Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thương đội đi xuyên qua dãy núi, ngày thứ hai đã đến phụ cận sơn thành tên là Trấn Ba, đã xác thực tiến vào lãnh địa của Đái Mộng Vi.
Đối với tiểu bằng hữu thiên hạ đệ nhất tương lai, đây là lần đầu tiên trong cuộc sống rời khỏi lãnh địa của Hoa Hạ quân, trong hành trình cũng từng tưởng tượng rất nhiều kỳ ngộ, tỷ như trong tiểu thuyết thoại bản miêu tả giang hồ, chém giết rồi, sơn tặc rồi, bị khám phá thân phận, tắm máu vong mệnh vân vân, còn có các loại núi cẩm tú kinh người... Nhưng ít nhất trong đoạn thời gian đầu khởi hành này, hết thảy đều không hợp với hình ảnh tưởng tượng.
Núi non cũng không tú lệ, nơi khó đi không khác gì ngọn núi mát mẻ ở Tây Nam, núi kiếm không có gì khác nhau. Thôn sơn hoang vu, chợ dơ dáy, khách sạn tràn đầy mùi phân ngựa, đồ ăn khó ăn, rải rác trên đường rời khỏi Hoa Hạ quân: Hơn nữa cũng không gặp phải mã phỉ hay sơn tặc, cho dù con đường núi gập ghềnh khó đi lúc trước., Cũng không phải sơn tặc trấn thủ, trình diễn tiết mục giết người hoặc mua chuộc tiền đường, ngược lại là trên đường nhỏ tiến vào trấn, có binh sĩ dưới trướng Đái Mộng Vi thu phí, kiểm nghiệm văn điệp, nhưng đối với những người Ninh kị, Lục Văn Kha tới từ Tây Nam, cũng không mở miệng làm khó dễ.
Thật quá khác với giang hồ trong tưởng tượng của hắn.
"...Tào Tứ Long cố tình phản loạn ra ngoài, sau đó là vật tư chuyển vận đến Tây Nam, bởi vậy từ con đường nhỏ mà Tào Lai đeo ở đây, do hai nhà cùng bảo vệ, cho dù có sơn tặc lập trại trên đường cũng sớm bị đánh rớt. Thế đạo này a, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, nào có cái gì thay trời hành đạo..."
Bọn người Lục Văn Kha nghi hoặc, giải đáp.
Không có sự lãng mạn của giang hồ, quay xung quanh hắn đa số chỉ là sự thật cẩu thả. Ví dụ như điều chỉnh đối với lượng ăn uống lúc đầu, chính là trên đường đi đều quấy nhiễu vấn đề thời gian dài của tiểu đệ Long gia: Cũng không phải là không chịu đựng được, mỗi ngày ăn đồ bảo đảm khi hành động không có vấn đề gì., Nhưng thay đổi theo thói quen chính là khiến người ta thèm ăn trong thời gian dài, trải nghiệm giang hồ thế này chỉ có thể để trong bụng, không ai nói cho ai biết, cho dù tương lai có người viết thành tiểu thuyết, chỉ sợ cũng không ai thích xem cả.
Ngoài tham ăn ra, đối với việc tiến vào lãnh địa của địch nhân, kỳ thật hắn vẫn luôn duy trì tinh thần cảnh giác, tùy thời đều có chuẩn bị chiến đấu chém giết, trốn chạy đẫm máu. Đương nhiên, cũng là chuẩn bị như vậy, hắn cảm thấy càng nhàm chán, nhất là binh sĩ trông cửa của Đới Mộng Vi lại không hề bới móc khiêu khích, ức hiếp chính mình, điều này làm cho hắn cảm thấy có một loại phẫn uất không chỗ để bản lĩnh phát tiết.
Sự tưởng tượng về giang hồ sơ bộ thất bại, nhưng ở phương diện hiện thực, cũng không phải là không có thu hoạch. Ví dụ như mỗi ngày đều ríu ra ríu rít trong năm người bọn Hủ Nho, thà rằng đại khái biết rõ ràng địa bàn của Đái Mộng Vi "không nền tảng". Dựa theo phỏng đoán của những người này, Đới lão cẩu biểu hiện ra bên ngoài đạo mạo, âm thầm buôn bán nhân khẩu đi Tây Nam, còn liên hợp với thủ hạ hương hiền, quân đội cùng nhau kiếm chênh lệch, thật sự đáng ghét.
Nhưng hiện thực như vậy so sánh với "Giang giang" ân cừu khoái ý, thật phức tạp hơn nhiều. Dựa theo quy củ trong câu chuyện, buôn bán nhân khẩu tự nhiên là người xấu, bị buôn bán đương nhiên là vô tội, mà người tốt hành hiệp trượng nghĩa giết chết kẻ bại hoại buôn bán nhân khẩu, sau đó sẽ bị đám người vô tội cảm kích., Dựa theo cách nói của đám người Phạm Hằng, những người vô tội này kỳ thật là tự nguyện bị bán đi, bọn họ không có cơm, tự nguyện ký xuống hai ba mươi năm hợp đồng, ai mà giết được người buôn người, ngược lại lại chặt đứt đường sống của những người bị bán này.
Người bị bán là tự nguyện, người bán là làm chuyện tốt, thậm chí Tây Nam Nam, còn trắng trợn mua chuộc nhân khẩu - cũng là làm chuyện tốt. Về phần bên này khả năng là đại bại Đới Công...
"Nghe nói dưới quản lý của Đới Công từng có công cáo, không cho phép bất luận kẻ nào buôn bán con dân dưới đến Tây Nam làm nô, người vi phạm, là muốn trị tội..."
Cứ như vậy, tháng thứ nhất sau khi rời khỏi lãnh địa quân Hoa Hạ, Ninh Độc cảm thụ được đạo lý đọc Vạn Quyển Thư không bằng đi ngàn dặm đường.
Thế giới trong câu chuyện căn bản không đúng, quả nhiên vẫn phải đi ra đi một chút, mới có thể thấy rõ những chuyện này.
Đội ngũ tiến về phía trước, mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Đến lúc này Ninh Kỵ cũng đã rõ ràng, nếu ngay từ đầu nhận định là Bảo Mộng Tiểu Nho sinh, từ Tây Nam đi ra, phần lớn sẽ đi theo con đường thuận tiện nhất trong đám hán tử, theo Hán thủy đi An Khang Thành cầu quan, bây giờ chính là nhân vật thủ lĩnh trong thiên hạ nho sinh, phần lớn đối với nho sinh có tiếng có bản lĩnh, đa số lễ ngộ có thừa, sẽ có một phen an bài quan chức.
Về phần Phạm Hằng, Lục Văn Khang, Trần Tuấn và năm người "Hủ Nho", mặc dù tôn trọng trong miệng Đái Mộng, nhưng trong lòng vẫn còn nghi kị, trải qua thảo luận ở Tây Nam, mới quyết định đến sau lãnh địa Đái Mộng Vi tìm hiểu rốt cuộc có kinh nghiệm như vậy, sau này so với người khác có thêm kiến thức đối với thiên hạ. Thương đội có thể là muốn mua người của Đới Công, biểu hiện bên ngoài của bọn họ không nhiều lắm, nhưng trên thực tế đều đang lén lút quan tâm chuyện này.
Huyện Trấn Ba vẫn là một tòa sơn thành, đám người bên này cư ngụ không nhiều, nhưng so với đường núi lúc trước, đã có thể nhìn thấy mấy thôn xóm mới tu sửa, những thôn trang này tọa lạc giữa khe núi, chung quanh thôn trang dựng nhiều tường vây và hàng rào mới xây, một ít người ánh mắt ngốc trệ từ trong thôn xóm bên kia nhìn ra ánh mắt chăm chú của người đi đường.
"Nhìn những hàng rào mới xây kia." Lục Văn Kha chỉ vào cảnh tượng bên kia, nói đạo lý với Ninh Độc: "Điều này nói rõ tuy rằng đã trải qua đói khổ, nhưng quan viên được phân công ở đây, túc lão chỉ huy người trong thôn làm việc, kỳ thật chuyện này cũng rất không dễ dàng. Điều này chứng minh cho dù không đủ vật tư, nhưng một mảnh này vẫn có trật tự."
"Trên dưới có trật tự thì sao?" Ninh Độc hỏi.
"Đây là tinh túy chấp chính." Phạm Hằng từ một bên đi tới, "Sau khi Nữ chân nhân tới, tất cả trật tự nơi này đều bị xáo trộn. Trấn Ba vốn dân chúng đông như núi ở, tính cách hung hãn, quân Tây Lộ giết tới, chỉ huy những hán quân kia tới chém giết một vòng, chết rất nhiều người, thành đều bị đốt. Đới công sau này tiếp nhận., Một lần nữa phân chia nhân khẩu, phân chia từng khu vực, lại tuyển chọn quan viên, việc làm ăn cao vọng trọng. Tiểu Long à, lúc này vấn đề lớn nhất trước mắt bọn họ là gì? Kỳ thực là ăn không đủ, mà ăn không đủ, còn có chuyện gì xảy ra vậy?"
Phạm Hằng nhìn bình tĩnh, cố kỵ suy nghĩ một chút: "Phản tạo?"
"Không sai, mọi người đều biết ăn không đủ sẽ ép người tạo phản." Phạm Hằng cười cười, "Nhưng cụ thể việc tạo phản xuất hiện như thế nào? Nghĩ xem, một nơi, một cái thôn, nếu có nhiều người chết đói, chức quan không có uy nghiêm cũng không có cách nào., Thôn này sẽ tan vỡ, những người còn lại sẽ biến thành dân đói, du đãng khắp nơi, mà nếu như càng ngày càng nhiều thôn đều xuất hiện tình huống như vậy, nạn dân quy mô xuất hiện, trật tự liền hoàn toàn biến mất. Nhưng nghĩ lại, nếu như mỗi thôn chết đi chỉ có vài người, còn có thể một phát không thể thu thập sao?"
"..." Ninh Độc trừng mắt.
"Đái công từ trong tay nữ chân nhân cứu ra mấy trăm vạn người, sơ kỳ còn có uy nghiêm. Y lấy uy nghiêm này phân chia dân chúng dưới quyền thế tầng tầng, phân tách ra mấy trăm mấy ngàn khu vực. Sau khi những thôn xóm này tách ra, người trong thôn liền không được tùy ý di chuyển, mỗi một chỗ thôn xóm đều không được tùy ý di chuyển., Tất có hương hiền trấn giữ phụ trách, trên mấy thôn xóm có quan viên phục vụ, quan viên có quân đội, trách nhiệm phân chia tầng lớp, đâu vào đấy. Cũng bởi vậy, từ khi đi đến năm nay, nơi đây tuy có đói khổ, nhưng lại không gây ra đại loạn."
Phạm Hằng nói đến việc này, có chút say mê. Lục Văn Kha đứng một bên bổ sung:
"Long tiểu đệ a, loại phân công tầng tầng này nói thì đơn giản, tựa hồ quan phủ trong quá khứ cũng làm như thế, nhưng thường thường quan viên các cấp tốt xấu lẫn lộn, xảy ra chuyện liền không thể vãn hồi. Nhưng lần này Đới công trị tầng tầng phân phái, lại rất có ý tứ trị vì quốc gia rộng lớn, vạn vật đều có trật tự., An vị tất cả, mỗi người một chức, cũng vì vậy, gần đây sĩ nhân khu Tây Nam mới nói, Đới Công có tượng tượng Thánh Nhân cổ đại, hắn dùng "Cổ pháp" đối kháng với "Kim pháp ly kinh phản đạo ở Tây Nam này, cũng coi như có chút ý tứ."
Ninh Độc nhíu mày: "Mỗi người đảm nhiệm chức vụ của mỗi người, vì vậy vị trí của những dân chúng kia chính là yên lặng chết đi không gây thêm phiền toái nữa sao?" Tư duy tư duy của người trong nội bộ Tây Nam Hoa Hạ quân đã bước đầu thức tỉnh, cố kỵ trong việc học tập tuy rằng hơi kém một chút, nhưng đối với những chuyện này, cuối cùng vẫn tìm được một số điểm quan trọng.
Lục Văn Kha khoát tay: "Long tiểu đệ không cần cực đoan như vậy chứ, chỉ nói là trong đó có đạo lý như vậy. Khi Đái công tiếp nhận những người này vốn đã tương đối khó khăn, có thể sử dụng phương pháp ổn định cục diện như vậy, cũng là năng lực, đổi lại là người khác rất khó có thể làm được như vậy. Nếu Đới công không phải dùng biện pháp tốt như vậy, bạo loạn lên, người chết ở đây sẽ càng nhiều, giống như năm đó đói quỷ loạn, một khi phát không thể thu thập."
"Nhưng người vẫn chết đói a."
"Thời loạn lạc tự nhiên sẽ có người chết, Đới công quyết định để cho ai chết, nói đến tàn nhẫn, nhưng cho dù là ở Tây Nam lúc trước, chẳng phải cũng từng trải qua nạn đói sao. Hắn nếu có năng lực làm cho loạn thế thiếu người chết, đến lúc trị thế, đương nhiên cũng có thể để mọi người sống tốt hơn, sĩ nông công thương mỗi người một chức, rường cô độc cô độc đều có chỗ nuôi... Đây mới là lý niệm thánh hiền cổ đại..."
"Hoa Hạ quân năm đó ở Tây Bắc đón chó vàng đánh nhau, di chuyển đến Tây Nam mới chịu đói. Họ Đái cùng chó vàng đánh nhau sao? Sao có thể nói giống nhau? Năm đó chó vàng chết nhiều hơn chúng ta ở Tây Bắc!"
Ninh Độc khó chịu phản bác, Phạm Hằng bên cạnh khoát tay cười.
"Ai da, được rồi, Tiểu Long dù sao cũng đi ra từ Tây Nam, nhìn thấy tình hình của Đái Mộng Vi bên này, không để vào mắt, cũng là bình thường, đây không có gì để biện luận. Tiểu Long cũng chỉ cần nhớ kỹ việc này là được rồi, Đới Mộng tuy rằng có vấn đề gì đó., Nhưng khi làm việc cũng có bản lĩnh của mình, bản lĩnh của hắn, không ít người đối đãi như vậy, có người tán thành, cũng có rất nhiều người không đồng ý. Chúng ta đều tới để xem rốt cuộc là ai, người mình không cần ồn ào, tới đây, ăn kẹo để ăn kẹo..."
Phạm Hằng và bùn nhão một phen, Lục Văn Kha cũng không nói thêm gì nữa. Là lữ khách đồng hành, tuổi còn trẻ, cố kỵ dù sao cũng không lớn, hơn nữa trên đó còn có vẻ nịnh nọt, lại có đọc sách cũng biết chữ, phần lớn năm người Hủ Nho đều đối đãi hắn như con cháu, đương nhiên sẽ không vì vậy mà tức giận.
Ninh Độc nhận lấy kẹo, cân nhắc đến việc thân tại địch, không thể quá độ biểu hiện ra khuynh hướng "Thân Hoa Hạ", cũng đè nén tính tình xuống. Dù sao chỉ cần không coi Đái Mộng là người tốt, đem gã giải làm "Đồ bại hoại năng lực", hết thảy đều cực kỳ thông thuận.
Một ngày này đội ngũ tiến vào trấn, lúc này mới phát hiện sơn thành vốn vắng vẻ trước mắt lại tụ tập không ít khách thương, trong huyện thành cũng có mấy gian khách sạn là mới tu. Bọn họ ở giữa một gian khách điếm đã là chạng vạng tối, lúc này mọi người trong đội ngũ đều có tâm tư của mình., Tỷ như thành viên của thương đội có thể sẽ ở bên này tiếp khách "Đại sinh ý", mấy tên nho sinh muốn biết rõ tình huống bên này buôn bán nhân khẩu, cùng thành viên trong thương đội lặng lẽ nghe ngóng, ban đêm ở trong khách sạn ăn cơm., Đám người Phạm Hằng bắt chuyện với một đội lữ khách khác, bởi vậy nghe được không ít tin tức của ngoại giới, một trong số đó làm buồn bực hơn một tháng cố kỵ nhất thời tinh thần phấn chấn hẳn lên.
"... Nghe nói, năm nay tháng chín, đảng công bằng muốn mời các đồng hào trong thiên hạ của Giang Ninh Quảng, tổ chức một hồi Anh Hùng đại hội, tuyển ra Minh chủ võ lâm, anh hùng thiếp này, đã phát ra khắp thiên hạ rồi!"
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Khách sạn nghe ngóng trong đó, một tên lữ khách nói tới việc này, lập tức dẫn tới tiếng bàn tán xôn xao cùng chấn động chung quanh. Đám người Lục Văn Kha, Phạm Hằng nhìn nhau, nhấm nháp hàm nghĩa của tin tức này. Ninh kị há to miệng, hưng phấn một lát, sau đó nghe có người nói: "Như vậy không phải cùng Tây Nam đại hội luận võ mở cùng một chỗ sao?"
Có người chần chờ trả lời: "... đảng công bằng vốn là một thể với Hoa Hạ quân."
Lúc này trong đầu hắn mới hiện lên hai chữ: hèn hạ.
Năm trước, sau khi Hoa Hạ quân đánh bại nữ chân nhân ở Tây Nam, ở phía đông thiên hạ, các nhóm công bằng đã nhanh chóng khuếch trương sức ảnh hưởng của nó. Hiện tại bọn họ đã áp đảo địa bàn của Lâm An và Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai tới mức thở không nổi. Trong sự bành trướng này., Đối với quan hệ giữa Hoa Hạ quân và công bằng, hai phe đương sự đều chưa từng tiến hành công khai hoặc là kể lại, nhưng đối với "Hủ Nho" của quá Tây Nam, bởi vì đọc qua lượng lớn thông tin, tự nhiên sẽ có nhận thức nhất định.
Mà đối với người nhà hạch tâm của Hoa Hạ quân, thì càng thêm hiểu rõ, Hà Văn cùng Hoa Hạ quân, tương lai chưa chắc có thể trở thành hảo bằng hữu. Giữa song phương, trước mắt cũng không có cách nào cấu kết với nhau.
"Hoa Hạ quân năm ngoái mở đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người sau đó lại duyệt binh, giết người, chính phủ nhân dân thành lập đại hội, hội tụ được nhân khí khắp thiên hạ." Trần Tuấn với khuôn mặt bình tĩnh, vừa nói vừa nói.
"Lần này xem ra, đảng công bằng muốn vẽ ra một cái hồ lô theo thứ tự, tiếp theo người của Hoa Hạ quân nổi giận xông lên. Hơn nữa, đại hội luận võ của Hoa Hạ quân định ở trong tám tháng tám, năm nay hiển nhiên vẫn muốn mở, các nhóm công bằng cũng cố ý định thời gian vào tháng chín., Mặc kệ khắp nơi cho rằng hai bên vốn là một thể, đây là muốn vừa phá đám cho Hoa Hạ quân vừa mượn danh tiếng Hoa Hạ quân thành sự. Đến lúc đó, người phía tây đi Tây Nam, anh hùng hào kiệt phía đông tới Giang Ninh, đâu có can đảm văn nhã gì, hắn cũng không sợ đắc tội với Ninh tiên sinh ở Tây Nam."
Phạm Hằng ăn cơm, thong dong chỉ điểm giang sơn: "Dù sao thiên hạ to lớn, anh hùng đâu chỉ ở Tây Nam. Hôm nay thiên hạ đã rộng mở, nhân vật phong vân này, là phải tầng tầng lớp lớp."
Lục Văn Kha nói: "Lại nói, tiểu đệ Long gia lần này chính là muốn đi Giang Ninh, vừa vặn có thể gặp được chuyện trọng đại này."
"Ừ, phải đi." Ninh Độc ồm ồm trả lời, sau đó vẻ mặt đầy khó chịu, vùi đầu vào ăn cơm.
Một loại nho sinh nói đến đề tài "Anh hùng trong thiên hạ" này, sau đó lại bắt đầu nói về những chuyện khắp nơi, ví dụ như Đái Mộng Vi, Lưu Quang Thế, Trâu Húc sắp khai triển đại chiến, tỷ như động tác của tiểu hoàng đế vùng biển phía đông nam xa nhất. Có một số thứ mới, cũng có không ít là lão sinh thường nói.
Ninh Độc lẳng lặng lắng nghe, buổi tối hôm nay, ngược lại có chút trằn trọc khó ngủ.
Trung quân Hoa Hạ nghe kể nhiều năm giang hồ, nhìn nhiều đoạn cầu kiểu như Anh Hùng đại hội, sau khi rời khỏi Tây Nam, vốn là có chút chờ mong đối với những chuyện này. Ai biết được tin tức này đột nhiên xuất hiện, chính giữa lại ẩn chứa tâm tư buồn nôn như thế, tên Hà Văn phản đồ kia, một bên học được kinh nghiệm từ phụ thân, một bên lại còn trăm phương ngàn kế, cướp đoạt nhân khí cho Hoa Hạ quân bên này!
Nếu như nói lúc trước công bằng chỉ là hắn rơi vào thế cục không còn cách nào khác, hắn không nghe mệnh lệnh của Tây Nam bên này cũng không tới quấy rối bên này, cũng coi như là ngươi đi quan đạo của ngươi, ta đi qua cầu độc mộc của ta. Nhưng lúc này cố ý mở Anh Hùng đại hội này vào tháng chín., Thực sự quá kinh tởm. Hắn đã ở Tây Nam lâu như vậy, còn từng yêu đương với Tĩnh Mai tỷ, thậm chí sau đó còn thả cho hắn rời đi, một đao phản thủ này, quả thực so với Trâu Húc càng thêm đáng ghét!
Thật sự làm cho người ta tức giận!
Hơn nữa đại hội anh hùng này rõ ràng còn mở ở Giang Trữ! Rõ ràng là biết Giang Trữ chính là quê hương của phụ thân, là muốn ám chỉ người khác là bè đảng công bằng và Hoa Hạ quân có quan hệ, lợi ích càng nhiều hơn. Đáng hổ thẹn!
Sau khi đi đến Giang Ninh, dứt khoát không quan tâm tới mặt mũi của Tĩnh Mai tỷ nữa, một đao giết chết hắn là được rồi!
Đêm nay hắn nghĩ tới chữ gì, mặt mũi hóa thành bánh bao, đối với chuyện Đái Mộng Vi bán mấy người, ngược lại không có quá quan tâm. Lúc sáng sớm mới lên giường nghỉ ngơi, ngủ không bao lâu, liền nghe được phía ngoài khách sạn có động tĩnh truyền đến, sau đó lại đến bên trong khách điếm, đứng lên thì trời tờ mờ sáng, hắn đẩy cửa sổ nhìn thấy quân đội đang từ bốn phương tám hướng vây khách sạn lại.
Bỏ nhà hơn một tháng, nguy hiểm rốt cuộc rút cuộc cũng tới. Mặc dù căn bản không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng Ninh Độc vẫn tiện tay cầm lấy bao quần áo, thừa dịp bóng đêm che lấp bỏ trốn trên nóc nhà, sau đó ở trước khi quân đội vây kín, liền nhảy vào một chỗ nóc nhà gần đó.
Quân đội tiến vào khách sạn, sau đó mở cửa phòng, bắt người, dưới thế cục như vậy căn bản không ai chống cự, cố kỵ nhìn từng thành viên thương đội đồng hành được mang ra khỏi khách sạn, trong đó có cả Lư thủ lĩnh thương đội, sau đó còn có Lục Văn Khang, Phạm Hằng cùng nhóm năm người tổ "Liệt Ngũ tổ", có cha mẹ của Vương Giang, Vương Tú Nương, tựa hồ là người được điểm danh sách vào, bị bắt, đúng là tự mình đi theo đoàn thương đội này.
Ninh Độc đứng trên nóc lầu gần đó nhìn thấy vẻ mặt hoang mang. Tại sao? Tại sao? Chính mình bại lộ? Nhưng sau khi bọn họ bắt được những người khác, đối với sự thật thiếu một người thiếu niên tựa hồ cũng không truy xét quá độ. Nhưng mà bắt thương đội mình đang ở đây làm cái gì vậy? "Năm người nhóm Hủ Nho" đều bị bắt, bọn họ cũng không làm chuyện gì xấu a...
Ngày hôm đó sau khi mặt trời mọc lên, hắn đứng ở chính giữa ánh nắng ban mai, nghĩ mãi cũng không ra.
Thành viên thương đội đồng hành bị bắt, nguyên nhân chưa biết, thân phận của mình quan trọng, nhất định phải cẩn thận, trên lý thuyết mà nói, hiện tại nghĩ biện pháp cải trang rời khỏi thành, rời xa nơi này là ứng đối ổn thỏa nhất. Nhưng trước sau suy nghĩ kỹ sau., Bên này bầu không khí Đới Mộng hơi nghiêm túc, một người trẻ tuổi mới mười lăm tuổi như mình đi trên đường chỉ sợ càng thêm làm người khác chú ý, hơn nữa cũng không thể không thừa nhận, sau khi đồng hành trên đường này, đối với đám ngốc Lục Văn Kha trong tổ năm người Hủ Nho cuối cùng cũng có chút cảm tình, nhớ tới bọn họ sau khi bị bắt giam sẽ phải chịu hình phạt tra tấn, thật sự có chút không đành lòng.
Thoạt nhìn trạm gác phòng thủ của tòa sơn thành này cũng không phải hết sức nghiêm mật, ban đêm nghĩ biện pháp lẻn vào đại lao lặng lẽ nhìn một chút? Hắn ở trong Hoa Hạ quân đã huấn luyện rất nhiều việc nhằm vào gián điệp và lẻn vào, đối mặt với lý luận của đám nhà quê này cũng không quá mức khó khăn.
Suy nghĩ như thế cả buổi, sau khi xác định trong thành cũng không có đại lùng bắt đặc thù gì, lại mua một bao bánh bao cùng bánh bao, vừa ăn vừa dò đường gần nha môn trong thành. Đến buổi chiều hôm nay, hắn ngồi ở ven đường vô tư vô lự ăn bánh bao, trong đại môn huyện nha cách đó không xa bỗng nhiên có một đám người đi ra.
Những người này chính là những người bị bắt vào sáng sớm, trong đó có Vương Giang, Vương Tú Nương, có "Hà Hủ năm người tổ", còn có một ít lữ khách đi theo đoàn thương nhân tới, lúc này giống như là được người trong nha môn thả ra, một quan viên trẻ tuổi rung đùi đắc ý ở phía sau theo ra, nói chuyện với bọn họ xong chắp tay từ biệt, xem ra bầu không khí tương đối hòa khí.
Ninh Độc chạy băng băng suốt dọc đường, đợi một hồi ở góc rẽ của con phố, đợi đến khi đám người kia tới gần, hắn mới đi qua bên cạnh, nghe thấy đám người Phạm Hằng đang cảm thán: "Chân Thanh Thiên cũng..."
"Gia tộc Đới Công học uyên nguyên..."
Hắn chạy vội mấy bước: "Sao vậy? Tại sao các ngươi lại bị bắt? Xảy ra chuyện gì?"
Đám người Phạm Hằng nhìn thấy hắn, trong lúc nhất thời cũng rất vui mừng: "Tiểu Long! Ngươi không sao chứ!"
"Thật tốt quá, chúng ta cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện..."
Mọi người líu ríu vây quanh, bọn họ là toàn bộ thương đội cùng bị bắt, mắt thấy bình kỵ không có ở đây, còn tưởng rằng một đứa bé xảy ra chuyện gì đặc biệt, vừa rồi lúc đi ra còn cố ý hỏi huyện lệnh kia. Ninh kị thì theo bọn họ giải thích là nửa đêm đi nhà xí, sau đó một mảnh ầm ĩ, sau khi hắn trốn đi, thấy tất cả mọi người đều bị bắt đi, lúc này tất cả mọi người đều không có việc gì, mới xem như đều vui vẻ.
"...Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại bắt chúng ta?"
Ninh Độc hỏi thăm, bọn người Phạm Hằng nhìn nhau, sau đó thở dài một tiếng, lắc đầu: "Lô Thủ lĩnh và những thương đội khác, lần này sẽ thảm rồi."
Lục Văn Kha nói: "Lưu thủ lĩnh mê tiền, vụng trộm ước định sẽ mua bán với người bên này một nhóm lớn, cho rằng tất cả những chuyện này đều là Đái công ngầm đồng ý, hắn lại có quan hệ, tất có thể thành sự. Ai ngờ... Vị Đái huyện lệnh nhỏ này là Chân Thanh Thiên, sau khi tra rõ chuyện thì bắt hết tất cả mọi người, Lư thủ lĩnh bị phản bội trảm quyết, mọi người còn lại đều có xử phạt."
"Hả? Thật sự bắt..." Ninh Độc hơi ngạc nhiên.
"Ngươi xem trận chiến này, tự nhiên là thật, gần đây Đới công đều đang đả kích ác hành bán người, Lư thủ lĩnh luận tội theo nghiêm, nói là ngày mai sẽ xử tử mọi người, chúng ta lưu thêm một ngày ở chỗ này, cũng sẽ biết... Ai, lúc này mới minh bạch, Đới công bán người nói, thật sự là người bên ngoài cấu tạo hãm, lời nói vô căn cứ, cho dù có kẻ thật sự bán hàng rong, cũng không quan hệ với Đới Công."
"Ài, đúng là chúng ta đã bị đứt gãy võ công, trong miệng vẫn tùy ý nói như vậy, nhưng lại bôi xấu thanh danh của Thánh hiền a, khi đó còn tưởng là cảnh giới..."
Mọi người ở lại huyện thành một đêm, ngày thứ hai thời tiết lo lắng, nhìn giống như sắp mưa, mọi người tụ tập đến cửa chợ bán thức ăn huyện thành, nhìn thấy hôm qua tên Đái huyện lệnh trẻ tuổi kia áp giải đám người Lư thủ lĩnh ra ngoài, Lư thủ lĩnh quỳ gối trước bệ đá, huyện lệnh kia đang lớn tiếng công kích nhân khẩu chi ác của những người này, cùng với quyết tâm và ý chí của Đới Công đả kích nó.
Vị Đái Huyện lệnh nhỏ này tên là Đái Chân, chính là một vị tộc chất của Đới Mộng vi. Đám người Phạm Hằng nói đến, liền tán thưởng trị gia của Đới Mộng Vi có phương pháp, giáo học có đạo.
Dưới bầu trời âm u, trong vòng vây của mọi người, đao phủ giơ đại đao chém bay đầu Lư Thủ lĩnh đang khóc lóc. Những người được giải cứu cũng vây xem ở bên cạnh, bọn họ đã nhận được lời hứa an bài thích đáng của Đái Huyện lệnh, lúc này quỳ trên mặt đất, hô to Thanh Thiên, không ngừng dập đầu.
Ninh Độc nhìn một màn này, vươn ngón tay có chút mê hoặc gãi gãi đầu.
Rời nhà hơn một tháng, hắn đột nhiên cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả.
Đới Mộng Vi này... Chẳng lẽ thật sự là người tốt?