Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong lòng phẫn nộ cuồn cuộn...
Thanh âm ông ông vang lên bên tai...
Thân thể run rẩy, màu sắc ánh mặt trời rơi vào trong sân cũng biến thành màu xám...
Chung quanh xì xào bàn tán, tựa hồ có đủ loại thanh âm nghị luận...
Mẫu thân đứng dưới mái hiên cách đó không xa, khóc thành lệ nhân, mấy đệ đệ muội muội cũng đều đang sốt ruột, Ninh Khay từ trong phòng bưng nước đi tới, sau đó bị mắng, khóc đi trở về...
Ninh Độc quỳ gối trong sân, mặt mũi bầm dập, bên cạnh y cũng có ba người trẻ tuổi mặt mũi bầm dập, trong đó có một vị Nhị công tử Tần Vi Văn của Tần Thiệu Khiêm... Ninh Độc đã lười để ý tới bọn họ.
Trong lòng phẫn nộ cuồn cuộn...
Hoa Hạ hai năm, cuối tháng tư, thà trải qua hơn mười năm, khuất nhục nhất mấy ngày...
Thân thể trần trụi...
Ánh mặt trời chiều chiếu lên sườn đồi, hơn mười bóng người đang đi trên đường núi gồ ghề, giữa sảnh có tiếng chó sủa.
"Đi bên này."
Ninh Hi và Mẫn Sơ Nhất đều là những thành viên trong đội ngũ này, bọn họ một đường tiến vào rừng cây thâm thúy, truy đuổi mục tiêu khả năng.
Cho dù là Ninh Hi hiền lành nhất quán, giờ phút này sắc mặt cũng có vẻ đặc biệt âm trầm nghiêm túc. Mẫn Nhất sắc mặt cũng lạnh lùng, vừa tiến lên vừa cẩn thận chú ý động tĩnh khả nghi chung quanh.
Ánh mặt trời dần ngả về phía tây, có người phát hiện một ít dấu vết ở phía trước. Đám người Ninh Hi, nhóm đầu tiên chạy tới, đó là phát hiện một ít tạp vật bên bờ vực, có bao đồ vật nho nhỏ, còn có lương khô, còn có khăn tay của nữ nhân, còn có cả tiểu tử mang theo một ít vết máu...
"Người đâu rồi?"
Ninh Hi cầm lấy tiểu tử kia nhìn một lát, hỏi.
"Tựa hồ là... ngã xuống."
Bên vách núi có dấu vết người trượt chân rơi xuống, ngày càng ngả về tây, phía dưới khe núi xem ra sâu không thấy đáy.
"Chuẩn bị dây thừng, ta xuống." Mẫn Sơ nói với mọi người.
Ninh Hi một tay kéo nàng ra xa mép vách núi: "Ngươi xuống đó làm gì, ta xuống!"
Đội trưởng tìm kiếm đội có chút khó khăn, cuối cùng, bọn họ buộc dây thừng thật dài, để một đội viên gầy giỏi nhất trong đội đi xuống trước.
Ánh chiều tà ở chân trời thiêu đến đỏ bừng, mọi người trên vách đá nổi lên hỏa diễm, đợi đến khi sắc trời dần tối xuống, tên gầy kia mới theo dây thừng trở về.
"Phía dưới quá sâu, trong lúc nhất thời tìm tòi không hết, ta cẩn thận tìm kiếm bên vách đá mấy lần, tạm thời không tìm thấy thi thể."
"Xuống dưới để dã thú tha đi cũng có khả năng lắm, có nhìn thấy vết máu không?" Ninh Hi hỏi.
"... Không phát hiện, có lẽ phải tìm thêm mấy lần nữa."
"Tối nay trước tiên nghỉ ngơi, ngày mai mặt trời, ta cùng các ngươi xuống dưới tìm kiếm." Mẫn Sơ một bên nói.
Lửa trại ở trên vách núi cháy hừng hực, chiếu sáng từng cái từng cái trong doanh trại, qua một thời gian, Mẫn sơ đem cơm tối bưng tới, Ninh Hi còn đang nhìn bọc quần áo cùng đủ loại đồ vật trên mặt đất: "Ngươi nói, nàng đã thất bại, hay là cố ý nhảy xuống."
Mẫn Sơ cau mày: "Sống muốn gặp người, chết phải thấy xác, gặp được lại nói... Nếu nữ nhân kia ở phía dưới, cả đời này Nhị đệ cũng không nói rõ ràng được."
Thân thể trần trụi...
Lúc trời tối, Trương thôn bắt đầu mưa.
Ninh Vi, Tần Duy văn bọn họ vẫn quỳ ở trong sân, ngạc nhiên, Ninh Khang, Ninh Hà một đám hài tử cầm dù đứng bên cạnh bọn họ, che đi một ít nước mưa.
Ninh Nghị đã rời khỏi nhà, hắn ở trong phòng gần đó, thấy Hầu Ngũ vội vàng chạy tới, tạm thời phụ trách sự kiện lần này: "... Phát hiện một số chuyện, nữ nhân tên Tiêu Nhi này có lẽ có chút vấn đề. Căn cứ phản ứng của một số người, cô gái này ở phụ cận bình luận không tốt."
"Phong văn tấu sự thì đừng làm nữa, một nữ nhân trẻ tuổi như nàng chưa kết hôn, làm lão sư rồi, cách nhìn của lão nhân phái người đương nhiên không tốt. Nói có chút hữu dụng."
"Cha của Vu Tiêu Nhi phạm sai lầm, lúc Tây Bắc nói là đầu hàng trên chiến trường, lúc đó mẹ con nàng đã tới Tây Nam, có vài nhân chứng chứng chứng chứng minh chuyện phụ thân nàng đầu hàng. Không tới hai năm, mẹ nàng vui buồn không vui sắp chết., Còn lại một mình Vu Tiêu Nhi, tuy đối với những chuyện này không nên truy cứu, nhưng trong lòng phỏng chừng chúng ta sẽ sống không tốt. Hai năm trước Vu Tiêu Nhi có thể từ chỗ đăng cử ra làm sư phụ, một mặt là ảnh hưởng chiến sự, phía sau thiếu người, một mặt khác, xem ghi chép, có chút nhếch nhác..."
Ninh Nghị nhíu mày: "Nói tiếp đi."
"Hơn hai tháng trước, Tần Duy Văn đến Tang Bình, trong âm thầm xác thực thành lập quan hệ yêu đương với nàng, nhưng hai người cũng không có nói ra ngoài. Quá trình cụ thể chỉ sợ rất khó điều tra, bất quá hôm nay đi nhóm người thứ nhất, ở trong nhà của Tiêu Nhi., Tìm được một túi nhỏ, dùng để trợ hứng của nam nữ... Xuân dược. Nàng là một nữ tử mười tám tuổi, vừa xinh đẹp, không biết vì sao lại ở trong nhà chuẩn bị cái này... Nhìn từ gói đồ, gần đây dùng hẳn không phải phụ mẫu nàng lưu lại..."
Hầu Ngũ nói xong lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ đồ vật, Ninh Nghị khoát tay áo: "Không tính là chứng thực, chỉ là suy đoán thôi."
"Trước mắt chỉ có những thứ này."
"Người đang tìm sao?"
"Đang vận dụng nhân lực lớn nhất tìm kiếm, bất quá nữ nhân này biến mất mấy ngày, có thể tìm được hay không, rất khó nói."
"Đi tìm trước đi." Ninh Nghị nói.
Hầu Ngũ gật đầu, cáo từ rời đi.
Thân thể trần trụi...
Sáng sớm, trong sân của Trương thôn, bốn người vẫn quỳ ở đó, ngạc nhiên, Ninh Khang và những đứa trẻ khác còn mở to hai mắt đỏ bừng cho bọn nhỏ, trên trời dần dần mưa tạnh.
Ánh bình minh lộ ra, Ninh Hi ở ngoài núi cách xa mấy chục dặm, đám người đầu tiên buộc dây thừng xong, thay phiên nhau chảy xuống khe núi tìm kiếm.
Lúc giữa trưa, một đội nhân mã nhanh chóng tiến về phía Trương thôn, cầm đầu là tướng quân độc nhãn Tần Thiệu. Hắn đi thẳng vào trong sân, trên đường cầm một cây gậy gỗ lên, sau khi đi vào, phịch một tiếng đánh ngã Tần Duy Văn trên đất.
Trong một gian phòng phụ cận, ngạc nhiên, Ninh Kha và các hài tử suốt đêm không ngủ, lúc này còn đang nghỉ ngơi, sau đó đều bị bừng tỉnh.
"Mẹ nó! Một đám không có đầu óc, chỉ vì nữ nhân, tay chân tương tàn, bây giờ lão tử liền đánh chết các ngươi ——"
Bổng của hắn không chỉ đánh ngã Tần Duy Văn, sau đó đem một gậy đánh đổ Ninh Vi, hai người đều bị một gậy, trong sân sau đó Tô Đàn Nhi, Tiểu Hống, Vân Trúc, đám người Cẩm nhi đều vọt tới, Hồng Đề ngăn ở phía trước, Tây qua loa thuận tay đoạt lấy mộc bổng trong tay hắn: "Lão Tần! Ngươi không được làm càn! Ai cho phép ngươi đánh con đó hả!"
"Chuyện còn chưa rõ ràng!"
"Lão Tần, ngươi bớt giận..."
"Mẹ nó!" Tần Thiệu Khiêm còn giơ chân đá cho Tần Duy Văn một phát, sau đó mới lui về phía sau, đưa mắt nhìn quanh đều là một đám nữ nhân: "Ninh Nghị đâu?" Quay người đi ra ngoài tìm Ninh Nghị.
Ninh Tàn té trên mặt đất, lại tiếp tục đờ đẫn quỳ ở đó, trong đầu cuồn cuộn, vẫn là phẫn nộ vô cùng... cùng nghi hoặc...
Thân thể trần trụi...
Kể từ sau năm ngoái trở lại Trương thôn nửa năm, tối kỵ trên cơ bản cũng không làm chuyện quá mức đặc biệt.
Mỗi ngày tập võ, học y, thỉnh thoảng tham dự một chút huấn luyện cường độ cao của đặc chủng và mô phỏng tác chiến, tuy rằng thành tích không quá tốt, nhưng người nhà ngược lại cũng không yêu cầu quá độ với hắn.
Tập võ đến mười bốn tuổi, cơ sở đánh vững chắc, chính là tuổi huyết khí phương cương, ngẫu nhiên khó hiểu, hắn sẽ nhớ tới ở thành đô tiểu tiện cẩu Khúc Long Bang, về phần tại sao, hắn cũng không rõ, cũng không muốn nghĩ quá rõ ràng.
Nữ nhân mềm yếu tay trói gà không chặt kia có lẽ sẽ lặng yên không một tiếng động chết ở một nơi nào đó bên ngoài. Có đôi khi thà có ý nghĩ như vậy, cảm thấy đáng tiếc, nhưng tối đa cũng chỉ là tiếc mà thôi.
Trong học đường, nam nữ mười ba mười bốn tuổi, thân thể bắt đầu trở nên đặc thù rõ ràng hơn, đúng là thời khắc thanh xuân ám muội và ngăn cách nhất. Có đôi khi nhớ tới tình cảm nam nữ, gặp nhau đến đỏ tới mang tai, mà trong trường hợp công khai nhất., Là tuyệt đối không có thằng bé trai thẳng thắn đối xử tốt với cô bé. Đối với hài tử xung quanh, thà đối đã gặp rất nhiều chuyện đời, ví dụ như hắn tại Thành Đô đã gặp qua Tiểu tiện cẩu tắm rửa, bởi vậy trong những chuyện này, hắn ngẫu nhiên nhớ tới, luôn có một phần cảm giác ưu việt.
Năm ngoái, Cố đại thẩm từng hỏi hắn, liệu có thích tiểu tiện cẩu hay không, trong vấn đề này thà bỏ qua chuyện chém đinh chặt sắt. Mặc dù thật sự thích, cô gái như Khúc Long sao có thể sánh bằng những cô gái trong Tây Nam Hoa Hạ quân., Nhưng cùng lúc đó, nếu như nói bên cạnh có nữ hài nhi so với Khúc Long Lư càng có sức hấp dẫn hơn, trong lúc nhất thời, hắn lại không tìm được đối tượng đặc biệt nào tăng thêm đánh giá như vậy, chỉ có thể nói, các nàng tùy tiện so với Khúc Long đuốc thì tốt hơn nhiều.
Tháng bốn, học đường tổ chức hoạt động trong thời gian đi học, để cho tất cả bọn nhỏ tới những nơi nghèo nàn hỗ trợ, học đường lựa chọn đàn dâu non nước. Tang bình cũng có tiểu học, bên này có một vị nữ lão sư cực kỳ xinh đẹp dịu dàng, nữ lão sư Vu Tiêu Nhi., Nghe nói trước kia còn từng sống chung với nhau, hai bên ở chung gần nửa tháng, trong thời gian này, thà kiêng võ nghệ cao cường, tính tình cởi mở lại là một trong những người chủ tâm của lớp, giúp đỡ đối phương làm không ít chuyện.
Bốn tháng hai mươi ba, trợ giúp mọi người trong trại nhặt củi, cố kỵ cuối cùng giúp Vu Tiêu Nhi ở trên sườn núi vắng vẻ, chọn một gánh củi trở về.
Hai người đi được một nửa, bầu trời bắt đầu mưa. Khi tới nhà Tiêu Nhi, đối phương bảo Ninh Dạ tắm rửa ở bên cạnh, lấy quần áo chỉnh tề, tiện thể ăn cơm tối rồi trở về. Ninh Độc tính tình rối rắm, đồng ý.
Hắn tắm rửa trước, sau đó mặc một bộ quần áo ngồi trong phòng uống trà. Vu lão sư đặt lên y phục ẩm ướt cho hắn, bởi vì có nước ấm nên nàng cũng đi tắm một chút. Lúc đi ra, khăn tắm bọc lấy rơi xuống...
Ninh Độc miệng lưỡi khô khốc, nữ lão sư vốn cũng có chút bối rối, nhưng sau đó cũng không che giấu, chậm rãi tới gần hắn...
Đối với Ninh tối mà nói, chuyện tiếp theo đương nhiên là một tình yêu. Tuy còn chưa biết cụ thể nên làm cái gì, nhưng Tiêu Nhi đối với hắn thật sự là quá hoàn mỹ, nàng thành thục, ôn nhu, không muốn cô bé bên cạnh nhàm chán như vậy, trên người nàng thoạt nhìn có vẻ phong tình đã từng thấy trên người Khúc Long đuốc, nhưng nàng lại là người mình Tây Nam - mình sao có thể thích những cô gái bên ngoài Tây Nam chứ.
Buổi tối hai mươi tư ngày hôm nay, hắn cũng sống ở trong nhà của Tiêu Nhi, thà nói rất nhiều lời. Buổi sáng hai mươi lăm ngày này, mọi người tới muốn khởi hành về Trương thôn, Ninh kị tuy rằng mang đầy hạnh phúc, nhưng đương nhiên không có dũng khí không trở về. Hắn theo đại bộ đội trở về, trong lòng còn tính toán nghĩ cách nên đi tới Tang Thổ, ai ngờ được hai mươi chín, Tần Duy Văn mang theo hai người hầu từ Tang Bình chạy tới.
Dựa theo lời Tần Duy nói, quan hệ giữa hắn và Vu Tiêu Nhi thật sự là yêu đương, trong âm thầm đã ở chung hơn hai tháng. Hai mươi lăm ngày này hắn từ bên ngoài trở về, trông thấy trên người Tiêu Nhi có thương tích, hắn định hỏi, nhưng Vu Tiêu Nhi đuổi hắn ra ngoài. Tần Duy Văn hỏi thăm chung quanh chuyện gì xảy ra., Buổi chiều hai mươi sáu ngày này, Tần Duy Văn lại tới nhà Tiêu Nhi, phát hiện nàng viết một phong huyết thư, nói là bị người làm ô uế trong sạch, không muốn sống nữa. Mà người dùng cưỡng ép vấy bẩn nàng chính là con thứ Ninh Nghị., Thà rằng, tuy hắn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng võ nghệ cao cường, đêm hai mươi tư tuổi hắn đã có thú tính đại phát, bản thân căn bản không cách nào phản kháng, bị đánh còn bị đoạt đi sự trong sạch, hiện tại chỉ có thể chết một lần.
Tần Duy Văn lập tức hoảng hồn, đầu tiên tự nhiên là muốn tìm tới Vu Tiêu Nhi hỏi cho rõ ràng, lập tức gọi mấy bằng hữu tới phụ cận tìm kiếm, nhưng không tìm thấy người, về sau lại ở phụ cận nhà Tiêu Nhi biết được, sáng sớm ngày thứ hai mươi lăm, đúng là đã thấy Ninh kị đi ra khỏi nhà nàng. Tần Duy Văn không nhịn được nữa, một đường chạy tới Trương thôn.
Sau khi nhìn thấy huyết thư kia, sự cố kị đột nhiên trở nên mông lung, thật giống như cả phiến thiên địa đột nhiên thay đổi màu sắc, hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên cũng là muốn tới Tang Bình tìm Tiêu Nhi, Tần Duy Văn trực tiếp vung quyền đánh tới. Ninh kỵ rối loạn trong lòng, tự nhận không làm sai chuyện gì, làm sao có thể yếu thế, lập tức lấy một địch ba, bốn người đều biến thành mặt mũi bầm dập mà sự tình liền truyền ra.
Nhị công tử Ninh gia cưỡng ép một nữ tử...
Hình như vẫn là lão sư...
Còn tự sát...
Trong lúc hoảng hốt, Ninh cố kỵ đều có thể nghe được tiếng nghị luận không ngừng lao tới. Tuổi của nó như vậy, cho dù đã từng ra chiến trường giết địch, nhưng làm sao ứng phó được chuyện như vậy... Trong đầu thi thoảng lóe lên khuôn mặt của Tiêu Nhi, nó cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Thân thể trần trụi...
Ninh húy, bốn người Tần Duy văn đã qua hai mươi chín, ba mươi, Tần Thiệu Khiêm đến thì đã là ngày đầu tiên trong tháng năm rồi. Đến buổi tối ngày hôm ấy, đám người Ninh Hi, Mẫn Sơ Nhất, Hầu Ngũ lần lượt đến báo cáo kết quả tính chất của giai đoạn này.
Trên núi cách Tang Bình hơn mười dặm, cảnh tượng nữ nhân tự sát bố trí tương đối thật, nhưng dưới khe núi không tìm được bất kỳ thi thể nào, ở trong tồn tại điểm đáng ngờ, rất có thể là cố ý bày nghi trận. Mà bên kia Hầu Ngũ, bọn họ điều tra được nữ nhân này thông qua con đường đặc thù mua được một phần dẫn và thân phận chứng minh điều này. Hai mươi bảy ngày nay, phần chứng minh này tại phụ cận Đô xuất hiện qua, hiện tại hẳn là mượn thuyền buôn ra sông, đã rất khó tìm được.
"Những suy đoán khác, tạm thời không thể chứng minh được." Hầu Ngũ nói: "Chuyện này không quá để Tiêu Nhi mua thân phận chứng minh, thời gian là hai tháng trước, người qua tay đã bắt được, chúng ta tạm thời cũng chỉ có thể phỏng đoán mục đích ban đầu của cô ấy... Lúc đó vừa hay cô ấy có quan hệ với Tần công tử Tần Vi Văn, có lẽ mấy năm gần đây..., Bởi vì chuyện của cha mẹ hận ở trong lòng, muốn làm gì đó, như thế qua hai tháng, trong bốn tháng thà đi Tang bình an, nàng từng sống cùng đăng cơ, vừa vặn có thể nhận ra, cho nên..."
Trong phòng của tiểu viện, Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm, đàn nhi, Ninh Hi, nhóm người đầu tiên nghe thấy những lời này, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"... Bắt lấy Tần Duy Văn, thậm chí giết Tần Duy Văn, đơn giản là làm Tần tướng quân đau lòng một chút, nhưng nếu trận giả chết này có thể khiến người ta tin được, Ninh tiên sinh Tần tướng quân bởi vì có hiềm khích về con, vậy thì thật sự để cho người ngoài chiếm được đại tiện nghi." Hầu Ngũ nói.
Đàn nhi ngẩng đầu: "Thời gian bốn ngày, còn có thể bắt được nó không?"
"Người của chúng ta vẫn đang đuổi theo." Hầu Ngũ Đạo: "Nhưng, Vu Tiêu Nhi đã từng trải qua quá trình huấn luyện của dân binh, hơn nữa thấy cô giả chết bố nghi trận nên tâm tư rất kín đáo. Nếu xác định cô ấy không tự sát, rất có thể nửa đường sẽ còn có biện pháp khác, nửa đường lại chuyển một lần, sau khi xuất hiện đã không có nắm chắc quá lớn."
Ninh Nghị trầm mặc chốc lát: "... Đang lúc hòa thượng, người xung quanh rốt cuộc đã tổn thương mẹ con các nàng bao nhiêu, có chuyện gì xảy ra vậy. Kế tiếp ngươi cẩn thận kiểm tra một chút... Đừng để lộ ra ngoài, sau khi điều tra xong thì nói cho ta biết."
"Vâng." Hầu Ngũ gật đầu.
Sắc mặt Tần Thiệu âm trầm đẩy cái ghế ra khỏi gian phòng, tinh quang màu bạc đang rơi vãi trong sân. Tần Thiệu khiêm tốn đi thẳng tới giữa sân, tung một cước đá văng văn chương của Tần Vi, sau đó lại là một cước đánh ngã Ninh Cốt.
"Một đám nan huynh đệ, bị nữ nhân này chơi đến như vậy."
Tần Duy Văn đứng lên, trừng mắt, không hiểu phụ thân vì sao nói như vậy, qua một hồi, Hầu Ngũ, Ninh Hi, đám người đầu tiên đến đây, đem chuyện này nói cho bọn họ biết.
Ninh Độc ngẩng đầu, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu.
Đám người mới nhất kéo hắn lên, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, môi nhếch lên, như thế qua một hồi lâu.
"Nàng nói thích ta... Ta..."
Từ sau khi nhìn thấy quyển huyết thư kia, hắn thà rằng đánh nhau với Tần Duy Văn, không có giải thích gì về chuyện này, đến giờ phút này, rốt cuộc hắn mới có thể nói ra những lời này. Sau khi nói xong một lát, con mắt của hắn nhắm chặt trên mặt đất.
Hắn ngất đi...
Thân thể trần trụi...
Trong bóng tối tựa hồ có tiếng vang ùng ùng ùng, như là nước đang sôi trào, hoặc như máu đang sôi trào.
Lúc tỉnh lại, mẫu thân nằm nhoài bên giường ngủ, mí mắt sưng lên như đèn lồng nhỏ.
Có lẽ là sáng sớm, phụ thân cùng đại nương Tô đàn nhi bên ngoài nhẹ giọng nói chuyện.
"...Đã nói rồi mà. Sinh ra trong cái gia đình này, những chuyện xấu sẽ gặp phải còn tệ hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần..."
"... Đều là nữ nhân kia sai, trăm phương ngàn kế."
"... Người bình thường cũng không gặp được trăm phương ngàn kế như vậy... Cho nên a, chuẩn bị bao nhiêu, ta cũng cảm thấy không đủ, Ninh Hi có thể bình an đến hiện tại, ta thật sự cám ơn trời đất..."
"... Nhớ tới Tiểu Kỵ tuổi này, gặp loại chuyện này, ta thương tâm, hắn chỉ là một đứa trẻ..."
"... Muốn mở ra chút gì đó đi, dù sao hắn cũng không bị thiệt, ta nghe nói tên Vu Thành kia cũng không tệ lắm... Được rồi, đánh ta có ích lợi gì chứ, ta còn có thể nghĩ như thế nào đây..."
Trong tiếng xì xào bàn tán, Ninh Độc lại ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại, một đám huynh đệ tỷ muội đã tụ tập trong phòng, tiểu Ninh Kha bưng cháo trắng cho nó uống. Trên người Ninh Kỵ cũng không có nhiều thương thế, uống vài ngụm liền bưng tới sùng sục sùng sục, thay quần áo, đi xuống giường.
Đi ra khỏi phòng, ra khỏi phòng, đi tới ngã tư đường, có người mỉm cười chào hỏi hắn, nhưng hắn cảm thấy mọi người đều âm thầm nói chuyện mấy ngày trước. Hắn đi tới bờ sông Trương thôn, tìm một khối gỗ ngồi xuống, phía tây là mặt trời chiều rộng lớn, ánh chiều tà nhu hòa mà ấm áp, phảng phất như đang an ủi hắn.
Trong đầu của hắn lóe lên khuôn mặt Tiêu Nhi, lại lúc đổi thành Khúc Long Quyển, mặt mũi các nàng ở trong đầu luân chuyển, khiến hắn cảm thấy phiền chán.
Đời này ta sẽ không yêu thích bất cứ cô gái nào nữa.
Hắn ở trong lòng tự nói với mình như vậy.
Ngày hôm nay là ngày mùng hai tháng năm.
Đầu tháng năm tháng ba, hắn ở trong nhà một ngày, mặc dù không đi học, nhưng cũng không có bất kỳ ai đến nói với hắn. Hắn giúp mẫu thân sửa sang lại gia vụ, nói chuyện với các di nương khác, cũng đặc biệt mời Ninh Nghị, lấy cớ hỏi thăm án tình làm cớ, hàn huyên với phụ thân một hồi lâu, sau đó lại cùng các huynh đệ tỷ muội chơi đùa với nhau một hồi lâu, mấy con rối mà hắn cất giấu cũng lấy ra tặng kính ngạc, đám người Ninh Hà.
Sáng sớm ngày thứ tư, hắn hóa trang phục xong, trên giường lưu lại thư tín đã viết xong, cầm theo một bọc hành lý nhỏ, từ bên cạnh sân lặng lẽ lật ra ngoài. Khinh công của hắn rất tốt, trời còn chưa sáng, mặc quần áo dạ hành, rất nhanh rời khỏi Trương thôn. Hắn quỳ ở ven đường thôn, lặng lẽ dập đầu mấy cái cho cha mẹ, sau đó nhanh chóng chạy trốn, nước mắt rơi xuống như mưa.
Hắn biết bọn họ sẽ đuổi theo từ đường lớn đến đây, bởi vậy lựa chọn đường nhỏ, chạy như điên giữa thôn trang Điền Dã, đến chiều hôm nay, cảm giác đã rời khỏi Trương thôn rất xa, vừa rồi ở phụ cận chọn một con đường không nhiều người.
Giờ thân, có chiến mã từ phía sau chạy tới, thà rằng không quay đầu lại, hắn chỉ dịch chuyển sang hướng khác mà đi về phía trước. Chiến mã vượt qua hắn, cố kỵ sĩ nhíu mày, bởi vì kỵ sĩ trên chiến mã là Tần Duy Văn. Một người một ngựa nhanh chóng chạy thật xa, sau đó Tần Duy Văn lại ghìm dây cương, ở phía trước quay đầu lại nhìn hắn. Sau đó hắn lại xuống ngựa.
"Âm hồn bất tán..." Ninh kị thấp giọng lầm bầm một tiếng, đi tới bên kia, Tần Duy Văn cũng đi tới, trên người hắn vốn xách đao, lúc này mở vỏ đao, còn đang ven đường.
"Lần này nếu ngươi còn cản ta, ta sẽ đánh chết ngươi!"
Ninh Độc vừa đi vừa nói. Lúc này mặc dù hắn vẫn chưa tới mười lăm, mà Tần Duy Văn đã lên tới mười tám tuổi so với hắn, thật sự muốn đánh nhau sinh tử, hai mươi chín ngày kia Ninh Độc có thể giết chết tất cả mọi người.
Vết bầm trên mặt Tần Duy Văn chưa hết, nhưng lúc này cũng không lùi bước, hắn cũng không nói lời nào, đi tới gần, một quyền liền đánh tới mặt Ninh Kỵ.
"Mẹ nó, đều là chuyện tiện nhân kia, ngươi xong chưa..."
Ninh Độc mắng một tiếng, phất tay đón đỡ, một quyền đánh vào bụng đối phương, Tần Duy Văn lùi lại hai bước, sau đó lại vọt lên.
Hai người ẩu đả ven đường hồi lâu, đến khi Tần Duy bước chân lảo đảo, Ninh kỵ cũng trúng vài quyền, sau đó mới dừng lại. Trên đường có xe ngựa đi ngang qua, cố kỵ kéo chiến mã qua một bên nhường đường, sau đó hai người ngồi xuống sườn cỏ ven đường.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Ngươi cần phải ra ngoài làm gì..." Tần Duy Văn nói.
"Ta tìm được tiện nhân kia, một đao giết chết ả." Ninh Độc nói.
Tần Duy Văn trầm mặc chốc lát: "Kỳ thật nàng... Trước kia sống cũng không tốt, khả năng chúng ta... Cũng có lỗi với địa phương của nàng..."
"Liên quan quái gì tới ta, hoặc là ngươi cùng đi, hoặc là ngươi ở trong hang ổ rình mồi!"
"Ta đến đưa đồ cho ngươi." Tần Duy Văn đứng dậy, từ trên ngựa chiến cởi xuống bao quần áo, lại ngồi trở lại, đặt bọc quần áo ở bên chân Ninh cố kỵ: "Ngươi, ngươi, cha ngươi bảo ta đưa tới cho ngươi..."
"A..."
"Bằng không ông đây làm sao tìm được ngươi! Thật sự muốn bắt ngươi đi sao!" Tần Duy Văn chờ cho ánh mắt kêu to một câu, làm hắn có chút nhe răng trợn mắt, sau đó còn lấy từ trong ngực ra một phong thư bị niêm phong: "Cái này, trong phong thư có các loại liên hệ của Hoa Hạ quân bên ngoài, ngươi sau khi xem xong sẽ đốt nó, hiện tại cho ngươi, không có tháo phong ấn, ngươi bây giờ xem. Chờ chút nữa sẽ cháy!"
Ninh Băng mở phong thư ra, trong phong thư kia quả nhiên có một ít biện pháp của Hoa Hạ quân bên ngoài, hắn dụi dụi mắt, cố gắng cõng. Đợi đến cuối phong thư, lại có hai hàng chữ.
bút tích của phụ thân viết: Con trai, bảo trọng chính mình đó.
bút tích của mẫu thân viết: Trở về sớm một chút.
Chung quanh lại có nước mắt.
Ninh Độc cố nhịn thanh âm, cố gắng lau nước mắt, nó đọc ra tiếng, lắp bắp học thêm hai lần nội dung trong phong thư, đoạt lấy cây chiết của Tần Vi Văn, đốt mấy lần, đốt giấy tờ đi.
Nước mắt Tần Duy Văn cũng rơi xuống, đứng dậy đá một cước lên vai Trữ Kỵ: "Ngươi nhất định phải đi chịu chết!"
Ninh Độc nói: "Võ công của ông đây là đệ nhất thiên hạ, ngươi không đánh được như vậy mới chết..."
Hắn cũng không để ý Tần Duy Văn đá hắn, mở bao quần áo ra, bên trong có lương khô, có ngân lượng, có binh khí, có quần áo., Phảng phất như mỗi di nương đều cho vào trong một ít đồ vật, sau đó phụ thân mới bảo Tần Duy Văn đưa đến cho mình. Giờ phút này hắn mới minh bạch, buổi sáng trộm chạy thoạt nhìn không người phát giác, nhưng nói không chừng phụ thân sớm đã ở trong lầu các, sớm đã vẫy tay đưa tiễn chính mình rời đi. Hơn nữa không chỉ có phụ thân, di họ Cầu, Hồng thậm chí huynh trưởng và Sơ Nhất, cũng có thể phát giác điểm này.
Bọn hắn nhất định không muốn rời khỏi Tây Nam, nhưng tại thời khắc này, bọn hắn cũng không chân chính ngăn cản.
Ninh Kỵ vác lên bao quần áo đi tới phía trước, Tần Duy Văn không đi theo, hắn dắt ngựa: "Ngươi thả cho nàng một con đường sống a..."
"Ta mang đầu nàng về làm quả bóng đá cho ngươi..."
"Ngươi có cần ngựa không -- "
"Cái con mẹ nhà ngươi ấy..."
"Ta con mẹ ngươi..."
Trên gương mặt Ninh Độc, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn chỉ có thể vừa đi vừa mắng, qua một hồi, Tần Duy thanh âm không còn, Ninh Cố mới dám quay đầu nhìn Tây Nam, bên kia phảng phất cha mẹ còn đang vẫy tay với hắn.
Một ngày nào đó, Yến Tử trẻ tuổi sẽ rời khỏi tổ ấm áp, trải qua mưa gió thật sự, đi trở nên cường tráng...
Phụ thân, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, đệ đệ, muội muội...
Đến khi ta trở về, đã có thể bảo vệ tất cả mọi người trong nhà...
....
Giờ khắc này, ánh mặt trời mùa hè đang chiếu trên vùng đất bao la này.
Trâu Húc mang theo một đội nhân mã, Bắc Thượng Tấn Địa, cố gắng đàm phán những giao dịch có lợi; Lưu Quang Thế, Đái Mộng hơi vận sức ở phía Nam chờ phát động; Giang Nam, bè phái công bằng công thành chiếm đất đoạt, không ngừng khuếch trương; mà tại Phúc Kiến, biện pháp cải cách triều đình, chính là từng bước xuất hiện.
Hòa thượng tên là Bình An đi theo Lâm Tông ta vượt qua Hoàng Hà, hướng về phía nam mà đến. Mà thiếu niên tên Ninh kị kia, hướng về phía đông, phương bắc là thiên địa tàn khốc - phương bắc...
Một đường tiến lên.