Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong sân nhỏ phong cách cổ xưa của An Khang Thành, ánh mặt trời buổi chiều buông xuống, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi tanh nhàn nhạt. Đái Mộng chậm rãi kể lại tình thế thiên hạ, trong mắt Lữ Trọng Minh bên cạnh hắn, đã dần dần có ánh sáng lĩnh ngộ.
" bè phái công bằng... Hà Văn... Nói là từ Tây Nam đi ra, nhưng trên thực tế Hà Văn hay Tây Nam có phải là một lòng hay không, rất khó nói. Hơn nữa, mặc dù Hà Văn người này có chút quen mắt với Tây Nam, đối với Ninh tiên sinh có chút tôn trọng, lúc này đảng công bằng có thể nói chuyện giữ lời, tổng cộng có năm vị văn, dưới trướng hắn xua dân làm binh, lương cương bất đồng, đây chính là kẽ hở và vấn đề trong đó..."
"Trâu Nguyên Húc trong Nhữ Quan, lúc trước ở Từ Châu thu nạp binh lực cũng chỉ có mấy vạn, đợi đến khi chủ lực của Lưu Thừa Tông đi Lương Sơn, liền có tư tâm tự lập. Mấy trăm vạn người công bằng, làm sao có thể đồng tâm với hắc kỳ Tây Nam? Chỉ là sau khi hắc kỳ đánh bại nữ tử, danh khí cực thịnh một thời, mượn danh nghĩa công bằng làm việc, ngoài mặt thì thừa nhận cái tên hồ đồ này, không nói ra mà thôi..."
"Thiên hạ hôm nay, Tây Nam binh cường mã tráng, chấp nhất nhất thời Ngưu Nhĩ, không thể nghi ngờ. Có thể phất cờ tự lập, ai không có chút dã tâm nào? Tấn địa cùng Tây Nam xem ra thân thiết., Nhưng trên thực tế vị lâu nữ kia lại thật sự có thể trở thành người bên cạnh gối đầu của tâm ma? Bất quá chuyện vui đùa mà thôi... Đông Nam Phúc Châu, bệ hạ sau khi đăng cơ sắc bén hưng phấn, hướng ra phía ngoài nói chuyện cũng có vài phần tình cảm hương hỏa với Ninh Lập kia, nhưng tương lai nếu có một ngày hắn thật có thể chấn hưng võ triều, giữa hắn cùng hắc kỳ, chẳng lẽ thật sự có người chủ động nhượng bộ hay sao?"
"Hạng nhất trong Hắc kỳ, người trong thiên hạ hôm nay muốn được đặt chân, sau khi đặt chân thì cầu thứ hai, đến thật sự trở thành thứ hai, đều phải đối mặt với vấn đề chém giết cùng cờ đen. Trong đám người công bằng chỉ cần hơi có hai lòng, sẽ không vượt qua được chướng ngại này."
"Đệ tử đã hiểu." Lữ Trọng ở bên cạnh vui lòng phục tùng.
Đái Mộng tiếp tục đi về phía trước: "Hắn mở cửa, muốn mở Anh Hùng hội, chúng ta nên tới cổ vũ. Dù công bằng có ác, lúc này cũng không thể làm mất mặt người cười. Chỉ cần tương lai có khả năng hợp tác, lúc này nên gặp mặt, nói chuyện một chút. Hơn nữa, chuyện Anh Hùng hội này, trong thời gian ngắn làm người ta cười nhạo., Nhưng chỉ cần tĩnh tâm lại, khắp thiên hạ đều sẽ biết, đây là một cơ hội. Ở địa bàn công bằng, ngươi sẽ đụng phải, sẽ không chỉ có đảng công bằng. Lão phu cho rằng, chỉ cần là ánh mắt xa xăm, lo lắng cho người của Tây Nam, cũng sẽ không bỏ qua đại hội lần này."
Lữ Trọng gật đầu: "Chuyện tỷ võ bên ngoài chỉ là chút chuyện nhỏ, những ai bí mật đi đến mới là chỗ biến số trong tương lai."
"Chuyện này cần tùy cơ ứng biến, chèn ép không dễ, bởi vậy chỉ có ngươi dẫn đội đi, vi sư mới có thể yên tâm." Đái Mộng khẽ cười nói: "Sau này nhìn kỹ một chút, nói không chừng cùng Tây Nam quan hệ tốt nhất là Tấn địa nữ tướng, đều vụng trộm phái nhân thủ đi, thật thú vị."
"Đệ tử chắc chắn sẽ cố hết sức, dò xét thực hư bên dưới năm phe công bằng. Như lão sư đã nói, mấy trăm vạn người, tất nhiên đều mang theo quỷ thai, người có thể cung cấp nó tuyệt đối không ít." Lữ Trọng Minh nói: "Chỉ là lần đại chiến này sắp tới, lương thảo phía sau rất mẫn cảm, nếu lúc này đệ tử rời đi, chỉ sợ chư vị sư huynh đệ... am hiểu tính toán không nhiều..."
Đái Mộng bên này dĩ nhiên nhịn đói chịu đói một năm, thật vất vả mới trồng ra ít đồ, phát binh Trung Nguyên, xem như là hành động được ăn cả ngã về không. Nhưng cùng lúc đó, mỗi một phần lương thảo ở phía sau đều là keo ra, muốn bảo đảm tiền tuyến dùng binh thuận lợi., Một mặt những lương thảo này muốn mạnh mẽ ngăn chặn, cưỡng chế các phương trong ước nguyện quân đội, mặt khác bất cứ lúc nào cũng phải áp chế sự biến đổi phía sau, lại thêm việc thu lương, bản thân toàn bộ hệ thống vận lương chính là công trình có năng lực làm việc cực kỳ lớn, người tọa trấn chỉ cần hơi có tư tâm, cuối cùng có thể gây nguy hiểm cho toàn bộ thế lực của Đới Mộng Vi.
"Chuyện thu lương thực, vi sư sẽ đích thân tọa trấn một thời gian ngắn. Lo lắng của ngươi, trong lòng ta rõ ràng, không sao cả." Đới Mộng khẽ nói, "Mặt khác, sự tình phía trước ta cũng có an bài mới, trong vòng một năm, chúng ta nhập chủ Biện Lương đã nắm chắc bảy tám phần. Chuyến này ngươi đi đông, đàm luận chuyện trọng yếu với người khác, đều có thể làm điều này làm tiền đề."
"Tiền tuyến có thay đổi lớn sao?"
"Việc này không tiện nói nhiều, ngươi đi Giang Ninh, vi sư tạm thời không nói cho ngươi biết quá nhiều chi tiết, ngươi chỉ lẳng lặng nhìn chính là... Có một việc khác có liên quan tới chuyến này của ngươi, trước tiên phải nói cho ngươi biết..."
Hai thầy trò chậm rãi nói, xuyên qua hành lang mái hiên thật dài. Lúc này, một số anh hùng tham dự trận chém giết tối hôm qua, buổi sáng đám lục lâm nghỉ ngơi hơi chút đã tới sảnh chính của viện này., Trong sảnh đường tụ tập lại. Trong những người này nguyên bản có rất nhiều lục lâm đại phú kiệt ngạo bất tuân, nhưng được Đái Mộng Vi lễ ngộ tập hợp lại, trong thời gian mấy tháng trôi qua, bị đại nghĩa giáo của Đới Mộng vi hóa giáo hợp lại., Mất đi một ít tư niệm, lúc này đã có một phen hợp tác, mặc dù là vài tên lục lâm đại hào cấp cao nhất, sau khi gặp mặt cũng có thể cùng vui vẻ chào hỏi, sau khi tập hợp mọi người kết thành đội hình, cũng không hề giống ô hợp trước kia.
Ánh mặt trời chiều chiếu vào trong sân, không lâu sau, Đái Mộng Vi cùng thầy trò Lữ Trọng Minh cũng đi đến.
Ông lão được khen tặng là Thánh hiền hiện nay đầu tiên cầm lấy quải trượng, hòa ái chắp tay cảm ơn mọi người, khen ngợi vất vả tối qua của bọn họ, thương tiếc anh hùng đã chết. Sau đó lại để cho mấy người Vệ Hà, Trần Diễn, Khâu Trường Anh ngồi xuống.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"... Chuyện gần đây, khiến lão phu nhớ tới một vị anh hùng rắn chắc năm ngoái, trong chư vị có lẽ có không ít người đã từng nghe nói qua, cũng có lẽ cũng có thể nhận thức được. Người này tên là Từ Nguyên tông, chính là đại gia thương thuật miệng Hán, hắn cầm thương đi về phía trước, trong hơn một trượng có thể đâm bay khiếu dị. Trong bách phát bách trúng, Trần tiên sinh đã từng giao thủ với hắn, hẳn là nhớ rất sâu."
Trần Biến bên cạnh chắp tay: "Từ huynh... Chết trong tay ma đầu, đáng tiếc, nhưng cũng tráng lệ..."
"Việc này thật ra là lỗi của lão phu." Đới Mộng hơi nhìn mọi người trong phòng, trong mắt lộ ra thương xót: "Lúc đó lão phu vừa mới tiếp nhận cục diện rối loạn nơi đây, rất nhiều chuyện xử lý còn không có kết cấu, nghe nói Hán Khẩu có anh hùng này, liền tu thư mời hắn tới. Lúc ấy... Lão phu đối với anh hùng trên giang hồ., Hiểu rõ hay không, biết hắn võ nghệ cao cường, lại vừa gặp phải đại hội Tây Nam, liền mời hắn giống như Chu lão anh hùng, đi tới Tây Nam hành thích... Từ Anh Hùng vui vẻ tiến về, nhưng mỗi khi nhớ tới việc này, đều là một sai lầm lớn của lão phu."
"Từ Anh Anh Anh cầu người được người, sao lại là Đới Công sai."
Mọi người trong phòng nói: "Đúng vậy, Từ Anh hùng hy sinh vì đại nghĩa, giống như Chu Anh Hùng năm đó..."
"Cho dù có sai, thì cũng ở Tây Nam..."
"Ma đầu không chết tử tế được..."
Trong lời nói này, Đới Mộng khoát tay áo: "Từ Anh Hùng cầu người được người, là anh hùng gây nên, nhưng lão phu sai, là do năm đó quá nhiều nhỏ nhặt. Chư vị, các ngươi qua đó ở cùng một chỗ, tập võ hành mạnh mẽ, hoặc là hảo hán, hoặc là thất phu, đây là không sai. Nhưng một năm qua, chư vị vì gia quốc xuất lực, vậy liền không còn là hảo hán, lưu manh thất phu nữa. Đương xưng là quốc sĩ."
Hắn nói: "Chư vị ở đây vứt bỏ hiềm khích lúc trước, vứt bỏ mọi cách nhìn cửa vãng lai, câu thông với nhau, giao lưu, liền có khí tượng như ngày hôm nay. Lão phu đọc sách cả đời, nhưng cũng tới hôm nay, mới biết quốc sĩ dùng làm gì. Năm đó Từ Nguyên tông đáp ứng lời mời của ta, dõng dạc nhận nghĩa, hắn là quốc sĩ, nhưng nếu là lão phu không đến mức quá mức ngu dốt không biết gì., Lưu hắn ở đây, cùng với chư vị luận bàn, thậm chí mang ra tác dụng của tiểu bối có thể dùng, hắn phát huy tác dụng còn lớn hơn đi Tây Nam phụ nghĩa. Chính như thằng hề nhảy nhót, ô hợp hôm qua, mặc dù có dũng mãnh nhất thời, cuối cùng vẫn không cách nào thành sự. Từ Nguyên tông là anh hùng, lão phu là kẻ ngu xuẩn vô tri, mỗi lần nghĩ tới đều hổ thẹn không có đất."
Hắn nói tới chỗ này, giơ chén trà lên, đổ nước trà trong chén xuống đất. Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều cảm động, trong lúc nhất thời cúi đầu trầm mặc, không thể tưởng được cái gì nên nói.
Thả chén trà xuống, trầm mặc một lát, Đới Mộng khẽ nói: "Chư vị đều là quốc sĩ, nên dùng đến chỗ mấu chốt nhất. Như ở bên cạnh lão phu, bảo hộ lão hủ này một mình, thật sự không nên..."
Trần Đột muốn mở miệng nói gì đó, Đái Mộng hơi khoát tay áo trước: "Nhưng hôm nay có một chuyện, huyên náo sôi sục, có chút long trọng. Lão phu nghĩ, liền đến chư vị đường đường chính chính, thời điểm lập danh dương uy... Chuyện này, chắc hẳn chư vị đều đã nghe qua, đó là đại hội anh hùng sắp tổ chức ở Giang Trữ."
Hắn nói tới đây, mọi người nhìn nhau, cũng đều có chút do dự, một lát sau Vệ Hà mở miệng, nói đều là anh hùng Giang Trữ đại hội nhặt được người thông minh, có chút ý tứ buồn cười, hơn nữa đại chiến Giang Bắc sắp tới, bọn họ đều nguyện ý ra chiến trường giết địch, báo hiệu cho bên này một phần công lao.
Đới Mộng mỉm cười, đầu tiên là tán thưởng ý chí của mọi người một phen, sau đó nói: "Nhưng đi đến Giang Ninh, một mặt là chư vị có thể đường đường chính chính chính đại biểu cho phe ta, đánh ra một phen danh tiếng; mặt khác, chư vị đại biểu cho thiện ý của lão phu, hy vọng có thể mang lại cho thiên hạ anh hùng một phen đề nghị."
Lão nhân nói: "Từ xưa đến nay, địa vị Lục Lâm Thảo Mãng không cao, thế nhưng mỗi một quốc gia nguy nan, nhất định là hạng người thất phu bằng một niềm nhiệt huyết phấn chấn mà lên, bảo vệ vệ vệ quốc gia. Từ khi võ triều yên tĩnh đến nay., Sự coi trọng của thiên hạ đối với người tập võ có tăng lên, nhưng trên thực tế, bất luận là đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ ở Tây Nam, hay là đại hội anh hùng sắp gây ra khi Giang Ninh nổi lên, đều chỉ là một vở kịch do danh dự của bản thân làm ra, nhiều nhất cũng chỉ là vì trưng binh cho mình chút ít mà thôi."
"Lão phu tuy là văn nhân nhưng có chút xúc động với chuyện của Từ Nguyên tông. Ba năm trăm người này hoặc năm ngàn người tụ cùng một chỗ, đánh tới đánh tới tranh giành đại hội luận võ hoa đệ nhất, lão phu không muốn làm, lão phu muốn vì võ giả trong thiên hạ mà lấy ra một thứ của chư vị."
Trong phòng khách, lão nhân nhìn thấy một đám anh hùng, hơi dừng lại một chút: "Hiện giờ mọi người trong thiên hạ đều biết, Phương Bắc ta sắp bị phạt, mục đích là Biện Lương cũ. Nếu trận đại chiến này không có kết quả, đương nhiên không cần đề cập tới nữa, nhưng nếu quả thật có thể khắc phục được Biện Lương, tương lai chờ phục hưng thịnh, ta sẽ ủng hộ chư vị làm một võ thuật quy mô nhất trong Biện Lương."
"Hội võ thuật này không phải để chư vị biểu diễn một phen nhét vào quân đội, mà là hi vọng hội tụ anh hùng trong thiên hạ, liên kết với nhau, giao lưu, tiến bộ, giống như chư vị vậy, đều có đề cao lẫn nhau, không có quá nhiều kiến thức về nhau, để kỹ nghệ của chư vị có thể chính thức dùng để đối kháng với người kim loại, đánh bại những người đã từng phản bội, khiến võ nhân trong thiên hạ đều có thể theo thất phu, hóa thành quốc sĩ, mà lại không làm mất sơ tâm của chư vị tập võ."
"Bởi vậy lần này chư vị đến Giang Ninh, không phải vì một người đàn ông dũng mãnh đi ám sát ai, cũng không phải là đơn giản lên lôi đài tranh đấu hung ác. Quốc sĩ nên có thành tựu của quốc sĩ, các vị lần này đi chính là vì đại kế lâu dài, đi luận bàn, thể hiện lòng dạ của mình, đối với anh hùng hảo hán cũng có lòng dạ kiến thức, có thể mời bọn họ tới, cùng chung đại tiến cử. Đương nhiên có người nguyện ý tham chiến với bè phái công bằng, cũng không ngăn cản bọn họ..."
"Đối với cái tên võ thuật hội này, lão phu cũng muốn xem, vốn định gọi là Trung Nguyên đấu võ hội, suy nghĩ một chút vẫn là hẹp hòi, Hoa Hạ võ thuật hội cũng không thành, sẽ khiến người ta nghĩ đến Tây Nam. Sau này có một cái tên, gọi là Trung Hoa võ thuật hội!"
"... Càng nhiều hơn nữa, phải do Trọng Minh cùng chư vị đi làm."
Đới Mộng mỉm cười, nói xong những lời này rồi.
Ánh mặt trời buổi chiều vẫn tươi sáng như trước. Mọi người trong phòng lần lượt đồng ý, trong lòng không khỏi xao động.
Trong những năm qua, khi võ triều hưng thịnh, kinh thành có Ngự Quyền quán tọa trấn, nhưng cho dù là người có quyền lực đệ nhất thiên hạ thì trên thực tế cũng không được coi trọng lắm. Đợi đến khi Võ Triều suy sụp, một mặt là áp lực từ bên ngoài đến lớn, mặt khác là tiểu thuyết võ hiệp lưu truyền khắp nơi, địa vị người tập võ được đề cao, nhưng tổng thể vẫn có vẻ lúng túng.
Lý do chính giữa, đương nhiên là do người tập võ mèo khen mèo dài đuôi, có thể làm cướp, không thể thành quân được. Sau khi Trung Nguyên rơi vào tay giặc, dân số di chuyển với quy mô lớn, mang theo một đợt phong trào do Bắc quyền nam truyền, năm đó tại Lâm An một số người giang hồ cũng tụ tập được vài môn phái mới, nhưng trên đài cũng không có đại nhân vật nào làm chuyện như vậy., Xét cho cùng, vẫn là trên chiến trường không thể đánh, mặc dù là trinh sát, căn cứ vào tính cách của những võ nhân này, cũng đều có vẻ tốt xấu không đều, mà tác dụng chân chính, thu nhập quân đội là được rồi, hà tất phải để bọn họ thành môn phái chứ?
Nữ chân đệ tứ hướng nam hạ, khiến thiên hạ càng thêm sụp đổ, đến khi Đái Mộng vi xuất hiện, lợi dụng danh vọng và thủ đoạn của bản thân tập trung đám người Lục Lâm nhân này lại. Dưới sự bức bách của đại nghĩa và hiện thực, những người này cũng buông xuống một chút mặt mũi và tục, bắt đầu tuân thủ quy củ, nghe lệnh, phối hợp, cứ như vậy lực lượng của bọn họ có tăng lên, nhưng trên thực tế, đương nhiên cũng đè nén tính cách của bọn họ một phen.
Vì đại nghĩa, trở thành ưng khuyển thủ hạ của Đới Mộng Vi, thậm chí còn khẳng khái phụ nghĩa như Từ Nguyên Tông, có mấy người nguyện ý làm. Nhưng cùng lúc đó, ai mà không muốn danh lợi song thu thật sự chứ? Tây Nam Hoa Hạ quân nói là mở một đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ, thật sự đi lựa chọn cuối cùng còn không phải đi làm binh sao? Chuyện này ngay cả Giang Trữ cũng vậy. Cho nên bọn họ vốn không muốn đi.
Nhưng nếu như "Trung Hoa võ hội" trong miệng Đới Công" đã thành lập, có thân phận như hắn và người ghi lại danh sách, hội võ thuật này há không bằng Ngự Quyền Quán mà võ nhân được coi trọng dưới tình huống như nhau? Cho dù là Chu Bản phục sinh, chỉ sợ đều cảm thấy hâm mộ, mà trong chuyện này làm người đứng đầu xướng bọn họ, tương lai thậm chí có khả năng lưu lại tên tuổi của mình ở trong sách.
Nghĩ như vậy, trong lòng những người có thể chứng kiến cảnh tượng trước đây đều nóng lên...
Thân thể trần trụi...
Cũng buổi chiều như vậy.
Trên mặt có lão Bát mặt sẹo dữ tợn, bọn người Kim Thành Hổ cùng đám đao khách đêm qua cứu bọn họ ở một chỗ cũ trong thành nam.
Tên đao khách tên Du Hồng Trác nói với bọn họ: Đới Mộng vi cũng không phải là người vô năng, đối với thủ hạ thống trị lục lâm nhân rất có chương pháp, cũng không phải là hoàn toàn ô hợp. Mà ở bên cạnh hắn, ít nhất trong tâm phúc của hắn, có một ít người có thể làm việc, vệ binh bên cạnh cũng an bài rất rộng rãi, quyết không thể xem là đối tượng hành thích hợp.
"... Hơn nữa, Đới lão cẩu làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng bề ngoài đều có che giấu... Nếu hiện tại giết họ Đái này, bất quá là trợ giúp hắn thành danh."
Ở địa bàn của Đới Mộng vi tìm hiểu mấy tháng, Du Hồng Trác biết rất nhiều nội tình, cũng biết lão Bát này, đám người Kim Thành Hổ một mực là hiệp khách bị Đái Mộng hơi vu hãm, vì vậy nói rõ những chuyện này một phần ý nghĩ của Hoa Hạ quân nói ra, ai ngờ vừa nghe đến Hoa Hạ quân, lão Bát lại giận tím mặt.
"... Ngươi đã cứu lão Bát của ta, không thể nói ngươi là người xấu. Nhưng nói đến Hoa Hạ quân kia, nó cũng không phải thứ gì tốt đẹp..."
"...Năm đó kháng kim, nhân khẩu xưng đại nghĩa, ta cũng là vì đại nghĩa, đem một đám huynh đệ tỷ muội tất cả đền bù! Đới Mộng khẽ lòng mang ý xấu, chúng ta một đám người vì ác tâm của hắn, lão Bát chúng ta đời này cùng hắn không đội trời chung. Nhưng ta vĩnh viễn sẽ nhớ, lúc trước Hoa Hạ quân đánh bại Nữ Chân lộ quân phía tây, ở trong Hán Hán, chỉ cần hắn động thủ là có thể làm thịt Đới Mộng Vi, nhưng người này Ninh Nghị nói là Quan Miện Đường Hoàng, chính là không chịu động thủ..."
"... Người khác nói hắn thất phu một nổi giận giết hoàng đế, nhưng theo ta thấy, Ninh tiên sinh gì chứ, hắn là kẻ hèn nhát..."
"... Hơn một năm nay, Đái Mộng hơi ở bên cạnh, giết chết bao nhiêu huynh đệ của ta, điều này ngươi không biết. Nhưng gã hại chết bao nhiêu người ở nơi này! Có bao nhiêu đạo mạo! Vị huynh đệ này trong lòng biết rõ, ngươi để cho ta nhịn một chút, những người chết này làm sao bây giờ..."
"... Lão Bát ta không biết cái gì là Từ Đồ, ta không biết cái gì là đạo lý mà Ninh tiên sinh nói. Ta chỉ biết là ta muốn cứu người, giết Đới Mộng vi chính là cứu người..."
"... Ta không muốn thấy Ninh tiên sinh tới cứu người, lúc hắn tới, bao nhiêu người không đáng chết đã chết... Những đại nhân vật cấp cao này không có thứ gì tốt, vì xưa nay hắn và những tiểu nhân vật như chúng ta không phải một con..."
Du Hồng Trác nghiêng đầu nhìn hán tử mặt thẹo đang gầm nhẹ bên cạnh bàn, nước miếng văng khắp nơi.
"Không phải ta đã nói Đới Mộng không nên chết, nhưng ngươi thật sự không giết được hắn thì phải làm sao?"
"Năm đó Chu Anh Hùng gay gắt hiếm có, chắc chắn có thể giết được sao? Chuyện lão Bát ta làm chính là thu tiền giết người, không biết huynh đệ tỷ muội bên cạnh bị Đái Mộng vi hại chết, lúc này mới thất thủ mấy lần, nhưng chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ giết hắn..."
Trong gian phòng cũ, Du Hồng Trác nhìn hán tử tâm tình có chút cuồng loạn này, dung mạo xấu xí, sẹo trên mặt dữ tợn, quần áo rách rưới, tóc thưa thớt, nói đến Đái Mộng Vi cùng Hoa Hạ quân, trong mắt liền tràn đầy tơ máu... Cuối cùng thở dài.
Kim Thành Hổ ở bên cạnh đưa hắn ra ngoài: "Huynh đệ là người của Hoa Hạ quân?"
"Từng luận bàn kỹ nghệ với người của Hoa Hạ quân, bội phục kính ngưỡng bọn họ, nhưng vẫn chưa tòng quân. Lại nói tiếp, trong lòng hắn suy nghĩ, ta cũng có một lần mê hoặc..." Du Hồng Trác quay đầu lại nhìn: "Nhưng hắn hại chết các ngươi..."
"Hắn chỉ ngẫu nhiên như vậy, không kiềm chế nổi." Kim Thành Hổ nói: "Trong một năm qua, Đái Mộng hơi đuổi theo chúng ta. Trong một lần chém giết, hắn vì cứu huynh đệ, trên đầu đã trúng một đao, mặc dù may mắn chưa chết, nhưng nói đến Đới Mộng Vi và Hoa Hạ quân, hai phe khó mà khống chế được. Nói đến việc an bài hành thích, hắn kỳ thật có thể bình tĩnh, bất quá người bên cạnh Đái Mộng Vi càng ngày càng khó đối phó..."
Nói tới đây hơi dừng một chút: "Huynh đệ đao pháp cao cường, lại biết việc ác mà Đái Mộng Vi làm, sao không giúp đỡ chúng ta, giết chết Đới Mộng sau đó sẽ nhanh hơn?"
"...Khó, chưa chắc đã có ích."
"...Đối với ai? Có mấy người hôm nay sẽ chết, có mấy người ngày mai sẽ chết, là Đái Mộng hơi chút hại chết. ích lợi của bọn họ đâu?"
Du Hồng Trác nhìn con Kim Thành Hổ trước mặt, người này trước kia hẳn là có vẻ mặt hung ác, nhưng trước mắt chỉ có khuôn mặt khô gầy che kín phong trần, vết sẹo. Hắn lúc này cũng có thể trả lời, nhưng há to miệng, rốt cục cũng không nói gì.
Kim Thành Hổ đã chắp tay, cười rộ lên: "Bất luận thế nào, cám ơn ân tình huynh đài hôm nay, một ngày nào đó nếu giang hồ gặp lại, sẽ báo đáp."
Du Hồng Trác nhẹ gật đầu, rời khỏi trang viện này.
Đêm hôm đó, hắn ở trên nóc nhà gần đó nhớ tới cảnh tượng lúc mới bước vào giang hồ. Khi đó hắn đã trải qua Tứ ca Văn Bách phản bội, gặp đại ca hành hiệp trượng nghĩa trên thực tế là vì rối loạn sư liễm tài, cũng đã trải qua đại quang minh giáo ô uế, đợi đến khi Hoa Hạ quân nổi danh tại Tấn Địa bố cục., Trở tay đã diệt sạch Hổ Vương chính quyền, trên thực tế cũng mang theo một trận đại loạn. Hắn không biết ai là người tốt, cuối cùng chỉ lựa chọn độc hành giang hồ, cẩn thủ tâm của mình.
Đến bây giờ kiến thức càng nhiều, hắn tất nhiên có thể nói Hoa Hạ quân đến xử lý đối tốt nhất với đại đa số người, nhưng lão Bát và Kim Thành Hổ ở trong đó thì sao? "Tốt, đối với bọn họ mà nói, xác thực không có chút ý nghĩa nào.
Thế sự nhân gian, duy chỉ tàn khuyết mới là chân lý.
Thân thể trần trụi...
Đêm hôm đó Du Hồng Trác ngồi trên nóc nhà nửa đêm, ngày thứ hai dịch dung, rời An Khang Thành đi về phía đông, tiến lên Giang Ninh.
Năm ngoái hắn rời khỏi Tấn Địa, chẳng qua là định tại Tây Nam kiến thức một phen liền trở về, ai ngờ được Hoa Hạ quân đại cao thủ thưởng thức, lại nghiệm chứng thân phận hắn tại Tấn Địa, được an bài làm nội bộ Hoa Hạ quân bồi luyện mấy tháng, võ nghệ tăng nhiều. Đợi đến khi huấn luyện xong, hắn ly khai Tây Nam, đến Đái Mộng Vi tìm hiểu tin tức mấy tháng liền, có thể coi là hành vi báo ân.
Lúc này sự tình đã sắp kết thúc, sau đó liền truyền ra đại hội Anh Hùng của Giang Ninh. Hắn cũng không có khát khao luận võ trên lôi đài, chỉ là khi nghe nói ta và đệ tử của Thiên Hạ Lâm tông đệ nhất thiên hạ sẽ tham gia, rốt cuộc cũng động tâm: Mấy năm trước, trong lúc trọng thương, hắn từng gặp vị hòa thượng mập mạp của Đại Quang giáo kia một lần., Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy võ nghệ của vị đệ nhất thiên hạ này sâu không lường được. Nhưng đến bây giờ, hắn đã trước sau vào sử gia, Lộ Hồng Đề và các tông sư khác đã rèn luyện qua, lại trải qua nửa năm rèn luyện thiết huyết của Hoa Hạ quân, cảm giác khi gặp lại vị đệ nhất thiên hạ kia đã bắt đầu nóng lòng.
Cùng lúc đó, nhóm công bằng lần này mở cửa đón khách, rốt cuộc Giang Trữ sẽ xuất hiện chuyện gì, hắn hiện tại là một thành viên của vùng đất Tấn, cũng rất cần phải qua đó xem một phen. Đợi đến khi Giang Ninh thấy rõ thế cục, trở về gặp lại nữ tướng, đám người Sử Tiến mặt, giống như mình dò xét trên địa bàn của Đái Mộng Vi, những tin tức này luôn luôn hữu dụng.
....
Thà rằng ở lại An Khang Thành thêm hai ngày, trong lúc đó len lén quan sát tình huống phòng vệ khả nghi của các địa phương phía tây thành thị, cuối cùng kết luận kỳ thật cùng loại với Du Hồng Trác.
Ám sát Đái Mộng hơi nhỏ, độ khó rất lớn.
Mặt khác, trên tay của hắn tạm thời cũng không có chứng cớ Đới Mộng làm ác, mạo hiểm lớn như vậy, cần phải giết chết lão già kia, liền có vẻ không có lý trí.
Cuối cùng cũng chỉ có thể hậm hực mà thôi.
Sáu mươi ba, hắn cùng năm người nhóm Hủ Nho, cha con Vương Tú Nương chờ được một chiếc thuyền buôn đông tiến, theo nước Hán đi xuống...
....
Lại qua mấy ngày.
Đám người Lữ Trọng Minh xuất phát từ An Khang, bước lên đường về hướng Giang Ninh. Lúc này, bọn họ đã biên chế một loạt kế hoạch liên quan tới "Trung Hoa võ hội", đối với tin tức của đông đảo đại phú hào cũng đang tìm hiểu hoàn thiện.
Thậm chí trên người còn mang theo mấy phong thư của Đái Mộng Vi, đối với các đại tông sư như Lâm Tông ta, bọn họ sẽ thử đi nói một phen, mời đối phương đi Biện Hoa đảm nhiệm chức vị hội trưởng của Trung Hoa Võ Hội.
....
Đinh Tung Nam đang chuẩn bị chiến đấu không lâu sau đó cũng phái ra đội ngũ xuất phát tiến về Giang Trữ. Trong thời khắc này, Trâu Húc đi đến tấn địa mang theo một phần quân tư bắt đầu xuôi nam qua Hoàng Hà.
Tiết Quảng đang ở Tấn Thành, lần đầu tiên nhìn thấy Trâu Húc, sau đó là không ngừng kháng nghị cùng hưng sư vấn tội với nữ tướng phủ. Lâu Dung Uyển cũng không chút thua kém, cãi nhau với Tiết Quảng Thành, thậm chí còn cầm nghiên mực đập hắn. Mặc dù trong miệng Lâu Thư Uyển nói "Tiết Quảng thành cùng với Hầu Ngũ Khuyết nhếch nhác làm gian, kiêu ngạo vô cùng", nhưng trên thực tế đợi đến khi Hầu Ngũ tới kéo chếch đi, nàng vẫn cường hãn mắng hai người chạy mất.
"Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi..."
"Bát phụ —— Bát phụ —— "
Tiết Quảng Thành rống to gần nửa tòa thành đều có thể nghe thấy.
Lâu Thư Uyển quay đầu kể khổ với Trâu Húc, đề cao giá cả, Trâu Húc cũng cười khổ, miệng nói: "Ninh tiên sinh thích nhất... Không, kính ngưỡng ngài là những câu khiến người ta vui vẻ, hai người ở chung hòa hợp. Đến mức khi Trâu Húc rời khỏi, Lâu Thư Uyển phất tay cười cực kỳ ôn nhu: "Nhớ kỹ, nhất định phải thắng."
"Vâng! Nhất định không để cho lâu di người mất mặt!" Trâu Húc hành lễ hứa.
Trâu Húc rời đi. Lâu Thư Uyển chia một phần lợi nhuận cho Hoa Hạ quân bên này. Vì sợ phân ít, lại hoài nghi Tấn Địa ở trên sổ sách giả dối, song phương lại phun ra một trận.
Mọi người trên thế gian đều có lựa chọn của riêng mình.
Đầu tháng bảy, mùa thu tới.
Ngày hôm đó trước Kiếm Môn quan, vẫn có rất nhiều người xếp vào cửa ải.
Một nam tử gầy gò, hai gò má hơi hóp xuống, ăn mặc đơn y giống như người bình thường, đang xếp trong đội ngũ chậm rãi đi về phía trước. Hắn trừng mắt, nhìn chung quanh, trong ánh mắt phảng phất ẩn chứa lòng hiếu kỳ vô hạn, lúc đi qua cửa Quan ải, hắn như hài tử ngẩng đầu nhìn cửa thành cao cao, phát ra tiếng vang "Oa".
Hắn đăng ký tại cửa thành, cầm bút khó khăn viết xuống tên của mình. Lão binh chịu trách nhiệm có thể thấy vết thương trên tay hắn bất tiện: Nơi đầu ngón tay mười ngón tay của hắn, thịt và móng tay đều đã bắt đầu vặn vẹo, đây là dấu vết bị tra tấn, bị mạnh mẽ nhổ sạch.
Bởi vì phía sau hắn đi theo hai tên binh sĩ mặc y phục, bởi vậy lão binh cũng không có làm ra quá nhiều hỏi thăm, chỉ là kính hắn một cái lễ.
Hắn hành tẩu trong đội ngũ đi vào núi, tốc độ có chút chậm chạp, bởi vì sau khi vào núi thường xuyên thấy được bia đá ven đường, trên tấm bia đá hoặc là ghi chép tình hình chiến đấu của nữ chân nhân, hoặc là ghi chép một cái tên hi sinh Liệt Sĩ ở một đoạn khu vực nào đó. Mỗi một đoạn đi, hắn đều muốn dừng lại nhìn xem, thậm chí muốn vươn tay sờ lên chữ trên bia đá kia, sau đó bị Hồng Tụ Chương bên cạnh chửi ầm lên ngăn cản.
"Ồ, à, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Hắn vội vàng xin lỗi, bởi vì thoạt nhìn gầy yếu thuần lương, rất dễ bắt nạt, đối phương không tiếp tục mắng hắn nữa.
Tháng bảy trên núi, lá cây vàng hơn một chút, lúc gió thổi qua liền phát ra tiếng vang sàn sạt.
Trên đường núi khắp nơi đều là người đi lại, con la ngựa xuyên qua đi lại vẫn duy trì trật tự, tiếng người chửi rủa tụ tập cùng một chỗ. Người thật sự là quá nhiều, cũng không có bao nhiêu người lưu ý đến vị "Người bình thường" trong đám người này...