Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong bầu trời đêm tinh quang thưa thớt. Mãn đều cưỡi ngựa, xuyên qua đường phố rạng sáng của Vân Trung Phủ. Giữa đường còn đối mặt với binh sĩ tuần thành, phía sau hai gã đồng bọn lấy lệnh bài để kiểm tra thực hư.
Chạy vội hồi lâu, đã tới con phố dài nơi biểu tẩu anh họ ở phía tây thành thị. Hắn vỗ cửa phòng, sau đó biểu huynh từ trong phòng vọt ra mở cửa.
"Đến trễ ta cũng không biết hắn còn mắt hay không..."
Trong đầu hắn vang lên tiếng cười của tù binh kia, vốn tưởng rằng hài tử trong nhà bị hắc kỳ bắt cóc, nhưng không phải vậy. Biểu huynh kéo hắn chạy về y quán của con phố bên kia, một mặt chạy, một mặt buồn bã nói chuyện xảy ra buổi chiều.
Xế chiều hôm qua, một chiếc xe ngựa không biết từ đâu xông qua với tốc độ cao như vậy, hài tử mười một tuổi trong nhà hai chân bị đánh gãy tại chỗ, người đánh xe kia như phát điên không dừng lại chút nào, phía sau xe là một cái móc sắt buông thõng cánh tay phải của đứa bé, kéo đứa bé kia xông qua nửa con phố, sau đó cắt đứt dây thừng trên móc sắt chạy trốn.
Hài tử bị xe ngựa kéo thành một huyết nhân, vội vàng đưa đến y quán, lúc này vẫn còn sống, chỉ là không biết có thể chịu đựng nổi hay không.
Đứa nhỏ này đúng là chật ních người.
Mấy năm trước trở lại trong mây làm bộ khoái, bên người không có đường lui, cũng không có quá nhiều con đường thăng chức, vì thế đành phải liều mạng. Dân vùng Bắc phong hãn dũng mãnh, cho tới nay ở trên con đường sinh hoạt tấp nập không thiếu những hảo thủ trong quân, thậm chí là dư nghiệt sau khi Liêu quốc bị diệt, hắn muốn làm ra một phen sự nghiệp, dứt khoát đem hài tử lặng lẽ đưa cho biểu tẩu bà nuôi dưỡng. Từ đó về sau nhìn qua số lần cũng không tính là nhiều.
Mấy năm nay địa vị cao dần, khả năng gây họa cho người nhà không lớn. Nhưng lại có ai ngờ được trong cờ đen lại có kẻ điên cuồng liều mạng như vậy?
Một đường đi tới y quán, biểu tẩu canh giữ ở chỗ này sớm đã khóc đến sưng hai mắt sưng đỏ, bọn họ nuôi nấng đứa bé kia đã nhiều năm, cũng đã có tình cảm, mắt thấy khắp người đều là Lỗ đến, biểu tẩu liền ngăn cản hắn kể rõ sự đáng ghét của hung đồ, bắt hắn nhất định phải bắt lấy đối phương, thiên đao vạn quả. Nói không nên lời, theo đại phu đi tới gần y quán, thậm chí có chút chần chờ, hoảng hốt một chút, mới cất bước đi vào.
Đại phu ghé vào lỗ tai hắn kể lại tình huống.
Mãn Lỗ nhìn hài tử toàn thân đầy mùi thuốc trên giường, trong lúc nhất thời cảm thấy đại phu có chút ồn ào, hắn đưa tay đẩy sang bên cạnh, nhưng không đẩy được. Mấy người bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn. Sau đó, hắn rút đao.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đứa trẻ mười một tuổi trên giường mất đi hai chân, một tay đặt trên mặt đất kéo dài hơn nửa con phố dài, cũng đã sớm biến thành máu thịt be bét. Đại phu không cam đoan hắn có thể sống qua đêm nay, nhưng cho dù còn sống, trong cuộc sống dài dằng dặc sau này, hắn cũng chỉ còn một tay và nửa khuôn mặt, sinh tồn như vậy, bất kể là ai suy nghĩ cũng sẽ cảm thấy hít thở không thông.
Lưỡi đao đầy ắp chỉ về phía hài tử, dưới chân không tự chủ lui về phía sau một bước. Biểu tẩu bên cạnh thét chói tai đánh tới, đoạt đao trên tay hắn. Thanh âm kêu khóc vang vọng bầu trời đêm.
Vẻ mặt hắn khi thì hung ác, lúc thì ngẩn ngơ, đến cuối cùng lại không hạ được dao găm, biểu tẩu gào khóc: "Ngươi đi giết hung đồ! Chẳng phải ngươi tổng bộ bắt tên hung đồ đi bắt tên kia sao -- súc sinh kia a..."
Toàn bộ Linh Lung loạng choạng bị đẩy ra khỏi phòng, những người xung quanh vẫn còn nghiến răng nghiến lợi khuyên can hắn phải bắt cho bằng được hung đồ. Trong đầu Lỗ Vệ Anh hiện lên khuôn mặt điên cuồng, khuôn mặt điên cuồng kia có ánh mắt bình tĩnh.
"Là ngươi giết Lư Minh phường sao?"
"... Việc Lư Minh Phường, chúng ta thanh toán xong."
Năm ngoái lúc bắt thành viên của Triệu Minh phường tên là Hoa Hạ quân, đối phương chết đến không hàng, bên này trong lúc nhất thời cũng không biết rõ thân phận của hắn, sau khi chém giết lại trút giận, gần như băm người thành rất nhiều khối. Về sau mới biết được người kia chính là người phụ trách của Hoa Hạ quân ở Bắc Địa.
Hôm nay thi thể kia bị băm thành mấy khối, cùng trong phòng bộ dáng hài tử còn sống, mơ hồ chồng chất lên nhau.
"A —— "
Trong bóng đêm, hắn há mồm gào thét, sau đó lại giơ đao chém một cái, lại thu hồi đao, đột nhiên lao ra.
Lên ngựa, một đường lao nhanh, tới trước cửa ngục nhỏ gần cửa bắc, hắn rút dao găm ra cố gắng xông vào, để súc sinh bên trong kia chịu đựng thống khổ cực lớn nhất rồi chết. Nhưng mà bộ khoái thủ ở đầu bên ngoài nhanh chóng ngăn cản hắn, đầy đến mức hai mắt đỏ bừng, xem ra đáng sợ, một hai người ngăn không nổi, bộ khoái bên trong liền lần lượt đi ra, tiếp đó là Cao Phó Hổ cũng tới, nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, liền đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Một đám người nhào tới, đè ép cả đám người...
Đêm tối dài đằng đẵng, bên ngoài ngục nhỏ không còn bình tĩnh nữa, toàn bộ thuộc hạ nha môn lục tục tới đây, có đôi khi tranh đấu cãi ồn ào một phen, bên phía Cao bộc Hổ cũng gọi thêm người, bảo vệ chỗ lao ngục này an toàn.
Vào lúc này, bão táp đáng sợ đã tràn ngập quyền lực Vân Trung Phủ, mọi người phía dưới cũng không rõ ràng, Cao Phó Hổ biết Cốc Thần muốn xuống dưới, khắp nơi đều là Lỗ Vệ Anh. Lão thường ngày cứng đối cứng với Lỗ Vệ Anh., Đó là thời điểm không thể bước đi trên quan trường, hiện nay mục đích bên mình đã đạt được, nhìn bộ dáng như bị điên kia của Lỗ Nhị, gã cũng vô tâm biến chuyện này thành thù riêng không chết không thôi, chỉ là để cho người ta âm thầm đi tìm hiểu xem nhi tử đối phương đã xảy ra chuyện gì.
Bốn tháng mười sáu sáng sớm đi hết, phương đông phun ra sương sớm, sau đó lại một lần nữa là một ngày nắng êm ấm, xem ra đầu đường bình yên, người qua đường vẫn sinh hoạt như thường. Lúc này một ít không khí kỳ quái cùng lời đồn đãi bắt đầu thẩm thấu vào trung tầng.
Tin tức về " Hán phu nhân" bán đứng Tây Lộ quân cũng bắt đầu loáng thoáng xuất hiện. Mà ở trong nha môn Vân Trung Phủ, hầu như mọi người đều nghe được một hồi nghị lực của cả Lỗ Vệ và Cao Phó Hổ tựa hồ đã ăn quả đắng., Không ít người thậm chí cũng biết chuyện nhi tử Lỗ Sinh bị làm cho sống không bằng chết, nghe đồn phối hợp với " Hán phu nhân", có vài loại trong số bộ đầu có khứu giác nhạy cảm này, trở nên bất thường.
Buổi chiều ngày hôm đó, Cao bộc cùng với vài tên thuộc hạ tới tìm hắn tìm hiểu tin tức về nha môn bộ khoái nha môn đến đây tìm hắn để ăn cơm ở phố chợ đối diện với tiểu lao môn phía Bắc, hắn liền lén lút để lộ ra một số chuyện.
"... Mẹ, người kia là tên điên, tối hôm trước lão tử mới biết... Mẹ, là ta bị đùa bỡn, tên điên này, trước khi đi chịu chết còn thiết lập cục diện, làm con trai ruột đầy vết thương, hiện tại tiểu hài tử kia mới mười một tuổi, chỉ có một tay còn có thể dùng, mẹ nó là ta cũng phải điên..."
Hắn nhớ lại khoảng thời gian lúc trước bắt được đối phương, tất cả đều rất bình thường, đối phương sau khi nhận hai vòng hình phạt liền khóc rống lên, mở miệng ra một đống chứng cứ lớn, sau đó đối với nữ thật sáu vị vương gia, cũng đều biểu hiện ra bộ dáng " tù phạm" hết sức bình thường. Mãi cho đến khi Lỗ Mãn xông vào, Cao bộc mới phát hiện, vị tù nhân tên là Thang Mẫn Kiệt này, cả người hoàn toàn không bình thường.
"Mẹ ơi... Điên rồi... Quá nửa là nhân vật có danh tiếng trong Hoa Hạ quân... Chính là đưa dao găm cho phía đông... Căn bản là không muốn sống nữa..."
Hắn cắn răng nghiến lợi nói, một mặt uống rượu.
Bên cạnh có bộ đầu nói: "Nếu như vậy, bí mật người này biết nhất định không ít, còn có thể đào tiếp a."
"Ngươi cho rằng ta không đào?" Cao Phó Hổ trừng mắt liếc hắn một cái, "Đêm hôm đó ta liền bắt hắn ra ngoài dày vò thêm một canh giờ, con mắt của hắn... chính là điên, trời đánh điên, cái gì thừa cũng cạy không được, lúc trước hắn khuất phục thành chiêu, chết tiệt là giả."
"Mới một canh giờ, có phải không đủ..."
"Hắn đã báo tin cho cả Cốc Thần, tiếp theo Đông phủ tiếp nhận, ông đây sẽ thăng quan. Ngươi cũng muốn như con trai Lỗ Dật, ngươi cũng muốn như vậy. Người này tiếp tục phải đường đường, bằng không ngươi vào đánh tiếp, để mọi người mở mang kiến thức một chút tay nghề?" Cao Phó Hổ nói tới đây, uống một ngụm rượu: "Đợi đi... sắp xảy ra chuyện lớn rồi."
Chuyện lớn đang phát sinh.
Buổi tối hôm đó, trong mây phương hướng tường thành truyền đến tiếng kêu khẩn trương, sau đó là chiêng hiệu giới nghiêm của thành thị. Quân đội đóng quân phía đông Vân Trung phủ đang đi về phía này.
Trên Tông Hàn phủ, cuộc đối đầu giương cung bạt kiếm đang diễn ra, Nhan Xương và mấy nữ vương gia có thực quyền đã có mặt ở đó. Tông Phốc giơ cung và chứng cứ trên tay lên, rống to.
"... Đến a, hiếm có! Ngay tại Vân Trung Phủ! Ở ngay đây! Ngươi đóng cửa phủ lại, làm sạch từng người chúng ta! Ngươi có thể bảo vệ Hi Duẫn! Bằng không, chuyện của hắn phát huy rồi! Chứng cứ xác thực - ngươi đi tới đâu ngươi cũng nói không được..."
"Đứng ra vẻ đạo mạo! Mua danh chuộc tiếng! Các ngươi ở kinh, luôn miệng nói là vì nữ thật! Ta nhường các ngươi một bước! Đến giữa mây làm theo quy củ của các ngươi, ta cũng làm theo quy củ của các ngươi! Hiện tại chính là cái mông các ngươi không sạch sẽ! Đến đây! hãn hữu ngươi bá đạo một đời, ngươi là lão đại của Tây triều đình! Ta đến mây ngươi, ta không mang binh vào thành, ta tiến vào phủ của ngươi, hôm nay ngay cả thân mặc quần áo dày cũng không mặc, ngươi có một bao che chở Hi Duẫn, bây giờ ngươi giết chết ta..."
Tông Tạp đứng trước mặt Tông Hàn la lên một hồi lâu, trên trán Tông Hàn nổi gân xanh, đột nhiên xông tới, hai tay nắm chặt y phục trên ngực hắn, nâng hắn lên, đám người Nhan Xương xung quanh cũng xông tới, trong lúc nhất thời trong sảnh hỗn loạn.
Nhưng mãi đến cuối cùng, Tông Hàn cũng không thể chính thức ra tay đánh Tông Quỹ một trận.
Đóng cửa lại, hắn có thể giết chết bất cứ ai trong Vân Trung Phủ. Nhưng từ nay về sau, Kim Quốc coi như cũng xong đời...
Thân thể trần trụi...
"... Một con sông lớn sóng lớn, gió thổi hương hoa hai bên bờ..."
Phòng giam âm trầm, tinh quang từ cửa sổ nho nhỏ xuyên vào, mang theo giọng ca cổ quái, thỉnh thoảng vang lên trong đêm.
Sau khi sáu vị nữ vương gia đồng loạt thẩm vấn, thế cục Vân Trung phủ lại nổi lên, lên men mấy ngày, trong thời gian này, bốn tên tù phạm lại phải trải qua hai lần đường, một lần trong đó thậm chí hiếm thấy.
Thành thị đã trải qua một lần giới nghiêm, nhưng ngày thứ hai đã được giải trừ. Có đôi khi tên điên ở giữa đó sẽ hỏi "Tiểu Cao" tình huống bên ngoài, Cao bộc đã thích ứng với việc mạo phạm này, cũng thuận miệng nói một ít. Đương nhiên, hắn có thể tiếp xúc với cấp bậc không cao, có đôi khi nhìn thấy biểu tượng, đã là vật liệu để cao tầng tranh đấu lộ ra.
Mặc dù tin tức " Hán phu nhân" tiết lộ tình báo dẫn đến Nam chinh thất bại đã truyền ra tầng dưới, nhưng đối với việc bắt được Nhan Duẫn cùng Trần Văn Quân xong, hoặc chính thức xuống ngục mấy ngày nay đều không xuất hiện. Có đôi khi Cao Phó Hổ cũng thấp thỏm, nhưng người điên an ủi hắn: "Đừng lo lắng, Tiểu Cao, ngươi chắc chắn sẽ thăng quan, ngươi phải cảm ơn ta."
Cao phó hổ cũng biết nói một câu: "Vậy thì cám ơn ngươi rồi."
Ban đêm hắn hừ hừ hát khúc nhạc kia, con mắt luôn nhìn tinh quang bên cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Ba người khác trong nhà tù mặc dù bị liên lụy, nhưng bình thường cũng không dám chọc hắn, không ai tùy tiện chọc vào một tên bệnh thần kinh không hạ hạn.
Hừ hừ bài hát kia, hắn mang theo cảm giác nhẹ nhõm, thân thể gầy yếu tựa vào trên vách tường, rõ ràng trên người còn mang theo đủ loại vết thương, nhưng đau đớn như vậy, hắn lại làm cho người ta có cảm giác như tháo xuống gông xiềng nặng nề, đang chờ đợi sự tình gì đã đến. Đương nhiên, bởi vì hắn là kẻ điên, có lẽ cảm giác như vậy, cũng chỉ là giả bộ mà thôi.
Bốn phạm nhân không bị chuyển đi là bởi vì những người vượt qua được mấu chốt nhất đã đi xong. Vài nữ vương gia đã cho rằng quyền hành thật sự đã được quyết định, tiếp theo nhân chứng cho dù chết sạch, trên thực tế Hi Duẫn cũng không thoát được lời tố cáo này. Đương nhiên, kẻ trong số phạm nhân luôn lo sợ vị ngoài hiệu sơn cẩu này sẽ lo lắng bất an, sợ đêm nào đó lao ngục sẽ bị người ta phóng hỏa thiêu sống ở chỗ này.
Bởi vậy, mỗi buổi tối hắn đều ngủ không yên.
Đêm khuya một ngày này, những thân ảnh kia đi vào phòng giam đầu tiên liền giật mình tỉnh lại, có mấy người ép lui lính canh ngục. Người cầm đầu là một nữ tử tóc trắng, nàng cầm lấy chìa khóa, mở cửa nhà giam bên trong, đi vào. Tên điên trong nhà tù vốn đang ngâm nga, lúc này mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người đi vào, sau đó vịn vách tường, khó khăn đứng lên.
Trong nhà tù nhiều ngày như vậy, con chó rừng thấy bộ dáng người điên kia đều rất khinh thường sự lười biếng, bất kể là ai, nó nằm trên đống rơm kia hoặc ngồi, nếu không phải bắt được nó, nó đối với ai cũng không có vấn đề gì, nhưng chỉ có lần này, nó chủ động đứng lên.
Đương nhiên không lâu sau, sơn cẩu cũng sẽ biết thân phận của người tới.
Chỉ thấy hai người nhìn nhau trong nhà tù một lát, là người điên kia môi mấp máy mấy cái, sau đó chủ động mở miệng, nói một câu: "Không dễ dàng a..."
Nữ nhân một trăm tóc, quần áo đầy quý khí, đợi hắn nói xong câu này, đột nhiên tát một cái vào mặt hắn. Âm thanh này vang vọng trong phòng giam nhưng xung quanh không có ai nói chuyện. Tên điên kia nghiêng nghiêng đầu, sau đó quay lại, nữ nhân sau đó lại hung hăng tát một cái.
Đầu vẫn lắc lư, người điên tên là Thang Mẫn Kiệt hơi cúi đầu, đầu tiên là cong một chân, sau đó cong một chân khác, chậm chạp quỳ xuống trước mặt nữ nhân kia.
Tiếp theo là bàn tay thứ ba của nữ nhân kia, sau đó là bàn tay thứ tư, bàn tay thứ năm...Thang Mẫn Kiệt trực tiếp quỳ xuống, làm cho nàng một cái tát mà đánh xuống. Cứ thế trôi qua một hồi, nữ nhân kia mới mở miệng nói: "Ta đã từng... làm chuyện gì tổn thương ngươi?"
"... Không có..." Thang Mẫn Kiệt nói: "Về phần ngài có ân tình với ta."
"Ta đã từng làm chuyện gì thương tổn tới người Hán trong thiên hạ chưa?"
"...Ngài là người hán trong thiên hạ... Có đại ân đại đức."
"Ta đã từng làm chuyện gì có lỗi với quân Hoa Hạ các ngươi!?"
"... Không có, ngài là anh hùng, anh hùng của hán nhân, cũng là anh hùng của Hoa Hạ quân. Ta... Ninh tiên sinh đã từng dặn dò, tất cả mọi hành động đều phải dùng cách bảo vệ ngài là quan trọng nhất."
Trần Văn Quân lại một cái tát rơi xuống, nặng trịch, trong miệng Đường Mẫn Kiệt đầy bọt máu.
"Vậy vì sao còn làm như vậy!"
"Chỉ khi diệt trừ Hi Duẫn mới có thể tránh cho hai phủ đồ vật này hợp lực lại..."
Lại một cái tát giáng xuống.
"Cho nên ta mới đáng đời?"
"... Mới có thể tránh cho bọn họ thật sự nói như vậy, coi việc đối kháng với Hoa Hạ quân là việc quan trọng nhất..."
Lại một cái tát nữa.
"Mấy năm nay ta cứu được bao nhiêu người? Ta không xứng có một cái thiện chung cực sao?"
"... Như thế mới có thể tránh cho tương lai Hoa Hạ quân Bắc thượng, nữ chân nhân thật sự hình thành sức chống cự..."
Lại một bàn tay trầm trọng nữa.
"Hoa Hạ quân các ngươi làm chuyện như vậy tương lai làm sao bàn giao với người trong thiên hạ! Tên khốn kiếp nhà ngươi..."
"...Chúng ta có thể kết thúc trận chiến này trong vài năm, có thể giết ít chết mấy vạn người. Hơn mười vạn người, ta không còn cách nào khác..."
"Ta không cầu kết thúc, nhưng người nhà của ta, con của ta, bọn họ dù sao cũng là con của ta..."
"... Ta làm chính là thập ác bất xá..."
tát một cái, lại là một cái tát, trong miệng Trần Văn Quân nói, cũng là lời thì thào. Mà lúc này, Trần Văn Quân đột nhiên giơ tay về phía sau, rút trâm cài tóc, sắc bén vung xuống người đối phương, trong mắt Thang Mẫn Kiệt hiện lên vẻ giải thoát, nghênh đón.
Trong khoảnh khắc quyết tâm làm xong chuyện này, tất cả gông xiềng trên người hắn đều đã rơi xuống, bây giờ, khoản nợ cuối cùng này, không cách nào trả nổi.
"A —— "
Trần Văn Quân kêu gào bi thương, nhưng trâm cài tóc vẫn ngừng lại giữa không trung.
Thang Mẫn Kiệt hơi chờ đợi trong chốc lát, sau đó hắn giơ mười ngón tay lên trên, hai tay đều là máu thịt be bét, nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương.
"Tình cảnh đã qua, Hi Duẫn không thể thoát tội. Ngươi có thể giết ta."
Hắn nhẹ giọng nói, kéo trâm cài tóc vào cổ họng mình.
"Ta tự biết hành vi này chính là tội ác tày trời, cả đời này ta cũng không thể trả lại tội trạng của ta. Chúng ta đang ở Bắc Địa, nếu như nói ta chết trong tay ai thì cũng chỉ có ngươi. Trần phu nhân, ngươi là anh hùng thật sự, ngươi đã cứu vô số mạng người, nếu như còn có biện pháp khác, cho dù ta chết hơn ngàn lần, ta cũng không nguyện ý làm ra chuyện tổn thương ngươi..."
Trong nhà tù, trên mặt Trần Văn Quân mang theo phẫn nộ, thê lương, mang theo nước mắt, cả đời nàng đều từng được bao che trong gió tuyết ở Bắc Địa, nhưng giờ khắc này lại ẩn chứa vô số sinh mệnh., Gió tuyết tàn khốc này cuối cùng cũng muốn đoạt đi tính mạng của nàng. Bên kia, vết thương của Thang Mẫn Kiệt chồng chất, mười ngón tay của hắn máu thịt be bét, đầu tóc rối bời, hai bên gò má đều sưng lên, trong miệng toàn là bọt máu, mấy cái răng cửa đã sớm tra xét đánh trúng không thấy.
Trong lúc trước từng giao thiệp, Trần Văn Quân từng thấy đủ loại thần sắc khoa trương của hắn, nhưng chưa từng thấy bộ dạng của hắn lúc này. Cô chưa bao giờ thấy qua tiếng khóc thật sự của hắn. Nhưng lúc này lại bình tĩnh và xấu hổ nói ra, Trần Văn Quân có thể thấy được nước mắt đang chảy xuống trong mắt hắn. Hắn không khóc, nhưng vẫn khóc không ngừng.
Hắn lấy cổ đón lấy trâm cài tóc.
Trần Văn Quân "A" một tiếng, phất tay gạt hắn ra, sau đó một cước đá hắn ngã lăn trên mặt đất.
Phòng giam yên tĩnh trong chốc lát, Thang Mẫn Kiệt mới chậm rãi đứng lên.
"Ngươi giết ta. Ta biết điều này không thể tha thứ... Xin ngươi giết ta."
Sau đó là quỳ xuống, dập đầu thật mạnh. Trần Văn Quân kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, một lát sau, cô lùi lại phía sau, Thang Mẫn Kiệt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt, thấy cô lùi lại phía sau như có chút sợ hãi và thất vọng, sau đó lại dập đầu.
Oành --
Cái trán kia đập xuống đất, trong cổ hắn tựa hồ cũng có thanh âm nghẹn ngào đi ra.
Trần Văn Quân lui ra khỏi nhà tù, cả đời này nàng đã trải qua vô số phong ba, cũng gặp qua vô số người, nhưng chưa bao giờ nàng gặp qua người như vậy. Trong nhà tù kia lại truyền đến oành một tiếng, nàng ném chìa khóa, bắt đầu bước nhanh về phía đầu nhà tù.
Oành --
Oành --
Oành --
Đó là thanh âm cái trán chạm đất, một tiếng lại một tiếng. Nhưng rốt cuộc đám người Trần Văn Quân cũng rời khỏi nhà tù, lính canh ngục nhặt chìa khóa lên, có người ra ngoài gọi đại phu. Lúc đại phu tới, Thang Mẫn Kiệt cuộn mình nằm trên mặt đất, cái trán sớm đã là máu tươi một mảnh...
Thân thể trần trụi...
Chỉ máu, băng bó... Trong lao ngục tạm thời không có tiếng ca ngâm, Thang Mẫn Kiệt mơ mơ hồ hồ, có đôi khi có thể nhìn thấy cảnh tượng ở phía nam. Hắn có thể nhìn thấy muội muội của mình đã chết từ lâu, đó là lúc nàng còn rất nhỏ, nàng nhẹ giọng hát khúc nhạc con nít, bài hát đó là cái gì, sau đó hắn quên mất.
Sau đó hắn theo Ninh tiên sinh học tập ở Tiểu Thương Hà, Ninh tiên sinh dạy bọn họ hát bài hát, giai điệu trong đó khiến hắn nhớ tới bài hát nhi ca của muội.
"... Đây là quốc gia vĩ đại, nơi sinh sống của ta, trên vùng đất ấm áp đó..."
Trên vùng đất ấm áp có muội muội của hắn, có người nhà của hắn, nhưng hắn đã vĩnh viễn không trở về được.
Hay là, bọn họ muốn gặp lại...