Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vốn đã chuẩn bị tốt để tận mắt thấy thế sự hắc ám, ai ngờ vừa tới lúc Đái Mộng vi trị, chuyện đầu tiên hắn gặp phải là pháp chế thanh minh, tiểu thương không ra pháp nhân bị nghiêm trị: Mặc dù có khả năng là một trường hợp, nhưng như vậy kiến thức ít nhiều cũng khiến hắn trở tay không kịp.
Tổ năm người Hủ Nho nhận huyện lệnh tiếp kiến cũng có chút phấn chấn với chuyện này.
Sau khi rời khỏi Tây Nam, cảm xúc của bọn họ vẫn luôn phức tạp, một mặt khuất phục sự phát triển của Tây Nam, một mặt khác là rối rắm với chuyện Ly Kinh phản đạo của Hoa Hạ quân, những người đọc sách như mình không cách nào dung nhập, nhất là sau khi đi qua Ba Ba, nhìn thấy trật tự hai bên có khác biệt cực lớn, so sánh một phen là rất khó mở to mắt nói dối.
Ai mà biết được, vừa vào Đái Mộng Vi lại có thể nhìn thấy một số thứ không giống bình thường.
Mặc dù vật tư xem ra bần cùng, nhưng đối với việc quản lý công pháp quản lý dân chúng có hạn, Tôn ti trên dưới vẫn giữ im lặng, mặc dù trong lúc nhất thời không thể so sánh với sự hoảng loạn đang khuếch trương ở Tây Nam, nhưng cũng phải cân nhắc đến việc Đới Mộng vi tiếp nhận chưa quá một năm, sự thật dân chúng dưới quyền trị vì nguyên bản đều là ô hợp.
Tây Nam là chưa được kiểm tra, nhất thời có hiệu quả "pháp mới", nhưng ở bên Đái Mộng Vi, lại được coi là " ướp cổ pháp" lịch sử lâu đời. Cổ pháp" này cũng không cổ xưa, nhưng là trạng thái lý tưởng ngàn năm trước Nho gia nhất mạch suy nghĩ, phụ tử phụ thần quân thần thần phụ tử., Thương công nông nghiệp đều có chỗ dựa, chỉ cần mọi người đều tuân theo quy luật đã định, nông dân ở nhà trồng trọt khí giới, thợ thủ công chế tạo cần dùng, thương nhân tiến hành lưu thông hàng hóa, sĩ nhân quản lý hết thảy, tự nhiên hết thảy xóc nảy đều sẽ không có.
Nếu dùng thì thực tế, người đọc sách quản lý sách lược quốc gia đại diện, các xứ hiền các nơi có đức có cùng quan viên trung tầng phối hợp, giáo hóa vạn dân, mà dân chúng tầng dưới chót an phận bản phận, nghe theo an bài cấp trên. Như vậy mặc dù gặp chút xóc nảy, chỉ cần vạn dân một lòng, tự nhiên có thể vượt qua.
Đương nhiên, nguyên lý cổ pháp là như vậy, thật đến lúc dùng, khó tránh khỏi xuất hiện các loại sai lệch. Ví dụ như võ triều hơn hai trăm năm, buôn bán phát triển, đến mức dân chúng hạ tầng nổi lên lòng tham và ích kỷ, cỗ phong khí này thay đổi sự làm chính trị của quan viên trung hạ tầng, đến mức ngoại côn đồ, cả nước không thể đồng tâm, mà cuối cùng bởi vì sự phát đạt của thương nghiệp, cuối cùng cũng thai nghén ra loại quái vật chỉ trọng lợi ích, chỉ nhận văn thư, không giảng đạo đức này.
Đới Mộng lại không hề nghi ngờ là người đem lý niệm cổ pháp dùng đến cực điểm. Thời gian một năm, dân chúng thủ hạ được an bài ngay ngắn rõ ràng, quả thực có thể nói là trị vì cực hạn của đại quốc. Huống chi người nhà của người nhà của gã còn là lễ hiền thượng sĩ.
Đới Chân kia tuy là một huyện tôn, nghe nói trong số những người bị bắt có một sĩ nhân vô tội du lịch, liền tự mình nghênh đón mấy người vào hậu đường, đối với án tình làm ra lời giải thích còn trao đổi cùng mấy người, luận bàn học vấn. Trong nhà Đái Mộng Vi tùy tiện xuất hiện một đứa cháu có đức hạnh như thế, đánh giá về việc lúc trước lưu truyền đến Tây Nam xưng Đái Mộng vi Thánh hiền, mấy người cuối cùng hiểu rõ càng nhiều nguyên nhân hơn, đồng cảm càng thêm đồng cảm.
....
Trải qua một phen sự tình này, đã có chút lý giải về sự vĩ đại của Đới Mộng vi, đường còn phải tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này thủ lĩnh thương đội bị chém đầu, các thành viên còn lại cơ bản cũng bị bắt vào trong lao ngục. Năm người nhóm Hủ Nho ở bên cạnh nghe ngóng một phen, biết được dưới sự trị vì của Đới Mộng Vi tuy có rất nhiều quy định đối với bình dân, nhưng lại không khỏi thương khách, chỉ là quy định đường đi tương đối nghiêm ngặt., Chỉ cần báo cáo trước, du lịch bất ly đại đạo, sẽ không có quá nhiều vấn đề. Mà lúc này mọi người lại nhận ra Huyện lệnh Đới Thực, nhận được một tờ văn thư của hắn, đi hướng An Khang liền không có bao nhiêu thủ đoạn.
Chỉ là Đới Chân cũng nhắc nhở mọi người một việc: Hiện giờ đội, Lưu lưỡng phương đều tập trung binh lực, dự tính độ Giang Bắc thượng, thu hồi Biện Lương, lúc này mọi người đi đến An Khang Thừa thuyền, những thương thuyền đông tiến có thể sẽ bị binh lực điều phối ảnh hưởng, vé tàu khẩn trương, bởi vậy sau khi đi An Khang có lẽ phải chuẩn bị tốt mấy ngày chuẩn bị.
Vài tên nho sinh đi tới bên này, chính là tuân theo suy nghĩ đọc Vạn Quyển Thư hành Vạn Lý Lộ. Lúc này nghe thấy có đại quân điều động loại náo nhiệt này, lập tức không chờ thương đội tiện đường nữa, triệu tập vài tên thư đồng đi theo, người hầu đáng yêu, cố kỵ một phen thương nghị, lập tức lên đường về bắc.
Bình thường yêu thích đi tới chỗ Lục Văn Kha, kiên kỵ bên này phụ nữ Vương Tú Nương dựa vào cũng đi theo, đôi phụ nữ giang hồ này bán nghệ mấy năm, ra ngoài hành tẩu kinh nghiệm phong phú., Lần này là nhìn trúng học thức uyên bác của Lục Văn Kha, gia cảnh cũng không tệ, Vương Tú Nương đang thời thanh xuân muốn hạ xuống quê nhà, thỉnh thoảng thông qua trêu chọc Ninh Kỵ thể hiện một chút khí tức thanh xuân dào dạt của bản thân., Lục Văn Kha cũng có chút cảm giác mắt đi mày nhìn lại đối phương, chẳng qua y du lịch Tây Nam, kiến thức tăng mạnh, lúc trở về quê hương là thời điểm muốn đại triển hoành hành, nếu cùng nữ tử thanh lâu mày qua mắt cũng thôi đi, lại đâu muốn đơn giản cột vào một nữ nhân vô tri bán nghệ giang hồ. Đoạn quan hệ này chung quy là phải xoắn xuýt một hồi.
Về phần cố kỵ, đối với việc tâng bốc năm người Hủ Nho nhỏ cõng Mộng hơi có chút phiền chán, nhưng mới mười lăm tuổi hắn cũng không có ý định một mình lên đường, thêm chuyện rắc rối nữa. Đành phải chịu mấy tên ngốc cùng với nữ nhân ngốc nghếch Tư Xuân trêu chọc, một bên đem sự chú ý chuyển dời đến đại hội anh hùng mà Giang Trữ phát sinh.
Dọc theo con đường gập ghềnh đi về hướng An Khang, lại nhìn thấy không ít thôn trang bị quản thúc nghiêm ngặt, dân chúng trong thôn ánh mắt mờ mịt... Cửa ải trên đường, binh sĩ cũng theo con đường này tiến lên nhìn thấy không ít, chỉ là sau khi xem qua thông thư thông quan có huyện lệnh sử dụng ấn, liền không thẩm vấn quá nhiều đối với đội ngũ này.
Một ngày này ánh nắng tươi sáng, đội ngũ xuyên núi qua lĩnh vực, vài thư sinh một mặt đi lại thảo luận về việc Đới Mộng nằm trên mặt đất. Bọn họ đã dùng "Đặc sắc" bên Đái Mộng Vi áp đảo tâm ma từ Tây Nam mà đến, lúc này luận về tình thế thiên hạ thì càng có thể "Khách quan" hơn một ít, có người thảo luận "công bằng bè" có thể sẽ ngồi lớn, có người nói Ngô Khải Mai cũng không phải không có chỗ nào không có, có người đề cập tới Đông Nam tân quân mà phấn chấn.
Lớn tuổi nhất, Phạm Hằng vốn rất bội phục Đới Mộng, thỉnh thoảng lại cảm thán: "Nếu là năm Cảnh Hàn, đám nhân vật như Đới Công có thể ra ngoài làm việc. Sau này núi non trong võ triều tốt đẹp, chưa chắc đã gặp tai họa như ngày hôm nay. Đáng tiếc..."
"Có nhiều chỗ có thể làm được." Lục Văn Kha nói: "Hiện giờ địa bàn Đới công không lớn, so với võ công thiên hạ năm xưa thì dễ thống trị hơn nhiều. Đới công quả thật có nhiều, nhưng ngày sau lại đổi chỗ, thi chính ra sao, vẫn nên nhìn thêm một chút."
Phạm Hằng lại lắc đầu: "Cũng không phải như thế, năm đó trên dưới võ triều mập mạp, Thất Hổ chiếm giữ triều đình thành thế lực, cũng là bởi vậy, như Đới công thanh cao tại hạ, bị chặn ở phía dưới, đi ra cũng không có thành tựu. Kính Võ Triều ta, nếu không phải là Thái Kinh, Đồng Quán, Tần thừa nguyên cùng một đám gian nhân làm hại, tranh chấp nhiều năm, làm sao đến hôm nay lại sụp đổ tan tành, sinh linh đồ thán địa... Khục khụ khụ khụ khụ..."
Mọi người thường ngày nói chuyện trời nói đất, thỉnh thoảng cũng có chuyện gì đó không tự chủ được, mở miệng mắng to. Nhưng lúc này Phạm Hằng nói đến, cảm xúc rõ ràng không phải là tăng vọt, mà là dần dần sa sút, hốc mắt thậm chí chảy nước mắt, thì thào tự nói, Lục Văn Kha thấy không đúng, vội vàng gọi những người khác lại nghỉ ngơi.
Lúc này mọi người chỉ còn cách An Khang có một ngày lộ trình, ánh mặt trời chiếu xuống, bọn họ ngồi dưới tán cây giữa bãi đất hoang, xa xa cũng có thể nhìn thấy từng cánh đồng lúa đã trưởng thành. Tuổi của Phạm Hằng đã lên tới bốn mươi, tóc mai hơi bạc, nhưng xưa nay là trọng điểm trang điểm nhất., Nho sinh hình thái, thích nói lễ nghĩa bái thần với Ninh kị, quy củ quân tử, trước nay chưa bao giờ thất thố trước mặt mọi người, lúc này cũng không biết vì sao, ngồi dưới cây ven đường thì thào một hồi, ôm đầu khóc.
Tiếng khóc của người đàn ông trung niên khi thì trầm thấp mà bén nhọn, thậm chí còn chảy nước mũi, nghe cực kỳ khó nghe.
Đám người Lục Văn Kha tiến lên an ủi, nghe được Phạm Hằng nói: "Chết rồi, đều chết hết rồi..." Mấy câu này, có lúc khóc: "Ta đáng thương quá..." Đợi hắn khóc một hồi, nói chuyện rõ ràng hơn một chút, nghe thấy hắn thấp giọng nói: "Khi còn ở Tĩnh Bình, ta đã từ đó về, con gái trong nhà ta đều chết trên đường... Đứa bé kia, chỉ một chút xíu xíu thôi... Chạy đi a..."
Lần này hắn phát tiết đột ngột, tất cả mọi người đều trầm mặc, ở một bên xem phong cảnh bình tĩnh suy nghĩ một chút: "Vậy hắn có lẽ không khác gì Lục Văn Kha rồi." Những người còn lại không có cách nào lên tiếng, lão nho sinh nghẹn ngào vẫn quanh quẩn trên con đường núi này.
Kỳ thật những năm này núi sông rơi xuống, nhà nào chưa từng trải qua một ít chuyện bi thảm, một đám thư sinh nói sự tình thiên hạ hùng hồn đến dõng dạc, các loại bi thảm đơn giản là đè ở đáy lòng mà thôi, Phạm Hằng nói xong đột nhiên sụp đổ, mọi người cũng khó tránh khỏi trong lòng thích thú.
Mà ở bên này Ninh kị, hắn lớn lên trong quân đội Hoa Hạ, người có thể chịu đựng được trong quân đội Hoa Hạ, lại có mấy người chưa từng sụp đổ? Có vài người vợ con trong nhà bị bạo hiếp, có người là người nhà bị tàn sát, bị chết đói, thậm chí càng bi thảm hơn, nói đến hài tử trong nhà, có khả năng sẽ bị người ta ăn trong lúc dân đói... Những tiếng khóc từ đó truyền ra, hắn từ nhỏ đến lớn cũng đã thấy nhiều rồi.
Bất quá từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng thấy võ triều nào phồn hoa, chưa từng thấy khách khứa từ bát phương đến, cũng chưa từng thấy mộng mộng cũ của Tần Hoài Hà như dệt như dệt, nói đến những chuyện này, ngược lại cũng không có quá nhiều cảm xúc., Cũng không cảm thấy cần quá nhiều đồng cảm với lão nhân. Trong quân đội Hoa Hạ nếu xảy ra loại chuyện này thì tâm tình của ai không tốt, đồng bạn bên cạnh sẽ thay phiên lên lôi đài đánh cho mặt mũi bầm dập, thậm chí vỡ đầu chảy máu, lúc thương thế khỏi hẳn cũng có thể nhịn được một thời gian.
Cảm xúc như vậy khi đại chiến Tây Nam kết thúc từng có một vòng phát tiết, nhưng càng nhiều hơn phải đợi đến lúc bình định Bắc Địa mới có thể bình tĩnh trở lại. Nhưng dựa theo phụ thân bên kia nói, có một số việc, sau khi trải qua, chỉ sợ cả đời cũng không cách nào bình tĩnh, người bên ngoài khuyên giải cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Thư sinh trung niên sụp đổ một lúc, cuối cùng vẫn khôi phục bình tĩnh, sau đó tiếp tục lên đường. Đường tiếp cận An Khang, ruộng lúa chín vàng kim đã bắt đầu nhiều lên, có nơi đang thu gặt, chung quanh cảnh tượng thôn dân cắt lúa đều có quân đội trông coi. Bởi vì cảm xúc của Phạm Hằng lúc trước bộc phát., Lúc này tâm tình mọi người có chút suy sụp, không có nói chuyện với nhau quá nhiều, chỉ là cảnh tượng như vậy nhìn thấy chạng vạng tối, Trần Tuấn luôn luôn ít nói lại nhiều thêm một châm máu nói: "Các ngươi nói, những hạt lúa này cắt, là quân đội, hay là trở về thôn dân?"
Lời của hắn khiến mọi người lại trở nên trầm mặc, Trần Tuấn Sinh nói: "Sau khi Kim Cẩu đi, hai bên bờ sông Hán Giang bị ném cho Đới Công, bên này sơn địa rất nhiều, ruộng đồng nông cạn, vốn dĩ không thích hợp ở lâu. Lần này chân chưa vững, Đới công công liền cùng Lưu Công vội vã hồi Biện Lương, chính là muốn tịch thu Trung Nguyên quyền quý, thoát khỏi nơi đây... Chỉ là ba quân không động đến lương thảo, năm nay mùa đông năm nay, nơi này có thể có không ít người chết đói..."
Mọi người cúi đầu cân nhắc một hồi, có người nói: "Mang công cũng là không có cách nào..."
Lục Văn Kha nói: "Có lẽ Đới Công... Cũng là có tính toán, luôn luôn cấp cho người địa phương, lưu lại một chút khẩu phần lương thực..."
Phạm Hằng luôn miệng nói chuyện với Đới Mộng, có lẽ là vì cảm xúc ban ngày bộc phát, lúc này đây ngược lại không tiếp lời.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Thân thể trần trụi...
Mọi người nghỉ ngơi một đêm ở dịch trạm ven đường, buổi trưa ngày thứ hai tiến vào cổ thành an khang bên bờ sông Hán Thủy.
Tòa thành trì này đã trải qua binh họa khi quân Nữ Chân Tây đến đây, nửa tòa thành trì cũng bị đốt, nhưng theo sự rời đi của nữ chân nhân, sau khi Đái Mộng hơi nắm quyền, phần lớn dân chúng được an trí ở nơi này, đám người tụ tập lệnh ở đây lại có một loại cảm giác trăm phương ngàn phế, lúc mọi người vào thành mơ hồ cũng có thể thấy được dấu vết đóng quân của đại quân, bầu không khí trước khi chiến đấu đã lan tràn đến nơi này.
Giống như cảnh tượng dọc đường hiện ra: Hành động của quân đội là đang chờ thu hoạch lúa nước ở phía sau.
Có một số thứ không cần nghi ngờ quá nhiều, vì chống đỡ lần chiến đấu ở phía bắc này, thế lực Đái Mộng Vi vốn thiếu thốn, tất nhiên còn phải trưng dụng lượng lớn lúa gạo mà dân chúng trồng xuống. Vấn đề duy nhất là y có thể giữ được bao nhiêu dân chúng ở lại đây., Nếu như không điều tra số liệu như vậy thì rất khó để biết rõ, mà cho dù đi tới Tây Nam, năm người nho sinh có dũng khí, trong bối cảnh như vậy cũng không dám tùy tiện điều tra loại chuyện này - bọn họ cũng không muốn chết.
Từ cửa nam thành tiến vào trong thành, tiểu lại ở cửa thành dưới chỉ điểm hướng về phía bắc, cả An Khang Thành nửa mới nửa cũ kỹ, có đại lượng dân chúng tụ tập lều, cũng có đi qua quan phủ tàn nhẫn bắt hậu tu sửa đường phố không tệ, nhưng bất luận là nơi nào, đều tràn ngập một mùi cá tanh, trên đường không ít dòng nước tràn ngập tanh hôi, đây có lẽ là do Đới Mộng khẽ khích lệ để nuôi cá sống tiếp theo.
Mặc dù bóng ma chiến tranh tràn ngập, nhưng thương sự trong An Khang thành chưa bị cấm, bên cạnh hán thủy cũng luôn có thuyền đi xuôi dòng như vậy: Không ít thuyền ở giữa đều là thuyền buôn xuất phát từ hán trung. Bởi vì lúc trước Hoa Hạ quân cùng Đái mộng vi phạm., Lưu Quang thế hiệp định, từ Hoa Hạ quân thương đạo không cho phép bị ngăn trở, mà vì bảo đảm chuyện này rơi vào hoàn cảnh thực sự., Hoa Hạ quân, thậm chí còn phái đại đội tiểu đội của Hoa Hạ quân đóng quân tại ven đường thương đạo, vì vậy một mặt đội đeo Mộng Vi cùng Lưu Quang Thế chuẩn bị đánh nhau, mặt khác từ hán trung phát ra ngoại địa, cùng với thương thuyền trong tay hán vẫn như cũ mỗi ngày tung hoành trên bờ Hán, ngay cả Đái Mộng Vi cũng không dám ngăn chặn nó. Hai bên cứ như vậy mà tiến hành mọi việc như thường lệ.
Đương nhiên, bầu không khí bên Đái Mộng Vi rất trang nghiêm, không ai biết hắn sẽ phát điên lúc nào, bởi vậy một số thương thuyền có khả năng sẽ hủy bỏ kế hoạch dựa vào bờ An Khang lúc này, thương thuyền đi về phía đông, khách thuyền đại giảm. Giống như lời của Đái Chân Huyện lệnh, mọi người cần phải xếp thành hàng mấy ngày ở An Khang mới có thể lên thuyền xuất phát, lập tức mọi người ở một khách điếm ở phía đông bắc thành tên là Đồng Văn Hiên.
Khách sạn này huyên náo phần lớn là lữ khách dừng lại ở Nam Lai Bắc vãng, tới đây mở mang kiến thức, thư sinh đi trước cũng nhiều, mọi người mới ở lại một đêm, trong lúc mọi người ở đại sảnh quán trọ hò hét bàn tán, liền thăm dò được không ít chuyện hứng thú.
Nghe nói mặc dù đội ngũ của Lưu Phương chưa hoàn toàn vượt sông, nhưng "chiến đấu" bên kia Trường Giang đã triển khai. Đới, các thuyết khách mà hai bên Lưu phái ra đã đi đến Nam Dương để du thuyết, thuyết phục được Lạc Dương, Biện Lương chiếm lĩnh, Trâu Húc., Thành viên liên minh Doãn Tung đầu hàng về hướng này, thậm chí còn cảm thấy mình có quan hệ với văn sĩ thư sinh quen thuộc tung hoành ở Trung Nguyên, lần này đều chạy đến đội trưởng, Lưu bên này đến từ hướng tố cáo mưu kế, muốn góp một phần sức lực cho bọn họ, lần này thư sinh tụ tập trong thành, không ít đều là yêu cầu công danh.
Thiên hạ hỗn loạn, chuyện quan trọng nhất trong miệng mọi người đương nhiên là các loại ý nghĩ cầu công danh. Văn sĩ, thư sinh, thế gia, hương thân bên này, Đái Mộng Vi, Lưu Quang Thế đã giơ một cây cờ lên, cùng lúc đó, trong mắt thảo mãng trong thiên hạ đột nhiên dựng thẳng một cây cờ, đương nhiên là trận Anh Hùng đại hội mà Giang Trữ tổ chức.
Đám người công bằng lần này học theo con đường của Hoa Hạ quân, theo dạng vẽ hồ lô muốn tụ nghĩa ở Giang Ninh, đối với bên ngoài cũng rất là hạ vốn, hướng về vô số anh kiệt trong thiên hạ đều phát anh hùng thiếp, mời rất nhiều ma đầu thành danh đã lâu rời núi. Trong tiếng nghị luận của mọi người, nghe nói năm xưa, thiên hạ đệ nhất tông ta trong thiên hạ, lần này đều có thể xuất hiện ở Giang Trữ, tọa trấn đại hội, thử nghiệm anh hùng khắp thiên hạ.
Màn đêm buông xuống, quán trọ tên là Đồng Văn Hiên vừa cũ lại vừa cũ, ánh nến lay động trong phòng khách sạn. Thương lữ văn nhân tụ tập ở đây lại không ai buông tha cơ hội trao đổi như vậy., Y lớn tiếng tung kiến thức của mình. Trong hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn này, Ninh Kỵ cuối cùng cũng tìm được chuyện mình cảm thấy hứng thú, chen chúc vào vòng nghị luận của người khác, mang theo khuôn mặt tươi cười nghe ngóng: "Đại thúc, Lâm Tông Ngô kia thật sự sẽ tới Giang Trữ sao? Hắn thật sự rất lợi hại sao? Ngươi đã gặp qua hắn chưa?"
thư sinh đại thúc ở bên bàn nước miếng thấy hắn mặt mày thanh mục tú, mặt tươi cười đón chào, lập tức vỗ bàn một cái: "Dù sao cũng là giang hồ đại hiệp, ta cũng chỉ đứng xa gặp qua một lần, nhiều thì là nghe người bên ngoài nói... Ta có một bằng hữu a, bên ngoài Hào Hà Mẫn Thiên Đao, có qua lại với hắn, nghe nói "Lâm Bách Túc" Lâm Tông ta, công phu trên đùi rất cao..."
Không thể tưởng được rời khỏi Hoa Hạ quân xa vậy mà còn có thể nghe được mấy trò cười như vậy ở phía Tây Nam, vẻ mặt Ninh Độc lập tức khựng lại...
"Nhưng mà, bất kể nói như thế nào thì lần này Giang Trữ, nghe nói vị thiên hạ đệ nhất này, có lẽ nhất định sẽ đến..."
"Nhưng Lâm tông ta là một tên mập mạp..."
"Này, Lâm tông kia ngoại hiệu xuyên qua chân Lâm Bắc, làm sao có thể là một tên mập! Ngươi tuổi còn trẻ, kiến thức vẫn còn quá ít!"
"Không sai không sai, chỉ có tên người sai, nào có biệt danh gì..."
Một đám thư sinh nói đủ loại tri thức truyền ra từ Tây Nam, đã khinh bỉ Long Ngạo Thiên một phen, Long Ngạo Thiên thở dài, trong lúc đang du lịch mở đầu, hắn càng thêm hoang mang.
Mà cũng chính là buổi tối ngày hôm sau khi đến nơi này, hắn nhìn thấy một cuộc ám sát...