nhất là sau khi nữ chân binh thất bại, hắn thường xuyên nhìn một bộ Mặc Bảo ghi chép tay của Ninh Nghị trong phủ, cảm thán chưa từng gặp mặt hắn ở Tây Nam. Trên Mặc Bảo viết câu thơ hào khí can vân, là lần đầu tiên nữ chân nhân cùng nhau phạt Tiểu Thương Hà.
—— "Ôn lẫm nhân như tại, ai Vân Hán đã chết!"
Ở Trung Nguyên, ở Giang Nam, có lẽ sẽ có người của Giang Nam nói tới vị Ninh tiên sinh này, không sỉ nhục hành vi Thí Quân của hắn, nhưng ở Bắc địa, gặp nhiều khổ ách như vậy, lại không có mấy hán nhân nói ra cái tên này không nảy sinh sùng kính. Kính Thủy Nam, Ngụy Túc đã qua, nếu không có chuyện Hán phu nhân bị bán đứng lần này, bọn họ nhìn thấy tâm tình của vị Ninh tiên sinh này, tất nhiên sẽ khác.
Ninh tiên sinh tuổi trên dưới bốn mươi trầm ổn, nói chuyện ôn hòa lại có khí thế. Bởi vì lai lịch hai người, thái độ của hắn cực kỳ hiền lành, ba người ngồi trong tiểu viện tiếp đãi khách quý bên cạnh Ma Ha trì. Ninh Nghị hỏi tình hình khu vực phía bắc, Triều Thủy Nam cùng Ngụy Túc tiến hành giảng giải, sau đó cũng giải thích cho Trần Văn Quân, xong chuyện Nhan Duẫn Doãn.
"Ninh tiên sinh, ta tôn trọng ngài, cho nên tiếp theo nếu có điều gì mạo phạm xin thông cảm nhiều." Nói xong như thế, Ngụy Túc đầu tiên nhịn không được đứng dậy mở miệng.
Ninh Nghị gật nhẹ đầu: "Mời nói."
"Trần phu nhân ở Bắc Địa hơn mười năm, vẫn luôn cứu người, đối với hán nhân trong thiên hạ, bà đều có đại ân đại đức. Mà ngoại trừ cứu người ngoài ý muốn, chúng ta đều biết, rất nhiều lần trong thời điểm mấu chốt của bà ấy đều hướng về võ triều, truyền tin tức quan trọng cho quân Hoa Hạ, vô số người được ân huệ của bà ấy. Nhưng lần này... Bà ấy cứ như vậy bị người của các ngươi bán đứng. Đạo lý của thiên hạ không nên như vậy..."
Ngụy Túc nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng bình tĩnh nhìn hắn. Một lát sau, Ngụy Túc chỉ về một chỗ không người: "Dương Mẫn Kiệt kia, hắn phải có câu trả lời... Hoa Hạ quân các ngươi phải có câu trả lời... Ninh tiên sinh, nếu không như vậy, lòng người trong thiên hạ không phục!"
Ánh mặt trời rơi xuống mặt hồ, gió nhẹ thổi qua cây. Buổi chiều trong sân tĩnh lặng. Kính Thủy Nam chính kiếm ngồi nghiêm, ánh mắt Ninh Nghị nhìn về phía hư vô, lông mày cau lại trầm mặc hồi lâu.
Có lẽ bởi vì sự im lặng này diễn ra quá lâu, Mang Thủy Nam mở miệng nói: "Ninh tiên sinh, ta biết Thang Mẫn Kiệt là đệ tử của ngươi, nhưng mà..."
"Chúng ta sẽ làm ra một ít biện pháp." Ninh Nghị chậm rãi mở miệng. "Nhưng theo ta được biết, ý nghĩ của Trần phu nhân là để cho hắn còn sống..."
Nam cương thủy cùng Ngụy Túc nhìn hắn.
"Về một phương diện khác, bản thân Thang Mẫn Kiệt không muốn sống nữa, chắc hẳn các ngươi cũng biết chuyện này." Ninh Nghị nhìn bọn họ: "Hai vị là khách quý do Trần phu nhân phái tới, yêu cầu này cũng chính xác... là chuyện đương nhiên. Cho nên ta tạm thời đem khả năng này nói cho hai vị biết., Đầu tiên chúng ta không có biện pháp giết hắn, sau đó chúng ta cũng không có biện pháp vì chuyện này mà dụng hình đối với hắn. Như vậy vừa rồi ta đang suy nghĩ, có lẽ ta rất khó có thể khiến hai vị phi thường hài lòng xử lý, hai vị đối với chuyện này, không biết có ý nghĩ cụ thể gì."
Hai người Chử Bằng, Ngụy Nguyên còn tưởng rằng Ninh Nghị muốn chơi xấu, nhưng lời của gã lại rất chậm rãi, là thái độ chân chính đang cân nhắc thương lượng sự tình, không khỏi hơi ngẩn người. Dọc theo đường đi bọn họ đều tràn ngập nộ khí, nhưng đối với việc xử lý tình hình cụ thể của Thang Mẫn Kiệt, lại thực sự xoắn xuýt, lúc này nhìn nhau nói: "Chúng ta Ngụy Túc nói: "Chúng ta... Muốn khiến hắn... hối hận..." Lời gã phun ra nuốt vào, sau khi nói ra, cảm xúc càng thêm phức tạp mà do dự.
Ninh Nghị nhẹ gật đầu.
"Chúng ta sẽ có cách xử lý." Hắn lặp lại câu này: "Có một số thứ có thể nói, có chút không thể nói, điểm này xin hai vị thông cảm. Nhưng về bản thân Thang Mẫn Kiệt, có phải lương tri của hắn chính là tra tấn hắn lớn nhất hay không... Đây không phải là nói muốn trốn tránh trách nhiệm hay không., Mà là hai ngày nay ta vẫn luôn cân nhắc chuyện này, có một số hình phạt tàn nhẫn nhất khả năng không phải chúng ta cho đi ra, có lẽ Trần phu nhân thả cho hắn sống, thả hắn trở về, chính là cực hình lớn nhất với hắn... Có phải, cũng có khả năng này hay không?"
Lời nói của hắn thong thả mà khẩn thiết: "Đương nhiên nếu hai vị có ý nghĩ cụ thể có thể đề xuất bất cứ lúc nào với người bên chúng ta. Bản thân chức vụ của Thang Mẫn Kiệt đã hoàn thành, nhưng xét đến việc Trần phu nhân nhờ vả, sắp xếp cụ thể trong tương lai, chúng ta sẽ cẩn thận cân nhắc kỹ càng, đến lúc đó hẳn là sẽ báo cho hai vị biết."
Lấy thân phận trước mắt của Ninh Nghị mà nói, lời nói này của gã đã cẩn thận tới cực điểm, mỗi người đều gật đầu với Ngụy Túc ở Lam Thủy Nam. Một lát sau, Kính Thủy Nam mới lên tiếng: "Ninh tiên sinh, không biết chúng ta lúc nào mới có thể đi ra ngoài dạo một chút."
"Hôm nay là được rồi." Ninh Nghị nói.
Sau đó ba người lại hàn huyên một hồi, đợi đến khi Ninh Nghị rời đi, tâm tình của hai người cũng không cao. Trên đường bọn họ hi vọng Hoa Hạ quân cấp cho " miêu tả" tất nhiên là một loại tâm tình không thể tự sát, nhưng trong nội tâm lại biết đối với một người hận không thể tự sát., Cái gì mà hình phạt cũng vô lực. Ninh Nghị vừa rồi chỉ vạch trần điểm này là rất giỏi xung đột, trong lời nói thậm chí còn có ý giải thích. Nhưng giải thích như vậy đương nhiên cũng không khiến người ta vui vẻ bao nhiêu.
Xế chiều ngày hôm nay, một vị tự xưng là "Hoa Hạ quân" tên gọi là Hầu Nguyên Cương tiểu thanh tới, cùng hai người bắt đầu ở bên ngoài thành thị tiến hành du lãm. Vị này ngoại hiệu "Đại Thánh" tuổi trẻ dáng vẻ tươi cười mềm mại dễ gần., Đầu tiên là cùng hai người đi tham quan các hội trường kỷ niệm về chiến dịch Tây Nam lúc trước, kể tỉ mỉ hình dáng trận đại chiến cùng với quân đội Hoa Hạ, ngày thứ hai thì bồi tiếp hai người đi xem các loại thành quả về bố vật học, đưa bọn họ vào các phương diện suy nghĩ.
Đến ngày thứ mười lăm tháng bảy, các khái niệm về tin tức tin tức, nhà xưởng đại khái có chút hiểu rõ, lại đi xem hai trận kịch, sau khi đêm xuống còn tìm quan hệ tham gia một hội văn, nghe các nơi đại nho., Nhân vật trọng yếu đang thảo luận về "Thai Lương đại chiến" trên tửu lâu, "Phí công bằng đảng", "Trong nội bộ Hoa Hạ quân" các loại lý niệm mới, đợi khi mọi người nói tới vấn đề nội chiến giữa hai phủ Kim Quốc, hai người Ngụy Quốc mới biểu hiện ra cảm xúc chán ghét.
"... Đại họa vong quốc của võ triều bắt nguồn từ năm đó, nữ chân nhân mà Hoa Hạ quân thật vất vả mới đánh bại được, vì sao cũng muốn tạo ra tình cảnh bực này!"
Ngụy Túc hạ thấp giọng nói, thần sắc Hầu Nguyên Cương cũng nghiêm túc, liên tục gật đầu: "Không sai không sai, ta cũng không thích loại văn hội này, đại đa số đầu ở đây đều không phải người của chúng ta."
"Vậy bắt hết bọn chúng lại rồi đuổi ra ngoài không phải là được rồi sao, vừa rồi bọn chúng còn nói Hoa Hạ quân xử lý chúng."
"Không sai, ta cảm thấy nên bắt lại..."
Hành trình hai ba ngày, Mang Thủy Nam, Ngụy Túc trên thực tế cũng đang cẩn thận quan sát tình huống của Hoa Hạ quân: Bọn họ được Trần Văn Quân phó thác đi tới Tây Nam, trên thực tế đã có một phần bái thiếp rất nặng về trọng lượng., Tương lai chỉ cần bọn họ muốn lưu lại Hoa Hạ quân, bên này nhất định sẽ cho bọn họ một bậc thang rất tốt, kỳ thật đây cũng không phải là tâm ý cuối cùng của Trần Văn Quân dành cho bọn họ. Tuy nhiên, đang cẩn thận quan sát., Ngoài rung động, còn có rất nhiều thứ xung đột với tam quan của bọn họ, khiến bọn họ không cách nào lý giải nổi. Nhất là những thứ đẹp đẽ trong thành, khiến bọn họ cảm nhận được Bắc Địa gian khổ và Võ Triều năm đó.
Cứ như vậy, lưu lại một chút trên văn hội, bọn họ cũng liền tỏ vẻ bất mãn với Hầu Nguyên Cương, sau đó tại trận đấu này có "Lưu Quang thế hệ ngôn nhân", Vu Hòa cùng với bộ phụ bộ phụ sư bộ trưởng tuyên truyền của Hoa Hạ quân Lý sư rời đi.
Vào một ngày đêm, Hầu Nguyên Cương mang theo người tiến vào tiểu viện bọn họ ở tạm, cách xa hai người ra.
Thân thể trần trụi...
Tại Biện Lương thành mười năm trước, sư sư sư thường đều là nhân vật mấu chốt của các loại văn hội hoặc là tổ chức.
Hiện giờ nàng rất ít xuất đầu lộ diện.
Trong khoảng thời gian gần nhất này, bởi vì Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi, Trâu Húc đã bắt đầu xung đột ở phía bắc Trường Giang, Vu Hòa thân phận hiển hách hơn một bậc. Bởi vì hiển nhiên, trong cuộc xung đột kế tiếp giữa Lưu Quang Thế và Đái Mộng Vi đã chiếm được ưu thế rất lớn., Mà một khi đánh được Biện Lương, hồi phục cựu kinh, danh vọng của hắn tại thiên hạ đều sẽ đạt tới đỉnh điểm, thành đô thành cho dù là thư sinh không thích hợp với Lưu Quang Thế hay đám Đại Nho, lúc này đều nguyện ý kết giao với hắn một phen, tìm hiểu về kế hoạch và an bài của Lưu Quang Thế trong tương lai.
Vu Hòa cực kỳ hưởng thụ cảm giác này —— đi qua Biện Lương thành, hắn cọ cọ tên Lý sư mới có thể ngẫu nhiên đi tham gia một ít đỉnh cấp văn hội, đến hôm nay...
Đến bây giờ hắn vẫn như cũ là cọ cọ vào danh tiếng của Lý sư sư, nhưng ít nhất, thời điểm tham dự Văn hội, đã không cần đi cùng, cũng sẽ không bị cái gì lạnh nhạt.
Thành Đô đợi một năm, bị các loại quầng sáng vây quanh, đồng thời hắn cũng đã minh bạch chênh lệch giữa mình và Lý sư bên kia, hiện thực phức tạp khiến hắn thu hồi vọng tưởng quá khứ —— mà một chút hiện thực khác bù đắp tiếc nuối của hắn., Dựa vào thân phận hiển hách do Lưu Quang Thế, Hoa Hạ quân giao dịch, hắn hiện tại đã không thiếu nữ nhân. Mà sau khi buông xuống vọng tưởng, hắn và sư phụ đại khái duy trì một tháng giao tình bằng hữu gặp mặt một lần.
Trong lòng hắn đã hiểu: phần giao tình này mang đến cho hắn hết thảy.
Tháng bảy thứ mười lăm là Trung Nguyên Tiết, trong ngoài đều rất náo nhiệt, xe ngựa của hắn gặp được trên đường, bởi vì tạm thời không có việc gì, bởi vậy sư phụ cũng đến văn hội ngồi một lát, mà một tiểu tử Hoa Hạ quân thấy sư phụ, chạy tới chào hỏi rồi lại dẫn hai bằng hữu tới.
Vu Trung vốn có chút để ý chuyện này, còn muốn dành chút thời gian trò chuyện với ba người này. Ai ngờ ba người ngồi trong góc không lâu đã bỏ đi. Sau đó không bao lâu, sư phụ cũng cáo từ rời đi.
....
Xe ngựa xuyên qua thành thị, đi tới Ma Ha Trì, đi vào hậu viện quen thuộc. Sư phụ nhìn thấy Ninh Nghị đang ngồi trên ghế, nhíu mày ngẩn người.
Nàng biết Ninh Nghị đang suy nghĩ chuyện gì nên không lên tiếng. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dài dưới mái hiên bên cạnh, ngồi một lát chuẩn bị rời đi.
" kể chuyện cho ngươi nghe đi." Ninh Nghị nhìn về phía trước, chậm rãi mở miệng.
"Ừm." Sư phụ lên tiếng, lúc này mới đi tới, rót cho hắn một chén nước, ngồi xuống bên cạnh.
"Là về vị hán phu nhân phía bắc kia."
Bọn họ ngồi trong sân, Ninh Nghị kể lại chuyện của rất nhiều năm trước, kể về nguồn gốc của Tần Văn Quân, nói đến Lô Duyên Niên, Lô Minh phường, lại nói đến chuyện tình của Thang Mẫn Kiệt, nói đến xung đột giữa hai phủ của nữ thật: Đây là đề tài náo nhiệt nhất trong đô thành gần đây.
Nói xong hết thảy, hao tổn rất nhiều thời gian. Sư sư yên lặng nghe xong, cầm lấy chén trà uống một ngụm lớn, đem chén trà đặt ở trên tay.
"Ta vừa mới từ văn hội ở Tứ Phương Nhai tới." Nàng nhẹ giọng nói.
"Hả?" Ninh Nghị quay đầu lại: "Văn sẽ ra sao?"
"Hiện tại ta mới phát hiện, bọn họ nói nông cạn bao nhiêu."
"Ha ha." Ninh Nghị cười một tiếng.
Sư phụ nói: "Những thứ này đều phải giữ bí mật đúng không?"
"Chuyện của hán phu nhân, sớm muộn gì cũng phải có một câu trả lời. Cho dù tạm thời không tiện tuyên truyền trắng trợn, cũng phải lưu lại ghi chép về nàng."
Sư phụ gật gật đầu, trầm mặc chốc lát.
"Đối với vị Hán phu nhân kia... Vị Thang Mẫn Kiệt kia thật sự không có cách nào giải thích thêm nữa sao?"
"Còn làm một số chuyện." Ninh Nghị nói: "Tạm thời cần giữ bí mật."
Hắn nói như vậy, chính là "Tốt nhất ngươi cũng không biết ý tứ", sư phụ nói: "Ừm."
Hai người ngồi xuống một hồi, lại nói vài lời riêng tư. Không lâu sau, có người tiến đến thông báo, lúc trước gọi một người đến đây đưa tin. Sư phụ đứng dậy rời đi, đi ra ngoài cửa lớn, lại nhìn thấy Hầu Nguyên Cương từ đằng xa tới, đại khái cũng là tới gặp Ninh Nghị. Hai người cười chào hỏi.
Lúc này, Ninh Nghị đang tiếp kiến một người tên là Từ Hiểu Lâm trong thư phòng. Không lâu sau, y lại gặp Hầu Nguyên Cương, nghe hắn báo cáo đối với Giao Bằng, bước đầu của hai người Ngụy.
Đêm khuya, Hầu Nguyên Cương mang theo người đi đến viện tử bên kia, cách xa Lam hai người Ngụy, có thư ký quan chuẩn bị bút ký, đây là thái độ lại muốn tiến hành thẩm vấn.
Ngụy Túc vỗ bàn đứng dậy: "Con mẹ nó các ngươi không tin ta! Đây là muốn làm gì đây..."
Hầu Nguyên Cương từ bên ngoài tiến vào, ngồi xuống, mỉm cười đè hai tay xuống: "Ngụy tiên sinh an tâm chớ vội, nghe ta giải thích."
"Ngươi không tin ta còn có cái gì để giải thích."
"Chúng ta quyết định phái nhân thủ đi cứu viện Trần phu nhân ở phía Bắc."
Ngụy Túc ngây ngẩn cả người.
Hầu Nguyên Cương nói: "Nếu như phải làm tốt chuyện này, trước tiên chúng ta cần chuẩn bị tình báo tình báo phía bắc đã. Nếu có thể, chúng ta cần có người dẫn đường."
"Vậy để ta đi." Ngụy Túc quát.
"Ninh tiên sinh nói, các ngươi làm nhiều chuyện vì hán nhân ở Bắc Địa như vậy, Trần phu nhân phái các ngươi về phía nam, có nỗi khổ tâm của nàng, cũng là các ngươi xứng đáng được ban thưởng. Chuyện ở Bắc rất phức tạp, đầu tiên Trần phu nhân là thứ chính mình không muốn rời đi., Xuất phát từ đạo nghĩa, chúng ta muốn cứu nàng, có lẽ sau khi Nhan Cơ Doãn chết, nàng sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng dù sao đây cũng là một cuộc mạo hiểm, các ngươi có tư cách sống tốt hơn, đây là cho hai vị quyền lựa chọn."
"Ta lựa chọn đi qua."
Hầu Nguyên Cương rút vài tờ giấy: "Cùng lúc đó, mời hai vị hiểu cho, trước khi làm chuyện này, chúng ta phải xác định hai vị không phải gián điệp của Nhan Hi Duẫn phái tới."
"Ngươi..." Ngụy Túc mở miệng muốn mắng, nhưng sau một khắc đã ý thức được cái gì, khuôn mặt phồng lên đến đỏ bừng.
"Thông qua hai ngày quan sát này, chúng ta sơ bộ cho rằng hai vị đối với võ triều, cách nhìn của Hoa Hạ quân cũng không mang theo mục đích quá phức tạp. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta vẫn muốn hỏi một ít vấn đề, đối với tình báo về phía bắc của các ngươi, có ích cho hành động lần này các loại tin tức, cần phải biết gì nói nấy, nói hết tất cả... Hôm nay đắc tội, bao dung."
Ngụy Túc ngồi xuống.
Qua một hồi, Hầu Nguyên Huyễn đi đến một căn phòng khác, hướng về phía nam mịt mờ thủy nam lặp lại lời nói này. Kính Thủy Nam suy nghĩ một lát, gật đầu nhẹ.
"Rất có đạo lý, các ngươi cứ hỏi đi."
Thân thể trần trụi...
Phát giác được Ninh Nghị đến, Dạ đã sâu.
Trung Nguyên Tiết, bên ngoài rất náo nhiệt. Thang Mẫn Kiệt ngồi trong sân, trong đầu phác họa tình cảnh bên ngoài. Lúc Ninh Nghị đi vào, hắn đứng dậy hành lễ, Ninh Nghị bảo hắn ngồi xuống. Hai thầy trò ngồi trong sân nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo nổ vang lên.
"Muốn ra ngoài xem sao?" Ninh Nghị nói.
"Nếu như có thể, ta muốn nhìn một chút Thành thì có hình dạng gì..."
"Có cơ hội, đối với việc ngươi đã xử lý xong."
"......."
"Bên cạnh Lương Sơn có một nông trang..."
"... Vì sao... Không có thẩm phán..."
Phịch một tiếng, bàn tay Ninh Nghị vỗ lên cái bàn nhỏ trong sân.
"Thẩm phán mẹ ngươi a thẩm phán thế nào! Liên quan sao ngươi bán đứng Trần Văn Quân, ghi chép lại nhiều hơn một chút chứ!?"
"Nếu Hoa Hạ quân không xét xử thì làm sao ta có thể khống chế được sự thanh minh..."
"Trần Văn Quân để ngươi còn sống! Người bán đứng ngươi để ngươi còn sống..."
"Hoa Hạ quân hẳn là bắn chết ta, kể từ đó, Hi Duẫn... Bên kia thật sự không còn gì để nói..."
"Nữ chân bên kia vốn không có cách nói! Chuyện căn bản chưa từng phát sinh! Chuyện kẻ địch hắt bẩn nước bẩn có cái gì tốt mà nói! Về chuyện A Cốt đánh chết mẹ nó làm loạn với heo, ta tùy thời có thể in tám phiên bản đầy trời đều có. Đầu óc ngươi hỏng rồi hả? Cách nói của Hi Duẫn..."
Đôi mắt ti hí của Thang Mẫn Kiệt đang trừng to trong sân, theo bản năng hắn lắc đầu.
"Bên cạnh Lương Sơn có một nông trang, vẫn luôn làm việc bồi dưỡng tuyển chọn, việc bồi dưỡng lương thiện chắc cũng biết chứ? Quan hệ đến vấn đề ăn cơm, nguyên lý cụ thể ngươi cũng hiểu rõ một chút, bên kia không thí nghiệm việc mới hóa béo, dùng chính là đống phân bón béo tròn., Năng lực hành động của ngươi không phải rất mạnh sao? Trần Văn Quân nói ngươi còn sống, làm chút chuyện hữu dụng đối với hán nhân, ngươi đâm ra cái sọt này, cũng nhất định phải xử lý ngươi... Cho nên quân hàm trên người ngươi cái gì cũng bỏ đi, cút vào trong núi chọn phân lớn đi. Nhìn bộ dáng ngươi, Sơn Minh Thủy Tú bên kia, coi như nghỉ phép đi..."
Bờ môi Thang Mẫn Kiệt rung động: "Ta... ta không cần nghỉ ngơi... "
Ninh Nghị cầm chén nước bên cạnh lên, trên mặt đeo nước giội lên mặt Thang Mẫn Kiệt, phẫn nộ tới cùng cực: "Sơn Minh Thủy Tú là từ ngữ hình dung! Kỳ nghỉ là từ hình dung! Kỳ nghỉ mà gọi là từ hình dung!"
Hắn vung vẩy chén trà, tay kia nắm lấy mép bàn, hất bay cái bàn ra sân.
Thang Mẫn Kiệt không nói gì thêm, Ninh Nghị tức giận một hồi, ngồi ở chỗ đó nhìn hắn: "Trước tiên đi chọn phân lớn, tương lai muốn làm gì thì tương lai nói sau, bất quá trước đây còn có một việc..."
Hắn dừng một chút: "Lát nữa Từ Hiểu Lâm sẽ tới tìm ngươi, lúc trước hắn từng tới Vân Trung bàn bạc với ngươi, sau đó hắn sẽ dẫn thêm một đội người đi Vân Trung, thu thập tàn cuộc mà ngươi lưu lại, đồng thời chuẩn bị tốt công tác cứu viện Trần Văn Quân, hai ngày này ngươi đem tất cả mọi chuẩn bị để kết nối với hắn. Đây vốn là có thể không cần mạo hiểm, nhưng ngươi đã chọc phải cái sọt này, chúng ta sẽ phải bù đắp lại đạo nghĩa... Ngươi đi giúp ta một chút..."
Thang Mẫn Kiệt nhìn thấy phía đối diện nổi giận hiếm thấy, đến lúc này lại hiện ra một lão sư uể oải, an tĩnh hồi lâu, cuối cùng khó khăn lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói:
"Ta... không thể còn sống..."
"...Nhưng Trần Văn Quân muốn ngươi sống."
Ninh Nghị nói.
"Ngươi cứ chờ xem rồi xử lý đi."