Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Có đôi khi, thời gian sẽ trong mộng chảy. Hắn sẽ gặp rất nhiều người, bọn họ đều sống động như thật.
Lúc tỉnh lại, sẽ hoảng hốt ngồi lên một hồi, quên mất chính mình đang ở nơi nào.
Trí nhớ sai vị vẫn còn lưu lại trong đầu. Phải đợi không lâu sau đó, sự thật lạnh như băng trong đầu hóa thành tiếng vang vọng, người mới có thể tỉnh táo lại trong khu vực trống rỗng này.
Sinh mệnh đã từng tràn đầy, tinh thần, thậm chí là một phần của linh hồn, tất cả đều bị tổn hại vĩnh viễn trong quá khứ.
Mà so với sự mất đi vĩnh viễn của càng nhiều người hơn, hiện giờ những người sống sót mất đi cũng không tính là gì.
Cuối tháng hai năm Kim Thiên quyến, trong mây.
Thang Mẫn Kiệt từ trong mộng tỉnh lại, ngồi trên giường.
Lúc trước trong giấc mơ, xuất hiện Ngũ Thu Duyên.
Nữ nhân kia từng là thị nữ của Trần Văn Quân, thân phận càng sớm hơn một chút, là cháu ruột mở phong phủ doãn. Nàng so với nữ tử bình thường có kiến thức hơn, hiểu chút quyền mưu, đợi sau khi ở bên Trần Văn Quân, rất là trù tính một số chuyện, mấy năm trước thậm chí còn từng cứu mạng hắn.
Bất quá, tình báo truyền tin cùng ủng hộ, ngũ thu thu kỳ thật càng nhiều khuynh hướng chính quyền võ triều, không phải rất ưa thích Hoa Hạ quân.
Song phương đều có mục tiêu giống nhau, lại là chủ nhân, trong khoảng thời gian đó đã từng có vài lần tranh đoạt và xung đột. Tính cách Ngũ Thu Hà muốn mạnh hơn, Thang Mẫn Kiệt cũng không phải đèn đã cạn dầu, chỉ là được người ta cứu mạng, trên miệng lưỡi cũng không thể dọa nạt người được nữa. Mấy lần âm thầm hành động, có thắng có bại lẫn nhau, Thang Mẫn Kiệt sau khi chiếm tiện nghi mới đi khua môi múa mép vài câu, nhìn bộ dáng câm điếc ăn vàng của đối phương, ác hình ác.
Kỳ thật trong tư tưởng đã tính toán qua, tính tình nữ nhân này không tệ, tương lai có thể tìm một cơ hội, đem nàng tranh thủ đến bên Hoa Hạ quân.
Lần tranh đoạt cuối cùng là vì cái tên ngốc sử tiến kia, võ nghệ của hắn tuy cao, đầu óc lại không có, hơn nữa rõ ràng muốn chết, song phương đều tiếp xúc cẩn thận. Đương nhiên, bởi vì bên Hán phu nhân thực lực hùng hậu, Sử Tiến mới đầu còn được Ngũ Thu Hà bên kia cứu.
Nhưng Ngũ Thu đã đánh giá thấp việc tìm kiếm trên thảm trong ngoài thành lúc ấy, quan phủ cuối cùng cũng tìm được sử tiến, sau khi bị hắn đào thoát, mới để cho Hoàng Tước tại phía sau chiếm được tiện nghi.
Lúc đó rất cao hứng.
Sau đó có thể cười nhạo nàng một phen.
Nhưng mà khi sử dụng tỉnh lại, hỏi thăm hắn chuyện ngũ thu hà, thậm chí có chút hoài nghi có phải nữ nhân kia mang quan binh tới hay không, Thang Mẫn Kiệt mới biết được đã gặp phải. Hắn đã hoài nghi như vậy, nói rõ ngũ thu xuất hiện cùng quan binh, bất quá là thời gian trước sau chân... Bi thảm từ đó đến.
"Nơi như Kim quốc này, hán nhân muốn có một chút ngày lành, chuyện gì cũng không làm ra được, tráng sĩ ngươi đã thấy rõ mặt tiểu tiện nhân kia, thì nên biết nơi này không có gì ôn tình để nói, tiện nhân cẩu tặc, lần sau cùng nhau giết tới là được!"
Đầu tiên là thuận miệng đuổi Tiền sử đi, sau đó đi hỏi thăm tình hình. Không bao lâu sau, sẽ biết chuyện Ngũ Thu Hà Hạo bị Hi Duẫn một kiếm chém chết. Nàng rất thông minh, ngay trước mặt Hi Duẫn bắt chuyện chúc mừng., Lúc ấy đã chết rồi, không tiếp tục chịu quá nhiều dằn vặt nữa. Chỉ là thi thể vứt ở đâu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghe ngóng được kỹ càng. Đợi biết rõ ràng là vứt tại bãi tha ma nào, đã là chuyện của nửa năm sau rồi, lại đi tìm, sớm đã không còn thi cốt.
Những năm gần đây, rất nhiều người đều chết như vậy, không ít người chết càng hèn mọn, cũng có người chết thống khổ hơn, người thống khổ đến mức Thái Bình Tiết không cách nào tưởng tượng, ngay cả hắn nhớ lại, trong trí nhớ kia giống như tồn tại một khoảng trống lớn.
Vì sao lại mơ thấy Ngũ Thu Hà?
Hắn suy nghĩ một chút, có lẽ là bởi vì trước đó một khoảng thời gian ở trên kinh thành gặp được một nữ tử tên là Trình Mẫn. Có chút tương tự, cừu hận có chút tương tự...
Cuối mười tháng sau khi Nhan Nhiêm kế vị, Thang Mẫn Kiệt ở trên kinh thành lại ngây ngốc hơn một tháng, ý đồ trong đủ loại tin tức tìm kiếm điểm phá cục. Trong thời gian này, hắn thường thường gặp mặt Trình Mẫn, tóm lại tin tức nàng hỏi thăm được.
Sau khi tân quân thượng vị, tin tức nhiều nhất vẫn là các loại luận công ban thưởng, tông công khô, Tông Bàn, Tông Hàn mặc dù không có ngôi vị hoàng đế, nhưng sau này phong thưởng vô số vinh sủng, tương lai có thể thấy được đều là đại quyền thần dưới một người trên vạn người. Nhưng ở giữa, đấu tranh quyền lực vẫn còn như cũ.
Dù sao Tông Hàn của Tây phủ cũng thua ở Tây Nam, hơn nữa lần này còn là thế cục lên kinh, dùng mưu quá mức. Tông Bàn tuy không thể không chấp nhận suy nghĩ sau này của bọn họ, nhường hoàng vị cho Nhan Dung. Nhưng sau đó, suy yếu và áp chế đối với Tây phủ vẫn bị đưa ra.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Đây là kết quả tất nhiên phải đối mặt sau khi chiến bại ở phía Tây Nam, trong nửa năm kế tiếp, một số quyền lực sẽ được xuất hiện, một số vị trí sẽ thay thế những vị trí khác., Một số lợi ích cũng vì vậy mà mất đi. Để đảm bảo quyền lực lần này thuận lợi tiến hành, Tông San sẽ dẫn quân đội ép vào trong mây, thậm chí sau khi tuyết tan, đồ sơn vệ tiến hành một cuộc tỷ võ quy mô lớn, để phán đoán xem Tông Hàn còn giữ lại bao nhiêu thực quyền trong tay.
Mười một tháng qua, trên kinh thành còn ầm ĩ ầm ĩ với cuộc tranh đoạt sơ bộ này. Tông Bàn và Tông Cao tạm thời đồng lòng làm nhất trí ở đây, nhất định phải tận lực tước đi phần lớn thực quyền còn lại của Tông Hàn. Lúc này đại lượng thân huân quý tộc đã không còn ở đây, không ít người có thể dựa vào lương tâm nói chuyện, không hy vọng Kim Quốc đại nội loạn, nhưng đối với sự ủng hộ ủng hộ của hai người Tông Hàn, Hàn, Doãn, cho dù không còn nhiều nữa.
Bất quá, hai vị lão tướng đến lúc này cũng thể hiện hết bộ mặt bá đạo của hắn, đều là thoải mái đón được tông phôi khiêu chiến, hơn nữa không ngừng tại kinh thành phát đạt thanh thế trận tỷ võ này. Nếu Đồ Sơn Vệ thất bại, Tông Hàn chỉ có thể buông ra quyền lực., Còn lại hết thảy đều không cần nhắc lại, nhưng nếu là Đồ Sơn Vệ vẫn như cũ chiến thắng, vậy có nghĩa là Hắc kỳ quân ở Tây Nam có sức đáng sợ vượt xa tưởng tượng của mọi người. Đến lúc đó, hai phủ đồ vật phải đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị để chống lại đại địch tương lai này.
Xét cho cùng, ở Kim Quốc có thể quyết định tất cả. Cách mà mọi người tiếp nhận nhất là vũ lực.
Những tin tức này tổng cộng đến tuần hoàn mười hai tháng, Thang Mẫn Kiệt đại khái hiểu rõ hướng đi của thế cục, sau đó thu dọn đồ đạc, mạo hiểm rời khỏi Thượng kinh trong một mảnh tuyết lớn, bước trở về trong mây. Trình Mẫn sau khi biết được ý định này của hắn rất là giật mình, nhưng cuối cùng chỉ tặng cho hắn mấy đôi găng tay, vài cái găng tay.
Mười hai tháng lên đường, trong gió tuyết lảo đảo chạy tới, thuận lợi đạt tới mây đã là tháng hai. Không ngoài dự đoán của hắn, đám người Hàn Hi, Hàn Doãn thậm chí cũng không chờ ở kinh thành quá lâu. Mấy ngày trước khi bọn họ lên đường, vẫn là đội ngũ hơn ngàn người, theo tuần tuần sau tháng thứ hai trở về trong mây.
Một đường gió tuyết kéo dài, Thang Mẫn Kiệt mang theo bao tay da nai thật dày, thỉnh thoảng lại nhớ tới Trình Mẫn vẫn ở trong kinh thành như cũ.
Cũng như Lô Minh phường, lão cũng từng hỏi Trình Mẫn về phương nam cho nàng. Nhưng Trình Mẫn chỉ đơn giản cự tuyệt, Thang Mẫn Kiệt ăn nói khéo léo thậm chí không tìm được lý do thoái thác để khuyên bảo đối phương thay đổi tâm ý.
Trong thời gian hai ba tháng ở Thượng kinh, những lần gặp mặt, truyền tin tình báo, phán đoán khoảng cách tin tức, Thang Mẫn Kiệt từng mấy lần đến khu vực phụ cận thanh lâu bán thân thể để đổi lấy tin tình báo. Ban đầu mấy lần là vì tiếp đầu và xác nhận sự tồn tại của đối phương, lần cuối cùng, cũng là lần ngoại lệ duy nhất trong mấy ngày trước khi rời đi., Lúc hoàng hôn, đứng ở đầu phố nhìn thoáng qua thanh lâu đèn đuốc, ấm áp vàng son, ửng đỏ đèn đuốc, kiến trúc vững chắc, hết thảy làm cho người ta cảm thấy thư thái và an tâm, để khách nhân muốn đi vào nghỉ ngơi.
Thậm chí hắn còn không cách nào tới gần con phố dài kia.
Đó là người Hán, thật sự là quá nhục nhã. Hắn có thể tự tay làm ra tâm can của mình, tuyệt đối không hy vọng đối phương ở lại địa phương này thêm một ngày nữa.
....
Nhưng hắn không thể thuyết phục nàng.
Thân thể trần trụi...
Sau khi rời giường, rửa mặt, ăn sáng chỉnh tề trên đường, sau đó tới địa điểm đã đặt để gặp hai đồng bọn.
Hội nghị lần này cử hành tại nhị nguyệt nhị thất, trừ Thang Mẫn Kiệt, tới chính là hai gã phụ tá trực tiếp liên hệ với hắn, Tôn Vọng cùng Dương Thắng An, hai người này đều là thành viên Tây Nam quân sau khi tới đây không có rời đi, am hiểu trù hoạch cùng hành động.
Ở địa phương kẻ địch, nguyên tắc gặp gỡ của nhiều người như vậy phải vô cùng cẩn thận, nhưng yêu cầu của hội nghị là do Thang Mẫn Kiệt làm ra, dù sao ở trên kinh thành hắn đã lấy được tình báo về tay đầu tiên, cần phải suy nghĩ thật nhiều, vì vậy liền đánh thức nhân thủ phía dưới.
"... Theo lý thuyết mà nói, thời gian nửa năm kế tiếp, quyền lực hai phủ đồ vật luân phiên phải xuất hiện đại lượng ma sát, nếu như nắm chắc tốt, chúng ta không phải là không có cơ hội để cho bọn họ sứt đầu mẻ trán. Nhưng cơ hội cụ thể ở nơi nào, cần thảo luận."
Đi lên thượng kinh nửa năm, hiểu biết của Thang Mẫn Kiệt đối với đám mây có chút thiếu hụt. Nhưng Tôn, Dương hai người cho dù tiếp nhận mệnh lệnh tiến vào hôn mê, đối với rất nhiều chuyện, tự nhiên cũng có nguồn tin tức của chính mình. Ba người trao đổi tin tình báo đầu tiên, sau đó bắt đầu thảo luận.
Tôn Vọng nói: "Sau khi Nhan Dung lên đài xong, đối diện với cách làm của hai người Tông Hàn, Hi Duẫn lên kinh, bên phía Vân Trung từng có một số suy đoán. Ta từng nghe được một ít tin tức, nói năm ngoái sau cuối thu lập tức yêu thương, trước khi chết viết không ít thư., Yêu cầu người nhà hắn đi theo Tông Hàn, Hi doãn đi về phía bắc, hỗ trợ thuyết phục những người khác, phối hợp với hành động của Tông Hàn và Hi Duẫn. Lúc nào cũng yêu thích địa vị đứng đầu trong đám Hán thần, hơn nữa lúc trước đi theo chính là hoàn thành kỳ vọng của Nhan Tông, hiện giờ bên ngoài cũng nói hắn là kẻ bạt tông phụ tông..."
"... Nếu việc này là thật, lão cẩu này trước khi chết ăn cây táo rào cây sung bên ngoài, bày biện Tông Phụ Tông Giáo. Nghe nói Kim Nhiên Thuật vừa mới dùng, nếu là biết rõ lúc này lập tức thích làm loại chuyện này, nhất định sẽ không để cho người nhà lúc đó sống tốt."
Dương Thắng An nhíu mày: "Có điều, thời gian thích thú đã chết rồi, chuyện này chính là xuất hiện, với đại cục Kim Quốc, chỉ sợ cũng không có tổn thương gì."
Thang Mẫn Kiệt đứng bên cạnh nói: "Có thể ghi nhớ trước, sau đó nghĩ cách tìm chứng cứ, bất kể thế nào, chỉ cần có thể khiến bọn họ chó cắn chó, chúng ta đều vui vẻ."
Ba người lại nghị luận một hồi, nói đến những địa phương khác.
"... Tông Hàn và Hi Duẫn không ở kinh thành mà vội vàng chạy trở về, rất rõ ràng, là đang luận võ với Tông Tạp trong lúc tuyết tan sắp tới. Trận tranh đấu này còn chưa có quy tắc của chi bộ, nhưng ta phỏng chừng, tiếp theo tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào khối thịt trong mây, Tây phủ ở đâu yếu ớt một chút., Sẽ bị ăn tươi một chút, nếu như có thể nghe ngóng tỉ mỉ tình báo, chúng ta có thể lập kế hoạch, cản trở từ đầu, thậm chí... phát động mấy lần ám sát, khiến Tây phủ thua tại một số nơi mấu chốt."
"...Chuyện này nghe có lẽ có, nhưng ta cảm thấy phải cẩn thận. Tập hợp tình báo như vậy, đầu tiên chúng ta phải đánh thức tất cả mọi người. Nói thật, cho dù đánh thức mọi người, chỉ sợ lực lượng hành động của chúng ta cũng không đủ... Hơn nữa Tông Hàn và Hi Duẫn đã trở về, nhất định phải cân nhắc đến khả năng Hi Duẫn phòng bị, cố ý đào bẫy rập cho chúng ta."
"... Theo tính khả thi mà nói, cơ hội duy nhất của chúng ta, cũng chính là ở đây... Chiến lực Tây phủ chúng ta đều rõ ràng, mặc dù Đồ Sơn Vệ thua ở Tây Nam, thế nhưng là đấu với đám người Hộ Tông Phốc kia., Ta thấy phần thắng của Tây phủ khá lớn...một khi thế cục của Tông Hàn doãn ổn định Tây phủ, từ nay về sau theo lời bọn họ nói, không cần ngôi vị hoàng đế, chỉ chuyên tâm phòng bị chúng ta, vậy tương lai người của chúng ta đánh tới, chắc chắn sẽ chết không ít người..."
"... Năm ngoái mùa đông đến bây giờ, mặc dù đang hôn mê trạng thái không có hành động, nhưng người bên ta đã chết bốn. Đánh thức bọn họ tất cả đều rơi vào chuyện này, chúng ta cũng phải xem phần thắng lớn bao nhiêu a..."
"... Ít nhất có thể thu thập tin tức trước, mạo hiểm một phen này ta cho rằng cũng đáng giá..."
"......."
Trong phòng thấp giọng nghị luận hồi lâu, buổi sáng lúc sắp qua, Thang Mẫn Kiệt bỗng nhiên mở miệng.
"... Ta còn có một kế hoạch, có lẽ đã đến lúc. Ta nói ra, chúng ta cùng nhau biểu quyết một chút."
Vẻ mặt Thang Mẫn Kiệt bình tĩnh, Tôn Vọng cùng Dương Thắng An đều gật đầu, ý bảo hắn nói ra. Trong mấy năm qua, rất nhiều suy nghĩ của Thang Mẫn Kiệt có lẽ mạo hiểm, nhưng cuối cùng đều tìm được biện pháp thi hành, bọn họ tất nhiên là tín nhiệm hắn.
Thang Mẫn Kiệt chậm rãi nói ra ý định của mình.
Hai người khác nghe xong, sắc mặt đều phức tạp, cuộc sống sau này, là Dương Thắng An đầu tiên lắc đầu: "Cái này không được..." Tôn Vọng cũng tán thành suy nghĩ của Dương Thắng An, hai người ngươi một lời ta một câu, đưa ra rất nhiều cách nhìn phản đối.
Lúc này đến giờ Tý, Thang Mẫn Kiệt nhẹ gật đầu.
Hắn nói: "Tốt lắm, Dương Thắng An, để ngươi đưa ra hội nghị ghi chép, đối với kế hoạch này, là biểu quyết sau khi trải qua thảo luận tỉ mỉ, Hoa Hạ quân chúng ta, phủ định nó."
Dương Thắng An suy nghĩ một chút: "Ghi chép... Có cần thiết không?"
Thang Mẫn Kiệt nhẹ gật đầu.
"...Nhớ kỹ, để hậu thế có cách nhìn."
Dương Thắng an bài một bản chép đơn giản.
Gió thổi qua cửa sổ khu hội bí mật này, thành thị tối tăm mà lại bình tĩnh. Tuyết trắng mênh mang bao phủ thế giới này, rất nhiều năm sau, mọi người sẽ biết được một ít bí mật của thế giới này, cũng sẽ quên đi vài thứ... đó là ghi chép chân thực không thể đến được, thật sự vĩnh viễn đan xen vào nhau.
Thân thể trần trụi...
Giữa trưa hai tháng hai mươi bảy ngày, Nhan Đức Trọng và Nhan Hữu Nghi đang tham gia một buổi tụ hội.
Bọn họ đi theo cha chú phía bắc, chứng kiến một cuộc đấu tranh quyền lực hoa lệ, sau đó lại cuồn cuộn phong tuyết về phía nam, mấy ngày trước mới trở lại trong mây. Dọc hành trình như vậy mài giũa tâm tính bọn họ, cũng khiến bọn họ càng có sứ mệnh, trong lồng ngực càng thêm hùng hồn dõng dạc.
Đám người Hàn Hi Duẫn lên kinh thành bày mưu tính kế một phen, mọi người trong Vân Trung Thành càng cảm thụ sâu sắc hơn. Trong thời gian mấy ngày này, thậm chí mọi người còn cho rằng hành động này có thể nói là vĩ đại. Mấy ngày sau khi bọn họ về nhà, các vị Huân quý trong Vân Hạo đã thiết lập một buổi tiệc chiêu đãi, chờ đợi tất cả anh hùng tới dự tiệc, khôi phục lại mọi chuyện kinh tâm động phách phát sinh trong kinh thành cho bọn họ.
Nhan Đức Trọng và Nhan Hữu Nghi đều hứng thú với yến hội này, rất nhiều người ở giữa đã từng là đồng bọn qua lại với nhau, không cự tuyệt được, hơn nữa tuyên dương hành động của đám người đại soái cũng không cần cự tuyệt. Vì vậy liên tục mấy ngày, bọn họ đều rất bận rộn.
Uống đến say khướt.
Về đến nhà, liền gặp được những ngày qua, mẹ của những ngày qua thần sắc đều có chút u buồn. Bọn họ đều có giáo dục tốt, đi qua cũng biết không nên ở trước mặt mẫu thân biểu hiện lập trường nữ chân nhân quá rõ ràng, nhưng lần này lên kinh, bọn họ một mặt nhiệt huyết sôi trào,, Một mặt khác cũng có ý thức lo lắng cực lớn, sợ có một ngày hắc kỳ sẽ giết tới, phá hủy hết thảy Kim Quốc. Vì vậy trong hai ngày này, thỉnh thoảng không khỏi khuyên nhủ mẫu thân nhìn thấu một chút.
"Mẹ, đại soái thật sự là suy nghĩ cho nữ tử..."
"Chúng ta dù sao cũng là nữ chân nhân, thường ngày mặc kệ, nhưng lúc này đã không nên tránh né nữa, mẫu thân, quốc chiến vô nhân nghĩa..."
"Có một ngày chúng ta cũng phải lên chiến trường, đánh với cờ đen..."
Trong lời nói như vậy, Trần Văn Quân cũng chỉ có thể u buồn gật đầu, sau đó bảo nha hoàn trong nhà đỡ bọn họ trở về.
....
Thời khắc đó, cả hai đều quỳ gối trong thư phòng phủ đệ, nghe theo chỉ thị của Nhan Hi Duẫn.
Hôm nay hắn đã thăng lên Đô tuần kiểm sứ của phủ Vân Trung, mặc dù phẩm cấp quan này không cao, nhưng đã độ qua quan viên từ Lại viên, có thể đi vào thư phòng của Cốc Thần Phủ, chứng minh hắn đã được Cốc Thần coi là tâm phúc đáng tín nhiệm.
"... Quân đội đã bắt đầu hành động, Tông đói bọn họ ít ngày liền đến... Lần này trong mây không chỉ là tình huống chém giết hoặc là mấy trận luận võ, chỉ cần đồ vật dưới trướng Tây phủ có thể động đậy, bọn họ cũng sẽ hành động. Bây giờ quan phủ vài nơi đều có hai đạo công văn xung đột, người bên chúng ta hôm nay lui một bước, ngày mai sẽ không còn quan..."
"... Ngươi là Đô Tuần kiểm ta từng đề cập tới, không cần phải lo lắng về chuyện này, nhưng dưới tình huống như vậy, tên phỉ sau lưng —— nhất là mật thám hắc kỳ để ở chỗ này —— nhất định là rục rịch. Bọn hắn muốn động thủ ở đâu, đổ thêm dầu vào lửa, trước mắt không rõ lắm, nhưng nhắc tới ngươi, chính là vì chuyện này, nghĩ biện pháp, bắt bọn chúng lại cho ta... "
Trận này tiếp kiến không lâu lắm, Hi Duẫn nói xong, khoát tay áo, để Lỗ Toản đáp ứng rời đi. Lúc hắn rời đi, Trần Văn Quân cũng từ bên ngoài bưng chút điểm tâm tới, đại khái là nghe được một chuyện, ánh mắt nàng hơi giãn ra.
Hi Duẫn ở sau bàn đọc lục án viết lại rồi đứng dậy đón nàng.
Về nhà mấy ngày nay đều có thể nhìn thấy, thật ra hai vợ chồng đều gầy gò, lần trước Hi Duẫn ở nhà vẫn còn là mấy năm trước, đặc biệt là người gầy gò, mái tóc cũng đã biến từ nửa trắng thành trắng, Trần Văn Quân thì lo lắng cho thời cuộc trong một thời gian gần đây, tóc cũng đã bạc trắng.
"Đó là..." Trần Văn Quân hỏi.
"Đô tuần kiểm vừa lên đây đều đã quá tải rồi." Hi Duẫn đáp: "Trong đoạn thời gian kế tiếp, muốn bắt đầu tranh tài với Tông Phốc bên kia. Trong nha môn thay đổi một số người, chủ yếu là ứng phó có người quấy rối trong bóng tối, lại qua mấy tháng hai quân luận võ. Nếu như thua, chúng ta cũng thật tốt a... Ừm, vẫn là ăn điểm tâm của phu nhân đi."
Lời nói của Hi Duẫn thẳng thắn, trong đó cũng không phải không có ý nhắc nhở, nhưng trước mặt thê tử, cũng coi như là bình thản. Trần Văn Quân nhìn trượng phu ăn cơm, lông mày mới giãn ra, lúc này nói: "Ta nghe nói công văn bên ngoài rồi."
Nàng nói đến việc này, đang đưa bánh gạo nhỏ trong tay vào miệng bỗng dừng lại, ngược lại thần sắc nghiêm túc thả điểm tâm xuống, sau đó đứng dậy đi về phía bàn sách, rút ra một phần đồ ăn, thở dài.
"Vào mùa đông mấy tháng, mỗi tháng đều đông lạnh đến chết đói mấy vạn người, bị đông cứng chết bởi vì có củi không cho chặt. Loại chuyện này vốn dĩ ngốc tới cực điểm, giết người khác thì chính bọn họ có thể sống một mình sao, một đám lừa ngốc... Hôm nay ta mới phát ra mệnh lệnh, đã chậm, kỳ thật cũng không được bao nhiêu tiền để cứu..."
Hắn quay đầu lại nhìn thê tử, kỳ thật mở miệng có chút khó khăn: "Trong đó...có rất nhiều chuyện, thật sự có lỗi với ngươi, ta từng hứa sẽ cho hán nhân đối xử tốt hơn, nhưng tới bây giờ... Ta biết ngươi những ngày qua khó khăn thế nào. Chúng ta thua ở Tây Nam, thật ra là Hán gia các ngươi đã sinh anh hùng..."
Nói xong câu cuối cùng này, Hi Duẫn miễn cưỡng cười cười phức tạp. Hắn vốn dĩ cũng có rất nhiều chuyện muốn làm cho thê tử, cũng từng hứa hẹn, nhưng bây giờ có một số việc đã nằm ngoài phạm vi năng lực của hắn, liền chỉ có thể nói về anh hùng của người Hán, làm cho nàng cao hứng một chút. Khóe miệng Trần Văn Quân lộ ra một nụ cười, nước mắt đã tuôn rơi: "...Bất luận thế nào, lần này ngươi cũng cứu người rồi, ngươi ăn cái gì đi..."
Cái này chỉ có thể là nàng làm thê tử, tư nhân một điểm cảm ơn.
Thân thể trần trụi...
Mãn Lỗ đi ra khỏi Cốc Thần Phủ, buổi chiều bầu trời đang tối đen.
Hắn đi đến quảng trường nhỏ cách đó không xa, bên kia đang dán cáo trạng của Đại Soái Phủ, có người lớn tiếng tuyên đọc, lại là đại soái ban bố mệnh lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào lấy cớ đồ sát Hán nô nữa., Ngoài thành không có thảo mộc, không cho phép bất luận kẻ nào ngăn cản hán nhân nhặt, đồng thời Đại soái phủ đưa ra một phần than gỗ, lương gạo và lương thực được phân phát trong khu dân cư ngoài thành. Một phần này chi ra, do tất cả tiền phạt trong nhà quý trong nửa năm qua để bổ sung...
Ngoài ra còn có vài biện pháp bảo đảm Hán nô có quyền sinh tồn công bố.
Hán nô có chút sợ hãi rụt rè đi ngang qua đây nghe được, đang khóc lóc bên cạnh quảng trường nhỏ.
Có lẽ là đang cảm tạ đại soái Nhân chính.
Mãn Đạt Lỗ là nghĩ như vậy, hắn đứng ở một bên, xem xét thân phận người bên trong khả nghi.
Nam tử gầy yếu tên là Thang Mẫn Kiệt đang khom người, từ một bên khác đi sát qua hắn.