Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ven bờ Hoàng Hà, thôn trấn tên là Côn Dư, suy bại và cũ nát hỗn tạp cùng một chỗ.
Nguyên bản phạm vi thành trấn rộng lớn, bây giờ một nửa phòng ốc đã sớm sụp đổ, có địa phương gặp phải hỏa hoạn, xà trụ xám đen đã trải qua gió táp mưa sa, còn đứng giữa một mảnh phế tích. Nữ tử lần đầu tiên xuôi nam hơn mười năm, chiến hỏa, giặc cỏ, sơn phỉ, nạn dân, đói hoang, ôn dịch, tham quan... Từng đợt lưu lại dấu vết ở chỗ này.
Năm xưa Côn đến tận bây giờ chỉ còn lại non nửa khu cư trú. Do vị trí hẻo lánh, nó ở trong mười căn phòng trung nguyên trong tình trạng chín tầng trời, nhưng coi như là địa phương tốt để bảo lưu nguyên khí. Con đường ra vào mặc dù lâu năm không tu sửa, nhưng vẫn có thể thông được xe ngựa, thôn trấn mặc dù rút nước hơn phân nửa, nhưng ở khu vực trọng yếu, khách sạn, tửu lâu thậm chí kinh doanh buôn bán da thịt, kỹ viện đều mở cửa.
Trước kia, bên bờ hoàng hà đông đảo bến đò là của nữ chân nhân, thế lực ngụy Tề khống chế, dòng nước xung quanh Côn Dư hơi chậm lại, một lần trở thành một trong những hắc độ buôn bán ở bờ hoàng hà. Mấy chiếc thuyền nhỏ, mấy vị thủy phu không sợ chết, khởi động toà trấn nhỏ phồn hoa tiếp theo.
Trong thời gian này, cũng đã từng trải qua mấy lần sống mái với hắc đạo, bị quân đội xua đuổi, sơn phỉ cướp bóc, nhưng vô luận như thế nào, thôn trấn nho nhỏ vẫn từ từ trôi qua như vậy. Lúc cư dân chiến loạn thì cư dân trong trấn ít hơn một chút, hoàn cảnh tốt hơn một chút thì dần dần lại nhiều hơn một chút.
Mùa hè hưng thịnh hai năm, quang cảnh coi như thái bình, nhưng bởi vì thế cục thiên hạ hơi trì hoãn, bến đỗ trên bờ sông vàng không còn cảnh giới nghiêm, Côn Dư tự độ cũng bị ảnh hưởng, buôn bán so với năm ngoái nhạt hơn rất nhiều.
Năm tháng giêng, người qua sông càng ít. Ngày thứ ba, khách nhân trong tửu lâu trấn cũng không nhiều, khách quen gần đó ngồi hai bàn trong đại sảnh, người đọc sách gần đây xếp bàn nói chuyện đại sự trong thiên hạ đã qua một thời gian, do ít người, người kể chuyện tuổi trung niên nói cũng có chút buồn bã.
Gần buổi trưa, có hai bóng người dọc theo con đường chính giữa trấn đi tới, mục đích hiển nhiên là cửa lớn của tửu lâu bên này. Hai bóng người một lớn một nhỏ, một béo một gầy, lại là hai hòa thượng mặc tăng y cũ nát. Hòa thượng mập mạp thân hình cao lớn, giống như tơ vò, xem ra có chút tuổi tác, trên lưng cõng một cái bao tải, tiểu hòa thượng gầy gò chỉ là một tiểu sa di mười hai mười ba tuổi.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Thấy tổ hợp như vậy, trên mặt tiểu nhị liền hiện ra thần sắc bực bội. Người xuất gia ăn mười phương, nhưng năm tháng loạn lạc cỡ này, nhà ai có dư lương làm việc thiện? Hắn cẩn thận nhìn xem sau lưng hòa thượng mập mạp kia không có binh khí, vô thức đứng ở cửa ra vào.
"Hai vị sư phụ..."
Giọng điệu có chút xung đột vừa mới ra khỏi miệng, hòa thượng mập mạp trước mặt đi tới nhìn đại sảnh quán rượu, cười nói: "Chúng ta không hóa duyên."
"Bọn ta có tiền." Tiểu sa di lấy ra một xâu tiền trong tay giơ lên.
Tiểu nhị lập tức đổi sắc mặt: "Mời hai vị đại sư vào trong."
Hai tên hòa thượng cất bước đi vào, sau đó tiểu sa di hỏi: "Trên lầu có thể ngồi không?"
"Đương nhiên có thể." Tiểu nhị cười nói: "Nhưng chưởng quầy của chúng ta gần đây bỏ ra số tiền lớn mời một vị sư phụ đọc sách từ phía bắc tới, đại đường phía dưới có thể nghe được rõ ràng một chút, đương nhiên trên lầu cũng được, dù sao hôm nay cá nhân chúng ta cũng không nhiều lắm."
Côn Dư có nghiệp vụ buôn lậu, ngày thường làm ăn tốt, khách ở đây cũng nhiều, hơn nữa buôn lậu thương nhân uống rượu tác quái ra tay hào phóng, trên lầu hai đại sảnh của tửu lâu cũng có một loạt bàn ghế, dựa vào lan can, cung cấp cho khách nhân từ trên cao nhìn xem kịch. Tiểu sa di hiển lộ cảm thấy hứng thú với vị trí trên cao kia, lúc này mở miệng, hòa thượng mập mạp kia cũng nói: "Cứ lên lầu đi." Tiểu nhị tự nhiên không nói thêm gì nữa, mỉm cười cùng hai người đi lên lầu.
Sau khi ngồi xuống, hòa thượng mập mở miệng hỏi thực đơn hôm nay, sau đó thoải mái gọi vài món đồ cá và thức ăn mặn, tiểu nhị có chút bất ngờ, nhưng đương nhiên sẽ không từ chối. Đợi đến khi có thứ gì đó xong, lại dặn dò hắn cầm ba bộ đũa tới, xem ra còn có đồng bọn muốn tới đây.
Điểm đơn xong, tiểu nhị đi xuống, người thuyết thư ngồi trong đại sảnh cân nhắc đến khách nhân, thanh âm hơi lớn một chút, nói chính là chuyện phát sinh tại đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ ở Tây Nam năm ngoái. Tiểu hòa thượng nằm nhoài lan can trên lầu, hứng thú lắng nghe.
Như thế ước chừng qua một khắc đồng hồ, lại có một bóng người từ bên ngoài đi tới, lần này là một người giang hồ đặc thù rõ ràng, vóc người khôi ngô, trên mặt có sẹo, đầu tóc rối tung, mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng nhìn một chút lại có vẻ cực không dễ chọc. Gã hán tử này mới vừa vào cửa, tiểu trọc trên lầu liền vẫy vẫy tay, gã trực tiếp lên lầu, tiểu hòa thượng hành lễ với hắn, gọi: "Sư thúc." Gã cũng nói với hòa thượng mập mạp: "Sư huynh."
Ba người xuất hiện ở nơi này, tự nhiên chính là Lâm Tông Ngô của thiên hạ đệ nhất, sư đệ của hắn "Điên Hổ", Vương Nan Đà, cùng tiểu hòa thượng bình an.
Đoạn thời gian qua, Tấn Địa tại nữ chân nhân sau khi đi dần dần trở nên bình tĩnh, Lâm Tông Ngô mang theo đệ tử bình an ẩn cư một đoạn thời gian, chủ yếu là vì vững chắc trụ cột võ nghệ trên người Bình An - Thực Chiến mặc dù có thể huấn luyện năng lực ứng biến, nhưng thường ngày cơ bản công pháp cũng rất trọng yếu. Hắn mang theo bình an từ chỗ ẩn cư ra về sau., Cảm thấy tấn địa dần dần không có nhiều ý tứ, ngược lại phía nam gió nổi mây vần, mơ hồ sắp xảy ra đại sự, thích hợp nhất rèn luyện, liền dứt khoát dẫn hắn một đường hướng bờ Hoàng Hà đi tới.
Những năm này hắn không quản quá nhiều việc của giáo phái Ma ni, âm thầm biết hành trình của hắn, cũng chỉ có một mình Phong Hổ Vương Nan Đà. Biết được sư huynh và sư điệt chuẩn bị xuôi nam, Vương Nan Đà liền viết thư, ước hẹn gặp mặt Côn Dư bên này.
Ba người ngồi xuống, tiểu nhị cũng đã lần lượt mang thức ăn lên, người kể chuyện thú vị ở Tây Nam dưới lầu còn đang kể chuyện thú vị, Lâm Tông ta và Vương Nan Đà hàn huyên vài câu, mới vừa hỏi: "Phía nam thế nào rồi?"
"Rút cung bạt kiếm." Vương Nan Đà cười: "Lưu Quang thế ra giá cao, được nhóm quân tư đầu tiên của Tây Nam bên kia, tâm tư muốn lấy sông vàng ở phía nam đã rõ ràng, có khả năng Đái Mộng Vi cũng lẫn trong đó, phải chia một chén canh. Biện Thời Quyền, Lạc Dương doãn, Phục Ngưu sơn Trâu Húc, hiện giờ đám người này đã kết thành một nhóm, chuẩn bị cho tốt."
"Trần Thì Quyền, Doãn Tung... chắc là đánh không lại Lưu Quang Thế."
"Lưu Quang thế binh cường mã tráng, nhưng Biện Lương bên này, Trâu Húc là một chủ ý rất cứng rắn, hắn là người do Ninh Lập tự tay bồi dưỡng, mặc dù nói là phản bội, nhưng luyện binh dụng binh rất có thủ đoạn. Lạc Dương., Biện Lương bây giờ toàn lực nâng đỡ hắn, toàn bộ đồ vật của Hoàng Hà từ phía nam liền có bốn vạn người trên tay Trâu Húc... Bọn họ cũng không còn cách nào khác, trước kia Doãn Viễn xem như lão đại. Đến hôm nay, Trâu Húc không trêu chọc thủ hạ, chỉ bằng vào Doãn Tùng và Trần Thời Quyền cũng phải gọi hắn là đại ca."
Lâm Tông Ngô nhẹ gật đầu: "Bốn vạn người này, cho dù có một nửa cây cờ đen ở Tây Nam lợi hại, ta sợ Lưu Quang Thế cũng phải bận tâm..."
"Sau khi được viện trợ ở Tây Nam, Lưu Quang Thế mới không nhát gan như vậy. Trong âm thầm nghe nói, vị ở Tây Nam kia cũng giật dây Lưu Quang thế đánh, hình như còn nói bắt Trâu Húc, lúc trước hắn cùng Tây Nam giao dịch, trở về được hai thành. Cho nên Lưu Quang Thế là muốn đầu của người của Trâu Húc, bất quá nếu thật sự đánh nhau, sự tình cũng không đơn giản, lão già Đái mộng vi kia cũng không được., Âm thầm cấu kết với Lưu Quang Thế, muốn chiếm lấy Trung Nguyên, nhưng trong chuyện của Trâu Húc, hắn lại hy vọng dừng việc ở giữa, khuyên bảo bọn họ đầu hàng Trâu Húc, Doãn Tung, Trần Tức, liên minh khắp nơi, cùng chống lại Tây Nam. Cho nên a, sẽ đánh thành cái dạng gì bây giờ cũng không rõ ràng được."
Vương Nan Đà dừng một chút: "Nhưng bất luận như thế nào, đến nửa năm tiếp theo, tất nhiên là muốn đánh nhau rồi."
Lâm Tông Ngô gật đầu, sau đó lại nói hai câu, đại sảnh dưới lầu lại có thêm người tiến vào. Nhóm người này tổng cộng có tám người, đều khiêng đao thương binh khí, tướng mạo hung hăng, người cầm đầu mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, tay cầm trường đao, mắt tam giác, diện mục âm trầm, xem ra là nhân vật hắc đạo bản địa của Côn Dư rất quen thuộc với ông chủ.
Sau khi tám người hô hào quát tháo đi vào, nhìn quanh bốn phía, hai bàn lúc trước đều là người địa phương, liền phất tay nhướng mày chào hỏi. Sau đó mới nhìn thấy ba người trên lầu, trong đó hai tên lưu manh vác đao đi lên lầu., Đại khái là muốn kiểm tra ba "người bên ngoài" này có uy hiếp gì hay không, con mắt tam giác cầm đầu ngồi xuống cái bàn vuông gần người đọc sách nhất, miệng nói: "Lão Hạ, nói chút kích thích, có nữ nhân, đừng nói cái gì mà đi tới Tây Nam cái gì đó."
"Ài, ài..." Người kể chuyện vội vàng gật đầu, bắt đầu kể chuyện có đại hiệp, hiệp nữ Lục Lâm, mắt tam giác có chút cao hứng. Tiểu hòa thượng trên lầu nhếch miệng, có chút ủy khuất ngồi xuống bàn ăn cơm.
Hai tên lưu manh đi tới bên cạnh bàn vuông, đánh giá ba người bên này, bọn hắn nguyên bản còn muốn tìm chút chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Vương Nan Đà, trong lúc nhất thời không dám động thủ. Thấy ba người này xác thực không có binh khí gì đáng chú ý, lập tức diễu võ dương oai một phen, làm ra ý bảo " chớ nháo sự", sau đó xoay người đi xuống.
"Giang Nam thế nào rồi?" Lâm Tông Ngô cười hỏi Vương Nan Đà.
"Phó đảng công bằng thanh thế to lớn, bây giờ tiến triển cực nhanh, binh tướng thủ hạ đã vượt qua trăm vạn." Vương Nan Đà nói, nhìn Lâm tông ta nói: "Kỳ thật... Lần này ta tới đây cũng là có liên quan đến chuyện của bè công bằng, muốn nói với sư huynh ngươi một chút."
"Ta đoán được ngươi có chuyện gì." Lâm Tông Ngô cười: "Giữa ngươi và ta không cần kiêng kỵ gì, nói đi."
"Lão đại của đảng công bằng là chữ gì, nhưng Hà Văn mặc dù ngay từ đầu đã đánh cờ ở phía Tây Nam, trên thực tế lại không phải người cầm cờ đen, chuyện này sư huynh hẳn là biết."
"Đã từng nghe nói qua, suy nghĩ của hắn và Ninh Nghị trên thực tế có xuất nhập. Chuyện này hắn cũng nói với bên ngoài như vậy."
"Năm ngoái bắt đầu, Hà Văn đánh ra cờ hiệu của bè phái công bằng, nói muốn chia ruộng, chia đều đất đai nghèo, đánh rụng địa chủ phú thân, làm cho người ta bình đẳng. Lúc đầu xem ra, có chút phản nghịch, mọi người nghĩ đến, nhiều nhất cũng chỉ là triều Vĩnh Nhạc của Phương Tịch năm đó. Nhưng Hà Văn ở Tây Nam, quả thật học được không ít bản lĩnh của họ Ninh, hắn nắm quyền lực trong tay, nghiêm túc kỷ luật., Đám công bằng đến một chỗ, kiểm kê tài vật phú, công khai thẩm vấn những người giàu này tội trạng, lại nghiêm cấm lạm sát, chỉ một năm thời gian, từ chung quanh Thái Hồ, đến Giang Ninh, đến Trấn Giang, tiếp lên trên nữa hầu như lan đến Từ Châu, binh hùng tướng mạnh. Toàn bộ Giang Nam, hiện giờ hơn phân nửa đều là của hắn."
Lâm Tông ngô khẽ nhíu mày: "Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai, cứ nhìn bọn chúng náo loạn đến mức này sao?"
"Người của Lâm An không ngăn được, từng xuất binh ba lần, đánh nhiều thắng bại. Người ngoài đều nói, người của phe công bằng đánh nhau đến không muốn sống, có thể so sánh với vùng Tây Nam này."
"Vậy ý ngươi muốn nói là..."
"Phóa phái công bằng thanh thế to lớn, chủ yếu là phương pháp Hà Văn tìm ở Tây Nam có thể dễ dàng dùng. Tuy hắn đánh phú hộ, phân ruộng, dụ dỗ để lợi ích, nhưng đồng thời ước thúc dân chúng., Không cho người lạm sát, quân pháp nghiêm khắc, những chuyện này không lưu tình, ngược lại khiến quân đội dưới trướng càng có thể đánh bại trên chiến trường. Bất quá chuyện này náo loạn to lớn như vậy, trong công bằng cũng có thế lực, Hứa Chiêu Nam bị người ngoài gọi là "Ngũ Hổ", từng là một gã đàn chủ phân đàn phía dưới chúng ta."
"Ngươi muốn ta đi giúp hắn làm việc?" Lâm Tông ta sắc mặt âm trầm xuống.
"Sư huynh, nghe ta nói, Hứa Chiêu Nam dưới trướng hiện giờ nhân mã đã gần hai mươi vạn, nhưng hắn vẫn luôn lấy thân phận Ma ni giáo làm thượng, đối với trưởng lão trong giáo vẫn luôn cung kính. Người này am hiểu luyện binh, dụng binh, có một khoảng thời gian., Hắn kể về chuyện ở Tây Nam. Năm xưa Chu Nhâm đã từng kết hợp sở học cả đời, vì Ninh Nghị mà để lại một bộ tiểu đội nhân mã trên chiến trường hợp tác, kỹ thuật tấn công. Về sau Ninh Nghị kết hợp phương pháp này cải tiến, đem trinh sát tinh nhuệ bện thành cái gọi là đặc chủng binh, chuyên đi ám sát thủ lĩnh, chém đầu tướng lĩnh, nhiều lần lập kỳ công."
Vương Nan Đà nói: "Sư huynh, cái này gọi là đặc chủng binh, nói trắng ra chính là những võ nghệ cao cường Lục Lâm nhân sĩ, chẳng qua là quá khứ võ nghệ cao cường, thường thường cũng tâm cao khí ngạo, kỹ thuật hợp tác đánh ra., Chỉ sợ chỉ có người chí thân thường xuyên huấn luyện. Nhưng hôm nay đã khác, đại địch trước mắt, Hứa Chiêu Nam triệu tập rất nhiều người, muốn luyện ra cường binh bậc này. Bởi vậy cũng nói với ta, đương kim sư, chỉ sợ chỉ có Giáo chủ mới có thể cùng chung sống luyện binh với Chu tông sư. Hắn muốn mời ngươi qua chỉ điểm một chút."
Hắn nói tới đây, tiểu hòa thượng bình an đã ăn xong cơm từ lâu, đứng dậy nói: "Sư phụ, sư thúc, con xuống dưới một chút." Cũng không biết là muốn làm gì, bưng bát đi xuống lầu.
Vương Nan Đà đang thử thuyết phục Lâm tông ta, tiếp tục nói: "Theo ta đi qua Giang Nam nhìn thấy, giữa Hà Văn và Tây Nam Ninh Nghị chưa chắc đã đối phó được. Hiện giờ thiên hạ, hắc kỳ Tây Nam xem như lợi hại nhất, thanh thế to lớn ở giữa chính là Lưu Quang thế gian., Trong mấy nhóm người phía đông, nói đến, cũng chỉ có bọn công bằng, hiện nay một mực phát triển, sâu không thấy đáy. Ta phỏng chừng nếu có một ngày cờ đen từ Tây Nam nhảy ra, nói không chừng Trung Nguyên Giang Nam, đều đã là địa bàn của bè phái công bằng, hai bên có lẽ có một trận chiến."
"Ngày xưa sư huynh ở Tấn Địa không ra, ta cũng không tiện nói chuyện này. Nhưng sư huynh nếu muốn dẫn theo bình an du lịch thiên hạ, thì bên phía Hứa Chiêu Nam, ta lại cảm thấy, không ngại đi xem một chút...Ân? Bình an đang làm gì?"
Hắn nói tới đây, sau đó mới phát hiện tình huống dưới lầu có chút không đúng, bình an nâng bát cơm kia tới gần mắt tam giác đang đọc sách. Đao khách đi theo đầu xà đứng dậy, có vẻ bực bội nói chuyện với bình an. Bởi vì chỉ là một đứa trẻ cho nên tuy mọi người chưa từng như lâm đại địch nhưng bầu không khí cũng tuyệt đối không thoải mái.
Lâm tông ta cười một tiếng: "Hôm qua đi tới đây, gặp một người khóc ven đường, người nọ bị cường đồ chiếm gia sản, đánh giết người nhà, hắn cũng bị đánh trọng thương, thoi thóp, rất là đáng thương, bình an liền chạy tới hỏi thăm... "
Nói tới đây, bình an dưới lầu lảo đảo ngã xuống, máu tươi chảy ròng ròng trên bầu trời, nhưng lại là một mảnh ngói vỡ trực tiếp xẹt qua cổ họng tam giác. Sau đó bắp đùi người nọ xô đẩy bình an cũng đột nhiên lộ ra huyết quang, mọi người hầu như còn chưa kịp phản ứng, tiểu hòa thượng đã thấp người, từ phía dưới vọt thẳng qua hai cái bàn vuông.
"A a a a a a a a a ——"
"Bắt lấy hắn ——"
"Đông gia —— "
"Giết hắn đi giết hắn -- "
Âm thanh phía dưới đột nhiên nổ tung.
"... Kết quả của câu hỏi sau này, người làm ra chuyện tốt đương nhiên chính là người phía dưới này. Nói là Côn Dư Bá, gọi là Cảnh Thu, bình thường khi nam phách nữ, giết không ít người. Sau đó lại thăm dò được, gần đây hắn ưa thích tới nghe nói sách, cho nên vừa vặn tiện đường."
Cảnh tượng đại sảnh trở nên hỗn loạn, tiểu hòa thượng ỷ vào sự yểm hộ của bàn ghế, thuận tay đánh ngã hai người. Có người mang bàn ghế đập xuống, có người vung đao chém lung tung, trong lúc nhất thời mảnh vỡ trong phòng bay loạn, mùi máu tanh tràn ngập, hoa cả mắt.
Vương Nan Đà gật đầu cười: "Hóa ra là như vậy... Xem ra tương lai bình an sẽ là hiệp khách tốt."
"Có phải đại hiệp hay không, nhìn chính hắn đi." Chém giết hỗn loạn, Lâm tông ta thở dài: "Ngươi nhìn những người này xem, còn nói Côn Dư ăn chính là lục lâm cơm, lục lâm cần phải đề phòng ba loại nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử, một chút cảnh giác cũng không có... Làm người của Hứa Chiêu Nam, thật sự đáng tin cậy sao?"
"Là người làm việc, tuy có dã tâm, nhưng hắn không dám làm xằng làm bậy trước mặt chúng ta."
"Cũng được, lần này đi về phía nam, nếu tiện đường, ta sẽ đến chỗ hắn xem một chút."
Vương Nan Đà cười rộ lên: "Sư huynh và bình an lần này rời núi, giang hồ gặp nhiều chuyện rồi."
"Năm đó Lưu Tây qua đã làm một bài thơ." Lâm Tông nói: "Thiên hạ phong vân xuất chúng, gia nhập giang hồ tuế nguyệt thúc giục, Hoành Đồ bá nghiệp đàm tiếu, bất thắng cuộc đời say... Chúng ta đã già rồi, tiếp theo giang hồ, là đời người bình an..."
"Lưu Tây dưa còn biết làm thơ?"
"Bổn tọa cũng cảm thấy kỳ quái..."
Binh binh bang bang binh, dưới lầu một mảnh hỗn loạn, điếm tiểu nhị chạy lên trên lầu tị nạn, có lẽ muốn gọi hai người ngăn cản tất cả, nhưng cuối cùng không dám nói gì. Lâm Tông ta đứng lên, lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, đặt lên bàn, nhẹ nhàng điểm một cái, sau đó cùng Vương Nan Đà một đường hướng xuống dưới lầu mà đi.
Bình An đã lao ra cửa sau tửu lâu, không thấy đâu nữa.
Lão gọi là Cảnh Thu ngồi trên ghế, mắt tam giác đã sớm chết đi. Vài tên tùy tùng của lão trong tiệm đều đã bị thương, cũng chưa từng bị thương. Nhìn thấy Vương Nan Đà mập mạp và hung thần ác sát, có người điên cuồng gào thét lao tới. Có lẽ đây là tâm phúc của Cảnh Thu, Lâm Tông Ngô cười cười: "Có can đảm." Đưa tay bắt lấy lão, một khắc sau người nọ đã bay ra ngoài, cùng với bức tường xám bên cạnh lão đều bị đập thủng một lỗ, đang chậm rãi ngã xuống.
Hai người đi ra tửu lâu không xa, không biết bình an từ nơi nào chui ra, cùng bọn hắn hướng bến tàu đi đến.
Thân thể trần trụi...
Lúc xế chiều, bọn họ đã ngồi lên độ thuyền xóc nảy, lướt qua nước sông vàng cuồn cuộn, hướng phía nam thiên địa đi tới.
"Bình an a." Lâm Tông ta gọi đứa nhỏ có chút hưng phấn: "Hành hiệp trượng nghĩa, rất vui vẻ?"
"Ừm." Bình An gật đầu liên tục.
"Có biết không, tên Cảnh Thu kia ở Côn Dư tuy có ác tích, nhưng cũng bởi vì có hắn ở đây, một số người ở ngoài Côn Dư không đánh vào. Hôm nay ngươi giết hắn, có nghĩ tới ngày mai Côn Dư sẽ như thế nào không?"
"Sao, sao vậy..."
"Ngày mai sẽ bắt đầu đánh nhau, ngươi hôm nay chỉ là giết Cảnh Thu, hắn mang đến mấy người trong điếm, ngươi đều tâm từ thủ mềm, không hạ sát thủ chân chính. Nhưng tiếp theo toàn bộ Côn Dư, không biết phải có bao nhiêu lần chém giết, không biết sẽ chết bao nhiêu người. Ta phỏng chừng, mấy chục người nhất định phải chết, còn có dân chúng ở Côn Dư, nói không chừng cũng sẽ bị kéo vào. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ngươi có khổ sở không?"
"Nhưng...Nhưng ta lại làm chuyện tốt a, ta... Ta chính là giết Cảnh Thu..."
"Ngươi giết Cảnh Thu là muốn làm chuyện tốt. Nhưng Cảnh Thu đã chết, tiếp theo lại chết mấy chục người, thậm chí những người vô tội kia, giống như chưởng quầy quán rượu hôm nay, tiểu nhị, bọn họ cũng có thể gặp chuyện không may, đây đúng là chuyện tốt mà, đối tốt với ai đây?"
"Vậy thì... làm sao bây giờ?" Bình An đứng trên thuyền, nghiêng đầu sang bên bờ Hoàng Hà xa xa: "Bằng không trở về... cứu bọn họ..."
"Tri đầu trở về Côn Dư, có người xấu tới, giết chết bọn chúng, đánh đuổi bọn chúng, không mất một biện pháp tốt, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi phải một mực ở đó, chiếu cố những người Côn Dư này, ngươi muốn cả đời ở bên này sao?"
"Sư phụ rốt cuộc người muốn nói cái gì a, vậy con nên làm gì bây giờ..." Bình an nhìn về phía Lâm Tông Ngô, lúc đi qua, sư phụ luôn nói một số chuyện hắn khó hiểu, chuyện khó nghĩ. Lúc này Lâm Tông Ngô cười cười.
"Cảnh Thu chết rồi, bên này không còn lão đại nữa, phải đánh nhau, tất cả đêm qua, vi sư bái phỏng thế lực thứ hai bên Côn Dư, hắn tên là Lương Khánh, vi sư nói cho hắn biết, buổi trưa hôm nay, Cảnh Thu sẽ chết., Nói cho hắn nhanh chóng tiếp nhận địa bàn của Cảnh Thu. Như vậy, Côn Dư lại có lão đại, động tác của những người khác đã chậm, bên này đánh không lại, không cần phải chết quá nhiều người. Thuận tiện giúp hắn bận rộn như vậy, vi sư còn thu hắn làm thù lao. Đây coi như là ngươi kiếm được, coi như sư đồ nam hạ quấn lấy hắn."
Hắn cởi bọc quần áo sau lưng xuống, ném cho bình an, đầu trọc giơ tay ôm lấy, có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: "Sư phụ đã tính toán xong rồi."
"Cảm thấy cao hứng sao?"
"Ừm."
"Nhưng mà, qua hai năm nữa ngươi trở về nơi này, có thể nhìn xem, lão đại bên này vẫn không phải là tên Lương Khánh kia, ngươi sẽ thấy, hắn cũng giống như Cảnh Thu., Ở bên cạnh, hắn sẽ tiếp tục làm mưa làm gió, hắn vẫn sẽ bắt nam bá nữ để người ta mất. Cũng giống như chuyện hôm qua chúng ta thấy người đáng thương kia, người đáng thương này là Cảnh Thu hại, người đáng thương sau này, đều là do Lương Khánh gây hại. Nếu là như vậy, ngươi còn cảm thấy cao hứng sao?"
Hòa thượng nhìn hài tử, vẻ mặt bình an hoang mang, sau đó trở nên oan ức: "Sư phụ không nghĩ ra..."
"Tất cả đều có cách làm, như ảo ảnh mộng." Lâm Tông ta nói: "Bình an, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi muốn cái gì? Là muốn giết một người xấu, trong lòng mình vui vẻ là được rồi, vẫn là hi vọng tất cả mọi người đều có thể đạt được kết quả tốt., Nàng mới cao hứng. Tuổi ngươi còn nhỏ, hiện tại ngươi muốn làm chuyện tốt, trong lòng vui vẻ, ngươi cảm thấy trong lòng mình chỉ có thứ tốt, cho dù những năm qua tại vùng đất Tấn gặp nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng cảm thấy mình không giống với bọn họ. Nhưng tương lai có một ngày, ngươi sẽ phát hiện tội nghiệt của ngươi, ngươi sẽ phát hiện chính mình ác."
Hắn chỉ ngón tay lên ngực nho nhỏ bình an: "Ngay ở chỗ này, thế nhân đều có tội nghiệt, có tốt, tất có điều xấu, vì thiện cố sinh ác, vì ác mà sinh thiện. Đợi đến ngày ngươi thấy rõ tội nghiệt của mình, ngươi có thể từ từ biết được, rốt cuộc ngươi muốn cái gì..."
Ánh mắt của hắn nghiêm túc nhìn đứa nhỏ, giống như một hồi quát hỏi cùng thẩm phán, bình an còn muốn không hiểu những lời này. Nhưng sau một lát, Lâm Tông Ngô nở nụ cười, sờ sờ đầu nó.
"Từ từ suy nghĩ, không vội." Hắn nói: "Tương lai giang hồ là của các ngươi."
Đại Giang Đông đi về phía đông, giữa thiên địa tháng năm đầu, một mảnh ánh mặt trời sáng ngời.