Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió thổi qua lá cây, kéo theo tiếng chuông gió nhẹ vang lên, chiều hôm sau ánh mặt trời rút đi nóng bức lúc cường thịnh, xuyên thấu qua khe hở rơi xuống phía dưới mái hiên.
Cửa sổ mở rộng ra, để cho ánh mặt trời rơi vào, có thể nhìn thấy được bày biện ở đầu tường, giường chiếu, bàn vuông, tủ quần áo, ghế...Ninh Nghị ở gần cửa sổ đặt chậu gỗ lau khô khăn lông, lau đi mồ hôi trên người.
"... Nói có một nữ hài tử, tên của nàng là Hinh Nhi, đương nhiên là tóc đen..."
Trong ánh sáng nửa người trên, Ninh Nghị đứng ở trong phòng nói cho người trong phòng sáng tạo ý tưởng, trên thân thể ánh mặt trời có vết sẹo như vậy, nhưng dưới tình huống rèn luyện thời gian dài vẫn chưa hiện ra già yếu. Hắn còn chưa đến bốn mươi tuổi, thân thể rắn chắc tràn đầy lực bộc phát., Rất nhiều người ở ngoại giới đều cho rằng hắn giống như Chu bản, Lâm tông tông tông tông sư võ đạo bình thường, mà bởi vì thân ở vị trí cao thời gian dài, trên người hắn cũng có khí chất trầm ổn vượt xa người bình thường, bất luận nơi nào, đều đủ mang đến cho địch nhân của hắn cảm giác áp bách to lớn.
Trừ phi trước mặt người nhà mình, ngẫu nhiên thể hiện ra một ít chỗ không cần điều động... Mà quan hệ đột phá gần một năm sau, sư phụ đối với một số việc kỳ quái không thể nói cũng đã bắt đầu tiếp nhận. Ví dụ như giờ khắc này sư phụ nói hắn gọi là Bạch mao Nữ Xuyến, ở giữa hiển nhiên có một ít ý nghĩ không đáng nhắc đến.
"Có thể gặp nàng được không?" Sư phụ hỏi.
Ninh Nghị ngẩn người: "A? Cái gì?"
"Ngươi vừa rồi nhấn mạnh tên của nàng là Hỷ Nhi, ta nghe qua thật sự có một người như vậy..."
"... Không có ai a, đây chính là câu chuyện."
"Nói cách khác, gọi cái gì cũng được..."
"Ách..." Ninh Nghị dáng người còn có vẻ uy mãnh, hai tay chống nạnh đứng bên kia, ngẩng đầu suy nghĩ..." Cũng đúng, cứ gọi tùy tiện, bất quá, so sánh thì gọi là hỉ nhi. Ngươi không nên quấy rối."
"Ngươi nói với ta chuyện xưa, ta đương nhiên phải chú ý lắng nghe nha..." Nữ nhân mặc áo yếm từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy hai chân, nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt ngược lại có ý cười.
"Hài nhi cùng cha, hai người sống nương tựa lẫn nhau, sau này nữ chân nhân đi, bọn họ ở lại địa bàn của Đái Mộng Vi. Nhưng mà bên phía Đái Mộng Vi ăn không đủ, bọn họ sắp chết đói. Thôn trưởng, hương hiền địa phương, ký lão còn có quân đội, cùng nhau cấu kết làm ăn buôn bán, cho những người này một con đường, chính là bán cho Hoa Hạ quân chúng ta bên này làm công..."
Hắn vừa nói, vừa vặn khăn mặt đến bên giường đưa cho sư phụ.
"...Ở chỗ này, ta cảm thấy, có thể nghĩ biện pháp biểu hiện một chút sự ác của đám người Đái Mộng kia, bọn họ dụ người khác ký một số tiền lớn trong ước định ba mươi năm. Vui phụ nữ đâu, vốn cũng là bị bức ép đến không còn cách nào, ban đầu chỉ muốn bán một người, đó đương nhiên là làm phụ thân hăng hái xin lỗi rồi., Nhưng tiền bản thân bán cũng không nhiều, hơn nữa già làm cha không có đáng giá như vậy, vui vẻ... Không đúng, không phải đẹp, là thân thể của nàng cường tráng giống bò, so với nam nhân bình thường còn có thể làm việc, cho nên các loại nông dân như hương hiền, buộc cha con bọn họ, đem mình bán đi..."
Ninh Nghị nói tới đây thì lông mày cau lại, đi tới một bên đảo nước. Sư phụ bên này suy nghĩ một chút.
"Điều này có chút không đúng." Nàng nói: "Bên phía Đới Mộng Vi có rất nhiều người đều là người bị đuổi đến từ nơi khác, cho dù là địa phương, gia sản mới bắt đầu cơ bản cũng bị đập hết. Cha con sống nương tựa lẫn nhau còn tốt, một khi rời khỏi đây thì một khi rời đi thì tốt hơn., Hẳn là không có nhiều ý nghĩ cố thổ khó ly như vậy, nếu phụ thân có thể bán đi chính mình, lại không có bao nhiêu tiền, để lại một nữ nhi hơn phân nửa là phải đi theo... Nơi này nếu muốn biểu hiện tốt xấu của những hương hiền kia, phải nghĩ biện pháp khác... "
"... Ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng." Ninh Nghị gãi gãi đầu, sau đó vẫy vẫy tay. "Nhưng mà, dù sao cũng là như vậy, bởi vì Đới Mộng hơi xấu bụng với thủ hạ của hắn, con gái của hắn bị ép tới mức bán Tây Nam chúng ta. Tây Nam thì sao... Những thương nhân khai xưởng cũng có ý xấu., Ký hợp đồng ba mươi năm, không cho tiền công, để bọn họ ngày đêm làm việc, còn cần các loại biện pháp ước thúc bọn họ, ví dụ như trừ lương, tiền lương vốn đã không nhiều, hơi sai một chút còn phải trừ đi bọn họ... "
"Không chỉ có vậy." Sư phụ mặc quần áo tơ từ trên giường xuống, Ninh Nghị nhìn nàng, thuận miệng xé rách: "Lão bản nhà xưởng này còn nuôi dưỡng hào nô, chính là loại đánh tay chân này, trong tất cả chuyện xưa đều là nhân vật mặt trái, bọn họ bình thường không cho phép những công nhân bán mình này ra ngoài đi lại lung tung khắp nơi, sợ bọn họ chạy trốn, có kẻ chạy trốn lôi về đánh, treo ở trong sân dùng roi quất, lén lút, nhất định là đánh chết người..."
"Mặt khác còn phải có chó, nếu đã nuôi hào nô, đương nhiên cũng phải nuôi ác cẩu. Ai dám chạy trốn, không riêng gì người đuổi, chó cũng đuổi, sẽ để người ta cắn cho gần chết. Hơn nữa để thể hiện sự vạn ác của đám người này, chó ăn ngon hơn người, tỷ như cha con ngày thường chỉ uống cháo, chó ăn bánh bao..."
Sư phụ nghe những lời giảng thuật này, đi tới bên giá rửa mặt, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Tây Nam chúng ta có nhà máy như vậy, vậy không phải là đắc tội ngươi sao? Ngươi rốt cuộc muốn nói bên Đới Mộng Vi xấu xa, hay là Hoa Hạ quân chúng ta xấu xa?"
"Dù sao đại khái cũng là như vậy, lĩnh hội một chút." Ninh Nghị xoay chuyển tay trên không trung: "Nói chuyện xấu đeo không phải trọng điểm, xấu của Hoa Hạ quân cũng không phải trọng điểm, dù sao, vui mừng phụ nữ đã từng thảm hại, bị bán tới đây, bán mạng sống làm việc không có tiền, bị đủ loại áp bách., Làm không đến một năm, cha của vui vẻ đã chết. Bọn họ phát lương rất ít, phải qua năm, các cô nương trên đường đều ăn mặc rất xinh đẹp. Cha cô ta lén lút ra ngoài mua cho cô ta một sợi dây buộc tóc đỏ gì đó. Cho cô ta lễ vật năm mới, lúc trở về bị ác nô và ác cẩu phát hiện, đánh cho gần chết, sau đó không qua năm mới chết..."
Nói tới đây, tâm tình trong phòng có chút trầm thấp, nhưng vì không thực hiện trụ cột chống đỡ, sư phụ cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Hài nhi đâu, sau khi phụ thân chết lại bị bóc lột, không ngày không đêm làm việc, mệt a, thương tâm a, qua một năm đầu tóc toàn bạc trắng, cho nên gọi là bạch mao nữ. Sau đó bọn họ cuối cùng không chịu nổi nữa, nhà máy bạo phát phản kháng, bọn họ... xông ra nhà máy., Bắt lấy ông chủ, đánh tan hào nô, đem chó giết sạch, đi ra đường nói cho người trên thế gian là không đúng như vậy. Mà Hoa Hạ quân chúng ta sáng lập nhà máy này... Dù sao ta cũng nghĩ xong cả chủ đề khúc rồi, gió Bắc thổi kia a, bông tuyết tung bay, bông tuyết tung bay, bao năm qua... vù vù vù... "
Câu chuyện kể đến nửa đoạn sau, nội dung vở kịch rõ ràng tiến vào giai đoạn nói vớ vẩn, tốc độ nói chuyện của Ninh Nghị khá nhanh, thần sắc như thường hát vài câu ca, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngồi đối diện với cửa phòng trên ghế che miệng cười. Sư phụ đi tới, cũng cười, nhưng trên mặt rõ ràng có vẻ trầm tư.
"Viết lại chuyện này là tại sao?" Rất nhiều lúc Ninh Nghị biểu đạt sự tình khác hẳn người thường, có chút cổ quái hài hước, nhưng nói tóm lại sẽ không bắn tên không đích, sư phụ suy nghĩ về những thứ trong truyện tranh này. "Trong thời gian gần đây, ta nghe người ta nói về chuyện của Đái Mộng Vi, bọn họ nuôi không được nhiều người, lén lút đem người bán sang đây, bên chúng ta cũng có kẻ vụng trộm chiếm tiện nghi. Ví dụ Lý Như Lai tướng quân... Đương nhiên, ta không nên nói chuyện này..."
"Lý Như Lai không có gì khó nói." Ninh Nghị ngồi ở nơi đó, bình tĩnh cười cười, trả lời: "Năm ngoái sau khi đại chiến kết thúc, hắn với tư cách là tướng lãnh đầu hàng thành tâm, vẫn luôn muốn đem bộ dáng Võ Triều kia đến bên này, đầu tiên là các loại thông đồng tìm hiểu, hi vọng có thể dẫn đầu vào một vị trí tốt để lĩnh binh., Hy vọng sau này không lớn, tuyên bố Hoa Hạ quân phải chú ý tới ngàn vàng mua cốt. Ta nhắc nhở hắn, bỏ mọi chuyện trước đây xuống, học cách nghe lệnh, chờ an bài, không được mưu tư... Hắn cho rằng ta quyết tâm không cho hắn binh quyền nữa, khi bắt đầu chiêu thương với bên ngoài, hắn dứt khoát làm việc giòn tan, bắt đầu vơ vét tiền."
"Ta nghe nói qua đây là, bên ngoài... Vu Hòa tới nói với ta về Lý tướng quân, nói hắn học tướng lãnh cổ đại là tự ô..."
"Lão vì vậy vẫn không có tiến bộ gì." Ninh Nghị thở dài: "Tướng lĩnh cổ đại tự ô uế là vì công lao bọn họ cao chấn động chủ, cho nên mới đuổi theo cho thấy ta chỉ cần tiền. Lý Như Lai có thể làm gì, ta đem tất cả binh mã trả lại cho hắn, bày ra thế trận đánh bại hắn cũng chỉ cần một lần công kích. Lúc đầu hắn là ác tập còn chưa sửa đổi., lén lút liên tục, sau đó ý thức được tình huống bên phía Hoa Hạ quân, lựa chọn lùi bước cầu việc cuối cùng, cũng là muốn nói rõ với ta, hắn không cần binh quyền, chỉ cần tiền là được rồi. Hắn cảm thấy đây là trao đổi công lao đối với hàng ngũ..."
Hắn nói tới đây, lắc đầu, ngược lại không nói chuyện với Lý Như Lai nữa, sư phụ cũng không hỏi thêm nữa, đi tới bên cạnh hắn nhẹ nhàng xoa đầu. Gió bên ngoài thổi qua, ánh mặt trời chập chờn gần chạng vạng tối, tiếng gió chuông và lá cây vang lên không ngớt.
"Ngươi là... Ngươi lo lắng nhà máy bên này của chúng ta sẽ biến thành như vậy... Hay là đã có chút xưởng đóng cửa thành như vậy?"
Sư phụ cân nhắc, mở miệng hỏi.
Ninh Nghị nhắm mắt lại: "Tạm thời vẫn chưa có, nhưng trong vòng hai ba năm, chắc là sẽ có."
"Sẽ xấu như vậy sao? Không có cách nào sao?"
"Nếu như để nó tự phát triển, có thể là hai ba mươi năm, thậm chí là ngăn chặn tốt. Trong ba mươi năm, quy mô hiện tượng này cũng sẽ không quá lớn, chúng ta vừa mới phát triển những thứ này, kỹ thuật tích lũy trải rộng quy mô lớn cũng còn chưa đủ..." Cảm thụ được ngón tay sư phụ đè ép, Ninh Nghị nhẹ giọng nói: "Nhưng, ta sẽ sắp xếp nó xuất hiện nhanh một chút..."
Sư phụ cau mày, trầm mặc suy ngẫm ý tứ trong lời nói này.
Ninh Nghị thì thào: "Hai đến ba năm, thành đều là một bộ phận nhà máy xung quanh, sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy, công nhân sẽ phải chịu áp bức, sẽ có một số người chết, trong lòng những người này đều có suy nghĩ., Sẽ sinh ra oán khí... Nhưng nói tóm lại, hai năm qua bọn họ mới trải qua sinh ly tử biệt, trải qua đói khát, dịch chuyển ăn, có thể đến Tây Nam ăn một miếng cơm no nê, hiện tại bọn họ đã rất thỏa mãn rồi., Hai ba năm thời gian, oán khí của bọn họ tích lũy không đủ. Lúc đó, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, muốn có một ít cố sự tương tự với Bạch Mao Nữ Xuyến, bên trong đối với Đới Mộng hơi công kích, đối với công kích của Tây Nam cũng có thể mang đi., Quan trọng là phải nói rõ ràng, loại hợp đồng ba mươi năm làm trâu làm ngựa này là không đúng. Dân chúng dưới quyền của quân Hoa Hạ, có một số quyền lực cơ bản nhất, cần cắm rễ vào pháp luật tối cao, sau đó mượn cộng đồng như vậy, chúng ta mới có thể sửa chữa được một ít khế ước tuyệt đối bất hợp lý... "
"... Đến lúc đó chúng ta sẽ để một số người đi trên đường, những công nhân kia, mặc dù oán khí còn chưa đủ, nhưng sau khi kích thích, cũng có thể hưởng ứng. Chúng ta từ trên xuống dưới, thành lập phương thức câu thông như vậy, để dân chúng hiểu, ý kiến của bọn họ, chúng ta có thể nghe được, sẽ rất coi trọng, cũng sẽ tu sửa. Câu chuyện câu thông này được mở đầu, về sau có thể từ từ điều chỉnh..."
Sư phụ suy nghĩ một chút: "Nếu thật sự giúp người trong chuyện này nếm được ngon ngọt, chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện một số chuyện xấu, thí dụ như đầu óc kiểu gì cũng sẽ không thông minh cho lắm..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Kẻ bạo loạn giết, người dẫn đầu cũng phải chú ý, không có việc gì làm bừa thì không thú vị." Ninh Nghị bình tĩnh trả lời: "Nói tóm lại, ý nghĩa tượng trưng của chuyện này còn lớn hơn ý nghĩa thực tế. Nhưng loại tượng trưng này luôn có ý nghĩa riêng., Đối với vấn đề chúng ta bây giờ thấy được, một Thanh Thiên đại lão đã giữ gìn công đạo cho bọn họ, bọn họ tự mình tiến hành phản kháng, sau đó thu được loại tượng trưng này, mới càng có lợi hơn cho bọn họ, tương lai có lẽ có thể ghi chép đến sách lịch sử."
Sư phụ nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn, trầm mặc chốc lát: "Ta có một ý tưởng..."
"Ừm."
"Nếu như... Nếu như nói như Lập Hằng, chúng ta đã thấy được khả năng này, lựa chọn một vài biện pháp. Hai ba mươi năm, ba mươi năm, thậm chí trên trăm năm không để cho ngươi lo lắng sự tình xuất hiện, cũng là có khả năng chứ? Vì sao nhất định phải để chuyện này xảy ra sớm hơn chứ? Hai, ba năm, nếu như muốn làm cho người ta bạo loạn, làm cho đầu tóc người đều bạc trắng đi..., Sẽ có vài người chết, hơn nữa cho dù có chết người thì ý nghĩa tượng trưng của chuyện này cũng lớn hơn ý nghĩa thực tế. Bọn họ lên đường là vì ngươi, tương lai có thể thành công, đổi người khác, bọn họ lại ra đường, sẽ không thành công, đến lúc đó, bọn họ vẫn sẽ phải đổ máu..."
"Lên đường thành công, không phải ở chỗ biểu đạt trên đường thật hữu dụng, mà là nói cho bọn họ biết nơi này có đường, bọn họ có đủ quyền tự mình chống lại." Ninh Nghị nhắm mắt lại, nói: "Vẫn là đạo lý lúc trước.", Bản chất của xã hội là mạnh được yếu thua, mỗi triều đại trong quá khứ, cái gọi là xã hội cải tiến, đều là tập đoàn lợi ích đánh bại một tập đoàn lợi ích khác, có lẽ một số người lợi ích mới trong tập đoàn tương đối có lương tâm, nhưng chỉ cần tạo thành tập đoàn, luôn sẽ tìm kiếm lợi ích., Những phần lợi ích trong nội bộ bọn họ, không phân chia với dân chúng... Mà xét trên bản chất, nếu tập đoàn mới có thể đánh bại lão, vậy chứng tỏ tập đoàn mới có lợi ích càng cường đại, bọn họ tất nhiên sẽ chia đi càng nhiều lợi ích, cho nên thượng tầng càng lúc càng muốn nhiều, dân chúng càng ngày càng ít, hai ba trăm năm, triều đại gì cũng không chống đỡ nổi..."
"Ý nghĩa dân chúng dân chủ là, người biết phân biệt, có thể biết ai tốt cho bọn họ, bọn họ sẽ truyền lực lượng của mình lên ủng hộ những người tốt kia. Sau khi nhập vào tập đoàn lợi ích, người bình thường về sau., Khi tiến hành phân chia lợi ích, đã không gạt bỏ toàn bộ dân chúng. Có thể vì dân chúng phụ trách gia nhập tập đoàn lợi ích của mình mà đòi lấy lợi ích của mình... Nói trắng ra, cũng là mạnh được yếu thua, nhưng cứ như vậy, hai ba trăm năm trị loạn tuần hoàn, có thể sẽ bị phá vỡ."
"Thời kỳ trước của dân chúng dân bản địa đều không có tác dụng thực tế." Ninh Nghị mở mắt, thở dài. "Cho dù tất cả mọi người đều đọc sách biết chữ, người có thể bồi dưỡng ra cũng không nhiều lắm. Đại đa số người có tư duy đơn thuần, dễ bị lừa gạt, thế giới quan không hoàn chỉnh, không có lý tính của bản thân, khiến bọn họ tham dự quyết sách sẽ tạo thành tai nạn..."
"Nhưng vô luận như thế nào, chuyện này phát triển, có quá trình tất nhiên của nó. Khi mọi người trong đầu thậm chí đều không có quyền lợi, thông qua một việc để cho bọn họ biết được, chính là tiến bộ. Khi nhóm người bọn họ trầm mặc, không dám lên tiếng, để cho bọn họ mở miệng biểu đạt., Tiến bộ chính là: Khi bọn họ bắt đầu mở miệng biểu đạt, thậm chí lúc bắt đầu biểu đạt lung tung, nói cho bọn họ phải lý tính biểu đạt, chính là tiến bộ... Chỉ có những tiến bộ này đã tích lũy đến một trình độ nhất định, hiệu suất dân chủ nhiều hơn một chút tinh anh, thời điểm trị loạn tuần hoàn mới thật sự bị phá vỡ."
"Hiện tại bọn họ còn không biết trên đường lúc này có hữu dụng hay không, vậy thì cho bọn họ một thứ tượng trưng. Đến một ngày nào đó, ta đã không còn, bọn họ phát hiện ra đường phố vô dụng, ít nhất cũng hiểu, chỉ có bản thân mới có đường..."
Hắn lẩm bẩm vài câu, đến mức chỉ khi ở trước mặt người nhà mới lầm bầm lầu bầu như vậy. Những lời này thậm chí là bực bội, thậm chí có chút thô bạo, nhưng trong một năm gần đây, Ninh Nghị mới biểu hiện ra thứ như vậy trước mặt nàng. Vì vậy nàng chỉ cố hết sức thả lỏng tinh thần cho mình.
Lúc này hắn lại cười cười: "Kỳ thật gần đây chúng ta vẫn luôn nói, nếu như sinh vật tiếp tục phát triển, đến khi chúng ta thống nhất thiên hạ, có lẽ thật sự có thể khiến các hài tử trong thiên hạ đọc sách, lập Hằng những nhân dân hiểu chuyện hiểu lý lẽ mà ngươi nghĩ, hẳn là sẽ xuất hiện rất nhanh thôi, đến lúc đó, chính là thời đại quan trọng mà Khổng Thánh Nhân đã nói... kỳ thật ngươi nên vui vẻ một chút."
"Ta cũng không có buồn..." Ninh Nghị cười rộ lên... Đúng rồi, nói một số thứ thú vị. Gần đây ta nhớ tới một chuyện."
"Hả?"
"Nói ta lúc còn rất nhỏ a, có một ngày tại một người bạn nhỏ trong nhà chơi..."
"Khi còn ở Giang Ninh à? Ai vậy? Ta biết hắn sao?"
"Ngươi đừng có ngắt lời ta." Ninh Nghị cười nói: "Ngày đó chơi ở nhà người ta đến trưa, vui quá nên chưa về nhà, cha mẹ bạn nhỏ mời ta ăn cơm trưa... Lúc ta về đã bị cha đánh một trận."
"......."
"Phụ thân nói cho ta biết, không nên ở lại nhà người khác đến giữa trưa, tại sao chứ? Bởi vì nhà người ta cũng không giàu có, nói không chừng không giữ được năng lực ăn cơm của con, đến lúc đó con không đi, là một loại hành vi không dạy..."
Hắn nói tới đây dừng một chút, sư phụ suy nghĩ một chút: "Có một số nông thôn, đúng là nói như vậy, nhưng bên Giang Trữ... ừm, lúc đó nhà ngươi đúng là không quá giàu có..."
"Ngươi hãy nghe ta nói. Ta từ chuyện này mà biết không gây thêm phiền toái cho người khác là một loại giáo dưỡng, giáo dưỡng chính là chuyện đúng, đương nhiên về sau gia cảnh tốt hơn chút, từ từ sẽ không còn nghe nói loại quy củ này nữa... Ừm, ngươi cứ coi như người ở rể sau này ta tiếp xúc với người giàu đi."
Ninh Nghị cười khoát tay.
"Mọi người đều tổng kết ra một số sự tình đúng đắn trong cuộc sống. Chuyện sai rốt cuộc là cái gì? Kỳ thật ở chỗ bảo đảm cuộc sống của mình không xảy ra sai lầm. Tại thời điểm không nhiều lắm, vật chất không phong phú, vật chất cũng không phát đạt. Những thứ này đối với sai sẽ có vẻ đặc biệt trọng yếu., Ngươi hơi đi sai một chút, hơi sơ sẩy một chút là có thể không ăn được cơm, lúc này ngươi lại rất cần kiến thức hỗ trợ, trí giả chỉ dẫn, bởi vì bọn họ tổng kết ra một ít kinh nghiệm, đối với chúng ta tác dụng rất lớn."
"... Đợi đến lúc cách thức bắt đầu phát triển, mọi người có thể đọc sách, đồ ăn cũng nhiều hơn, sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Ngay từ đầu mọi người sẽ tôn trọng những tri thức này, thế nhưng khi tri thức chung quanh càng ngày càng nhiều, đến một cái cửa ải thời điểm., Vòng sinh hoạt thứ nhất của mọi người cần được thỏa mãn, quyền uy tri thức sẽ từ từ giảm xuống, đối với bọn họ mà nói, sẽ không nghiêm ngặt đến mức phản ứng cuộc sống của bọn họ, thí dụ như ngươi không được cày ruộng, hôm nay trộm một chút lười biếng, cũng có thể sống qua ngày..."
"Sao lại như vậy!" Sư phụ trừng mắt.
"Đúng vậy, nếu như những thứ phân bón chúng ta nghiên cứu lại càng lợi hại, mỗi người trồng đủ mười người ăn, những người khác có thể nằm, hoặc là đi làm những chuyện khác. Hơn nữa cho dù không cố gắng, bọn họ cũng có thể sống sót... Đương nhiên, đây chính là thái độ chính với tri thức. Sau khi bọn họ thỏa mãn yêu cầu của tầng thứ nhất, bọn họ sẽ theo đuổi chính xác, từ từ chuyển hóa thành theo đuổi nhận thức."
"... Sư phụ nhìn hắn.
"Trước kia ngươi chạy đi hỏi một lão sư nào đó, một đại học hỏi nhà, làm thế nào mới là đúng, hắn nói cho ngươi một đạo lý, ngươi dựa theo đạo lý làm, cuộc sống sẽ càng tốt, ngươi cũng sẽ cảm thấy mình trở thành một người đúng, người khác cũng tán thành ngươi. Nhưng cuộc sống không hề quẫn bách như vậy, ngươi sẽ phát hiện ra mình không thể nào quẫn bách như vậy., Ngươi cũng không cần phải có đạo lý cao thâm như vậy, không cần thiết lập cho mình nhiều quy củ như vậy, ngươi đi tìm một đám người cũng nông cạn giống ngươi, khích lệ lẫn nhau, đạt được cảm giác ủng hộ giống nhau, mà mặt khác, mặc dù ngươi không dựa theo tiêu chuẩn đạo đức nào làm người, ngươi vẫn có thức ăn, trôi qua cũng không tệ lắm... Đây chính là truy cầu tán đồng ý."
"......."
"Tiếp theo sẽ càng thêm ý tứ, bởi vì mọi người sẽ theo đuổi tán đồng, đi tới chế tạo sự tán đồng. Ngươi suy nghĩ một chút kỳ lạ, tìm mấy đồng loại, báo đoàn sưởi ấm, nhưng ngươi biết, người bên ngoài sẽ dùng các loại ánh mắt cổ quái nhìn ngươi., Dần dần ngươi sẽ bắt đầu trở nên không đủ, ngươi muốn tiến thêm một bước. Lúc này a, ngươi liền có thể nói cho người khác, chúng ta đây là văn hóa, chúng ta có chút kỳ lạ, nhưng chúng ta đây là một chút văn hóa thiên môn, so sánh phương thuốc., Ngươi thích mắng người, mắng cả nhà, không động một tí thăm hỏi người khác "Tổ tiên ngươi sống tốt không?" Ngươi liền nói với người khác, ta đây gọi là "Tổ An văn hóa", thậm chí người khác không hiểu ngươi còn có thể khinh bỉ người khác. Tiếp tục, ngươi trốn ở nhà cứt, ngươi có thể tự xưng là "Hoàng kim văn hóa..."
"Ngươi, ngươi mới là..." Sư phụ tát một cái vào vai Ninh Nghị: "Không được nói bừa, sao có thể như vậy..."
"Ha ha ha ha." Ninh Nghị cười rộ lên: "Dự đoán một chút... Kỳ thực phát triển của chúng ta chưa chắc đã tăng lên trực tiếp, thậm chí có thể nói chắc chắn sẽ không tăng thẳng tắp, xoắn ốc tăng lên có thể càng chân thực hơn một chút. Chúng ta rèn luyện bản lĩnh của mình, khiến mình trở nên càng ngày càng ưu tú hơn., Nói tóm lại là để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, nếu như vật chất đạt được thỏa mãn, về phương diện tinh thần của chúng ta sẽ bắt đầu lơi lỏng. Chúng ta không cần phải trở thành đạo đức quân tử, chúng ta có thể nói "Tổ An văn hóa", nói tóm lại vẫn là bởi vì năng lực sinh tồn của chúng ta tăng lên..."
"Nhưng lạc quan quá độ nhất định sẽ mang tới một số vấn đề, sau khi không gian sinh tồn khuếch trương, tất nhiên mọi người sẽ gặp phải chuyện không hay, sau khi chịu thiệt nhiều sẽ thức tỉnh một thời gian...Sau khi trải qua mười lần kinh nghiệm tích lũy, có lẽ sẽ chậm rãi tiến thêm một bậc nữa. Cho nên ngươi nói Đại Đồng Thịnh thế hội sẽ nhanh chóng đến, sẽ không có chuyện này, tất cả mọi người đều có thể đọc sách, chỉ là một khởi đầu mà thôi..."
"Ngươi lạc quan một chút cũng sai rồi, được rồi." Sư phụ ôm hắn từ phía sau.
"Ta quả thật có chút không kiêng kỵ lạc quan... Đúng rồi, ngươi đi xem Lâm viện trưởng không?" Hắn nói đến việc tháng trước viện trưởng Lâm Tĩnh Vi bị thương.
"Nghe nói thương thế của hắn, thấy người nhà của hắn, nhưng gần đây không có thời gian đi Nhạc Sơn. Hắn thế nào rồi?"
"Bảo vệ tính mạng, nhưng mà bị phỏng nghiêm trọng, sau này có thể trở về lại vị trí cũng rất khó nói..." Ninh Nghị dừng một chút, "Ta ở Nhạc Sơn mở hội mấy lần, trước sau lặp đi phân tích lại, công tác nghiên cứu của bọn họ... Ở giai đoạn gần nhất, rất nhiều chỉ tiêu không cần thiết phải tiến vào. Sau khi đánh bại Tây Lộ quân, bọn họ quá lạc quan, muốn một ngụm ăn hai bữa cơm..."
"Mặc dù xảy ra vấn đề... Bất quá cũng khó tránh khỏi, xem như là chuyện thường tình của con người. Ngươi cũng khai hội, không phải trước đó cũng có dự tính sao... Cũng như ngươi nói, tuy lạc quan sẽ xuất hiện phiền toái, nhưng tóm lại, hẳn là xem như là xoắn ốc tăng lên, những phương diện khác, khẳng định là tốt hơn không ít." Sư Sư giải.
"Nói là như vậy, nhưng mà quá lạc quan rồi, không có đá để sờ qua sông đâu..."
Trong miệng hắn lẩm bẩm, thở dài, lại bất đắc dĩ cười cười. Trong nhiều năm qua, hắn sáng tạo ra nhánh quân đội này đều là mô phỏng tình trạng trong nghịch cảnh, không ngừng vắt kiệt tiềm lực của mọi người, không ngừng ở trong nghịch cảnh tôi luyện tinh thần và kỷ luật, ai biết được vấn đề nhanh như vậy đã được giải quyết, tiếp theo đi vào trong thuận cảnh, ngược lại hắn có chút không thích ứng.
Sư phụ không thể nghe rõ lời này của hắn thì thào: "Hả?"
"Không có gì." Ninh Nghị cười cười, vỗ vỗ tay sư phụ, đứng lên.
"Chuẩn bị ăn cơm đi... À, đúng rồi, chỗ này ta có chút tư liệu, ngươi đem đi ban đêm xem một chút. Lão đeo mặt nạ này rất thú vị, hắn vừa để thủ hạ của mình buôn bán nhân khẩu, chia đều lợi nhuận, một bên cho người không thể liên lạc, thương đội không có bối cảnh nào lừa vào trong địa bàn của hắn, sau đó bắt những người này, giết chết bọn hắn, không thu đồ của bọn hắn, danh lợi song thu. Bọn hắn sắp đánh nhau rồi, có chút không chừa thủ đoạn..."
Thời gian đã tới chạng vạng tối, ánh mặt trời vàng kim chiếu vào trong sân bên hồ. Ninh Nghị cười lấy ra một phần đồ vật đặt lên bàn, sau đó cùng nàng đi ra ngoài một đường.
"... Người ngoài nhìn không rõ lắm, đối với người quen cũ thì có chút mơ hồ. Chúng ta đã sưu tập được một ít chứng cứ, nhưng tạm thời không nghĩ sẽ phóng ra bên ngoài. Thời gian một hai năm đi, ngươi có thể tìm người căn cứ vào chuyện xưa này mà viết, đến lúc đó phối hợp với một số chuyện cũ., Hơn nữa còn chủ yếu khống chế Bạch mao Nữ Xuyến kể về hắc thương... Được rồi, gọi là gì cũng tùy ngươi, hỉ nhi không thích cũng không sao, dù sao cũng là những loại kịch, ba năm đạt tới đỉnh phong, sau khi chuyện của hắc thương giải quyết xong, ta phải tru di trái tim của Đới Mộng Vi."
Ánh mặt trời xuống, nhân ngữ vang vọng, Phong Linh khẽ lay động, thành nội ngoại thành, vô số người sinh hoạt, vô số chuyện đang phát sinh. Hắc bạch, bạch..., Hình ảnh màu xám đan xen khiến người ta không thấy rõ, đại chiến sơ định, cho phép rất nhiều người, có cuộc sống mới. Cho dù là những người ký khế ước hà khắc, sau khi đến Đô thành, ăn canh canh ấm áp., Cũng sẽ cảm động đến lệ nóng doanh trại; Hoa Hạ quân từ trên xuống dưới, giờ phút này đều tràn đầy cảm xúc lạc quan tiến bộ, bọn họ cũng sẽ vì vậy mà chịu đau khổ khó tả. Ngày hôm nay, Ninh Nghị suy nghĩ rất lâu, chủ động bày bố Ly Kinh phản đạo, có vài người vì vậy mà chết, có vài người vì vậy mà sống, không ai có thể biết chính xác hình dạng tương lai.
Đây là hạng nhất trong mỗi ngày Hoa Hạ quân phát sinh vô số chuyện. Cũng là ngày hôm đó, Ninh Nghị cùng sư phụ ăn cơm tối, nhận được tin tức từ Bắc địa...
Chiến sĩ tên là Thang Mẫn Kiệt - đồng thời cũng là tội nhân - sắp trở về rồi.
Cùng thời khắc đó, Ninh Độc mang theo nghi hoặc đi tới đại thành an khang mà Đái Mộng vi trị, hắn phải ngồi thuyền từ trong đó, một đường đi về phía Giang Trữ, tham gia đại hội anh hùng trước mắt xem ra không biết sở vân, đại hội anh hùng.