Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thu qua đông đến, thời tiết bắt đầu trở nên rét lạnh, trên nguyên dã, từng đợt thương khách đến, lại một đợt đi.
Trên vùng đất Tây Nam, nơi mà chính phủ của Nhân tộc Hoa Hạ quản lý, tác phường phụ cận vài tòa thành lớn bắt đầu gia tăng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hoặc dịch trạm hoặc dịch trạm đơn giản hoặc phức tạp, cũng theo thương khách lui tới bắt đầu trở nên phồn vinh, thôn trang chung quanh cũng bắt đầu hình thành từng khu tụ tập của từng người càng thêm rõ ràng.
Bảy tám tháng phát sinh từng trận rối loạn hoặc thịnh hội, sau đó cũng mang đến cho Tây Nam một đơn đặt hàng bán cá nhân khổng lồ. Tiểu thương dân gian sau khi kiến thức náo nhiệt thành đô, lựa chọn tiến hành giao dịch đơn giản về hàng hóa, mà đại biểu cho từng quân phiệt., Đại tộc thế lực tới xem lễ, cùng Hoa Hạ quân lấy được một kế hoạch buôn bán quy mô lớn hơn, ngoại trừ nhóm vật tư quân dụng tinh lương đầu tiên, còn có đại lượng kỹ thuật chuyển nhượng hiệp nghị, bắt đầu tiến hành một hai năm sau.
Đối với những quân phiệt này, đại tộc thế lực mà nói, hai loại giao dịch có ưu có khuyết, lựa chọn mua sắm hỏa pháo, thương, bách luyện cương đao, mua một ít là một chút., Nhưng chỗ tốt là lập tức có thể dùng được. Nếu lựa chọn kỹ thuật chuyển nhượng, Hoa Hạ quân cần phái người thuần thục đi làm sư phụ, từ tác phường quản lý từ cấu tạo đến dây chuyền sản xuất, trọn bộ nhân tài bồi dưỡng xuống, Hoa Hạ quân thu được giá cả cao, tốn thời gian dài, nhưng chỗ tốt ở sau này có được đồ vật của mình, không hề lo lắng sẽ trở mặt với Hoa Hạ quân.
Lúc này ở bên ngoài, danh nghĩa của võ triều đã thực sự biến mất, giải thể không lâu, mỗi một nhánh quân phiệt mới nổi, thế lực vẫn còn ở trạng thái điều chỉnh mẫn cảm, thời gian thích ứng. Một số người ý thức được, võ triều đã không còn quan tâm tới quân pháp của mình bắt đầu chúa tể vận mệnh của mình, một số danh môn vọng tộc bắt đầu từ phía sau đi ra phía trước đài., Những đệ tử nổi danh mang lòng thiên hạ chuẩn bị gánh vác trách nhiệm của mình, mà những người đã trải qua vô số khổ ải trong chiến loạn thì bắt đầu hô to "Vương hầu tướng tướng tướng tướng tướng tướng tướng tướng có quen biết, trong thời gian này, cũng có một số quan viên vẫn đang chờ đợi thiên tử Võ Triều trở về, nhưng ai là người hô khẩu hiệu, lời nói thật lòng, còn cần thời gian để kiểm chứng.
Cục diện hỗn loạn như vậy, phức tạp quá độ, nói không chừng có người cam đoan không trị được thức ăn của nhân dân, sẽ giơ đao binh bắt đầu hướng phụ cận kiếm ăn. Bởi vậy đầu tiên mua được một lô Đao thương hỏa pháo xuất sản tại Tây Nam, chính là bảo đảm sống sót của mình tại loạn thế này. Đương nhiên, đây cũng là lý do các quan viên của Hoa Hạ quân dùng để chào hàng chào hàng.
Mà Tây Nam vừa mới trải qua chiến hỏa, tài liệu và tuyến sản xuất đều vô cùng khẩn trương, đơn đặt hàng vũ khí cũng chỉ tuân theo nguyên tắc tới trước được trước. Đương nhiên, có thể cung cấp lượng lớn tài liệu vũ khí, dùng kim loại đổi đạn sẽ được ưu tiên hơn một chút.
Trong đó, giao du rộng lớn, dã tâm bừng bừng như Lưu Quang Thế chính là khách hàng đầu tiên của Hoa Hạ quân, dùng lượng lớn thiết, lương thực, khoáng thạch để mua một lượng lớn quân tư của Hoa Hạ quân. Toàn bộ đơn đặt hàng, sau khi báo lên, liền gặp ngay đại diện, Ninh Nghị vừa mới nhận chức vụ chủ nhiệm đại hội vào tám tháng trước cũng không nhịn được chậc chậc than thở: "Khai sáng, đại khí, Lưu Quang Thế muốn Hỏa, nên hắn làm lão đại..."
Trong giọng nói còn hận không thể nhường danh hiệu của lão đại này cho hắn, đổi thêm một đơn đặt hàng nữa.
Đương nhiên, đơn đặt hàng đã đủ rồi, từ Lưu Quang Thế trở đi, một bút chủ yếu tập trung vào đơn đặt hàng và ý đồ ở phương diện quân công, đủ để cho Hoa Hạ quân tướng kế hoạch sản xuất trước mắt làm sau hai năm.
Mà bên ngoài vật tư, phương thức chuyển dời kỹ thuật càng là đủ mọi chủng loại, có mời nhân viên kỹ thuật Hoa Hạ quân qua đó, vấn đề loại này là không đủ trang bị, tất cả mọi người đều phải bắt đầu bồi dưỡng từ đầu., Mất thời gian dài hơn. Có người triệu tập nhân lực ở địa phương, hoặc trực tiếp phái đệ tử trong nhà tới thành đô, dựa theo hợp đồng nhét vào trong nhà máy huấn luyện, trên đường tiêu tốn vài ngày, tốc độ thành tài khá nhanh, lại có người muốn ở lại bản địa chiêu mộ người mang đi, Hoa Hạ quân thì không bảo đảm bọn họ sau khi học thành sẽ đi theo...
Đương nhiên, càng là nhân tính hóa, phương thức huấn luyện tương đối phức tạp, thu phí càng cao. Đây cũng là chuyện phi thường hợp lý.
Lưu Quang Thế cũng mua kỹ thuật đắt tiền nhất và mấy hạng công công quan trọng nhất, ít nhất từ trên hợp đồng mà nói, lúc này sản nghiệp toàn bộ quân công Hoa Hạ quân, trừ tên lửa ra, hắn đều phục chế hoàn chỉnh một bộ. Đơn đặt hàng như vậy tuy rằng cũng phải móc sạch tài sản của hắn., Nhưng các lộ quân phiệt chung quanh trong vòng mấy năm, đều sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó, bao gồm cả Ninh Nghị, lúc nhìn thấy đám thành viên trong đoàn Sứ Tiết ở bên trong, đều nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
Thương mậu dạng này có qua có lại, từ lúc Thành Đô đến Kiếm Các thuyền đi tới, nối liền không dứt, tại phụ cận Kiếm Các sơn đạo gập ghềnh, sạn đạo đều do Hoa Hạ quân công tác cẩn thận khoan dung, gia cố gấp hai lần. Về phần xuất xuyên thủy lộ càng phồn vinh, thuyền lớn nhỏ trên Gia Lăng Giang đi lại, xưởng xưởng chế tạo cũng tăng tốc độ lên gấp bội.
Thế lực lớn nhỏ ở phụ cận bây giờ đều vội vàng mang vật tư đến hướng tây nam, đồ vật vận chuyển đến trước, hỏa pháo mới có thể vận chuyển ra ngoài trước, hỏa pháo đã được vận chuyển đi, bất kể là lấy trộm hay là phòng trộm cướp., Những người có thể nắm giữ tiên cơ - quan sự vụ Hoa Hạ quân nói chuyện cũng là lẽ thường, không ai cảm thấy sai lầm cả. Bản thân mình tất nhiên không phải kẻ điên, ai biết được vị bên cạnh có đột nhiên nổi điên hay không. Hiện tại ngay cả Hoàng đế cũng không quan tâm, mọi người có thể tin tưởng, cũng chỉ có đao thương côn bổng trên tay mình mà thôi.
Giao dịch trên mặt ngoài phồn vinh dị thường, buôn bán ám giác trong bóng tối, buôn lậu các loại cũng dần dần hứng khởi. Cho dù không phải thương đội trên mặt quan, nếu có thể từ tây nam chuyển ra một ít thương pháo kiểu mới., Không thể trực tiếp làm ăn với đám người của Hoa Hạ quân, Đái Mộng Vi cũng rất vui lòng thu mua, thậm chí vận chuyển đến lúc bình an bán cho Ngô Khải Mai, nói không chừng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn: Sở dĩ là nói không chừng, bởi vì thời gian còn không đủ để bọn họ tới Lâm An đánh trả, bởi vậy mọi người còn không biết rốt cuộc Ngô Khải Mai uy tín như thế nào.
Vinh quang to lớn mang đến trùng kích cực lớn và hỗn loạn, thế cho nên bắt đầu từ tám tháng trước, Ninh Nghị vẫn tọa trấn thành đô, tự mình áp chế toàn bộ thế cục từ từ đi vào quỹ đạo, bên trong Hoa Hạ quân thì hung hăng dọn dẹp mấy nhóm quan viên.
Sau khi đại thắng lại là luận công ban thưởng, trước mắt lại đột nhiên trở thành trung tâm của cả thiên hạ, bị các loại truy cầu dụ hoặc, đây là nhóm người đầu tiên bắt đầu đưa tay vào. Ninh Nghị cũng như lúc họp bàn trước đã nói, làm thành hình bọn họ xử lý nghiêm chỉnh, bắn giết đến ngục không đồng nhất, chức vụ của tất cả phạm nhân đều nằm xuống tới cùng.
Cứ như vậy, đến trung tuần mười hai tháng, Ninh Nghị cơ bản đã đi vào quỹ đạo, thành tựu có thể tự hành tự vận chuyển dưới sự trấn giữ của quan viên cũng tạm thời buông lỏng. Mười hai tháng hai trở lại Trương thôn, chuẩn bị một lần tiểu niên với người nhà.
Xe ngựa đi xuyên qua đường cũ, mùa đông phía Tây Nam tuyết rơi cực ít, chẳng qua nhiệt độ vẫn không giảm xuống, Ninh Nghị ngồi ở trong xe, lúc rảnh rỗi mới cảm thấy mệt mỏi.
Gần đây hắn có rất nhiều ý nghĩ " hà cớ gì lại thảnh thơi", bởi vì công việc điều động nên càng ngày càng tới gần tiết tấu đời trước, hội nghị, thị sát, nói chuyện với nhau, cân nhắc lòng người... Mỗi ngày liên tiếp trục chuyển, thành đều bất định, ngoại trừ dưa hấu ra ngoài., Những người khác cũng không tiện tới đây, mà hắn lại càng có quyền cao chức trọng hơn, hơn nữa phong cách làm việc xưa nay bá đạo, thời kì chăm sóc qua loa có lẽ cẩn thận, một khi đi vào quỹ đạo, sẽ thuộc về loại "Ngươi không cần lý giải ta, ngước nhìn ta là được rồi, thỉnh thoảng tỉnh lại không khỏi cảm thấy, gần đây theo đời cũng không có gì khác nhau.
Thời gian về nhà là buổi chiều của buổi chiều hôm nay. Lúc này Trương thôn học đường còn chưa có phóng hàn giả, mấy đứa con trong nhà, đám người Vân Trúc, Cẩm nhi còn đang trường học, xuống xe ở cửa sân, liền thấy trên sườn núi cách đó không xa có một bóng người đang phất tay., Mấy ngày nay cô đều bảo vệ cho Trương thôn một tấm váy đỏ an toàn. Cô mặc một bộ quân trang đầy màu sắc mê hoặc, dù cách rất xa vẫn có thể thấy được nụ cười trên gương mặt kia. Ninh Nghị cũng khoa trương phất tay, sau đó ra hiệu cho cô mau tới đây.
Hồng Đề chỉ chỉ trong sân: Ngươi đi trước.
Trong sân nhỏ phía ngoài không có ai, đi vào trong sân mới thấy hai bóng người đang ngồi trước bàn nhỏ chọn thức ăn. Tô Đàn Nhi mặc một thân quần áo đỏ chót, sau lưng khoác một cái áo choàng màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa thật dài, thiếu nữ thì nhìn có chút cổ quái. Ninh Nghị suy nghĩ một chút, lại là rất nhiều năm trước sau khi hôn mê tỉnh lại, lần đầu tiên gặp nhau với thê tử trốn khỏi nhà này.
Khi đó nàng lần đầu tiên gặp trượng phu xa lạ này, một mặt muốn hạ mã uy, mặt khác cũng dự định giảng hòa, bởi vậy một thân trang phục có chút chú ý, đoán chừng chọn lựa không ít thời gian. Có lẽ cũng bởi vậy, bộ trang phục này nàng đến nay còn nhớ rõ.
Tiểu Kiệt ngồi ở bên bàn đá nhìn thấy hắn, khoát tay áo, đàn nhi nghiêng người nhìn sang, trên mặt lộ ra nụ cười: "Thế nào?" Nàng là mặt trái xoan, nhiều năm như vậy cũng không có đại biến, chỉ là chưởng gia nhiều năm, giữa hai hàng mi thêm mấy phần trí tuệ nội liễm và thành thục, lúc này nghiêng người ngồi, bím tóc dài buông xuống, lại có mấy phần thiếu nữ cảm giác. Ninh Nghị mỉm cười nhìn thân thể nàng.
"Xem ra đã sắp phai màu rồi, vẫn còn giữ lại đấy."
"Tướng công còn nhớ rõ một thân này?"
"Không quên được."
"Sớm quên mất, lúc Giang Ninh chạy trốn, cố ý mang theo một thân này, sau đó để trong ngăn tủ, gần đây phơi nắng. Cái áo choàng đỏ này, ta trước kia rất thích, bây giờ có chút lông xù."
Ninh Nghị liền cười: "Ta nghe nói gần đây ngươi mặc một thân áo choàng đỏ, khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật, giết tới đều cho rằng ngươi là Huyết Bồ Tát."
Hắn chỉ đến bảy tám tháng phát sinh bạo động lớn nhỏ ở Trương thôn, khi đó một đám người hưng phấn bừng bừng chạy tới nói muốn động thủ với người nhà của Ninh Nhân đồ hài tử, đại bộ phận người bị bắt, khi bị xử trí liền có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của đàn nhi. Hình phạt bên này luôn là đỉnh cấp, chỉ cần tạo thành nhân viên trọng thương, nhất loạt là bắn chết., Cho nên tổn thất của tài vật, thì phải áp giải tất cả tiền tài đến núi cùng nữ chân nhân khổ lực giam chung một chỗ, không nhận tiền chuộc lại. Những người này đại đa số phải làm xong hơn mười năm khổ lực của mỏ quặng mới có thể phóng xuất ra ngoài, nhiều khả năng trong khoảng thời gian này có thể bởi vì đủ loại bất ngờ mà chết đi.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Đây còn là kết quả sau khi được Ninh Nghị khuyên bảo. Đầu óc đàn nhi rất tốt, ở trên nhiều suy nghĩ so với những nữ tử khác khai thông, nhưng đối mặt với những chuyện này của người nhà, cũng sẽ không tốt hơn so với một chủ bà đơn giản. Một đám người ở thành đều quấy rối cho trượng phu của mình còn chưa đủ, còn muốn chạy đến bên này, ý đồ giết chết hoặc bắt đi tiểu hài tử trong nhà, nếu dựa theo bản tâm của nàng, loại ý nghĩ này cũng nên lăng trì.
Cũng bởi vậy trong khoảng thời gian đó, nàng tự mình hỏi qua mỗi sự kiện phát sinh. Ninh Nghị yêu cầu theo luật pháp đến đây, nàng liền yêu cầu phải dựa theo điều khoản luật pháp đỉnh cao trị tội.
Cuối tháng bảy, đông đảo lục Lâm Nhân vẫn còn đang mừng rỡ, vì sự kiện Đô Thành bận rộn tới mức quên cả trời đất, người hầu trước sau nối tiếp nhau đến Trương thôn, phần lớn đều hùng hồn dõng dạc. Đến tám tháng sau, việc quan sát binh lính cũng kết thúc, đại hội cũng đã mở, những chi tiết liên quan tới Trương thôn mới truyền tới, nếu thật sự động tay chân, không có kết cục nào tốt.
Mà liên quan tới vị nữ tử mỗi lần xuất hiện tại hiện trường giống như Diêm La Vương kia, trong lời đồn đã được miêu tả hết mực, mọi người đều nói đây chính là vị "Huyết Bồ Tát" trong thê tử của Ninh Nghị. Năm đó ở Lữ Lương sơn giết người như ngóe, Lâm tông ta đều là bại tướng dưới tay nàng ta, chỉ là sau khi lập gia đình không nhiều người ra tay, lần này đi tới Trương thôn, đều đã chạm đến vị đại tông sư này xui xẻo rồi.
Chuyện về Hồng Đề quá khứ, trong giang hồ cũng có không ít người biết, chỉ là tuyên truyền bằng trúc trong một thời gian ngắn đã lách qua người nàng, bởi vậy đại tông sư mà mọi người quan tâm trong hơn mười năm qua, bình thường cũng chỉ có "Chu tí" Chu tí tử chính phái, phản phái "Xuyên Lâm", Lâm tông Ngô" không thể miêu tả mấy vị đại tông sư Trữ nhân đồ sát này. Sự tình Trương thôn lần này huyên náo sôi nổi, mới có người từ sâu trong trí nhớ đào móc sự tình lên, hung hăng xoát một lượt cảm giác tồn tại của Hồng Đề.
Nói đến chuyện này, hai đầu lông mày đàn nhi cũng hiện lên một chút sát khí, sau đó mới cười: "Ta đã thương lượng qua với Đề Tử tỷ, về sau cái biệt danh "Huyết Bồ Tát" này liền cho ta, nàng dùng một người khác."
"Dùng cái gì?"
"Huyết Bồ Đào." Tiểu Tỳ tranh nói.
"......."
Đàn nhi cười khúc khích, Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Tỳ Hưu dùng sức hôn nàng một cái: "...Hay là... thật đáng yêu, cứ như vậy mà quyết định. Nhà chúng ta một cái Huyết Bồ Tát, một cái Huyết Bồ Đào, nghe như quả nho nhỏ, trên thực tế võ công cao nhất, cũng tốt."
Ba người cười hì hì tạo nên võ nghệ cao cấp nhất trong nhà, nhưng sau khi hòa thuận với vị kia, Ninh Nghị bắt đầu hỏi tình huống của đám hài tử trong nhà.
Lúc này Ninh Độc đi xuống, trường nữ sinh ra từ Vân Trúc ngạc nhiên đã mười hai tuổi, văn tĩnh yêu đọc sách, khi cười quả thực giống như phiên bản của mẫu thân. Tính cách của Ninh Hà cũng không quá mạnh, mới chín tuổi, thoạt nhìn chính là một tiểu tử ngốc bình thường bình thường tầm thường., Dưới tình huống không có áp lực bên ngoài, thậm chí hắn còn không biểu hiện ra thiên phú võ nghệ như mẫu thân Hồng Đề, thành tích cũng chỉ là trung đẳng, có lẽ Hồng Đề sinh sống trong thời thái bình, sẽ không trở thành võ nghệ đệ nhất thiên hạ. Kỳ thật Ninh Nghị cũng không có ý định chèn ép tiềm lực của hắn quá nhiều.
Ninh Kha cùng năm với Ninh Hà, duy trì tính cách hoạt bát mà nhiệt tâm trợ giúp của nàng, có bạn bè nhiều nhất trong học đường, nhân duyên tốt nhất là người có quan hệ., Ngày ngày nàng vì chuyện này mà quan tâm tới chuyện này, ở trong học đường làm ủy viên văn quái và trợ thủ cuộc sống, chỉ là nhiệt tình quan tâm đến chuyện của người khác mà luôn để cho bài tập của mình rơi xuống, điều này làm cho Cẩm nhi vô cùng quan tâm. Cẩm nhi từ trước đến nay vẫn luôn ích kỷ đến đánh dấu mình, nghĩ không ra vì sao con gái mình vẫn luôn ngây ngốc như vậy.
Đương nhiên, Ninh Nghị nghĩ lại cũng hiểu được đôi chút. Nếu là lúc nhỏ Cẩm nhi sẽ không vì một nhà nghèo bị bán đi, sẽ không trải qua nhiều thăng trầm như vậy, có lẽ hôm nay Ninh Khay sẽ là một bức tranh khác của nàng.
Ninh Sương và Ninh Ngưng năm bảy tuổi đã lên một lớp, hai đứa nhỏ từ nhỏ đã lớn lên như thể anh. Con gái của Tây qua, Ninh Ngưng ngưng tụ võ thiên phú rất cao, chỉ là làm con gái yêu kiếm, chỉ là một lần làm cho Tây qua có chút khổ sở, nhưng suy nghĩ một chút, chính mình khi còn bé học được đại đao, bị tẩy não cái gì mà nói là đại anh hùng vĩ đại, cũng là bởi vì gặp được một phụ thân không đáng tin cậy, đối với chuyện này cũng thoải mái, mà ngoại trừ thiên phú võ học, thành tích của Ninh Ngưng cũng tốt, Cổ Thi một bài thuộc lòng, điều này làm cho Tây Qua khá vui mừng, con gái mình không phải kẻ ngốc, chính mình cũng không phải, chính mình bị cha mình không đáng tin cậy dạy hư rồi...
Khuyết điểm duy nhất mà văn võ song toàn, không nhiều lời, người như tên hay yên tĩnh, là Ninh Sương thứ nữ vân trúc thường là người phát ngôn trong hai người, có lời gì thường để Ninh Sương nói, thế là lời nói của Ninh Sương nhiều hơn nàng một chút, vẫn ít hơn người bên ngoài. Đây có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã có bằng hữu thích hợp, nên không cần nói chuyện với nhau quá nhiều.
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất là gần đây Ninh Ngưng té một cái trên đường về nhà, làm một mỹ nữ dịu dàng nho nhã, gãy mất một cái răng cửa. Nàng ngoài miệng không nói, kỳ thực rất để ý chuyện này.
"Chút nữa gặp rồi, đừng có cười nhạo răng cửa của ả. Nếu không ả sẽ khóc đó." Đàn nhi căn dặn, cảm thấy rất có thể Ninh Nghị sẽ làm ra được loại chuyện này.
"Yên tâm, ta coi như là làm công, nhất định sẽ không cười." Ninh Nghị nói xong nở nụ cười, cảm thấy chuyện này giống như phiên bản của trái dưa hấu năm xưa vậy. Nghiêm trang ném răng cửa...
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ này, gần đây tình huống bình kỵ thật ra cũng khiến người ta lo lắng. Có lẽ là bởi vì lên chiến trường quá sớm, nhìn thấy sinh tử, cảm xúc của hắn vẫn chưa ổn định. Đương nhiên, hắn võ nghệ cao cường, lớn lên lại đẹp mắt., Trong một đám đệ đệ muội muội rất được chào đón, nhưng những ngày qua tính tình của hắn luôn hướng vào phía trong từ bên ngoài. Thực tế sau mười tháng, có đôi khi ngồi ngẩn người trên nóc nhà, một lần liền ngồi rất lâu, thậm chí thở dài một hơi, cũng không biết hắn đang thở dài cái gì, về sau thế mà còn bắt đầu tìm đọc sách.
Tiểu Kiệt nhìn mà hãi hùng khiếp vía, tiểu kỵ như vậy mà bắt đầu đọc sách, luôn cảm thấy nó không biết có phải bị bệnh hay là một ngày nào đó đột nhiên trốn vào Vô Không môn làm hòa thượng hay không.
Đương nhiên, ngoại trừ những hiện tượng dị thường này, hắn ở trên luyện tập cũng không có trì hoãn lại, thậm chí một ít đặc tính chiến đấu trong quân, luyện tập gián điệp trong trúc ký hắn đều có thể dễ dàng thích ứng được, Hồng Đề cùng Tây qua đều nói hắn ngày sau thành tựu không thể hạn lượng.
"Đã đến trung hai kỳ, cả người thần linh đều như nhau, tương lai ngạc nhiên, đám người Ninh Hà, Ninh Kha cũng vậy, trẻ con đến tuổi này đã không quản được, suy nghĩ đặc biệt nhiều, đến mười bảy mười tám tuổi sẽ từ từ tốt lên." Ninh Nghị dùng tư thái giáo dục "Không ai hiểu giáo dục hơn ta" an ủi Tiểu Kiệt.
Thật ra trong lòng hắn đã hiểu, thà nghĩ tới thiên hạ lớn hơn, giang hồ lớn hơn, nếu không giữ được, đợi tới lúc hắn rèn luyện tới mười bảy mười tám tuổi, có lẽ cũng chỉ có thể thả hắn ra ngoài đi. Đương nhiên, nếu trung nhị kỳ qua hắn không muốn đi, vậy càng tốt. Bây giờ quan trọng nhất là dùng chữ "Kéo", để Hồng Đề dưa bên kia cho hắn thêm chút vấn đề, nói cho hắn biết khoảng cách hắn có thể ra ngoài còn xa.
"Nhưng Ninh Hi lúc trước đâu có như vậy..." Tiểu Kiệt cau mày.
"Ninh Hi ngốc quá."
Ninh Nghị thuận miệng mở sông, sau đó cánh tay liền bị đàn nhi đánh một cái: "Không được nói như vậy với hắn."
Mấy người nói xong rồi, Hồng Đề cũng tiến vào, Ninh Nghị đại khái kể cho bọn họ một ít chuyện làm ăn, nói đến việc buôn bán với các hộ, mình chiếm tiện nghi như thế nào, cũng nói đám người Tả Văn Hoài, bọn họ rời thành Đô vào cuối tháng tám, theo lộ trình tính toán, nếu không có gì ngoài ý muốn bây giờ hẳn là đã đến Phúc Châu rồi, cũng không biết bên kia lại như thế nào một phen quang cảnh.
Trong lúc nói chuyện như vậy, Vân Trúc, Cẩm Nhi, hài tử trong nhà cũng lục tục trở về, mọi người ân cần thăm hỏi và đùa giỡn một phen. Ninh Ngưng bị phụ thân không đáng tin làm khóc, nước mắt chảy dài muốn chạy đến một góc vắng người, bị Ninh Nghị ôm trong ngực không cho phép rời đi, đành phải đem đầu chôn ở trong ngực Ninh Nghị, đem nước mắt chôn xuống.
Lúc ăn cơm, hai huynh đệ Tô Văn, Tô Văn Huyên cũng chạy tới. Ninh Nghị hỏi Tô thị tình huống trong nhà chút ít, trong tộc kháng nghị tự nhiên là có, nhưng bị Tô Đàn Nhi, Tô Văn Phương, Tô Văn Định một phen mắng chửi, liền ép xuống.
Trong quá khứ, lão thái công Tô càng lo lắng cho hài tử bất tài trong nhà, lúc này hậu trường của Tô gia không chỉ có Ninh Nghị, đàn nhi, bao gồm Tô Văn phương, Tô Văn Định, Tô Văn Hi, đám người Tô Yến Bình đều có thể một mình đảm đương một mặt, đời thứ tư tiếp theo cũng đã có người được bồi dưỡng. Đối với người không có năng lực cũng không có năng lực kiến thức trong nhà, cũng không cần cho bọn họ quyền lên tiếng.
Sau khi ăn xong, văn phương, Văn Tường liền cáo từ rời đi, buổi tối hôm nay tụ tập cùng hài tử chơi một trận, Ninh Nghị liền bắt đầu chuỗi cửa lầu dưới lầu, phá hư phụ nữ nhà lành. Hắn tuổi không đến bốn mươi, luyện võ nghệ., Thân thể là cực tốt, cả đêm lăn lộn cho đến khuya, đám hài tử đều đã ngủ, hắn lại đến trong mỗi gian phòng trong viện đi một vòng, nhìn một chút khuôn mặt đám thê nhi đã ngủ say, lại đến tiểu viện ở bên ngoài ngồi xuống ghế dài, lẳng lặng suy nghĩ sự tình.
Cũng không biết từ lúc nào, đàn nhi từ bên trong đi ra, cho nó một cái áo khoác: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Chuyện muốn chà đạp phụ nữ nhà lành."
"Đừng dày vò như vậy, tuổi tác không còn nhỏ, sắp biến thành phụ nữ lương gia chà đạp ngươi rồi."
Ninh Nghị nở nụ cười, ôm nàng vào lòng.
"Ngươi biết lúc ta làm việc không giống lúc ở nhà đúng không?"
"Ừm, vào lúc ấy... Như ngươi nói, khá đẹp trai."
"Gần đây xử lý mấy nhóm người, có người... trước kia ngươi cũng quen biết... Kỳ thật cũng không khác với trước kia. Nhiều năm như vậy, nếu không thì chính là đánh nhau chết người, bằng không đi tới lúc nhất định, chỉnh phong lại người chết, một lần... Hoa Hạ quân càng ngày càng cường đại rồi, chuyện ta nói với bọn họ, tính tình cũng càng ngày càng lớn. Có đôi khi thật sự nghĩ, khi nào đó mới là đầu."
"Đại khái là không có đầu a..." Đàn nhi từ trong lòng hắn vươn tay ra, vuốt ve mi tâm của hắn, sau đó lại lẳng lặng nằm ở trước ngực hắn." Lúc trước nói muốn hủy Tô thị, ta cũng có chút mất hứng, người nhà càng thêm không vui., Làm ầm ĩ đến đi. Nhưng sau này ta nghĩ, đời này chúng ta đến cùng là vì cái gì đây? Khi ta làm cô nương, chỉ là hi vọng giúp đỡ gia gia chưởng quản cái nhà này, đợi đến lúc có tiềm lực, đem cái nhà này giao cho hắn... Giao cho hắn, hi vọng mọi người có thể sống tốt, cái nhà này có hi vọng có hy vọng..."
"... Đến bây giờ, đồ vật thuộc hạ Tô gia này so với quá khứ còn nhiều gấp mười gấp trăm lần, hy vọng hòa bình đầy đủ. Tiếp theo, lại đến gấp ngàn lần sao? Cuộc sống, có thể tốt hơn hôm nay một chút không? Ta nghĩ tới những thứ này, cảm thấy đủ rồi. Ta thấy bọn họ cầm Tô gia chỗ tốt, nghĩ mãi không dứt, càng muốn nhiều hơn., Tiếp theo bọn họ đều sẽ biến thành nhị thế tổ nghèo nàn cực kỳ... Cho nên, lại đập bọn họ một lần, nguyệt lệ hàng tháng đều bị bọn họ gọt đi rất nhiều, làm xằng làm bậy trong xưởng, thậm chí không cho phép bọn họ lấy tiền! Ông nội nếu vẫn còn, cũng sẽ ủng hộ như vậy... Tuy nhiên tướng công ngươi bên này, không giống với ta... "
"Nhìn ra thật sự là chuyện tốt." Ninh Nghị ôm nàng, thở dài một tiếng: "Ta vốn định... Ài... đến hôm nay thật sự là không buông tha được rồi, nhiều người không đáng chết như vậy đã chết, đả nữ thật, thu phục Trung Nguyên, đi về phía trước không biết bao lâu, sau đó phụ lòng chờ mong của tất cả mọi người, nhưng ở trong này, ta lại luôn cảm thấy, có phải mình lại biến thành một người xấu hay không..."
Đầu đàn nhi lung lay trên ngực hắn: "Tự cổ sử sử sách lòng mang thiên hạ người, không dùng đến người tốt xấu thì nói vậy."
"Thật ra ta cũng không có ý này..." Ninh Nghị dừng một chút, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ cười nói: "Cũng may là các ngươi đều ở đây, nếu như..."
Trong khi nói chuyện, dường như có người ở bên ngoài thăm dò, lại rụt về. Ninh Nghị nhíu mày ngoắc ngoắc tay với bên kia: "Có chuyện gì? Lấy lại đây đi."
Bên kia là người của thư ký, người nọ cầm một phần văn chương đi vào: "Là Thành đô bên kia gấp gáp, bất quá, cũng không phải vô cùng quan trọng."
"Cho ta đi."
Bí Thư đưa phần tin tình báo kia cho Ninh Nghị, xoay người đi ra ngoài.
Đàn nhi ở bên cạnh nói: "Vậy ta đi ngủ trước?"
Ninh Nghị liếc nhìn tình báo, lắc đầu: "Ngồi chung với ta một lúc cũng không phải chuyện cơ mật gì."
"Đó là chuyện gì vậy..."
"Kim Quốc đổi Hoàng đế... Tông Hàn và Hi Duẫn... giỏi lắm..."
Sau khi tin tức về Nhan Thượng vị, Kim Đế dùng tốc độ nhanh nhất truyền tới đây đã qua hai tháng, tin tức lần đầu tiên cực kỳ đơn giản, trên cơ bản cũng là thủ công công đầu tiên được Kim Quốc công bố ra., Nhưng rất nhiều chuyện bên trong, là có thể đoán được. Bởi vì vị Hoàng đế trẻ tuổi này thượng vị, Kim quốc tạm thời tránh nội chiến, điều này có nghĩa là khi quân Hoa Hạ tiến công Kim quốc, có thể sẽ hao phí rất nhiều thời gian một hai năm, hoặc là tính bằng đơn vị hàng nghìn mạng người.
Hai vợ chồng ngồi tựa người trong chốc lát, Ninh Nghị đại khái nói với Đàn nhi một chút về suy diễn của các bộ lạc tham mưu đối với những chuyện này.
"Theo lý thuyết cân bằng hai phủ đồ vật Kim Quốc đã rất yếu ớt, trúc ký ở phương Bắc không có hành động sao?" Đàn nhi thấp giọng hỏi một câu.
"Sau khi đại chiến Tây Nam chấm dứt, cân nhắc đến xu thế cắn thù hoặc tàn sát hán nhân trong Kim Quốc sẽ gia tăng, ta đã để cho hệ thống tình báo Bắc Địa đình chỉ tất cả hoạt động, ngủ đông tự bảo vệ, nhưng trước đó vẫn nhận được tin tức, chậm một bước, Lư Minh phường năm nay hi sinh..."
"Lô Minh phường... gia đình Lư chưởng quỹ kia..." Trên mặt đàn nhi hiện lên vẻ buồn bã, lúc trước Lô Duyên Niên, nàng cũng nhận ra.
"Lư chưởng quỹ một nhà không có người..."
"Lúc trước hắn trở về, sao lại không có con nối dõi chứ."
"Hắn một năm bốn mùa tại loại địa phương đó, ai nguyện ý để lại dòng dõi cho hắn... Kỳ thật chính hắn cũng không nguyện ý..."
Trong sân có lửa đèn hơi vàng chập chờn, kỳ thật đối với các anh hùng chiến đấu ở các nơi, hắn ở phía sau có chút phiền phức, lại có thể tính là cái gì. Bầu không khí yên tĩnh như vậy tiếp diễn trong chốc lát, Ninh Nghị thở dài.
"Ngươi còn nhớ rõ... Thang Mẫn Kiệt không?"
"Nhớ kỹ, lúc còn nhỏ Thương Hà theo ngươi học tập, đến nhà chúng ta giúp đỡ. Người dọn đồ kia, ta nhớ hắn hơi mập, thích cười. Bất quá lúc híp mắt có sát khí rất lớn, là người làm đại sự... Sau đó hắn ở Lương Sơn phạm tội, các ngươi đem hắn ngoại phái..." Đàn Nhi nhìn hắn, chần chờ một lát. "Hiện giờ hắn cũng... Ừm?"
Ninh Nghị không trả lời, hắn bẻ lại tình báo trong tay, cúi người, dùng tay ấn xuống: "Ta hi vọng hắn... có thể bình tĩnh lại..."
Trên đời này có vô số thứ, đều làm cho người ta thống khổ.