Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong tháng năm, thương đội đi về phía trước theo thứ tự qua Tử Châu, vượt qua cầu nhìn xa, qua đại quân Nữ Chân rốt cục lui về Sư Lĩnh, trải qua từng trận chiến đấu, Thương Mãng quần sơn... Đến ngày thứ hai mươi hai tháng năm sau, thông qua Kiếm Môn quan.
Cách đây hơn một năm, không ít địa phương đã thay đổi hình dáng. Trong núi con đường có thể mở rộng đã tận lực mở rộng, nguyên bản đóng quân khắp nơi lúc này đều đã đổi thành nơi nghỉ ngơi của thương khách, nghỉ chân nghỉ ngơi., Trên đường đi, nhân viên công tác tiến hành tiết điểm - sau khi cục diện Tây Nam mậu dịch mở ra, con đường xuất quan thế nào cũng không đủ dùng, từ Kiếm Các trên mảnh đường núi này đi vào, phải đảm bảo lượng lớn lữ khách lữ khách đi tới, cũng an bài không ít nhân viên công tác duy trì trật tự.
Phần lớn những nhân viên công tác này đều nghiêm túc mà hung ác, yêu cầu người tới lui đi theo quy định nghiêm ngặt tiến về phía trước, đối diện với địa phương chật hẹp không được tùy tiện lưu lại. Bọn họ nói rất cao, thái độ chấp pháp có chút thô bạo, nhất là đối với ngoại lai, mọi người không hiểu chuyện tự cao tự đại, mơ hồ lộ ra cảm giác ưu việt "Tây Nam người".
Thư sinh trong đội buôn xuất hiện cũng không cảm thấy có cái gì, lúc này Thành Đô du lịch một đoạn thời gian, liền bắt đầu thảo luận những người này cũng là "Hồ mượn hổ uy", bất quá làm một vòng nhỏ, so với thành đại quan trong thành đều có vẻ kiêu ngạo. Cũng có vài người âm thầm ghi chép lại những tình huống này, chuẩn bị về nhà, làm kiến thức Tây Nam tiến hành phát biểu.
Thương binh tổng thương vốn đã sống sót lúc này đã biến thành nơi dịch dịch bệnh cho người từ bên ngoài đến, rất nhiều thường dân đi tới Tây Nam tiến hành một vòng kiểm tra: Chủ thể kiểm tra phần lớn là công nhân từ bên ngoài đến, bọn họ mặc quần áo thống nhất, thường thường do một số đội trưởng dẫn theo, tò mò mà cẩn thận quan sát xung quanh, dựa theo lời nói của những thư sinh kia thì phần lớn những "Thương nhân" này đều bị bán ra ngoài.
Ven đường có không ít khu kỷ niệm của chiến dịch Tây Nam: Bên này xảy ra một trận chiến như thế nào, bên kia đã xảy ra một trận chiến đấu như thế nào...Ninh Nghị rất chú ý đến công trình mặt mũi như vậy, sau khi kết thúc chiến đấu đã có rất nhiều thống kê. Mà trên thực tế, trong quá trình của toàn bộ chiến dịch Tây Nam, thật ra mỗi một trận chiến đều phát sinh vô cùng khốc liệt., Bên trong Hoa Hạ quân tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, biên soạn xong liền khắc bia kỷ niệm tương ứng: Vì công nhân tượng đá có hạn, công trình này hiện tại vẫn còn tiếp tục làm, mọi người đi một đoạn đường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên.
Trong quá trình đại chiến ở Tây Nam lúc trước, đường kiếm các đánh loạn trên đường, con đường rách nát, vận lực khẩn trương, nhất là nữ chân nhân Hoa Hạ quân theo hậu kỳ cướp đường, Hoa Hạ quân muốn chặt đứt đường đi lưu địch nhân, nữ chân nhân bị để lại thường thường liều chết chiến đấu, hai bên đều là chém giết cuồng loạn, rất nhiều thi thể chiến sĩ căn bản không kịp thu nhặt phân biệt, mặc dù nhận ra được, cũng không có khả năng vận chuyển đi mai táng phía sau.
Sau đó chỉ là đại khái phân biệt rõ ràng trận doanh sau thống nhất thiêu đốt, tro cốt chôn vào dưới mặt đất hoặc hướng trong núi, cũng là bởi vậy những chiến sĩ này ở địa phương khác không có mộ phần, ghi chép trên núi này liền là bia tưởng niệm của bọn họ, cũng là bia mộ chính thức của bọn họ.
Núi xanh may mắn chôn trung thành, ghi chép khắp nơi trong núi, bất luận là người phương nào biểu hiện ra vẻ tôn trọng, ban đêm nghỉ ngơi tạm, sẽ có người đến chỗ bia kỷ niệm phụ cận kính hương lễ bái, đốt khói bụi lượn lờ. Mỗi lần có người đốt giấy bị đội ngũ tuần tra ngăn lại, thậm chí triển khai biện luận hoặc mắng chửi khắp nơi, mắng thoải mái, sẽ bị bắt đi trong núi một ngày.
Thương đội lưu lại trên núi hai lần, cố kỵ cũng đi qua thắp hương. Hắn đối với hương cũng không ưa thích, càng ưa thích cắt thịt đầu heo lấy chút rượu ăn chung hình thức, một gã trung niên đồng hành nhìn bộ dáng hắn đáng yêu, liền nhiệt tình nói cho hắn biết kính thần kính., Bước lễ cúng tế, tâm ý phải thành thật, từng bước đều phải chuẩn, mỗi một loại phương thức đều có hàm nghĩa vân, nếu không anh hùng bên này có lẽ đạt tới đỉnh cao, nhưng tương lai khó tránh khỏi chọc giận thần linh. Ninh Độc như nhìn kẻ ngu nhìn đối phương.
"Ta không tin Thần, trên đời này không có Thần."
Ánh mắt hắn khinh bỉ cũng rất đáng yêu, trung niên kia học vấn liền ân cần dạy bảo: "Người thiếu niên, tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng không nên nói lung tung, ngươi đã thấy tất cả mọi chuyện trên đời chưa? Làm sao có thể nói là không có thần chứ? Ngẩng đầu ba thước có thần minh... Hơn nữa, lời này của ngươi rất thẳng thắn, cũng dễ dàng xúc phạm đến những người khác... "
Thà rằng không còn tâm tư, ngươi luôn miệng nói có thần mạo phạm đến ta làm sao... Nhưng trải qua chuyện xảy ra năm ngoái trong tiểu viện, hắn sớm biết trên đời có rất nhiều kẻ ngu không thông hiểu được, cũng lười đi nói.
Trung niên học viện cảm thấy phản ứng của hắn rất nhu thuận đáng yêu, tuy tuổi trẻ khí thịnh, nhưng không giống những đứa trẻ khác tùy tiện cãi cọ, vì thế lại tiếp tục nói không ít...
Ven đường mọi người đều có đủ loại biểu hiện của anh hùng, đối với Ninh tối kỵ mà nói, ngoại trừ một ít hồi ức trong lòng, thật ra không có quá nhiều xúc động. Hắn tuổi còn chưa tới mức nhớ lại cái gì, lúc dâng hương thì nói với bọn họ một câu "Ta muốn đi ra ngoài" rồi rời khỏi Kiếm Môn quan, quay đầu phất phất tay về phía dãy núi kia. Lá cây trên núi nổi sóng gió trong gió.
Sau khi rời khỏi Kiếm các, nơi này vẫn là địa bàn của Hoa Hạ quân.
Đại chiến tại Tây Nam, trận quyết chiến cuối cùng giữa quân thứ bảy và quân Nữ Chân Tây Lộ, vì quân đội Hoa Hạ mà hạ xuống một vùng địa bàn lớn trong giới nghiêm trang. Thực chất cũng là vì vật tư Tây Nam tạo ra không ít lợi ích. Từ xưa đến nay tuy có hai con đường thủy, nhưng trên thực tế vô luận là thích khách hay đi lại đều rất thích hợp., Đường thủy ăn mừng vẫn là đường thủy Kiếm Môn quan chưa phải dễ đi, trong quá khứ Hoa Hạ quân không quản được bên ngoài, sau khi thương lữ rời Kiếm Môn quan các nơi càng là sinh tử có mạng, mặc dù nói nguy hiểm càng lớn lợi nhuận cũng càng cao, nhưng tóm lại chung quy là bất lợi cho việc tài nguyên xuất nhập.
Lúc này Hoa Hạ quân ở bên ngoài kiếm các lại có hai điểm tiêu tán, một là sau khi rời khỏi kiếm các thì gần Chiêu Hóa, vô luận là đi ra ngoài hay vật tựu vật đều có thể tập trung ở đây một lần. Tuy rằng trước mặt rất nhiều thương nhân có khuynh hướng tự mình gia nhập thành đều đạt được giá trong suốt nhất., Nhưng để đề cao hiệu suất vận chuyển của sơn đạo Kiếm Các, đội ngũ chính phủ Hoa Hạ sẽ mỗi ngày vận chuyển rất nhiều vật tư bình thường đến Chiêu hóa, thậm chí cũng bắt đầu cổ vũ mọi người kiến lập một vài tiểu tác phường có chứa kỹ thuật không cao ở đây, giảm bớt áp lực vận chuyển thành đồng.
Bởi vì đại phát triển ở phương diện thành đô cũng chỉ có một năm, trước mắt chỉ có thể nói là dấu vết sơ hở đối với bố cục chiêu hóa, số lượng dân cư từ ngoại giới tụ tập tại khu vực bên ngoài Kiếm Các, so với khu phát triển thành đều, bên này càng thêm bẩn, loạn cào cào., Công nhân từ bên ngoài đến thường phải ở lại đây khoảng ba ngày, bọn họ phải nộp một khoản tiền, để đại phu kiểm tra có bệnh tật hay không, tắm nước nóng, nếu là quần áo quá mức cũ nát thường phải đổi, về phương diện chính phủ Hoa Hạ sẽ thống nhất cho một thân quần áo, thế cho nên sau khi vào núi rất nhiều người thoạt nhìn đều mặc trang phục giống nhau.
Ninh Nghị ở nhà châm biếm y phục không đẹp, như là tù phạm, nhưng đại nương dùng hết vốn liếng khiến hắn ngơ ngác trở lại.
Tên ăn mày quần áo lam lũ không cho phép vào núi, nhưng cũng không phải là không có biện pháp. Không ít nhà xưởng ở Tây Nam sẽ tiến hành tuyển người giá rẻ ở chỗ này, một khi ký kết một phần "Phế ước bán mình", kiểm dịch vào núi và phí dụng thay đổi sẽ do nhà máy thay thế gánh vác, sau này sẽ bị trừ đi tiền lương.
"... Nói đến, Chiêu hóa bên này, coi như là có lương tâm."
Thư sinh lao tù đồng hành có thể cảm thán rất nhiều vì "Lục Văn Khang" và bình tĩnh nói: "Hoa Hạ quân hỗ trợ đưa ra một bản hợp đồng bán thân kia, bên này mua người các hộ đều phải có, hợp đồng chỉ định năm năm, ai muốn nhà xưởng xuất tiền, tương lai làm công trả nợ, dựa theo tiền công xong, không đến năm năm lại muốn đi, còn có thể trả một khoản tiền chuộc thân đây., Năm năm trôi qua, cũng có hợp đồng mười năm hai mươi năm, điều kiện tốt hơn, hứa hẹn cũng nhiều, ký cho những người có bản lĩnh... Nhưng cũng có người hắc tâm, ký hai mươi năm, trên hợp đồng không có gì cả, vậy thì thảm rồi..."
"Hoa Hạ quân đã đưa hợp đồng năm năm, nên quy định chỉ ký phần này." Trung niên giáo dục thà kiêng kỵ kính thần lúc trước tên là Phạm Hằng, khi nói tới chuyện này nhíu mày: "Nếu không, khác gì cởi quần đánh rắm."
"Ai biết bọn họ nghĩ như thế nào, nếu thật sự nói, những bách tính không có vật gì, có thể đi đến bên này ký hợp đồng coi như xong. Ra khỏi mảnh đất này như thế nào, chư vị đều đã nghe nói qua rồi chứ."
Mấy tên thư sinh tụ tập cùng một chỗ thích chơi thỏa thích, tán gẫu một hồi, lại bắt đầu chỉ điểm các vấn đề của Hoa Hạ quân ở Xuyên Thục, các loại vật tư xuất nhập vấn đề không cách nào giải quyết, Xuyên Thục chỉ hợp thiên địa an, khó có thể tiến thủ, nói đến sau lại kể về chuyện ba nước, dẫn kinh điển, xua đuổi Phương Hoằng.
Đội buôn hơn một trăm người đi trên đường, người kiểu dáng cũng dần dần có nhóm nhỏ. Cùng loại với Lục Văn Khang, thư sinh như Phạm Hằng, tổng cộng có năm người, dọc đường đi phần lớn đều tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Thân phận Ninh kị là tiểu đại phu nhà học uyên nguyên, mặc dù ở trong sân Trương thôn là một học ít học vấn, nhưng cơ sở không kém, đọc chữ cũng không có vấn đề gì., Hơn nữa tướng mạo của hắn rất đáng yêu, đám thư sinh này cũng xem hắn như là đồng loại, nói chuyện phiếm lung tung, cũng phải gọi hắn ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng còn có người điểm tâm cho hắn ăn. Văn sĩ thư sinh tuy nói phần lớn nghèo kiết xác, lúc này có thể đi du lịch khắp nơi cùng thương đội, nhưng ít nhiều vẫn còn chút gia sản.
Sau khi tiến vào thương đội, Ninh Nghị không thể thoải mái ăn nhiều như ở nhà như vậy. Hơn trăm người đồng hành, thương đội thống nhất tổ chức, mỗi ngày ăn cơm canh lớn, nói thẳng là ăn vào tháng này thực sự khó ăn, cố kỵ lấy lý do "Trường Thân" làm ăn nhiều một chút, nhưng với tốc độ mới nổi của hắn tập võ nhiều năm như vậy, muốn chân chính ăn no, sẽ có chút dọa người.
Thân phận đại phu của hắn là một cái thuận lợi. lặn lội đường xa như vậy, đa số mọi người chỉ có thể dựa vào một đôi chân đi bộ, đi được vài ngày, khó tránh khỏi bọt nước, hơn nữa còn có hơn một trăm người., Cũng thường xuyên có người chịu ảnh hưởng chút ngoài ý muốn, thà dựa vào y thuật của chính mình, không sợ thái độ dơ bẩn cùng với khuôn mặt đáng yêu vô hại của con người, nhanh chóng thu được thiện cảm của phần lớn thương đội, điều này khiến trong khoảng thời gian du lịch của hắn... cọ vào rất nhiều điểm tâm.
Tâm tính như vậy thật sự không phù hợp với thân phận "thiên hạ đệ nhất cao thủ", thi thoảng nhớ tới, cố kỵ cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cũng không có cách nào.
Thịt muỗi cũng là thịt, lần này ra ngoài ở bên ngoài, còn có thể làm gì được đây...
Một đường đến Chiêu hóa, ngoại trừ cho không ít người nhìn bệnh vặt, chung đụng tương đối nhiều chính là năm tên thư sinh. Vị thư sinh trung niên dạy dỗ thần kính kia rất có tiền, thỉnh thoảng đi ngang qua hàng ăn vặt hoặc mấy quán ăn vặt, đều mua ít đồ để ăn cho hắn, bởi vậy cố kỵ cũng chỉ có thể nhịn hắn.
Mà lúc đi thì đi phía sau mấy người, hạ trại cũng thường xuyên ở bên cạnh là một đôi cha con giang hồ bán nghệ. Phụ thân Vương Giang có luyện chút võ công, người đến tuổi trung niên thân thể thoạt nhìn cường tráng, nhưng trên mặt đã có bệnh không bình thường biến thành ửng đỏ, thường xuyên cởi trần luyện thương đâm vào yết hầu.
—— ngoại công ngạnh luyện, già biết khổ không thể tả, này trung niên bán nghệ kỳ thật đã có các loại bệnh, nhưng loại vấn đề thân thể này tích lũy mấy chục năm, muốn giải rất khó, càng cố kỵ có thể nhìn ra., Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đây giống như vô số tuyến đoàn quấn chặt lấy nhau, trước tiên kéo cái nào rồi, không cần phải cẩn thận. Rất nhiều danh y tại Tây Nam mới có thể chữa trị, nhưng hắn thường xuyên rèn luyện y thuật chiến trường, lúc này còn chưa tới mười lăm tuổi, mở phương thuốc chỉ có thể trị chết đối phương, bởi vậy cũng không nói thêm gì.
Con gái bán nghệ tên là Vương Tú Nương, khoảng mười bảy mười tám tuổi, da hơi đen, vóc người cân xứng, bắp đùi rắn chắc, nàng tết thành hai bím tóc ma hoa., Không học võ nghệ cao thâm gì với phụ thân —— Vốn phụ thân nàng cũng sẽ không như vậy —— kỹ xảo bán nghệ giỏi nhất chính là lật lộn lộn lộn lộn nhào, một lần có thể lật một trăm cái. Ngoại trừ lật lộn chính là đùa nghịch khỉ, hai phụ nữ mang theo một con khỉ được huấn luyện tốt kêu vọng sinh, lần này đi đến Thành Đô, tựa hồ kiếm được không ít, vui vẻ chuẩn bị một đường bán nghệ, trở lại Giang Nam.
Thật ra người bán nghệ cũng sẽ ngã xuống, nhưng sau khi lên đường không lâu lại có một lần Vương Tú Nương trở mặt với đấu binh khôi lỗi, bèn tới tìm Ninh Độc hỗ trợ khám bệnh, vết chân không nặng lắm. Nhưng từ đó về sau, Vương Tú Nương thường xuyên tới quấy rầy Ninh Cốt, tỷ như sau khi hạ trại đưa chút dã quả cho Ninh Cốt., Cũng thuận tiện tặng cho những người khác một chút, có lúc nói " Ngạo Thiên huynh đệ thật đáng yêu", liền muốn tới véo mặt thà kiêng, qua một hồi, vài tên thư sinh liền quen biết với nàng, có thể nói chuyện với nhau trong chốc lát.
Lúc đầu Ninh húy chỉ cảm thấy mình đáng yêu, nhưng không lâu sau liền ý thức tới, nữ nhân này hẳn là đã xông về phía Lục Văn Kha, nàng đứng ở đó nói chuyện với "Lục Văn Kha" rất có thể, tay thường hay bẻ bím tóc theo bản năng, động tác có chút nhăn nhó, tản ra mùi hôi thối của ngẫu nhiên... Nữ nhân đều như vậy, buồn nôn, cũng không kỳ quái.
Đương nhiên, tuy rằng hiểu được điểm ấy, hắn cũng không có chuẩn bị vạch trần hành vi đối phương, ngược lại ngược lại thở dài một hơi. Nữ nhân tới véo mặt hắn, hắn liền đưa tay kéo giãn gương mặt đối phương ra. Dù sao nữ nhân này muốn tai họa không phải mình, hơn nữa Lục Văn Kha cũng không phải thứ tốt, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề quy tụ của hai tên này.
....
Thương đội ở phụ cận Chiêu Hóa ngây người cả một ngày, liền cố kỵ ăn một bữa no nê, còn ở giữa còn vụng trộm rời đội ăn một bữa no căng, sau đó mới theo thương đội khởi hành đi về phía đông.
Ra khỏi Kiếm Các, qua Chiêu Hóa, lúc này liền có thể có hai con đường để lựa chọn.
Thứ nhất là dọc theo địa bàn của Kim Ngưu đạo Bắc Thượng Hán dọc theo địa bàn của Hoa Hạ quân, sau đó theo Hán thủy đông tiến, thiên hạ nơi nào cũng có thể đi. Con đường này an toàn hơn nữa nối đường thủy, trước mắt là một con đường náo nhiệt nhất. Nhưng nếu đi về phía đông, sẽ tiến vào một nơi tương đối phức tạp.
Trong quá khứ, Hoa Hạ quân từ cùng Đăng Tam huyện nhảy ra, bởi vì nhân thủ không đủ, chiếm lĩnh hơn phân nửa bình nguyên phía sau cũng không có ý đồ mở rộng quá lớn, về sau quân thứ bảy chiếm cứ trong hán, mảng lớn địa phương phía đông do nữ chân nhân truyền ý liền thuộc về Đái Mộng Vi. Đây đương nhiên là hành vi nữ chân nhân đưa thuốc lên mắt cho Hoa Hạ quân, nhưng thực chất lại ngăn trên đường lớn, khó chịu lại không phải Hoa Hạ quân bây giờ.
Dù sao với thanh thế của Hoa Hạ quân năm ngoái, mượn cớ đánh tan tình thế của nữ chân nhân, đánh xuyên qua người Hán Thủy về phía Tương Dương căn bản là không có vấn đề gì. Sở dĩ buông tha cho Đới Mộng, bề ngoài nhìn từ tạo thế "Cứu trăm vạn lê dân" của hắn, bởi vậy giơ tay lên., Nhưng cùng lúc đó, song phương cũng ký kết rất nhiều hợp đồng, kể cả Đái Mộng hơi buông tha quyền khống chế hán thủy, tuyệt đối không cho phép ngăn cản vận hành thương lộ, đây là điểm mấu chốt của Hoa Hạ quân, Đới Mộng kỳ thật trong lòng cũng biết rõ.
Thực lực không hợp lẽ thường chỉ ở đây, nếu như Đới Mộng hơi nhẫn tâm nói "Có cái gì khiến cho ngươi khó chịu thì làm cái đó", như vậy Hoa Hạ quân sẽ trực tiếp xuyên thủng hắn, thu lấy trăm vạn thậm chí trăm vạn người, nói đến có lẽ rất mệt mỏi, nhưng nếu Đới Mộng thật sự phát điên, vậy thì chịu đựng cũng chưa chắc có khó khăn như vậy.
Đới Mộng không điên, hắn am hiểu ẩn nhẫn, bởi vậy sẽ không chơi cái trò "Ta đâm đầu vào mặt ngươi" với ý chí dụng sự. Nhưng cùng lúc đó, hắn chiếm cứ thương đạo., Nhưng ngay cả thuế quá cao cũng không thể thu, bởi vì mặt ngoài kiên quyết công kích Tây Nam, hắn vẫn không thể trực tiếp làm ăn cùng Tây Nam, mà mỗi một thế lực giao dịch với Tây Nam đều coi hắn là một tên điên tùy thời có thể nổi điên, điểm này làm cho người ta phi thường khó chịu.
Nếu như quân đội Hoa Hạ thua đưa cho toàn bộ thiên hạ chỉ là một ít đồ đơn giản buôn bán, vậy thì dễ nói hơn, nhưng năm ngoái nửa năm sau, hắn mở quân giới cao cấp khắp thiên hạ, dùng kỹ thuật chuyển nhượng: Đây là chuyện liên quan tới toàn bộ mệnh mạch trong thiên hạ, cũng là thời khắc mấu chốt bắt buộc phải từ đồ.
Ví dụ như Lưu Quang Thế ta đang tiến hành giao dịch quan trọng với Hoa Hạ quân, ngươi ngăn ở giữa, đột nhiên điên lên thì làm sao bây giờ, chuyện lớn như vậy, không thể chỉ nói là tin tưởng ngươi được? Giao dịch giữa ta và Tây Nam, đây thật sự là chuyện lớn vì cứu vớt thiên hạ, rất quan trọng đấy...
Đới Mộng hơi khoát tay về phía Hoa Hạ quân, mượn Hoa Hạ quân để chế ngự nữ chân nhân, lại lấy lợi ích từ tay nữ chân nhân ra đối kháng Hoa Hạ quân, một loạt thủ đoạn như vậy vốn khiến cho các thế lực trong thiên hạ đều thấy thú vị, người ủng hộ hắn cũng không ít. Nhưng theo từng thế lực và Tây Nam đều có lợi ích thực tế qua lại, mọi người đối mặt với Đái Mộng, phần lớn đều lộ ra lo âu như vậy.
Ngươi đừng có điên nữa, ngươi đừng nhúng tay vào, mồm luôn miệng la hét là đủ rồi, ngươi đừng có làm loạn... Không đúng, sao ngươi dám đảm bảo với bọn ta những thứ này?
Bên phía Tây Nam một khi có quan hệ lợi ích phức tạp, Đới Mộng hơi có vẻ chướng mắt. Cả thiên hạ bị nữ chân nhân chà đạp hơn mười năm, chỉ có Hoa Hạ quân đánh bại bọn họ, bây giờ tất cả mọi người đều đói khát lực lượng Tây Nam., Trước mặt thực lợi như vậy, chủ nghĩa không coi là gì. Cái đích nhắm vào sớm muộn gì cũng sẽ biến thành Thiên phu chỉ, mà Thiên phu chỉ là kết thúc nhanh chóng, Đái Mộng Vi vô cùng hiểu rõ.
Vì vậy vào nửa năm sau, trong địa bàn của Đới Mộng Vi lại bộc phát một lần phản loạn. Một vị tướng quân tên là Tào Tứ Long phản đối Đái Mộng Vi, giơ gậy lên, phân liệt một bộ phận giáp với quân Hoa Hạ.
Vị Tào tướng quân này tuy rằng đeo ngược lại, nhưng cũng không thích Hoa Hạ quân bên cạnh. Hắn ở bên này hiên ngang lẫm liệt biểu thị tiếp nhận chính thống của võ triều, tiếp nhận sự chỉ huy của đám người đại tướng quân Lưu Quang thế giới, hô hào loạn xạ, đánh tan tất cả phản tặc, dưới khẩu hiệu rộng lớn đó, biểu hiện thực tế duy nhất là, hắn nguyện ý tiếp nhận sự chỉ huy của Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế ở Tây Nam tiêu tiền như nước chảy, đập cho Ninh tiên sinh mặt mũi tươi cười, đối với chuyện này, bất đắc dĩ phát ra tín hàm, hy vọng chính phủ nhân dân Hoa Hạ có thể lý giải lập trường của Tào Tứ Long Tướng Quân, giơ cao đánh khẽ. Ninh tiên sinh cũng lấy lại tín thư, tuy rằng cố gắng khó khăn, nhưng nếu Giáp Phương phụ thân đã mở miệng, mặt mũi này nhất định phải cho.
Vì vậy ở giữa Hoa Hạ quân và Đái Mộng Vi, Lưu Quang thế lại xuất hiện một cái cảng giống như là một cái tự do. Khu đất này không chỉ có thế lực của Lưu Quang thế, hơn nữa còn âm thầm Đái Mộng Vi, Ngô Khải Mai., Trâu Húc và những người không thể giao dịch với Tây Nam cũng có đường lui bí mật. Hàng hóa từ Tây Nam đi ra, chuyển sang hướng này, nói không chừng có thể thu được giá trị lớn hơn, để bảo đảm lợi ích của bản thân, Đái Mộng đối với địa phương này duy trì tốt hơn, trị an của cả thương đạo vẫn luôn được bảo đảm, thật là làm cho người ta cảm thấy trào phúng.
"... Tào Tứ Long biểu hiện ra ngoài là Lưu Quang thế, ngược lại Đái Mộng hơi nhận Lưu vi chủ, nhưng trên thực tế, chúng ta cảm thấy hắn vẫn luôn là người đeo. Chuyện Đới Công, có thể nói là cáo già..."
Khi tới gần trong đó, bọn người Lục Văn Khang, Phạm Hằng liền hướng tới giang sơn chỉ điểm, nói về chủ đề Đái Mộng.
Đi ra ngoài Tây Nam, thư sinh bình thường thật ra đều đi theo con đường người Hán. Lục Văn Kha, Phạm Hằng tới đều có chút cẩn thận, bởi vì chiến loạn mới lắng xuống, thế cục cũng không ổn định., Đợi đến khi thành đô một thời gian ngắn, đối với cả thiên hạ mới có chút phán đoán. Mấy người bọn họ là nho sinh chú ý hành tẩu vạn dặm đường, nhìn Tây Nam Hoa Hạ quân, cũng muốn xem địa bàn của những người khác, thậm chí muốn ở bên ngoài Tây Nam cầu công danh, bởi vậy mới đi theo đội buôn này xuất xuyên. Về phần cố kỵ thì tùy tiện chọn một người.
"Bây giờ Đới công chấp chưởng An Khang, mười hiệp, đều ở bên bờ sông của hán thủy, nghe nói người ở đó trôi qua cũng không tệ lắm, Đới công dùng nho đạo trị thế, rất có thành tựu, thế là dọc đường chúng ta đi, cũng định đi tận mắt nhìn xem. Long tiểu huynh đệ tiếp theo chuẩn bị thế nào?"
Mục đích chủ yếu của thương đội xuất xuyên này là đi một vòng quanh địa bàn của Tào Tứ Long, đến một huyện thành ở phía bắc Ba Trung, sẽ dừng lại, lại lo lắng đi tiếp một đoạn đường. Lục Văn Kha hỏi thăm ý nghĩ cố kỵ của mình, ngược lại bình thản nói: "Ta cũng có thể."
"Vậy không ngại đồng hành, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Phạm Hằng cười nói: "Chúng ta đã thương lượng xong đoạn đường này, đi vòng qua phía Bắc, qua Minh Thông Viện, sau đó lên thuyền An Khang, lấy Đạo Kinh Tương đông tiến. Ngạo Thiên tuổi không lớn lắm, theo chúng ta là tốt nhất."
"Ta cũng có thể." Ninh cố nghĩ trong đầu sau khi vào thành có thể ăn một bữa no, tạm thời không chọn lộ trình.
Xế chiều tháng sáu sơ này, đội ngũ đi qua đường núi cũng không rộng rãi, tiến vào trong ba.
Mọi thứ trong thành đều hỗn loạn không chịu nổi.
Đại lượng thương đội tụ tập trong thành trì nho nhỏ, khắp nơi đều là khách sạn đơn sơ mới xây dựng, tiểu nhị tiệm khăn lông cùng nữ tử phong trần bôi son phấn đều la hét kéo khách, trên mặt đất mùi thối ngựa khó ngửi. Đối với những người đi qua nam vào bắc mà nói, đây có thể là tượng trưng phát đạt thịnh vượng, nhưng đối với mọi người mới từ Tây Nam đi ra, trật tự nơi này còn kém rất nhiều.
"Nhìn bên kia..."
Mọi người đi vào khách sạn rẻ tiền gần đó, Lục Văn Kha lôi kéo ống tay áo bình tĩnh, chỉ về phía con đường bên kia.
Hai bên đường xá dài dằng dặc kia, dựng lên chính là từng lều vải đơn sơ khắp nơi, có rào chắn phía ngoài, nhìn tựa như là nhà tù bày biện ven đường.
Trong lều đều là người.
Khuôn mặt xám xịt, nam nữ quần áo tả tơi, còn có hài tử choai choai như vậy, bọn họ có tự động co quắp ngồi ở dưới túp lều chưa bị tách ra, có người bị vây quanh trong hàng rào. Có đứa lớn tiếng gào thét, mút ngón tay, hoặc ở trong hoàn cảnh như chuồng heo truy đuổi đánh nhau, người lớn nhìn bên này, ánh mắt trống rỗng.
Ngục giam không giống ngồi tù, muốn nói bọn họ hoàn toàn tự do, vậy cũng không chuẩn xác.
"Bọn họ là..." Ninh Độc nhíu mày.
"Đây chính là điều mà lúc Chiêu Hóa đã nói, có thể đi tới chỗ tên ăn mày bên kia, đã coi như là may mắn rồi, những người kia còn có thể lựa chọn, ký hợp đồng năm năm năm, nói không chừng nửa năm sau sẽ trả hết nợ, ở trong nhà máy làm năm năm, còn có thể dư ra một số tiền lớn... Những người này..., Trong chiến loạn cũng không có gì, có mấy người ở bên ngoài nói dẫn bọn họ đến Tây Nam, Tây Nam chính là nơi tốt, ký hợp đồng hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm tiền công đều không có một phần... Có thể như thế nào? Vì con cái trong nhà, chẳng phải chỉ có thể mua của mình..."
"Ta thấy đây đều là vấn đề của Hoa Hạ quân!" Trung niên đại thúc Phạm Hằng đi qua bên cạnh nói: "Nói là giảng pháp luật, giảng khế ước, trên thực tế là không có nhân tính! Rõ ràng Chiêu Hóa có một phần ước định năm năm, vậy thì quy định tất cả ước thị đều không phải bình thường. Những người này đi Tây Nam, ký khế ước vô liêm sỉ như vậy, Hoa Hạ quân liền chủ trì chính nghĩa., Đem toàn bộ bọn họ sửa sang lại, như vậy nhất định vạn dân ủng hộ! Ninh tiên sinh gì chứ, lúc ở Tây Nam ta đã từng nói, cũng là một tên hồ đồ, nếu do ta xử lý việc này, không cần một năm, trả lại nó một càn khôn sáng sủa, Tây Nam còn phải có thanh danh tốt nhất!"
"Có lẽ nên để bọn họ tự mình tới..." Ninh Độc nhìn những ánh mắt trống rỗng kia, thấp giọng nói một câu. Hắn lòng đầy trắc ẩn, nhìn thấy địch nhân có thể giết, nhìn thấy ánh mắt như vậy cũng không hề dễ chịu.
Trên phố phố phố tiếng người huyên náo, Phạm Hằng đang phê phán hạ quân không thể nghe rõ những lời Ninh Kỵ nói. Một vị sĩ tử tên là Trần Tuấn Sinh đi phía trước quay đầu lại, nói một câu: "Người vận chuyển không đơn giản đâu, các ngươi nói... những người này đều từ đâu tới vậy?"
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Vấn đề này tựa hồ có chút phức tạp, cũng có chút bén nhọn, trên đường năm người đã từng nhắc qua, có lẽ đã từng nghe qua một ít dư luận. Lúc này vừa hỏi, đám người Lục Văn Kha, Phạm Hằng đều trầm mặc xuống, một lát sau, Phạm Hằng mới mở miệng.
"Đi xem... Cũng biết."
Hắn có ý chỉ, mọi người tiếp tục đi tới phía trước. Ninh Cố ngược lại có chút tò mò, lúc tiếp cận khách sạn, mới hỏi Lục Văn Kha một câu: "Đi đâu nhìn a?"
Lục Văn Kha nghiêng đầu qua, thấp giọng nói: "Ngày xưa từng có thuyết pháp, những ngày qua công nhân tiến vào Tây Nam, phần lớn là bị người ta bán qua ở địa bàn mình... Công nhân nhiều như vậy, Đới Công bên này đến dĩ nhiên là có, nhưng không phải đại bộ phận, ai cũng khó nói rõ ràng., Trên đường chúng ta thương lượng, liền nên qua bên kia nhìn xem. Kỳ thật Đới công học tinh thâm, tuy không hòa thuận với Hoa Hạ quân, nhưng lúc ấy binh sĩ hung chiến nguy hiểm, hắn cứu mấy trăm vạn người từ dưới tay nữ chân nhân, lại là đại công đức không xóa được, lấy việc này bôi nhọ hắn, chúng ta có chút không tin."
"Ồ." Ninh Độc gật đầu. Nếu hắn gặp đeo, tự nhiên sẽ một kiếm giết chết, còn về phần bình phán tốt xấu nào đó với những người này, hắn sẽ không làm, bởi vậy cũng không có nhiều ý kiến phát biểu.
Có lẽ là bởi vì đột nhiên lượng khách khứa tăng nhiều, khách sạn mới xây trong Ba Trung Thành đơn sơ không khác gì đất hoang, không khí oi bức còn tràn ngập mùi phân khó tả. Buổi tối Ninh kị leo lên nóc nhà nhìn về phía xa, trông thấy cái lều lộn xộn trên phố, giờ phút này mới chân thực cảm nhận được: đã rời khỏi Hoa Hạ quân.
Đã có chút nhớ nhà...