Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời gian gần đêm khuya, cửa hàng bình thường đều đóng cửa, đèn đuốc sáng choang trên lầu Cao Phúc, một cuộc gặp mặt trọng yếu, đang phát sinh ở đây.
"...Không có cái gì không nên. Triều đình coi trọng hải vận, lâu dài mà nói luôn là chuyện tốt, bốn biển rộng mênh mông, cách nơi này của chúng ta, thiên tai nhân họa, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi nhân mạng người, ngoại trừ việc liều lĩnh đi ra ngoài, chỉ có mũi tên thuyền kiên cố., Có thể bảo vệ người trên biển sống thêm hai ngày. Chuyện ba năm Cảnh Hàn, mọi người hẳn còn nhớ rõ, Hoàng đế chế tạo bảo thuyền sử dụng bốn phương, khiến bốn bên đều phục tùng. Không bao lâu sau, công nghệ bảo thuyền được lưu truyền, bên phía đông nam giết mấy tên chết thay. Nhưng chỗ tốt của kỹ nghệ đó, chúng ta ngồi chính giữa, vẫn còn mấy vị chiếm tiện nghi."
"Kinh thành của Cảnh Hàn triều là ở Biện Lương. Thiên cao hoàng đế xa xôi, mấy kẻ thế tử quỷ là đủ rồi. Nhưng hôm nay... Hơn nữa, hành động của tân quân hôm nay không giống với vị năm xưa a."
"Sau khi hoàng đế mới đến, tranh giành lòng dân, đoạt quyền lực, có thể xưng là ly mã lệ binh. Trước mắt bước tiếp theo phải đi về phía Bắc an bình, đột nhiên động tâm tư biển khơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật sự muốn đi lên biển hay muốn gõ một cái giá trị trúc của chúng ta?"
"Tiểu hoàng đế thiếu tiền?" Vương Nhất Khuê đang ngồi cuối cùng đến giờ phút này, thần sắc lạnh lùng hỏi một câu.
"Triều đình thiếu tiền lúc nào." Lão nho sinh Điền Hạo Nhiên nói.
Cao Phúc tới nói: "Từ khi tân hoàng đế tới Phúc Châu, dùng để cân nhắc, làm báo chí, hành chính mới, gần đây nói Tôn Vương muốn dẹp loạn, vốn dĩ một nửa thế gia đại tộc đứng ở chính thống đều bị hắn đắc tội, cho dù có lòng hướng về Võ triều đi nữa., Cũng là trời cao đường xa, không đến được bờ Nam. Nhưng trong ngoài thành Phúc Châu, người ủng hộ hắn nhất vẫn là những hải thương chúng ta. Từ trước đến nay, Cao gia ta trước sau tiếp tế triều đình hơn tám mươi vạn lượng bạc, chư vị lấy ra cũng không kém bao nhiêu."
Hắn dừng một chút: "Tân Quân cường hãn là phúc của vạn dân, bây giờ hạng người Ngô Khải Mai, Thiết Ngạn đã quỳ xuống chó vàng, chiếm được an toàn, chúng ta là con dân Võ Triều, không thể tiếp tục được nữa. Đánh giặc thiếu tiền, có thể nói. Nhưng hôm nay xem ra, dùng cứng rắn mới là chứng bệnh..."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Điền Hạo Nhiên lắc đầu: "Cao hiền đệ nghĩ nhiều rồi, sở dĩ Hoàng đế như thế, tất cả đều bởi vì chúng ta là thương nhân. Triều đình muốn phân quyền cùng sĩ phu, phải hô khẩu hiệu của tôn vương muốn dẹp loạn, muốn đoạt lợi từ trên tay thương nhân, là chưa từng thương lượng. Hơn nữa, tân hoàng đế kế vị không lâu, đã gặp phải chuyện này., Đều là chinh chiến chém giết, thủ đoạn trực tiếp chút ít, là thói quen của người trẻ tuổi, nhưng Hoàng đế có thể trực tiếp, người bên cạnh hắn không nên như vậy. Ta thấy, cuối cùng vẫn là bên cạnh bệ hạ có gian thần quấy phá."
Cao Phúc tới cười một tiếng: "Hôm nay trong phòng, mấy người chúng ta nói là thương nhân không sao, Điền gia thế hệ thư hương, bây giờ cũng liệt mình làm thương nhân hạng đầu sao?"
Điền Hạo đột nhiên sờ sờ chòm râu nửa trắng, cũng cười nói: "Đối với người ngoài mà nói là nhiều đời thư hương, nhưng làm ăn lớn như vậy, ngoại giới đã sớm xem Điền gia ta là thương nhân rồi. Kỳ thực cũng là phúc châu thiên cư Đông Nam, lúc trước không ra được Trạng nguyên, cùng hắn đọc sách, không bằng làm chút buôn bán. Sớm biết Võ Triều muốn đi về phía nam, lão phu liền không ngồi chung một chỗ với các ngươi."
Lão nhân nói xong lời này, phần lớn mấy người còn lại đều mỉm cười. Qua một lát, Cao Phúc Lai mới thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: "Điền huynh tuy khiêm tốn, nhưng ở trong triều, ngài là bạn tốt nhiều nhất, tất cả quan viên, Tả tướng đương triều đều là tân khách ngài ngồi lên, ngài nói gian thần quấy phá, không biết là người nào?"
Điền Hạo lắc đầu: "Mấy vị thượng thư đương triều, tướng gia, đều là thần tử già cả, đi theo Long thuyền ra biển, nhìn hoàng đế kế vị, có công lao từ đầu, nhưng trong mắt hoàng đế, có lẽ chỉ là một phần khổ lao. Tân hoàng quân trẻ tuổi mới làm việc., Tính cách cấp tiến, đối với lời lẽ ổn trọng của các lão thần tử, cũng không thích. Từ trước đến nay, hắn đều dùng trong âm thầm một ít người trẻ tuổi, chính là dùng một số người trong phủ trưởng công chúa, chư vị cũng không phải không biết. Chỉ là những người này tư lịch không dày, thanh danh có kém, bởi vậy mới có mấy vị lão thần tương đương."
"Đến hôm nay, tựa như Cao hiền đệ đã nói lúc trước, Hoa Hạ quân tới một đám nhóc con, càng ngày càng trẻ, được Hoàng đế vui vẻ, mỗi ngày vào cung, ở trước mặt Hoàng đế chỉ điểm giang sơn sơn., Yêu ngôn hoặc chúng. Bọn họ chính là người được Ninh Đầu Tây Nam dạy dỗ ra, đối với bên chúng ta, há có hảo tâm gì? Đạo lý dễ hiểu như vậy, Hoàng đế không thể tưởng tượng được, bị bọn họ đầu độc, mới có đồn đại hôm nay, Cao hiền đệ, ngươi nói xem có phải đạo lý này hay không."
"Đúng là như thế." Cao Phúc gật đầu. "Bây giờ tân hoàng đế đã chiếm phúc châu, người trong thiên hạ ngóng trông chính là chàng mã lệ binh của hắn, hồi sư Lâm An. Việc này trong vòng một hai năm nếu có thể làm thành, thì căn cơ võ triều vẫn còn, nhưng đám trẻ con Hoa Hạ quân này tới đây, mê hoặc hoàng đế quan tâm đến sự tình hải ngoại..., Lâu dần có tiền kiếm, nhưng ngắn ngủi mà nói, chỉ là đập tiền vào bên trong, hơn nữa trong vòng ba, hai năm, đánh nhau trên biển, chỉ sợ ai cũng không làm được chuyện buôn bán. Ý của cờ đen là muốn kéo hoàng đế sụp đổ ở Phúc Châu."
Hắn nói đến lúc hắn đánh nhau trên biển, ánh mắt nhìn Vương Nhất Khuê đối diện, sau đó quét qua.
"Vậy bây giờ có hai ý tứ: Thứ nhất, hoặc là hoàng đế bị mê hoặc, quyết tâm nghĩ đến chuyện trên biển cắm một cước, vậy đầu tiên hắn đắc tội với bách quan, sau đó đắc tội sĩ thân, hôm nay lại phải đắc tội với hải thương. Bây giờ, ta thấy võ triều gần như không còn, chúng ta cũng không thể ngồi nhìn... Đương nhiên cũng có thể là ý thứ hai, bệ hạ thiếu tiền, không tiện mở miệng, muốn tới đây đấu thu phong, vậy... Chư vị, chúng ta phải bỏ tiền để san bằng chuyện này."
Mọi người nhìn nhau, trong phòng trầm mặc một lát. Bồ An Nam đầu tiên mở miệng nói: "Tân hoàng đế muốn tới Phúc Châu, chúng ta chưa bao giờ giở trò từ bên trong, sau khi đến Phúc Châu, chúng ta xuất tiền xuất lực, lúc trước mấy chục vạn lượng, Bồ mỗ không quan tâm. Nhưng hôm nay xem ra, tiền này tiêu có chút oan uổng, bỏ ra nhiều tiền như vậy, Hoàng đế vừa quay đầu, nói muốn đào gốc rễ của chúng ta?"
"Quốc gia gặp nạn, bỏ ra chút tiền cũng là lẽ đương nhiên." Còn thạo xuân đạo: "Nhưng tiêu tiền lại không thể không nghe."
"Tiêu tiền còn dễ nói, nếu bệ hạ quyết tâm muốn tham dự biển sâu, nên làm gì bây giờ?" Cao Phúc cầm lấy chén trà, đập chén vào nhẹ nhàng phát ra tiếng động.
Vương Nhất Khuê nãy giờ vẫn trầm mặc ít nói nhìn mọi người: "Đây là chỗ của mấy vị. Hoàng đế nếu thật sự tham dự, sẽ tìm người thương lượng. Các vị có phải nên gọi người khuyên nhủ trước không?"
"Nếu Hoàng đế thực sự tìm tới cửa thương lượng, vậy thì không khuyên được rồi, các vị buôn bán, dám ở miệng không chịu..." Điền Hạo Nhiên vạch trên cổ mình.
"Hoàng đế bị đuổi tới Đông Nam, còn có thể như vậy?"
"Mấy vị Hoàng đế trước khó nói, vị này của chúng ta... xem ra không sợ đắc tội với người khác."
Năm người nói tới đây, hoặc là đùa nghịch chén trà, hoặc là vuốt ve ngón tay trên bàn, trong lúc nhất thời cũng không nói gì. Lại qua một trận, vẫn là Cao Phúc mở miệng: "Ta có một ý tưởng."
Điền Hạo Nhiên, giết mùa xuân, Bồ An Nam nâng chén trà lên, lẳng lặng nhìn Vương Nhất Khuê.
"Triều đình muốn tham dự hải tặc, bất luận là thật hay giả, sớm muộn gì cũng phải truyền lại lời này. Đợi đến lúc ý tứ trên đầu truyền xuống, chúng ta lại nói không được, chỉ sợ sẽ bị tội nhân. Trên triều đình do những lão đại kia đi du thuyết, chúng ta bên này trước tiên phải chuẩn bị tâm lý, ta cho rằng... nhiều nhất tiêu đến con số này, giải quyết chuyện này là có thể."
Nói xong, năm ngón tay trên tay phải hắn giật giật.
"Năm vạn?"
"Năm mươi vạn."
"Bị dọa sợ rồi lại xuất hiện nhiều như vậy sao?"
"Triều đình nếu chỉ muốn gõ gậy trúc, chúng ta trực tiếp đưa tiền, là đương đương kim.Thay nước sôi chỉ là giải biểu, biện pháp chân chính còn đang rút củi dưới đáy nồi. Thượng huynh đệ nói muốn nghe một tiếng, Điền huynh còn nói có gian xảo trong triều, cho nên chúng ta hôm nay muốn đưa ra, là bán mạng tiền."
Ánh mắt Cao Phúc nhìn mọi người: " Tân Quân vào ở Phúc Châu, chúng ta dốc hết sức ủng hộ, phần đông thế gia đại tộc đều chỉ vào chỗ tốt của triều đình, chỉ có chúng ta bỏ tiền ra cho triều đình. Xem ra, có lẽ là thật sự mềm yếu một chút, cho nên bây giờ cũng không chào hỏi, liền phải tìm tới trên đầu chúng ta, nếu đã như vậy, ấn tượng xác thực phải sửa lại, thừa dịp còn chưa tìm được chúng ta bên này. Có thể quyên tiền, không thể giữ lại người."
Mọi người nhìn nhau, Điền Hạo nói: "Nếu không có người có tâm đầu độc, quả thật suy nghĩ của bệ hạ sẽ nhạt hơn nhiều."
"Vị họ Ninh của Tây Nam đã giết Thiên tử của Võ Triều, con dân Võ Triều không đội trời chung với hắn." Bồ An Nam nói: "Hôm nay bọn họ nghênh ngang tới đây, người thật sự quan tâm tới võ triều, đều hận không thể giết cho nhanh. Bọn họ xảy ra chuyện gì cũng không có gì kỳ quái."
"Bồ tiên sinh mặc dù tự dị bang mà đến, nhưng đối với võ triều ta lại có chút chân thành chân thành, khiến người ta khâm phục."
"Nhà ta ở bên cạnh đã truyền qua mấy đời, Bồ mỗ thuở nhỏ lớn lên ở võ triều, là người võ triều hàng thật giá thật, quan tâm võ triều cũng là điều nên làm. Năm mươi vạn lượng này, ta chuẩn bị trước."
Mọi người uống trà, hàn huyên vài câu, còn đi giết xuân nói: "Nếu như vậy vẫn không giải quyết được chuyện, nên làm gì?"
"Vậy thì thu hành lý, lên đến trên biển, bảo vệ một con đường buôn với Long Vương, đánh với triều đình ba năm. Thà rằng ba năm này không kiếm được tiền, cũng không thể để triều đình nếm trải chút ngon ngọt nào. Lời này có thể truyền ra ngoài, để bọn họ biết được, hán tử đi biển..." Cao Phúc đặt chén trà xuống: "Có thể tàn nhẫn đến cỡ nào chứ!"
Thân thể trần trụi...
Dưới bóng đêm, gió biển thổi qua thành phố Phúc Châu.
Khi sắp tới giờ Tý, xe ngựa xuyên qua đường phố của thành thị Phúc Châu, đi về phía lâm viên hoàng gia phía tây bắc thành thị.
Trong thành, khu lâm viên này cách Phúc Châu náo nhiệt không xa, sau khi Quân Vũ chiếm lĩnh Phúc Châu, không ít địa phương bên trong đều được phân cho quan viên để làm việc. Lúc này bóng đêm đã sâu, nhưng vượt qua tường lâm viên, vẫn có thể nhìn thấy không ít nơi thắp sáng đèn dầu. Xe ngựa dừng lại bên cửa một bên, quyền tu hành từ trên xe đi xuống, sau khi vào vườn thì đi một hồi, tiến vào bên trong tên là Văn Hàn Uyển.
Chỗ Văn Hàn uyển này vốn là tàng thư của hoàng gia, cất giữ sách cổ trân ngoạn. Ba tòa lầu các cao hai tầng, phụ cận hồ nước vườn cây, phong cảnh tú lệ. Lúc này, sảnh chính bốn phía đều có đại môn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng chiếc bàn dài ghép thành công trường náo nhiệt, một số người trẻ tuổi còn đang ngồi trong bàn sửa chữa văn chương, quyền tu hành tả hữu cùng bọn họ chào hỏi.
"Còn chưa nghỉ ngơi a, gia trấn đâu?"
Sau khi hỏi rõ vị trí của Tả Văn Hoài, mới đi tới lầu hai gần lầu hai, trên đường lại gặp vài người trẻ tuổi, ân cần hỏi thăm một câu.
Đội ngũ trẻ tuổi từ Tây Nam tổng cộng có hơn ba mươi người, lấy Tả Văn Hoài cầm đầu, nhưng đương nhiên không phải tất cả đều là hài tử của Tả gia. Mấy năm nay Hoa Hạ quân từ Tây Bắc đánh tới Tây Nam, người tham gia đa số đều là " tựu phái tạo phản", nhưng vẫn có một số người, trước kia có bối cảnh gia đình khác nhau., Đối với tân quân của Võ Triều, cũng không phải hoàn toàn áp dụng thái độ thù hận, vì vậy lần này đi theo tới đây, liền có một số người có bối cảnh thế gia. Một bộ phận khác, là ôm hiếu kỳ, quan sát tâm thái, đi theo tới bên này.
Lộ trình từ Tây Nam đến Phúc Châu mấy ngàn dặm, lại áp tải một ít vật tư đến từ Tây Nam, lữ trình này xem như không được tốt. Mặc dù dựa vào thân phận Tả gia., Mượn mấy đại thương đội để tiến lên phía trước, nhưng ven đường vẫn gặp phải vài lần nguy hiểm. Cũng là lúc đối mặt với mấy lần nguy hiểm mới khiến Tả tu quyền thấy được sự hung ác của đám người trẻ tuổi khi đối mặt với chiến trường - trải qua sự rèn luyện của một loạt các chiến dịch ở Tây Nam., Những người sống trong chiến trường vốn có đầu óc linh hoạt này từng cái đều bị chế tạo thành hung khí trên chiến trường, bọn họ khi đối mặt với loạn cục ý chí kiên định, ánh mắt của không ít người trên chiến trường, trong mắt Tả tu sĩ, thậm chí còn vượt qua rất nhiều tướng lãnh võ triều.
Trên thực tế, trước kia Ninh Nghị cũng không có đối đãi ưu đãi đặc thù gì với những binh sĩ tinh anh có nền móng đào tạo cơ sở như Tả Văn —— trên thực tế cũng không có không gian ưu đãi. Lúc này đây đang tiến hành các loại lựa chọn đưa bọn họ ra, rất nhiều người trong đó không phải là cấp độ hạ cấp mà là không có kinh nghiệm hợp tác. Mà mấy ngàn dặm đường., Trên đường đi mấy lần tình huống khẩn trương, mới khiến cho bọn họ quen mài giũa lẫn nhau, đến lúc đến Phúc Châu, cơ bản đã xem như là một đoàn đội rồi.
Bọn họ đã đến Phúc Châu tháng tư, mang đến hệ thống vật thể và rất nhiều kinh nghiệm tiên tiến ở Tây Nam, nhưng những kinh nghiệm này đương nhiên không có khả năng thông qua mấy quyển "Bí tịch" toàn bộ phương vị kết hợp vào trong hệ thống bên này của Phúc Châu. Thực tế bên phía Phúc Châu, Ninh Nghị còn chưa có đối đãi với những lão sư chuyên nghiệp và kỹ thuật như đối đãi Tấn Địa, điều kiện cải cách các lĩnh vực giai đoạn đầu đã trở thành mấu chốt.
Trong đội ngũ, mỗi một đội viên có kinh nghiệm học tập đều bị bắt làm tráng đinh, phụ trách một phương diện tư liệu nào đó sửa sang lại, kế hoạch thương nghị và chế tác. Chuyện nào đó về Tây Nam cái gì, vì sao, có cái nào có thể tham khảo, lĩnh vực nào có thể sửa đổi., Cái nào không thể, cái nào là vấn đề về người, phương diện nào là tồn tại tài chính vấn đề... Những ngày qua, võ triều bên này đều do người dẫn đội, tới đây tiến hành đại lượng hội nghị cùng thương thảo, mà những người trẻ tuổi này mỗi ngày cũng sẽ làm việc ở trong đêm khuya.
Lộ trình từ Tây Nam lên tới hơn ngàn dặm, dọc đường trải qua hoạn nạn, Tả tu quyền đa số quen thuộc với những người trẻ tuổi này. Là đại tộc trung thành với Võ Triều, nhìn những thanh niên tâm tính xuất chúng dưới các loại khảo nghiệm phát ra hào quang, hắn cảm thấy kích động mà vui mừng. Nhưng cùng lúc đó, cùng lúc đó những thanh niên tâm tính xuất chúng này, dưới các loại khảo nghiệm này, hắn cảm thấy kích động mà vui mừng., Cũng không khỏi nghĩ đến đội ngũ trẻ tuổi trước mắt này, kỳ thật tâm tư mỗi người khác nhau. Cho dù là Tả Văn Hoài làm đệ tử Tả gia, ý nghĩ trong lòng chỉ sợ cũng không hoàn toàn nhất trí với Tả gia, những người khác càng thêm khó nói.
Ở phía Tây Nam, Ninh Nghị tiện tay quăng một đội hạt giống hơn bốn mươi người qua đây, mà trước mắt xem ra, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở thành nhân vật xuất sắc một mình đảm đương. Bề ngoài thoạt nhìn là đem các loại kinh nghiệm của Tây Nam mang đến Phúc Châu, trên thực tế trong tương lai bọn họ sẽ ở trong triều đình võ triều, đóng vai trò gì đây? Nghĩ đến điểm này, quyền hành tả tu mơ hồ cảm thấy có chút đau đầu.
Đương nhiên, lúc này mới vừa mới cất bước, còn không đến được lúc cần quan tâm quá nhiều. Dọc đường hắn lên lầu hai, Tả Văn Hoài cùng phó thủ của đội ngũ Tiếu Cảnh Di từ trên nóc nhà leo xuống, nói là chuyện "Chú ý chuyển ban", sau khi hai bên chào hỏi, Tiếu Cảnh Di lấy lý do chuẩn bị ăn khuya rời đi, Tả Văn Hoài và Tả tu sĩ quyền đi tới phòng sách bên cạnh, rót một chén trà, bắt đầu thương lượng sự tình.
"... rời khỏi Phúc Châu một thời gian ngắn, vừa rồi mới trở về, tối nay nghe nói có một ít chuyện, liền tới đây... Nghe nói thời gian gần đây, ngươi cùng bệ hạ đề nghị đem cách cửa hướng đi tới biển làm việc? Bệ hạ vẫn có chút muốn?"
Sau khi triều đình Phúc Châu trắng trợn cải cách, tổn thương không ít thế gia đại tộc, nhưng cuối cùng vẫn có không ít lão nho thế gia nhận ân quốc, thế gia là ôm tâm tư lắc lư bất định, ở phương diện này, người nhà Tả gia từ trước đến nay là khách thuyết phục tốt nhất của triều đình Phúc Châu. Sau khi trở lại Phúc Châu, lại bắt đầu ra ngoài đi lại, lúc này trở về mới biết chuyện đã thay đổi.
Hắn lúc này hỏi, Tả Văn Hoài lộ ra nụ cười tương đối mềm mại: "Ninh tiên sinh đã từng rất chú trọng nơi này, ta chỉ tùy ý nhắc tới thôi, không ngờ bệ hạ lại có ý này."
Tả tu quyền hơi nhíu mày nhìn hắn.
Đứa cháu nhà mình thoạt nhìn nho nhã yếu ớt, nhưng thời gian đồng hành mấy tháng, hắn mới chính thức hiểu được khuôn mặt mỉm cười này quả thực lòng dạ độc ác phong hành. Hắn đi tới bên này không lâu có lẽ không hiểu quy củ của đại đa số quan trường, nhưng ngự tiền tấu đối với nơi mấu chốt như vậy, nào có cái gì tùy ý đề cập tới.
Thấy tộc thúc lộ ra thần sắc như vậy, vẻ tươi cười trên mặt Tả Văn Hoài mới thay đổi: "Bên phía Phúc Châu cải cách quá mức, minh hữu không nhiều, muốn chống đỡ cục diện, phải cân nhắc khai nguyên quy mô lớn. Hiện giờ tiến công phía bắc, chưa chắc đã sáng suốt., Địa bàn mở ra, muốn triệt để cải cách tiếp tục, chi tiêu chỉ có thể tăng trưởng gấp bội, đến lúc đó triều đình chỉ có thể gia tăng giá cả hỗn tạp, dân chúng lầm than, sẽ hại chết mình. Địa phương đông nam, khai nguyên rộng chỉ có thể là tùy tiện đi một đường."
"Biển bừa có mấy vấn đề lớn." Tả tu sĩ nói: "Sau khi bệ hạ lấy được Phúc Châu, đối ngoại đều nói phải đi về phía bắc đánh. Hồi An An, chuyện này có thể kéo dài một hai năm, kéo dài rất lâu, hôm nay người đứng về phía chúng ta, đều từ từ rời đi., Hải tuỳ tùng kinh doanh không phải một người hai người, một ngày hai ngày có thể làm quen, muốn đi con đường này khai nguyên, ngày nào có thể kiến công? Bây giờ các lộ tuyến ở Đông Nam Hải đều có thế lực buôn biển tương ứng, một người không tốt, giao tiếp với bọn họ sợ rằng sẽ kéo dài hàng ngày, đến lúc đó sẽ tổn hại sĩ khí trên Bắc thượng, thương lộ lại không cách nào đả thông, chỉ sợ vấn đề sẽ càng lớn hơn..."
"Chuyện này chúng ta cũng đã từng cân nhắc qua, nhưng là Quyền thúc, ngươi có từng nghĩ tới, bệ hạ cải cách Lệ Hành, rốt cuộc là vì cái gì?" Tả Văn Hoài nhìn hắn, sau đó hơi dừng một chút. "Trong quá khứ, thế gia đại tộc, khoa tay múa chân., Muốn nhúng cát vào trong triều đình, bây giờ đối mặt với nội ưu ngoại hoạn, thực sự không thể chịu nổi nữa, bệ hạ mới nói muốn Tôn Vương xóa bỏ, đây là nguyên tắc đầu tiên mà lần này thay đổi, trên tay có cái gì thì dùng bấy nhiêu, thực sự không bóp được, không nghĩ tới hắn nữa."
"... Chúng ta tả gia thuyết phục khắp nơi, muốn những người vẫn như cũ tín nhiệm triều đình xuất tiền xuất lực, ủng hộ bệ hạ. Có người làm như vậy đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu nói không được, chúng ta nên thỏa mãn chờ mong của bọn họ sao? Tiểu chất tử cho rằng, hiện tại, đang ở trước mắt., Những thế gia đại tộc này ủng hộ hư vô mờ mịt, không cần thiết quá coi trọng. Vì sự chờ mong của bọn họ, đánh về an toàn, sau đó vung tay lên, dựa vào đủ loại ủng hộ tiếp theo đánh bại Hà Văn... Không nói đây là xem thường Hà Văn và công bằng, trên thực tế toàn bộ quá trình thôi diễn, cũng thật sự là quá lý tưởng hóa..."
"... Tương lai là thời đại tinh binh, quyền thúc, ta từng ở lại Tây Nam, muốn luyện tinh binh, một trong những vấn đề lớn nhất trong tương lai chính là tiền. Trong quá khứ triều đình và sĩ đại phu cùng trị thiên hạ, các thế gia đại tộc nắm quyền hướng quân đội tới., Hướng triều đình duỗi ra, động một chút là trăm vạn đại quân, nhưng bọn họ ăn không lương, bọn họ ủng hộ quân đội nhưng cũng phải dựa vào tiền tươi... Muốn chém đứt tay của bọn họ thì phải tự lấy tiền, cách chơi trong quá khứ không thể thực hiện được, giải quyết chuyện này là cách cải cách trọng điểm mới."
"... Đối với chuyện thứ hai mà quyền thúc ngài nói, triều đình bây giờ có hai đội thuyền đều đã đặt ở trên tay, nói là không có người nào có thể dùng, trên thực tế trong quá khứ thuỷ sư không thiếu nhân tài qua biển. Hơn nữa, triều đình trọng hải nông, lâu dài xuống dốc., Đối với tất cả mọi người có thể ăn cơm bằng biển có lợi, trong đám thương nhân có ánh mắt thiển cận, cũng có người đưa mắt nhìn lâu dài, triều đình vung tay hô, chưa chắc không thể đả kích phân hóa. Ninh tiên sinh đã từng nói, phái cũ cũng không phải sợ thay đổi cực đoan, bản chất sợ hãi của bọn họ là mất đi lợi ích..."
Giọng điệu của Tả Văn không cao, nhưng rất rõ ràng và khéo léo, chậm rãi bàn luận, dáng vẻ ngây ngô thỉnh thoảng lại xuất hiện trên kim điện của hắn.
Nói xong, Tả tu quyền nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, thân phận của các ngươi, trước mắt là Hoa Hạ quân, đi tới bên này, đưa ra ý kiến mới thứ nhất, liền vượt quá lẽ thường. Tiếp theo sẽ có người nói, các ngươi là Ninh tiên sinh cố ý phái yêu ngôn hoặc chúng, cản trở gian tế chính thống của Võ triều quật khởi... Một khi có thuyết pháp như vậy, tất cả cải cách mà các ngươi phải làm, đều có thể làm ít công nhiều."
Tả tu sĩ đề cập tới điểm này, Tả Văn Hoài mới hơi ngẩn người. Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã lóe lên sát khí khiếp người.
"Quyền thúc, chúng ta là người trẻ tuổi." Hắn nói: "Những năm này chúng ta học ở Tây Nam, có cách thức, có cải cách, nhưng căn bản là phải học nhiều nhất, những năm này chúng ta học được nhiều nhất là lên chiến trường, giết địch nhân của chúng ta!"
Hắn nói lời này, sát khí tràn bốn phía, sau khi nói xong, trong phòng trầm mặc xuống, qua một hồi, Tả Văn Hoài mới nói: "Đương nhiên, chúng ta mới tới., Rất nhiều chuyện, cũng khó tránh khỏi có chỗ suy nghĩ không chu toàn. Nhưng phương hướng lớn, chúng ta vẫn cho rằng, như vậy sẽ tốt hơn một chút. Trong Cách Vật Viện của bệ hạ có rất nhiều thợ thủ công, viết lại kỹ thuật của Tây Nam chỉ cần một bộ phận người, một bộ phận khác thăm dò phương hướng tùy tùng, hẳn là thỏa đáng."
"Kỳ thật các ngươi có thể cân nhắc nhiều như vậy, đã rất đáng gờm rồi, kỳ thật có một số việc thật đúng như gia trấn ngươi nói, duy trì tự tin khắp nơi, bất quá là dệt hoa trên gấm, quá mức coi trọng, liền được không bù mất." Tả tu quyền cười cười: "Có một số việc đáng sợ." Người lời nói đáng sợ, có một số việc., Có thể cân nhắc thì nên cân nhắc một chút. Bất quá lúc nãy khi ngươi nói giết địch ta rất cảm động, đây là dáng vẻ người trẻ tuổi các ngươi cần, cũng là thứ trước mắt võ triều muốn. Chuyện về nhân ngữ, kế tiếp những lão nhân gia chúng ta sẽ đi tu bổ một chút, nếu đã nghĩ kỹ, các ngươi liền chuyên tâm làm việc. Đương nhiên, không thể đánh mất cẩn thận, tùy thời suy nghĩ một chút."
"Vâng, Văn Hoài thụ giáo. Đa tạ quyền thúc trông nom."
Tả tu quyền đứng lên, khẽ thở dài, sau đó vỗ vỗ vai Tả Văn Hoài. Đều là người có chủ kiến, trong lúc nhất thời nói không thông lẫn nhau, cũng nhượng bộ lẫn nhau, mà đối với nhân vật như Tả tu quyền này mà nói, thấy trong nhà xuất ra nhân tài chân chính, mặc dù nhất thời nửa khắc ý tưởng bất đồng, hắn cuối cùng cũng kiêu ngạo cùng vui mừng chiếm đa số.
Hai người một đường đi ra cửa, giờ phút này nói chuyện phiếm chỉ là các loại chuyện phiếm. Lúc xuống lầu, Tả tu quyền vỗ vai hắn nói: "Trên nóc nhà còn canh gác ngầm."
"Đến đây rồi thì thời gian cũng không nhiều lắm, quen rồi, quen rồi." Tả Văn Hoài cười nói.
"Đến bên này, bệ hạ đối với các ngươi rất coi trọng. Thế lực Tả gia bây giờ cũng đều nhìn chằm chằm bên này, về đến nhà, không cần cảnh giác như vậy, đừng làm bọn họ mệt mỏi."
"Ta biết." Tả Văn Hoài gật đầu, mỉm cười với trưởng bối.
Thân thể trần trụi...
Sáng sớm, trong hoàng cung Phúc Châu, Thiết Thiên Ưng đi qua mái hiên, tuần tra một lượt.
Trong ngự thư phòng, đèn đuốc vẫn còn sáng.
Lúc Chu Bội và cung nữ mang đèn lồng tới, Quân Vũ mặc đồ ngủ, một tay cầm bút lông, một tay giơ đèn dầu, đang xem bản đồ Đông Nam trên tường, trên bàn viết một nửa thư.
"Bệ hạ, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi."
"Còn có một số thứ phải viết." Quân Vũ không quay đầu lại, giơ ngọn đèn lên, nhìn một góc địa đồ như cũ, qua hồi lâu mới mở miệng: "Nếu muốn mở đường biển, những ngày qua ta suy nghĩ nên phá cục ở đâu cho thỏa... Tây Nam Ninh tiên sinh đã nói về chuyện mạng nhện, cái gọi là cải cách mới., Ngay cả dùng sức trên mạng nhện này, ngươi bất kể đi đâu cũng sẽ có người vì lợi ích mà giữ chặt ngươi. Người có lợi ích trên người có thể không thay đổi thì sẽ không thay đổi, đây là lẽ thường trên thế gian, nhưng hôm qua ta nghĩ, nếu thực sự quyết định, nói không chừng tiếp theo có thể giải quyết được sự tình Quảng Châu."
Chu Bội nhíu mày, sau đó, trước mắt sáng ngời.
Quân Vũ vẫn giơ ngọn đèn: "Sau khi dàn xếp xong Tự Tại Phúc Châu, địa bàn trong tay chúng ta không nhiều lắm, đi về phía nam bất quá là đến Tuyền Châu, phần lớn ủng hộ chúng ta, đồ vật không vào được. Một năm qua, chúng ta bóp cổ Quảng Châu một mực lắc, đồ vật cũng không ít, gần đây không phải Hoàng tỷ đã nói, bọn họ cũng có ý tưởng rồi sao?"
"Gần hai tháng nay, có mấy thuyền hàng nói là gặp chuyện ngoài ý muốn, cụ thể như thế nào, bây giờ còn truy xét không rõ."
"Võ Triều chúng ta, dù sao cũng đã mất toàn bộ giang sơn. Đoạt lại Phúc Châu, cao hứng chính là thương nhân Phúc Châu, nhưng ở Quảng Châu xa xôi, lợi ích khó tránh khỏi bị hao tổn. Lưu Phúc Minh trấn thủ Quảng Châu, một mực chuyển vật tư cho chúng ta, được coi là cẩn thận Nghiệp Nghiệp. Nhưng đối với thương nhân Quảng Châu, bách tính mà nói, là vì dân chúng., Cái gọi là cùng nhau lúc gian nan, cùng vơ vét của dân chúng bọn họ mỡ có cái gì khác nhau. Lần này chúng ta nếu là muốn hưng hải tùy tiện, lấy lực lượng của Cách Vật Viện cải tiến thuyền thuyền, phối hợp với hỏa pháo mới ở Tây Nam, mở ra cho Quảng Châu thương nhân, liền có thể cùng Quảng Châu một phương hình thành lợi nhuận, đến lúc đó, chúng ta có thể chân chính có thêm một địa bàn..."
Chu Bội lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Có chắc không? Muốn đi như vậy không?"
Bình thường vô số lợi hại phân tích, cuối cùng lại rơi vào một châm phóng đãng nào đó. Là Bắc Tiến Lâm hay là biển rộng, một khi bắt đầu, có thể hình thành hai con đường hình vuông khác nhau, Quân Vũ đặt ngọn đèn xuống, trong lúc nhất thời cũng không nói gì. Nhưng qua một hồi, hắn ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa, hơi nhíu mày.
Xa xa tựa hồ có chút động tĩnh đang mơ hồ truyền đến.
"... Trong thành có nước?"
Vốn diện tích hành cung không lớn, lại ở chỗ cao, xa xa có thể cảm nhận được dấu hiệu bạo động. Bởi vì trong thành có khả năng xảy ra chuyện, cấm vệ trong cung cũng đang điều động. Rất lâu sau, Thiết Thiên Ưng lại đây báo cáo.
"Khởi bẩm bệ hạ... Văn Hàn Uyển bị phỉ nhân đánh lén, dấy lên một ngọn lửa lớn..."
Quân Vũ hơi ngẩn người: "Cái gì?"
"Văn Hàn Uyển bị tập kích, vi thần đã phái cấm vệ phụ cận tới. Nghe báo cáo trong đó có chém giết, cháy lên lửa lớn, thương vong còn không..."
Phịch một tiếng, nắm đấm Quân Vũ đập lên mặt bàn. Trong ánh mắt gã, bởi vì đã tích lũy suốt ngày nên giờ phút này có vẻ rất rõ ràng.
"Lấy kiếm, mặc giáp, trẫm muốn xuất cung."
"Lúc này thế cục còn chưa rõ ràng, bệ hạ không nên động."
"Không được xúc động..."
Đám Thiết Thiên Ưng, Chu Bội vội vàng ngăn cản.
Trong thành thị Phúc Châu, rất nhiều người từ trong giấc ngủ tỉnh lại, bóng đêm như bốc cháy. Lửa lớn của Văn Hàn Uyển bùng lên, thắp lên một màn hình thành của tranh đấu ở phía đông nam...