Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong thời loạn thế, mọi người đều có nơi để đi.
Sau khi rời khỏi Ba Trung đội, thương đội phía trước đã dọn sạch hơn phân nửa hàng hóa, cũng ít đi hơn mười người đi theo.
Hai vị trong năm tên thư sinh, cũng ở đây mỗi người một ngả với đám người Ninh Kỵ. "Còn lại rất có thể là "Lục Văn Kha", "Tôn trọng thần minh" Phạm Hằng, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến "Lãnh diện tiện khách" Trần Tuấn Sinh, ước hẹn đi đường dài, sau khi xuyên qua Ba Trung tiến vào địa bàn của Đái Mộng Vi, sau đó lại theo Hán Giang Đông tiến, thào sẽ tiện đường cho bọn họ.
Rời khỏi Ba Trung Bắc, đội buôn tại một huyện thành tiếp theo bán đi tất cả hàng hóa. Trên lý thuyết, đoạn đường này của bọn họ cũng dừng ở đây, thà kiêng cùng Lục Văn Kha tiếp tục đi về phía trước hoặc là tìm kiếm thương đội kế tiếp kết bạn., Hoặc là cứ như vậy mà lên đường. Nhưng đến chạng vạng tối hôm nay, lão đại của thương đội lại tìm được bọn họ trong khách sạn, nói là tạm thời tiếp nhận một công việc không tệ, tiếp theo cũng phải đi lên địa bàn của Đái Mộng Vi một chuyến, tiếp theo vẫn có thể đồng hành một đoạn.
Hơn một tháng này song phương đã quen thuộc, đám người Lục Văn Kha đối với việc này tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận, bình thản không gì không thể. Vì vậy đến tháng sáu sơ ngũ, đội ngũ này có hơn mười con ngựa, hơn chín mươi người lại chở một ít hàng hóa, kéo vài lữ khách đi đường, gom góp trăm người dọc theo con đường núi uốn lượn đi về phía đông.
Trong lữ khách mới gia nhập cũng có hai gã thư sinh, không lâu đã quen biết với đám người Lục Văn Kha, đội ngũ đồng hành "Hủ Nho" đã hồi phục lại năm người, mỗi ngày ở bên cạnh Ninh kị ríu ra ríu rít. Về phần Vương giang hầu bán nghệ., Cha con Vương Tú Nương lúc này cũng theo đội ngũ đi về phía trước, mọi người trái lại quen thuộc hơn một chút, ban ngày đi đường núi, buổi tối tại một khối dâng lên đống lửa nói chuyện phiếm, nhưng thân thể cường tráng như vậy Vương Tú Nương cũng có thể nói mấy câu dí dỏm với đám người Lục Văn Kha.
Phụ cận Ba Trung vẫn nhiều núi như cũ, đi về phía Bắc cuối cùng sẽ đến bên bờ Hán Giang, tiến vào trong hán tử thống trị của Hoa Hạ quân. Dọc theo sơn đạo gập ghềnh hướng đông tiến lên không dễ dàng, nhưng vượt qua Mễ Thương sơn, sẽ tiến vào khu vực thống trị như thế này.
Thời gian gần đây thế cục đặc thù, thương nhân đi đường núi này nhiều hơn mấy lần so với những năm trước, nhưng ngoại trừ rất ít người địa phương, phần lớn thương nhân trục lợi có mục đích đặc thù và cầu khẩn của mình, giống như Lục Văn Kha, Phạm Hằng, Trần Tuấn những chuyện này lo lắng "Đọc Vạn Quyển Thư, bởi vậy "Hành Vạn Lý Lộ" dự định đi xem đám thư sinh sau địa bàn của Đái Mộng Vi, số ít trong đó.
Trên thực tế, bọn họ một đường xuyên qua Hán Giang, xuyên qua Kiếm Môn quan, đến Tây Nam, trước khi đến nơi, đám người Lục Văn Khang, Phạm Hằng cũng không có giác ngộ đi dạo khắp nơi, chỉ là sau mấy tháng sôi nổi, trong bầu không khí đều nhộn nhạo, mới có một số ít thư sinh này chuẩn bị nhìn toàn cảnh thiên hạ một chút trong hoàn cảnh nghiêm khắc này.
Đương nhiên, đối với những chuyện ở giữa, sự cố kỵ trước mắt lại càng không rõ ràng, phương châm trước mắt của hắn vẫn là gánh chịu khuất nhục của Long Ngạo Thiên. Chỉ là trong mấy ngày gần đây, mơ hồ có thể cảm nhận được biến hóa vi diệu trong lời nói chuyện phiếm của vài tên thư sinh.
Những thư sinh này khi còn ở địa bàn của Hoa Hạ quân, nói tới rất nhiều đại sự trong thiên hạ, hơn phân nửa hăng hái, vênh váo tự đắc, thi thoảng lại gọi ra địa bàn của Hoa Hạ quân không thỏa đáng như vậy. Nhưng sau khi tiến vào Ba Trung., Tình cảnh lớn tiếng chỉ điểm giang sơn dần dần ít đi, nhiều lúc đem cảnh tượng bên ngoài cùng Hoa Hạ quân so sánh, phần lớn có chút bất đắc dĩ không muốn thừa nhận Hoa Hạ quân quả thật có chỗ lợi hại, cho dù sau này khó tránh khỏi cộng thêm vài câu "Nhưng mà...", nhưng mà những thứ này..."..." vẫn nhỏ giọng hơn lúc ở Kiếm Môn quan nhiều.
Võ Triều không phải là lúc không được bao la, nhưng cảnh tượng như ảo mộng kia, cũng đã là chuyện hơn mười năm trước. Nữ chân nhân đến phá hủy ảo mộng Trung Nguyên., Mặc dù Giang Nam có mấy năm thiên an cùng phồn hoa, nhưng thời gian phồn hoa ngắn ngủi cũng không cách nào thật sự che giấu khuất khuất nhục và sợ hãi đối với nữ chân nhân, chỉ dè chừng mười năm, còn không cách nào tạo ra bầu không khí " Trực tiếp Hàng Châu Biện Châu".
Lần thứ tư sau khi nữ chân nhân đi về nam, quả nhiên đã mang đến cho toàn bộ võ triều một hồi đại kiếp nạn, nhưng ở thời kỳ hậu kỳ tai họa này, thế lực Hoa Hạ quân một mực ở biên giới hoành không xuất thế, đánh tan Tây Lộ quân cường đại nhất của nữ tử, lại khiến cho bọn họ bị đả kích quá mức to lớn.
Những thư sinh này cố lấy dũng khí đi tới Tây Nam, nhìn thấy phát triển thành đô, phồn vinh. phồn vinh như vậy kỳ thực cũng không phải thứ khiến bọn họ xúc động nhất, mà chân chính làm cho bọn họ cảm thấy tay chân luống cuống chính là ở hạch tâm sau lưng phồn vinh này., Có những thứ bọn họ không cách nào lý giải được, hoàn toàn khác với lý luận và lý luận về những thịnh thế trong quá khứ. Những thuyết pháp này khiến bọn họ cảm thấy hư nhược, cảm thấy bất an, vì để chống lại loại bất an này mà bọn họ cũng chỉ có thể lớn tiếng ồn ào, cố gắng luận giá trị của chính mình.
Nhưng mà sau khi rời khỏi vùng đất Tây Nam thật sự, thứ bọn hắn cần phải đối mặt cuối cùng cũng là một mảnh sơn hà bị tàn phá.
Tiếp tục lớn tiếng nói chuyện, tiếp tục có tác dụng gì đâu?
Những chuyện này, đối với thà cố kỵ mà nói, phải mấy năm sau nhớ lại mới có thể thấy rõ ràng.
....
"... Nhưng mà Hoa Hạ quân là vấn đề lớn nhất, theo ta thấy, vẫn ở chỗ không thể đắc sĩ."
Thương đội đi xuyên qua dãy núi, lúc chạng vạng tối cắm trại trên sườn núi ven đường, đám người Phạm Hằng tiếp tục thảo luận như vậy, tựa hồ ý thức được đã rời khỏi Tây Nam, bởi vậy lúc này cần phải khắc sâu ký ức để tổng kết lại những điều mình thấy lúc trước. Hai ngày thảo luận, ngược lại càng thâm nhập vào một ít chỗ mà bọn họ vốn không nói tỉ mỉ.
"... Đi đến Tây Nam mấy tháng, các loại sự vật hoa mắt, trên thị trường giấy Túy Kim Mê, các loại tin tức trên tin tức cũng làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nhưng làm cho chư vị quan tâm nhất là cái gì, nói trắng ra, chẳng phải vẫn là chế độ lấy sĩ ở Tây Nam này sao. Cái gọi là khảo nghiệm công vụ viên, ta đã đi qua một lần, chư vị đã từng đi qua chưa?"
Tên nho sinh trung niên tên là Phạm Hằng nói đến việc này, nhìn về phía mấy người chung quanh, Trần Tuấn vẻ mặt lạnh lùng cười cười cao thâm khó lường, Lục Văn Khay lắc đầu, hai gã thư sinh còn lại có người nói: "Ta thi Ất đẳng." Có người nói: "Cũng tạm được." Phạm Hằng cũng cười.
"Đi kiểm tra ngày ấy, không bao lâu sau thì có hai gã thí sinh xé rách cuộn sách, chửi ầm lên, bọn họ cả đời nghiên cứu kinh điển, chưa từng thấy chế độ chiêu binh thô tục như vậy, sau đó được lớp kiểm tra mời ra ngoài. Thành thật mà nói, mặc dù lúc trước đã có chuẩn bị trước, nhưng cũng không có., Nhưng không ngờ Ninh tiên sinh lại làm tới mức này... khảo học ngũ môn, cái gọi là nói, lý, cách, thân, tất cả những gì mà nho sinh đã học qua, cũng khó trách mọi người sau đó ồn ào trên tin tức..."
Phạm Hằng nói xong, lắc đầu thở dài. Lục Văn Kha nói: "Lời nói và lời thân luận hai nhà, cuối cùng vẫn có chút quan hệ với sở học của ta."
"Lời này của Lục huynh đệ sai rồi." Một văn sĩ bên cạnh cũng lắc đầu. "Vãn bối ta đọc sách trị học mấy chục năm, tự biết chữ, đến tứ thư ngũ kinh, giải thích cả đời, đều là Thánh Nhân nói lời đại nghĩa, nhưng mà thi ở Tây Nam., Đây chẳng qua chỉ là căn cơ học chữ xảo học mà thôi, xem cái gọi là đề thi ngữ... nửa quyển trên, Côn Bằng học mà cô đọng thành lời nói trắng, yêu cầu tiêu chuẩn xác, còn Côn Bằng học thì chỉ là luận ngữ của 《 Luận 》, chúng ta khi còn nhỏ cũng học thuộc lòng rồi, nó viết ở trên, đề thử như vậy có ý nghĩa gì chứ?"
Người này giang tay: "Còn nửa quyển dưới, có một việc nào đó phát sinh, muốn ngươi viết phong thư tín một phen... Chư vị, một văn tự cuốn một cái, sở học của chúng ta trảm ngang không chỉ hai mươi năm, thi chỉ là cơ sở lúc học Mông học. Vị Ninh tiên sinh kia muốn., Bất quá là có thể viết chữ, viết ra câu nói người thông thuận mà thôi. Quyển sách này trăm phần trăm, nói là chúng ta chiếm tiện nghi, nhưng mà chỉ cần biết chữ, ai không thi được tám mươi? Sau đó nghe người ta lén nói, người viết chữ quảng cáo, nhiều nhất có thể thêm năm phần... năm."
Nó nói tới năm phần kia, tức giận bất bình. Mọi người tự nhiên cũng gật đầu.
"Đây chính là nơi chúng ta chiếm tiện nghi nhất." Người nọ oán hận nói: "Mà đặt ngang hàng với văn tự, số học đó cũng là trăm phần mười, chọn ra được người nào? Chẳng qua chỉ là dòng người trong phòng thu chi mà thôi! Đương nhiên, Ninh tiên sinh quyết đoán đường hoàng!, Trong quân tử lục nghệ có một hạng, chúng ta không thể so sánh với những phòng thu chi kia có thể nhận thua. Cơ sở vật lý và hàng riêng, nhưng đến bây giờ, không thể nói là không có đạo lý, dù sao cũng đã tới Tây Nam rồi., Ban đầu Tham Lam vật lý của Ninh tiên sinh cũng đã xem qua... Nhưng cái gọi là tư duy của thứ này lại là chuyện thế nào! Hơn nửa phần trên quyển thi đấu có một cái, hai cái khác với những cái khác, tại sao lại không giống nhau? Sau đó tràn đầy tranh cãi, Ninh tiên sinh miệng đầy vật lý, đặc vật, đề thử như vậy thì có quan hệ gì tới vật khác!"
"Lấy năm hạng đầu, trừ ngữ văn có quan hệ hơi lớn với quá khứ trị kinh học, đếm, vật, cách làm đều là hàng riêng, về phần câu chuyện thân thiết cuối cùng Lục huynh đệ đã nói lúc trước., Tuy nói có thể bàn luận tình thế thiên hạ, nhưng luận về Tây Nam, chẳng phải vẫn phải nói đến một khối của hắn sao, Tây Nam bây giờ có hỏa thương, có khí cầu nóng, có hỏa tiễn kia., Có xưởng làm thuê khắp núi đồi, nếu không nói tới những thứ này làm sao có thể nói tới Tây Nam? Một khi ngươi nói tới những thứ này, không hiểu nguyên lý của nó ngươi làm sao có thể nói rõ được sự phát triển của nó? Cho nên đến cuối cùng, thứ đầu tiên ở đây đều là hàng riêng của Ninh tiên sinh. Cho nên những ngày qua, có mấy sĩ nhân đi tới Tây Nam có mấy người không tức giận mà đi. Phạm huynh nói không thể đắc sĩ, chỉ một câu mà thôi."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Hắn nói tới đây, mọi người gật đầu. Trần Tuấn vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh ném một cành củi vào trong lửa:
"Cũng không có gì lạ, sớm có lời đồn, vị ma đầu kia cả đời chí hướng là diệt nho, nhưng về sau, Tây Nam cũng không cấm nho gia kinh điển, thậm chí hữu tướng là tứ thư do dòng dõi Tần gia chú giải, hấp dẫn thiên lý, hay là điển tịch mua bán đặc trưng từ Tây Nam, khắp nơi trong thiên hạ còn tưởng hắn biết khó mà lui. Ai ngờ lần này Tây Nam thủ lĩnh tu sĩ., Mới nhìn ra hắn là đồ Cùng Chủy, ngoài miệng không nói, thuộc hạ thật đúng là không lưu tình chút nào. Ngữ Văn một quyển chỉ thi hội văn đoạn chữ, trước tiên bác bỏ mọi người khổ sở học mấy chục năm, sau đó mấy quyển tâm cơ, tính toán phương pháp. Cờ đen nếu thật được thiên hạ, tương lai vi thượng vị, chỉ sợ thật sự biến thành chưởng quầy, phòng thu chi lưu."
Trên đường đi Trần Tuấn Sinh này nói không nhiều lắm, nhưng chỉ cần mở miệng, thường thường đều là bắn tên. Mọi người biết tài học của gã, kiến thức trác tuyệt, lúc này nhịn không được hỏi: "Trần huynh hẳn là cũng không có khảo nghiệm?"
Trần Tuấn ngạo nghễ nói: "Ta gửi trong lòng, không phải ở Tây Nam, sau khi xem xong, vẫn phải quay về."
Mọi người rất khâm phục, Long Ngạo Thiên ngồi ở một bên rụt đầu lại, lúc này cũng cảm thấy thư sinh này khí phách lộ ra ngoài, bản thân hơi thấp xuống một đoạn —— võ nghệ của hắn cao cường, tương lai muốn làm thiên hạ đệ nhất, nhưng dù sao cũng không thích đọc sách, vô duyên với học bá tánh, bởi vậy đối với người có học thức thâm hậu luôn không minh bạch chút nào. Đương nhiên, lúc này có thể cho hắn loại cảm giác này, cũng chỉ có Trần Tuấn này sinh ra một mình mà thôi.
"Ta gửi trong lòng, không ở Tây Nam, sau khi xem xong, vẫn phải trở về... nhớ kỹ..." Trong lòng của hắn nghĩ như vậy. Tương lai gặp những người khác, mình cũng có thể nói chuyện như vậy.
Lúc này mặt trời đã xuống, ánh sao và bóng đêm từ trong núi lớn bay lên, cha con Vương Giang, Vương Tú Nương cùng hai tên thư đồng đến bưng cơm qua, mọi người một mặt ăn, một mặt tiếp tục nói chuyện.
"Cũng là như thế, ngày xưa mọi người đối với chuyện Tây Nam Diệt Nho còn chưa có cảm giác gì, đến năm nay hơn nửa năm, đối với những việc này cũng đã rõ. Ta có mấy vị hảo hữu, cũng bởi vậy mà kết bạn mà ra, chuẩn bị đi đầu nhập dưới trướng hộ công., Mọi người đều đi ngược ý trời ở Tây Nam như vậy, cuối cùng là xảy ra đại sự, đời ta đọc sách làm người học vấn, tương lai cũng không có khả năng nằm ngoài. Tây Nam ỷ vào chưởng quầy kia, chi đạo của phòng thu chi dĩ nhiên là nhất thời thắng nữ chân nhân, nhưng Nho gia truyền thừa ngàn năm, chẳng lẽ thật không so được với trục lợi tiểu đạo bực này?"
"Không nói đạo đức văn vô ích, lời ấy không thể bác bỏ, nhưng hoàn toàn không nói đạo đức văn, chẳng lẽ có thể kéo dài thời gian dài? Ta thấy Đới công nói đúng, hắn thất đạo quả giúp đỡ, sớm muộn muốn làm hỏng chuyện xấu, chỉ là chuyện xấu này của hắn, cũng có khả năng để cho thiên hạ này loạn thêm mấy chục năm nữa..."
"Ta thấy tinh hoa của Tây Nam là ở cách thức, đại đạo vật lý, xác thực bác đại tinh thâm, nhưng thiếu hụt ở văn chương đạo đức. Cách vật trị thiên hạ, có thể làm vật tư thiên hạ phong phú sung túc, nhưng nho gia học vấn trọng tâm nhân tâm. Giữa hai thứ này, coi trọng là một cách dương khiển mà thôi."
"Kỳ thật lần này tại Tây Nam, tất nhiên có không ít người bị lời nói kia nói đến năm tờ thí quyển làm cho trở tay không kịp. Nhưng người tư duy nhạy cảm nhất thiên hạ này vẫn như cũ trong đám người đọc sách của chúng ta, qua một đoạn thời gian nữa, những chưởng quỹ kia sẽ trở tay không kịp., Trong phòng thu chi, không chiếm được tiện nghi gì. Văn nhân chúng ta sau khi học qua cách học thuộc hạ, tất nhiên sẽ tốt hơn người bình thường ở Tây Nam. Ninh tiên sinh được tôn là tâm ma, nhận những thứ này đều là tục vật, chắc chắn là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông."
"Theo ta thấy, tư duy có nhanh nhẹn hay không, cũng không phải ở chỗ đọc cái gì. Chỉ là ngày thường là thiên hạ của nho gia ta, người thông minh lúc nhỏ, phần lớn đều sàng lọc được như thế, ngược lại những người đọc sách không được, mới đi làm chưởng quỹ, thu chi phòng, thợ thủ công... Chỗ tốt của thiên hạ ngày thường..., Đây là sơ hở lớn lao, nhưng cho dù muốn bổ lên chỗ sơ hở này, cũng là người tư duy nhanh nhẹn trong đám người làm. Tây Nam Ninh tiên sinh hưng vật, ta thấy không sai, sai là hắn làm việc quá mức nóng bỏng. Nếu ngày xưa tinh anh trong thiên hạ đều học nho, vậy hôm nay chỉ có thể dùng pháp môn Nho gia, mới có thể sàng lọc tinh anh ra, lại dựa vào những tinh anh này., Từ từ sửa mới là chính lý. Bây giờ những chưởng quỹ, phòng thu chi, công tượng chi lưu, vốn là vì tư chất của hắn, mới có thể duy trì tiện nghiệp, hắn sàng lọc người có tư chất thấp, muốn cải cách mới, há có thể thành sự?"
"Huynh trưởng cao luận."
"Có lý, có lý..."
Mọi người nghị luận một phen, sau lại nói đến chuyện Tây Nam không ít nho sinh xuất môn tuyển tiền đồ. Hai gã nho sinh mới tới một trong số đó hỏi: "Chư vị có từng nghĩ tới Đới Công?"
Phạm Hằng, Lục Văn Kha Sinh nhìn nhau, Phạm Hằng nhíu mày: "Trong đường đi mấy người chúng ta đã thương lượng với nhau, đúng là có cân nhắc, nhưng lúc này trong lòng lại có không ít băn khoăn. Thành thật mà nói, Đới Công từ khi đi đến năm nay, cục diện gặp phải cũng không phải là dễ dàng gì, mà hành động ứng đối của hắn, từ xa xa nghe lại, thật khiến người ta khâm phục..."
Mọi người nói về tình trạng của Đới Mộng Vi, đối với cách nói của Phạm Hằng, đều có chút manh mối.
Năm ngoái đại chiến ở Tây Nam kết thúc, Đái Mộng hơi lấy thân phận hàng đầu, ở Tông Hàn, cứu được mấy trăm vạn người trong tay Hi Duẫn, trong nháy mắt trở thành người cầm lái thế lực lớn nhất trên thế gian, hơn nữa còn bố trí rõ ràng xe ngựa đối kháng với quân Hoa Hạ, khiến Hoa Hạ quân hoàn toàn thoái lui. Thật sự ngoại trừ quân Tây Nam Hoa Hạ ra, toàn bộ thiên hạ đều là nhân vật phong vân cao quang nhất.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, một vòng xoay tay này của hắn thao tác là vân phúc thủ vi vũ, thậm chí so với võ công của Hoa Hạ quân càng thêm phụ thuộc vào sự tưởng tượng của văn nhân nho gia đối với phong vân. Giống như năm đó Kim quốc quật khởi, lúc Liêu quốc chưa diệt, các loại văn nhân võ triều liên tiếp tung hoành, mưu kế trù tính cũng là tầng tầng lớp lớp, chỉ là Kim nhân dã man quá mức, cuối cùng những kế hoạch này đều phá sản mà thôi.
Mà lần này Đới Mộng thành công, lại không thể nghi ngờ nói cho người trong thiên hạ biết, bằng vào niềm tin trong lòng như biển, nắm lấy thời cơ, quyết đoán ra tay, lấy sự thao túng của nho sinh thao túng thiên hạ trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn có khả năng tồn tại.
Đương nhiên, cho dù có cổ vũ như vậy, nhưng thời gian một năm sau đó, mọi người cũng ít nhiều biết, Đới Mộng vi cũng không dễ chịu.
Lúc trước quân tây Kim Quốc từ Kinh Tương giết vào trong hán, từ trong hán nhân một đường giết vào Kiếm Môn quan, thành trì lớn nhỏ ven đường cơ hồ đều bị thiêu giết cướp bóc không còn, sau đó còn có rất nhiều dân phu vận lương, bị quân đội Nữ Chân dọc theo nước Hán nhét vào.
Sau khi Tây Lộ quân chật vật rút lui, những người này cùng vật tư không cách nào mang đi. Mấy trăm vạn người, thành trì đã bị tổn hại không chịu nổi, còn thừa lại không nhiều vật tư, hơn nữa mấy đội ngũ Hán quân nhân số đông đảo, chiến lực không mạnh... bị một cỗ lực lượng nhét cho Đới Mộng Vi, tuy Hoa Hạ quân nhất thời lui bước, nhưng để lại cho Đới Mộng rơi vào tình huống hỗn loạn.
Đối với phần lớn người đứng ngoài quan sát, nếu Đới Mộng chỉ là một kẻ hủ nho chỉ hiểu đạo văn, như vậy văn tự đặc thù hợp lại với chính quyền Đái thị này, năm ngoái nửa năm sau cũng có khả năng sụp đổ vì các loại nhân tố khách quan.
Nhưng mà sự tình cũng không phát triển như vậy.
Năm ngoái nửa năm sau, khi chính quyền của nhân dân Hoa Hạ thành lập đại hội để hấp dẫn ánh mắt của thiên hạ, Đái Mộng Vi cũng đã hoàn thành bố trí chính quyền của hắn tại Hán Giang. Dưới tình huống thiếu y thiếu lương thực, hắn đối mặt với bên ngoài - chủ yếu là tìm kiếm trợ giúp đối với Lưu Quang Thế Giới, mặt khác, đối với việc tuyển chọn cao vọng trọng, hương hiền, kết hợp tình huống của quân đội., Trục cấp phân chia đất đai, chỗ tụ tập, mà bản thân Đái Mộng hơi lấy mình làm ra vẻ tiết kiệm, cũng triệu gọi tất cả dân chúng phía dưới vào thời gian gian gian khổ, khôi phục sản xuất, thậm chí tại bờ sông Hán Giang, bản thân gã đều từng tự mình xuống nước bắt cá, coi là hiệu suất.
Năm ngoái, trong thời gian hơn nửa năm, nơi này do Đái Mộng Vi quản lý, đã trải qua một lần Đại đói khổ, về sau lại có Tào Tứ Long tạo phản, tách ra một mảnh đất hẹp dài của quân Hoa Hạ, trở thành khu vực trung lập. Nhưng đại bộ phận địa phương mà Đái Mộng Vi quản lý, từ quan viên quân đội đến tầng giữa, lại đến hương hiền, tầng lớp lớp lớp trách nhiệm của kí túc lão trong thời gian nhất định sẽ phát huy được tác dụng của nó.
Cho dù trong đó có mấy người chết đói, nhưng ngoại trừ trong đó có Tào Tứ Long bộ lén lút bạo phát " cảng phản loạn" vừa đúng chỗ tốt, những nơi còn lại cũng không xuất hiện bao nhiêu vết tích hỗn loạn. Thậm chí đến năm nay, vốn dĩ nữ chân nhân còn bị các lộ tướng quân và binh sĩ dưới trướng xem ra càng thêm thành tâm thuần phục, thuần phục Đới Mộng., Lý do kỹ càng này, khắp thiên hạ khắp nơi đều có suy đoán của mình, nhưng đối với thủ đoạn bội phục của Đới Mộng, đều coi như là nhất trí.
Vị lão nhân lấy kiếm đi thiên phong này trong nháy mắt đứng lên vị trí cao, trong lồng ngực ẩn chứa bên trong, cũng không phải là một ít mưu đồ kiếm tẩu thiên phong mà thôi, đường đường chính chính làm chính, hắn cũng hoàn toàn chính xác có bản lĩnh của mình.
Cho nên năm nay qua nửa năm, nho sinh đi tới Tây Nam cuối cùng cũng nhìn ra ý đồ cùng dao găm của Ninh tiên sinh, ngược lại đối với việc Đái Mộng khẽ tâng bốc, cũng càng thêm nhiệt liệt. Không ít người cảm thấy Đới Mộng này có tư thái "Cổ chi thánh hiền", như Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai trong thành Lâm An, tuy cũng đối kháng với Hoa Hạ quân nhưng thực sự không thể so sánh nổi.
"... Lúc ở Tây Nam, thậm chí nghe nói trong âm thầm có tin tức ngầm, nói Ninh tiên sinh kia luận về Đới Công, cũng không nhịn được có thập tự bình luận, nói là "Dưỡng thiên địa chính khí, pháp cổ kim hoàn nhân",... Có lẽ thế hệ tâm ma kia tuy đối địch với Đới Công, nhưng đối với năng lực này lại là tinh thần tương kính, không thể không bội phục..."
Trong ánh sáng của đống lửa, Phạm Hằng rung đùi đắc ý nói về tin tức bát quái nghe được từ Tây Nam, mọi người nghe say sưa ngon lành. Nói xong đoạn này, hắn hơi dừng lại một chút.
"Tuy nhiên, chúng ta không đến được Đái công bên này, đại khái có ba nguyên nhân... Thứ nhất, đương nhiên là mỗi người đều có chỗ của riêng mình. Thứ hai, cũng không khỏi lo lắng, mặc dù Đới Công Đức hành xuất chúng, thủ đoạn cao minh, nhưng nơi hắn đang đứng là khu vực đầu tiên sau khi Hoa Hạ quân xuất hiện trên con đường đầu tiên., Tương lai Hoa Hạ quân thật sự muốn làm việc, thiên hạ có thể hay không đương nhiên hai nói, nhưng đứng mũi chịu sào, hơn phân nửa là không có gì may mắn. Đới công và Hoa Hạ quân là địch, ý chí kiên định, là người đứng đầu thiên hạ, tuyệt đối không thể cứu vãn, tương lai tất nhiên ngọc đá cùng tan, cuối cùng vẫn là vị trí này quá gần... "
"Về phần lo lắng nhiều lắm, là tin tức trên đường truyền lại, nói là đám người dưới trướng Đới Công buôn bán nhân khẩu. Lời đồn này nếu là thật, đối với danh tiếng của Đới Công tổn hại cực lớn, mặc dù hơn phân nửa có thể là Hoa Hạ quân cố ý tạo ra tin đồn bị thương, nhưng trước khi rơi xuống, cuối cùng khó tránh khỏi làm cho lòng người thấp thỏm..."
Hắn nói tới đây, hơi hạ thấp thanh âm, thoáng ra hiệu với những người khác trong doanh địa:
"Vốn dĩ hành trình của thương đội này là dừng ở phía bắc Ba Trung Trung. Ai ngờ đã đến nơi, Lư thủ lĩnh kia tới, nói có mua bán mới, vì thế một đường đồng hành đông tiến. Ta âm thầm tìm hiểu, nghe nói là đi tới bên này, phải vận một nhóm nhân khẩu đến Kiếm Môn quan... Đới Công bên này thiếu ăn, năm nay chỉ sợ cũng khó có thể giảm bớt, không ít người sắp chết đói, không ít người sắp chết đói., Đành phải đem chính mình cùng người nhà đồng loạt bán đi, bọn họ ký chính là hai mươi năm, tử ước ba mươi năm, vài thù lao, thương đội chuẩn bị một ít thức ăn là có thể mang người đi. Người như súc sinh vận chuyển đến Kiếm Môn quan, chỉ cần không chết, giao dịch với thương nhân Tây Nam bên ngoài Kiếm Môn quan, ở giữa có thể kiếm được một khoản lớn."
Ánh lửa trong bóng đêm nghẹn ngào, sắc mặt đám người bên đống lửa âm u, bọn họ nhớ tới tình cảnh một đường xuyên qua đường núi gập ghềnh này, trên đường cũng xác thực thoáng qua thương đội tựa như "Thương nhân", chỉ là phần lớn những người này "Tự nguyện bị bán", bởi vậy đều không bị hạn chế tự do, khó có thể kết luận, nhưng lúc này nghĩ lại, cảm thấy có bảy tám phần tin tưởng.
"... Đới công bên này, lương thực đúng là túng quẫn, nếu như đã hết sức, một số người đem mình bán đi Tây Nam, tựa hồ... cũng không phải là chuyện đại ác gì..."
Lục Văn Kha suy nghĩ một hồi, ấp a ấp úng nói.
Phạm Hằng lại lắc đầu, thanh âm đè thấp hơn: "Nếu chỉ là tự nguyện bị bán, vậy cũng không có gì để nói, nhưng nếu trong đó, đều có quân đội dưới trướng Đới Công, hương hiền tham dự, thì thế nào? Một bên đem bách tính dưới quyền không nuôi sống của mình thoải mái bán đi, một bên cấu kết với thương nhân ở Tây Nam, do hương hiền địa phương cấu kết, trong đó quân đội kiếm được đầu to... Nếu là như thế, các ngươi thấy thế nào?"
Thanh âm trầm thấp của hắn xen lẫn trong tiếng gió, đám người bên cạnh đống lửa đều nghiêng người về phía trước nghe, ngay cả Ninh Khắc cũng vừa cởi bát cơm trống vừa vểnh tai nghe, chỉ có Trần Tuấn Sinh cầm cành cây đâm vào đống lửa trước người, trong âm thanh "Đôm đốp" dâng lên tia lửa, hắn cười lạnh lùng.
"Nếu như vậy, cũng chỉ có thể nói rõ, Đới công thật tinh minh lợi hại a... Cẩn thận ngẫm lại, như thế thời cuộc, thủ hạ của hắn không đủ tiền lương, nuôi không được nhiều người như vậy, liền đem tầng dưới nuôi dưỡng không sống bán đi Tây Nam làm việc., Bởi vậy hắn được lương thực tiền bạc, lại dùng số lương thực kia, ổn định quân đội làm việc dưới trướng, các nơi đều là lão bản, hương hiền. Bởi vì có quân đội, túc lão, hương hiền áp chế, các nơi mặc dù có đói hoang dã., Nhưng cũng không đến mức loạn, bởi vì các tầng trong đều được lợi ích, bởi vậy nguyên bổn một đám nữ chân nhân di dời ô hợp, trong vòng một năm, đã chân chính đoàn kết, tâm nhã phục nhận Đái công vi chủ. Dựa theo thuyết pháp Tây Nam, được Đái công đoàn kết..."
nhánh cây trong tay hắn kéo ngọn lửa: "Thời loạn thế này, nếu không có thủ đoạn như vậy, làm sao có thể cùng kim nhân phương bắc, tây nam hắc kỳ đồng đài, xé rách cổ tay lẫn nhau. Nếu không phải Đới công có năng lực như thế, há có thể được vị "Pháp Kim" Ninh tiên sinh kia một câu vui vẻ phục tùng? Ta đã sớm nói như vậy rồi., Nhiều người như vậy, từ đâu tới vậy? Lúc ấy cũng có suy đoán, chỉ là nếu là thật, ta càng ngưỡng mộ Đới Công, mới càng thêm đỉnh núi cao, phải biết lúc hắn từ trong tay người kim nhân tiếp nhận địa bàn., Thủ hạ vẫn là một đám ô hợp a. Thời gian một năm, lợi ích khắp nơi đều có chiếu cố, từ trên xuống dưới gọn gàng ngăn nắp. Ta cảm thấy bội phục, chắc hẳn vị Ninh tiên sinh ở Tây Nam kia sau khi thấy những chuyện này mới thật sự coi hắn là đối thủ."
"Đương nhiên có thể nói như vậy." Phạm Hằng thở dài, "Nhưng những người bị bán..."
"Gặp phải thời loạn lạc, bọn họ dù sao còn có thể sống sót, thì có thể oán trách như thế nào đây?" Trần Tuấn Sinh nói, "Hơn nữa sau khi bọn họ còn sống, cũng bị bán đi Tây Nam. Nghĩ một chút, bọn họ ký xuống hai, ba mươi năm khế ước bán mình, bán mạng cho những thương nhân kia, lại không có thù lao gì, mười năm tám năm, tám năm., Oán khí bộc phát, chỉ sợ cũng là phát tiết trên đầu Hoa Hạ quân, đến lúc đó Đới công thể hiện nhân nghĩa của mình một phen, nói không chừng còn có thể đem đối phương ra quân. Theo ta nói, Tây Nam nói là tôn trọng khế ước, kết quả lại lưu lại khoảng trống lớn như vậy, vị Ninh tiên sinh kia dù sao cũng không phải là không có di sách, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn trong những chuyện này..."
Trong lòng mọi người phức tạp, nghe đến đó, ai nấy đều gật đầu, bên cạnh Ninh cố tình ôm bát không liếm liếm, lúc này khuôn mặt căng thẳng, không nhịn được khẽ gật đầu. Dựa theo cách nói "Lãnh diện ti khách" này, họ Đái lão già này quá xấu xa, cũng giống như mọi người ở tổng tham, đều là những kẻ am hiểu đào hố chó...
Mà hôm nay chính mình nghe lén được bí mật lớn như vậy, cũng không biết có cần viết thư về cảnh cáo phụ thân hay không. Bản thân rời nhà là đại sự, nhưng tin tức về lão cẩu bên này hiển nhiên cũng là đại sự, trong lúc nhất thời khó quyết định, lại xoắn xuýt liếm chén cơm...