Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thanh âm hiện thực, mùi hôi thối cùng máu tanh cuối cùng cũng làm hắn thức tỉnh. Hắn cuộn mình trên đống cỏ tranh mang theo mùi máu tanh kia, vẫn như cũ là nhà tù, cũng không biết lúc nào, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lọt vào, hóa thành một cây cột sáng cùng với Phù Trần. Ánh mắt hắn chậm rãi giật giật, trong phòng có một bóng người khác, hắn ngồi trên một cái ghế, lẳng lặng nhìn hắn.
Thang Mẫn Kiệt cũng nhìn đối phương, chờ ánh mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, hắn thở phì phò, có chút khó khăn lùi về sau, sau đó ngồi dậy trên cỏ tranh, dựa lưng vào vách tường giằng co cùng đối phương.
"... Kim Quốc đã diệt vong sao? Phòng giam này, ngày nào cũng có người đi dạo..."
Hắn chưa từng nghĩ trong lao ngục này sẽ xuất hiện bóng người đối diện này.
Đó là một lão nhân thân hình cao lớn, tóc trắng đầy đầu cẩn thận chải sau đầu, trên người mặc cẩm bào thêu long văn.
"Kim Quốc chưa mất, dù Tây phủ thua nhưng lão phu muốn đi đâu trong Vân Trung Thành này vẫn không ai ngăn cản được."
Cốc Thần, xong Nhan Hi Duẫn.
Chỉ nghe hắn nói: "Mưu kế của ngươi quá mức, là Ninh Nghị dạy ngươi sao?"
Hắn nhắc tới Ninh Nghị, Thang Mẫn Kiệt liền hít một hơi, không nói gì, tựa người vào tường lẳng lặng nhìn hắn, nhà tù liền yên tĩnh chốc lát.
....
"... Ta nghe người ta nói, ngươi là đệ tử thân truyền của Ninh Lập, vì vậy liền tới thăm ngươi một chút. Mấy năm gần đây, lão phu vẫn luôn muốn cùng Ninh tiên sinh mặt đối mặt nói chuyện một lần, ngồi luận đạo, đáng tiếc, đại khái là không có cơ hội như vậy. Ninh Lập Hằng là người như thế nào, ngươi có thể nói với lão phu sao?"
Người trẻ tuổi ngồi trên đệm cỏ đối diện trầm mặc không nói, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, một lát sau, ông lão cười cười, cũng thở dài.
"Kỳ thật nhiều năm như vậy, phu nhân ở trong bóng tối làm việc, ta biết một chút. Nàng cứu ngàn vạn hán nhân, trong âm thầm hoặc nhiều hoặc ít, cũng đưa ra một ít tình báo. Hơn mười năm qua hán nhân ở Bắc Địa sống thê lương., Nhưng ở trên phủ ta, lại có thể sống như người. Bên ngoài gọi nàng là " Hán phu nhân", nàng làm vô số việc thiện, nhưng đến cuối cùng, lại bị ngươi bán đứng... Chuyện ngươi làm, sẽ bị tính trên đầu Hoa Hạ quân. Bên phía Kim Quốc ta, sẽ dùng cái này để tuyên dương ngang ngược, các ngươi không thoát khỏi một nét như dao này."
Ông lão nói tới đây thì nhìn đối thủ đối diện. Nhưng người trẻ tuổi vẫn không nói gì, cũng chỉ nhìn hắn, trong ánh mắt có châm biếm lạnh lùng. Ông lão liền gật đầu.
"Đương nhiên, Hoa Hạ quân sẽ nói với bên ngoài, chỉ là bị đánh thành chiêu, là phản đồ như ngươi, khai ra Hán phu nhân... Cái này nguyên là ngươi chết ta sống đối kháng, tin hay không tin, chưa bao giờ để ý chân tướng, cái này cũng không sai... Lần này qua đi, Tây phủ cuối cùng sẽ chịu không nổi áp lực, lão phu sớm muộn cũng phải đi xuống., Bất quá, bộ tộc Nữ Chân cũng không phải do một mình lão phu chống đỡ, Tây phủ còn có đại soái, còn có hậu duệ Cao Khánh, Hàn trèo trước, còn có ý chí suy nghĩ đau xót. Cho dù không còn Nhan Hi Duẫn, bọn họ cũng sẽ không suy sụp, chúng ta nhiều năm như vậy, chính là đi tới như vậy, nữ tử chân tộc ta, há lại không có ai không nói được đây..."
Lão nhân trong miệng nói, ánh mắt dần trở nên kiên định. Lão từ trên ghế đứng dậy, trong tay cầm một cái bọc nhỏ, đại khái là thuốc trị thương. Lão đi tới, đặt ở bên cạnh Thang Mẫn Kiệt: "Đương nhiên, đây là mong đợi của lão phu."
Thang Mẫn Kiệt không thèm để ý tới, Hi Duẫn quay người lại, chậm rãi bước đi trong nhà giam vài bước, trầm mặc một lát.
"... Ta nhớ tới... Những năm gần đây, ta đã nói qua với phu nhân, ta đã nói với nàng. Nữ chân đem hán nhân xem như nô lệ, không phải là chuyện tốt. Hơn mười năm trước, ta đã nói với nàng, sẽ chậm rãi sửa lại những chuyện này. Mấy năm trước, trước khi Nam chinh xuất phát, ta cũng nói..."
"... Đại Kim quốc ta, nữ chân nhân ít, muốn trị an, chỉ có thể phân ra ba sáu chín người, lúc đầu đương nhiên là cường ngạnh một chút, sau đó từ từ cải tiến. Ngô ăn mày, ban bố rất nhiều lệnh bài, không cho phép tùy ý giết chóc Hán nô, đây tự nhiên là cải tiến... Có thể cải tiến nhanh một chút, ta và phu nhân thường nói như vậy, tự giác cũng làm một ít sự tình, nhưng luôn có càng nhiều đại sự phía trước..."
"...Áp Huân Quý, trị tham hủ, dục người mới, hưng cách vật... Hơn mười năm qua, mọi việc đều là đại sự, sự sống còn của Hán Nô đã hóa giải, chỉ có thể chậm rãi đẩy về phía sau. Đến ba năm trước, Nam chinh sắp tới, đây là chuyện lớn nhất., Ta nghĩ sau lần nam chinh này, ta cũng già rồi, liền cùng phu nhân nói, chỉ đợi việc này qua đi, ta sẽ đem chuyện lớn nhất trong Kim quốc Hán tử, chuyện lúc trước làm, khi còn sống, nhất định phải để cho bọn họ sống tốt một chút, vì bọn họ, cũng là thật nữ..."
"... Một chuyện mà thôi thúc, cuối cùng đã không làm được rồi. Đến hôm nay ta nhìn thấy ngươi, ta nhớ tới nữ tử bốn mươi năm trước..."
Lão nhân ngồi trở lại ghế, nhìn Thang Mẫn Kiệt.
"... Khi đó, nữ thật chỉ là một ít bộ lạc nhỏ, người ít, gầy yếu, chúng ta ở trong băng thiên tuyết cầu tồn, Liêu quốc giống như là một con quái vật khổng lồ không nhìn thấy biên giới, hàng năm đều ức hiếp chúng ta! Chúng ta cuối cùng không nhịn được nữa, do A Cốt đánh bắt đầu khởi sự, ba nghìn vạn đánh mười vạn! Hai vạn đánh bảy mươi vạn! chậm rãi đánh ra danh tiếng oanh oanh liệt liệt! Bên ngoài đều nói, nữ nhân dũng mãnh, nữ tử thật sự bất mãn vạn bất đắc dĩ!"
"...Chúng ta chậm rãi đánh ngã Liêu quốc không ai bì nổi, chúng ta vẫn cảm thấy, nữ chân nhân đều là anh hùng hào kiệt. Mà ở phía nam, chúng ta dần dần nhìn thấy, những người đàn ông các ngươi mềm yếu. Các ngươi ở chỗ tốt nhất, chiếm lấy đất tốt nhất, trải qua những ngày tốt nhất, lại mỗi ngày ngâm thơ làm thơ làm văn chương yếu kém không chịu nổi! Đây chính là thiên tính của đàn ông các ngươi!"
Ánh mắt lão nhân hung lệ, ngón tay chỉ vào đối phương.
"...A Cốt đánh tới khi đi, nói với chúng ta rằng, chinh phạt đã xong, có thể lấy được võ triều rồi... Chúng ta xuôi nam, một đường đánh bại Biện Lương, các ngươi ngay cả chiến tướng giống cũng chưa từng đánh được mấy trận. Lần thứ hai nam chinh chúng ta bị diệt võ triều, chiếm lĩnh Trung Nguyên, mỗi một lần đánh giặc đều tung binh đồ sát, các ngươi không thể chống cự! Ngay cả dê yếu nhất cũng dũng cảm hơn các ngươi!"
"... Lần nam chinh thứ ba, sưu sơn kiểm hải, vẫn luôn đánh tới Giang Nam. Nhiều năm như vậy vẫn giống như trước. Các ngươi không chỉ mềm yếu, hơn nữa còn nội đấu không ngớt, những người duy nhất có chút khí phách trong trận chiến Bương Lương lần đầu tiên., Từ từ bị các ngươi chen lấn đến Tây Bắc, Tây Nam. Ở đâu cũng đánh rất nhẹ nhàng, coi như là công thành...Lần đầu tiên đánh Thái Nguyên, vây quanh một năm, Tần Thiệu và thủ vệ trong thành, đói bụng đến mức muốn ăn thịt người, ít khi dính vào nên không đánh vào được... Nhưng sau đó thì sao..."
"... Đến lần thứ ba Nam chinh, tùy tiện bức ép là đầu hàng, công thành chiến, để mấy đội binh sĩ dũng mãnh đi lên, chỉ cần đứng lại, giết cho các ngươi máu chảy thành sông, sau đó liền tiến vào chém giết. Vì sao không tàn sát các ngươi, dựa vào cái gì mà không tàn sát các ngươi, một đám hèn nhát! Các ngươi cứ như vậy..."
Phòng giam yên tĩnh trở lại, ông lão dừng một chút.
"... Ta... Thích, tôn trọng phu nhân của ta, ta vẫn cảm thấy không thể cứ giết mãi a, không thể cứ coi bọn họ là nô lệ mãi được... Nhưng ở phía khác, các ngươi lại nói cho ta biết, các ngươi chính là bộ dáng này, từ từ mà trở đi cũng không sao. Cho nên chờ đợi a, cứ như vậy đợi hơn mười năm, đến Tây Nam, nhìn thấy Hoa Hạ quân các ngươi... Cho đến hôm nay, lại nhìn thấy ngươi..."
"Ta biết, các ngươi rốt cục bị bức ra rồi... "
Hắn nhìn Thang Mẫn Kiệt.
"Hóa ra... Nữ chân nhân cùng hán nhân, kỳ thật cũng không có khác biệt gì nhiều. Chúng ta bị ép ở trong băng thiên tuyết địa mấy trăm năm, cuối cùng cũng không sống nổi nữa, cũng nhịn không được nữa rồi. Chúng ta cầm đao lên đánh ra một người tràn đầy không thể địch lại. Mà đám hán nhân mềm yếu các ngươi, hơn mười năm thời gian., Bị buộc, bị giết. Chậm rãi, ép ra cái bộ dạng của ngươi bây giờ, cho dù bán đứng Hán phu nhân, ngươi cũng phải xử lý xong Nhan Hi Duẫn, khiến đồ vật hai phủ rơi vào tranh chấp. Ta nghe nói, ngươi khiến người ta đánh cho con trai ruột của Lỗ Mãn, thủ đoạn này không tốt, nhưng... dẫu sao đây cũng là ngươi chết ta sống..."
"Nhưng ta nghĩ, canh nhỏ..." Hi Duẫn chậm rãi nói: "Mấy ngày gần đây, ta nghĩ tới nhất là phu nhân và hài tử nhà ta. Nữ chân nhân được thiên hạ, tất cả mọi người đều xem hắn như súc sinh, cuối cùng cũng có ngươi, cũng có anh hùng Hán tộc như Hoa Hạ quân., Nếu có một ngày, thật giống như ngươi nói, Hoa Hạ quân các ngươi đánh nhau tới, hán nhân được thiên hạ, các ngươi sẽ đối xử thế nào với nữ chân nhân đây. Ngươi cảm thấy, nếu là sư phụ của ngươi, Ninh tiên sinh ở đây, hắn sẽ nói gì đây?"
Hắn nhìn Thang Mẫn Kiệt, lúc này đây, cuối cùng Thang Mẫn Kiệt cũng cười lạnh mở miệng: "Hắn sẽ giết sạch các ngươi, sau đó sẽ không còn thủ đoạn."
Hi Duẫn cũng cười rộ lên, lắc đầu: "Ninh tiên sinh sẽ không nói những lời như vậy... Đương nhiên, hắn sẽ nói như thế nào, cũng không sao cả. Thang nhỏ, thế đạo chính là thay đổi như vậy, Liêu Nhân không nói đạo, bức nữ Chân ra khỏi Kim nhân tàn bạo., bức ra các ngươi, nếu có một ngày các ngươi được thiên hạ, đối với kim nhân hoặc những người khác đều tàn bạo, sớm muộn cũng sẽ có một số người không thể địch lại các ngươi, đến tiêu diệt Hoa Hạ các ngươi. Chỉ cần có bắt nạt, người sẽ phản kháng."
Lão nhân đứng lên, thân hình cao lớn mà gầy gò, chỉ có đôi mắt trên hai gò má mang theo sức sống kinh người. Thang Mẫn Kiệt đối diện cũng có bộ dáng tương tự.
"Ngươi rất không dễ dàng gì." Hắn nói: "Ngươi bán đứng đồng bạn, Hoa Hạ quân sẽ không thừa nhận công lao của ngươi, trên sử sách sẽ không lưu lại tên của ngươi, cho dù tương lai có người nói ra, cũng sẽ không có ai thừa nhận ngươi là người tốt cả. Chẳng qua, hôm nay ở đây, ta cảm thấy ngươi rất giỏi... Thang Mẫn Kiệt."
Giờ phút này là buổi chiều nào đó không biết ngày ấy, phòng giam âm trầm, Nhan Hi Duẫn nói với hắn: "... Là ngươi đánh bại Nhan Hi Duẫn xong."
Thang Mẫn Kiệt cười rộ lên: "Vậy ngươi mau đi chết đi."
"Biết, nhưng vẫn phải đợi thêm một chút thời gian... sẽ." Cuối cùng hắn nói: "Đáng tiếc..." Dường như tiếc là mình không có cơ hội nói chuyện với Ninh Nghị.
Sau đó, quay người rời khỏi nhà giam.
Ngục tốt lại đến dọn cái ghế, đóng cửa lại. Thang Mẫn Kiệt nằm trên đám cỏ tranh lộn xộn, ánh mặt trời nghiêng nghiêng từ bên cạnh cây cột trượt qua, bụi bặm bay múa trong đó.
Hắn không biết vì sao Hi Duẫn lại tới nói một đoạn như vậy, hắn cũng không biết tranh chấp giữa hai phủ Đông phủ đến cùng giai đoạn như thế nào, đương nhiên cũng lười suy nghĩ.
Thời khắc bán đứng Trần Văn Quân này, cần hắn suy nghĩ nhiều hơn đã không còn, hắn thậm chí ngay cả ngày tháng cũng lười tính toán. Sinh mệnh là gánh nặng duy nhất của hắn. Đây là khoảnh khắc hắn từ trong mây, nhìn thấy vô số cảnh tượng địa ngục thoải mái nhất. Hắn đang đợi tử kỳ đến.
Nhưng tử kỳ chậm chạp chưa tới.
Vài ngày sau, lại là một đêm khuya, sương mù kỳ quái từ lỗ hổng nhà tù nào bay tới...
Tỉnh lại là, hắn đang ở trên xe ngựa xóc nảy, có người đổ nước lên mặt hắn. Hắn cố gắng mở to mắt, trong xe ngựa đen kịt không biết là người nào.
Bọn họ rời khỏi thành thị, một đường xóc nảy, Thang Mẫn Kiệt muốn phản kháng, nhưng trên người bị buộc lại sợi dây thừng, hơn nữa dược lực còn chưa rút đi, không có khí lực.
Xe ngựa dừng lại ở một chỗ ngoài thành, làn sáng sớm, phía chân trời lộ ra một tia màu trắng bạc. Hắn bị người đẩy xuống xe ngựa, quỳ trên mặt đất không đứng lên, bởi vì xuất hiện ở phía trước., Là Trần Văn Quân cầm một thanh trường đao, mái tóc trên đầu cô càng thêm bạc trắng, gương mặt gầy gò hơn, nếu lúc bình thường hắn còn chế giễu phu thê của Hi Duẫn và Hi Duẫn một phen, nhưng lúc này hắn không nói gì, Trần Văn Quân đặt con dao lên cổ hắn.
Đây là Nguyên Dã hoang vu bên ngoài Vân Trung Thành, mấy người trói hắn lại tự giác tản ra phía xa, Trần Văn Quân nhìn hắn.
"Ngươi còn nhớ rõ... Sau chuyện phát sinh Tề gia, ta đi tìm ngươi, chuyện Hán nô mà ngươi nói với ta?"
Lời này nói rất chậm rãi mà chậm chạp, Thang Mẫn Kiệt nhìn Trần Văn Quân, ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
Trên cánh đồng tối tăm, gió nhẹ thổi, giọng Trần Văn Quân cũng nhẹ nhàng bình thường: "Lúc đó, ngươi nói với ta về tên hán nô bị dây xích trói lại kia, giống như chó, hắn què một chân, bị chặt tay phải, đánh rụng răng, không có lưỡi... Ngươi nói với ta, tên Hán nô kia, trước kia là làm binh... Ngươi ở trước mặt ta học tên gọi của hắn, ân ân ân a, a a a a..."
Gió dừng trên đồng cỏ, Trần Văn Quân nói: "Ta đi xem hắn."
Thang Mẫn Kiệt khẽ lắc đầu.
"Mấy ngày nay, ta đi đến chỗ ở của đám hán nô đầu tường thành, người mùa đông chết rét năm ngoái, bây giờ mới chuyển ra... Có một số cả phòng đốt cùng nhau, tất cả mọi người da bọc xương... Ta nhìn xem... Một số người lúc trước ta biết, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, ta đi đến sòng bạc nhỏ gọi là Tiêu Dao cư ở thành nam... Ngươi có biết nơi đó..."
Trong mắt Trần Văn Quân ứa nước mắt, Thang Mẫn Kiệt khẽ lắc đầu, y biết tất cả, y lắc đầu là vì chuyện khác.
"Bọn họ giết người ở đó, giết hán nô cho người xem... Ta chỉ nhìn một chút, ta nghe nói, năm ngoái, bọn họ bắt được Hán nô, nhất là làm lính, ở bên trong... Đem da người... Đem người..."
Nàng nói tới chỗ này, dùng tay che miệng lại, không có nói ra càng nhiều hơn.
Trên Nguyên Dã có một chiếc xe ngựa khác chạy tới, trên xe còn có một bóng người đang giãy giụa.
"... Ta đi xem cô gái hại chết Lư Minh Phường kia... Nhớ chưa? Đó là một mụ điên, nàng là người Hoa Hạ quân các ngươi... Một anh hùng muội của La Nghiệp... Là La Nghiệp phải không? Là anh hùng phải không?"
"... Nàng còn sống, nhưng đã bị giày vò đến không giống người khác... Những năm này ở bên cạnh Hi Duẫn, ta đã gặp rất nhiều nam nhân, bọn họ có một số trải qua rất thê lương, trong lòng ta không đành lòng, ta muốn bọn họ sống tốt hơn một chút, nhưng những người thê lương này so với những người khác, bọn họ đã sống rất tốt. Đây chính là Kim Quốc, đây chính là địa ngục của ngươi..."
"... Ta nhớ tới đoạn thời gian đó, lập tức yêu cầu ta phải đứng một bên, hắn đang nhắc nhở ta, ta rốt cuộc là muốn trở thành một nữ chân phu nhân thiện tâm đây mà, còn phải làm một " Hán phu nhân" đứng ở một lần nữa. Ngươi cũng hỏi ta, nếu có một ngày, Yến Nhiên đã siết, ta nên đi nơi nào... Các ngươi thật sự là người thông minh, đáng tiếc a, Hoa Hạ quân ta không thể đi được rồi."
Thang Mẫn Kiệt lắc đầu, càng thêm lắc mạnh đầu, hắn kề cổ vào thanh trường đao kia, nhưng Trần Văn Quân lại lui về phía sau một bước.
"Chuyện ngươi bán đứng ta, ta vẫn hận ngươi, cả đời này ta, cũng sẽ không tha thứ ngươi, bởi vì ta có trượng phu rất tốt, cũng có con trai rất tốt, hiện tại bởi vì ta muốn hại chết bọn họ, Trần Văn Quân cả đời sẽ không tha thứ hành vi vô sỉ hôm nay! Nhưng làm hán nhân, Thang Mẫn Kiệt, thủ đoạn của ngươi thật lợi hại, ngươi thật là một đại nhân vật rất giỏi!"
Nàng cúi người xuống, bàn tay nắm lấy khuôn mặt của Thang Mẫn Kiệt, ngón tay khô gầy gần như muốn rỉ máu trên mặt đối phương, Thang Mẫn Kiệt lắc đầu: "Không phải..."
"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi." Trần Văn Quân nhìn chằm chằm hắn, "Nhưng nếu ngươi hại chết ta, ngươi cút về phía nam cho ta! Đầu của ngươi tốt như vậy, thủ đoạn của ngươi lợi hại như thế, trong thời gian nửa đời còn lại của ngươi,, Ngươi liền vì hán nhân phía nam mà sống chuộc tội! Xin ngươi hãy để cho bọn họ sống tốt một chút, để cho thảm kịch của Trung Nguyên đừng có nữa, để Kim Quốc trở thành địa ngục, đừng có thêm nữa, ngươi nghe cho rõ ràng không có... Ngươi trở về cho ta, chuộc tội nghiệt của ngươi —— "
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Giọng nói khàn khàn thê lương phát ra từ trong cổ Thang Mẫn Kiệt: "Ngươi giết ta đi..."
Trần Văn Quân nói: "Ta hận ngươi, cho nên ngươi đừng hòng chết ở... tay của ta. Ngươi trở về cho ta, công đức là của ta, chuộc tội cho ngươi không hết!"
"Ta sẽ không trở về..."
"Mẹ nhà ngươi——" Trần Văn Quân trong miệng nói thế, nàng buông Thang Mẫn Kiệt đang quỳ xuống, vọt tới chiếc xe bên cạnh, lôi thân ảnh giãy dụa trên xe xuống, đó là một nữ nhân điên giãy dụa, lại e sợ yếu ớt.
"Có nhìn thấy nàng hay không! Có nhìn thấy nàng hay không! Chính là nàng hại chết Lư Minh Phường, nhưng nàng cũng là muội muội La Nghiệp của Hoa Hạ quân các ngươi! Nàng ở Bắc địa, chịu nhục tuyệt nhân hoàn, nàng đã điên rồi, nhưng vẫn còn sống..."
Trần Văn Quân giơ đao chỉ vào Thang Mẫn Kiệt khóc lóc: "Ngươi bây giờ có hai lựa chọn, hoặc là ngươi làm thịt nàng, báo thù cho Lư Minh Phường chính ngươi cũng tự sát, chết ở chỗ này. Hoặc là ngươi mang theo nàng ta một đường về phía nam, để cho vị anh hùng La Anh kia còn có thể nhìn thấy người thân duy nhất trên đời này của hắn. Cho dù nàng ta điên rồi, nhưng nàng ta không cố ý hại người..."
Bà ta vung đao cắt đứt sợi dây thừng trên người Thang Mẫn Kiệt, Thang Mẫn Kiệt quỳ sát người, nước mắt chảy ròng ròng: "Ngươi sắp xếp người đi xuống, ngươi giết ta đi, giết ta đi..."
Trần Văn Quân giơ chân đá hắn ngã lăn dưới đất: "Ngươi muốn chết nhẹ nhàng như vậy, nào có dễ dàng như vậy, cả đời này của ngươi, đều phải nhớ kỹ ta..."
Nàng phất tay ném giống như vậy về phía Thang Mẫn Kiệt: "Đây là bao quần áo, lương khô, bạc, lệnh bài thông quan của Lỗ Vương Phủ! Đao, còn có nữ nhân, xe ngựa, hết thảy đều cầm lấy, sẽ không có người đuổi theo các ngươi, Hán phu nhân vạn gia sinh phật!... Các ngươi là người cuối cùng ta cứu."
Thanh âm của nàng cao vút, chỉ đến câu cuối cùng thì đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Thang Mẫn Kiệt cầm lấy đao trên mặt đất, kinh ngạc đứng dậy: "Ta không đi, ta không đi..." Hắn cố gắng đi về phía Trần Văn Quân, nhưng lại có hai người tới, đưa tay ngăn cản hắn.
"Khốn kiếp..." Trần Văn Quân bật cười: "Đến lượt ngươi nói chuyện à? Thằng hề, ha ha, ngươi giả điên giả dại, cười thế nào, ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Mọi người xem, hắn khóc ra rồi, ha ha, đại anh hùng... "
Trần Văn Quân tùy tiện mỉm cười, đùa cợt Thang Mẫn Kiệt ở bên này dược lực dần dần tán đi. Giờ phút này, trên cánh đồng phất phới, thoạt nhìn nàng càng giống như một kẻ "Thằng hề" làm người trong Vân Trung Thành sợ hãi.
Thang Mẫn Kiệt tấn công vào cản trở của hai người: "Ngươi ở lại cho ta, nghe ta nói đã, Trần Văn Quân... Tên ngu xuẩn..."
Trần Văn Quân đi về phía xe ngựa phía xa.
"Ta sẽ không đi —— "
"Ta giết nàng -- "
"Ngươi đừng có làm như vậy..."
"Ngươi giết ta a..."
"Đồ tiện nữ, ta cố ý bán đứng ngươi..."
Trần Văn Quân lên xe ngựa, xe ngựa lại dần dần chạy khỏi chỗ này, sau đó hai người cản trở cũng rút lui, Thang Mẫn Kiệt một lần đi về phía nữ nhân điên bên kia, hắn cầm đao uy hiếp nói muốn giết chết nàng, nhưng không ai để ý tới chuyện này, ngược lại nữ tử điên cũng gào thét vì kinh hãi và ánh đao của hắn, khóc lớn lên, hắn một tát đem nàng lăn lộn trên mặt đất.
"A a a a a a a a ——"
Trên thảo nguyên, Thang Mẫn Kiệt giống như con thú bị trúng tên điên cuồng gào thét: "Ta giết cả nhà ngươi, Trần Văn Quân..."
Nữ nhân điên bên cạnh cũng gào thét theo, ôm đầu lăn lộn dưới đất: "A a a a a a a a a..."
Những thanh âm bi ai từ sâu trong đáy lòng này phát ra đến cực điểm, tụ thành một mảnh trên cánh đồng...
....
Xe ngựa dần dần rời khỏi nơi này, dần dần cũng không nghe thấy tiếng Thang Mẫn Kiệt gào khóc nữa, Hán phu nhân Trần Văn Quân tựa người vào vách xe, không còn nước mắt chảy ra, thậm chí hơi mỉm cười.
Xe ngựa chạy về phía tường thành Vân Trung phủ nguy nga, tới chỗ cửa thành, được người bên ngoài nhắc nhở, ngừng lại. Cô xuống xe ngựa, đi lên tường thành, ở trên tường thành thấy được Nhan Hi Duẫn đang trông về phía xa. Thời gian là sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ.
Hai người nhìn nhau.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ rời khỏi." Hi Doãn mở miệng nói.
"Quốc gia, chuyện của hán nhân không liên quan gì đến ta, kế tiếp chỉ là chuyện trong nhà, ta làm sao đi được."
"Vậy cũng là đi tốt rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng Hi Duẫn vẫn vươn tay nắm lấy tay của thê tử. Hai người chậm rãi đi về phía trước trên tường thành, bọn họ trò chuyện chuyện trong nhà, trò chuyện về quá khứ... Lúc này, có vài lời trong trí nhớ vốn không tiện đề cập tới, cũng có thể nói ra.
Trần Văn Quân và Hi Duẫn đại khái kể lại chuyện khi nàng còn trẻ bị bắt về phương bắc, thành viên phát triển của Mật thám ti do dòng dõi thống lĩnh, vốn muốn nàng tiến vào Liêu quốc, ai ngờ về sau nàng lại bị các nhân vật cao tầng của Kim quốc cực kỳ ưa thích, xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"...Năm xưa dòng dõi của Tần Thìn là người ra sao?" Hi Duẫn tò mò hỏi.
Trần Văn Quân lắc đầu: "Ta cũng chưa từng gặp, không biết mà, chỉ là bậc bậc cha chú trước đây từng có."
Nàng nói đến tâm tình vừa mới đi về phương Bắc, cũng nói tới tâm tình vừa rồi được Hi Duẫn coi trọng, nói: "Khi đó ta thích thi từ, có một bài chưa từng nói với ngươi. Đương nhiên, sau khi có hài tử, từ từ cũng không phải tâm tình như vậy..."
"Bài nào?"
Ánh mặt trời chiếu xuống, Trần Văn Quân đưa mắt nhìn về phía nam, nơi đó có nơi mà đời này nàng không thể quay về, nàng nhẹ giọng nói: "Phục sóng chỉ nguyện quấn thi trả, nhất định không cần sinh ra nhập quan. Chớ khiển chỉ luân quy hải quật... vẫn để lại một mũi tên bắn lên Thiên Sơn. Lúc còn trẻ, thích nhất là bài thơ này, năm đó chưa từng nói cho ngươi biết."
"Đừng trách ta chỉ luân phiên về hải quật, vẫn để lại một mũi tên bắn lên Thiên Sơn..." Hi Duẫn kéo tay nàng, chậm rãi cười nói: "Tuy ai cũng là chủ nhân, nhưng phu nhân của ta thật sự là anh hùng tài giỏi."
Ánh mặt trời xẹt qua bầu trời, xẹt qua đại địa phương bắc rộng lớn.
Rất nhiều năm trước, mũi tên do dòng dõi Tần Liệt phát ra bắn về phía Thiên Sơn, đã hoàn thành nhiệm vụ của nàng...
Thân thể mềm mại ướt át.
【Phục: Phục Hynh nguyện quấn thi hoàn trả, nhất định xa không cần sinh ra nhập quan.
Mạc Cấm chỉ luân hồi về hải quật, vẫn giữ lại một mũi tên bắn lên Thiên Sơn.
—— Đường thay Lý ích nhét Khúc Cơ xuống...
Thân thể mềm mại ướt át.
Tập thứ mười con rể kéo dài qua xuân thì kết thúc: