Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc đầu tháng thứ tám, tiếng pháo vang dội trên tường thành, tiếng pháo vang vọng đất trời cùng với trời đất. Dưới ánh nắng ban ngày rực rỡ, âm thanh cực lớn có tiết tấu từ hai phương hướng bao trùm tòa cổ thành Thục Địa này.
Hoa Hạ quân lần đầu tiên đọc binh thức chính thức triển khai. Quân số năm ở phía tây, quân số bảy từ đông bắc phân biệt vào thành, từng lá cờ được thêu lên kéo dài, theo bước chân chỉnh tề của quân nhân Hoa Hạ, mênh mông cuồn cuộn xuyên qua đường phố đứng đầy người.
duyệt binh không thể so với hội Miếu, không có phi đao hí kịch, cũng không thấy được vũ long vũ sư, bất quá năm nay nguyên bản là thiếu khuyết toàn dân một đạo hoạt động cỡ lớn, thành nội thành có không ít cư dân đều sớm chiếm được vị trí ven đường. Trong tay mọi người hồng hoa, đại nhân mang theo hài tử, đều muốn đến xem cái này một nữ chân nhân cường quân không ai bì nổi, tướng mạo như thế nào.
Một nửa số người tham gia náo nhiệt, cũng có một nửa số người đã thật tình ủng hộ đội quân này. Nữ Chân tàn sát bừa bãi hơn mười năm, võ triều nghiêng trời lệch đất, tuy nói thành đều ở Tây Nam, chưa từng trải qua chiến hỏa., Nhưng hơn mười năm qua, mọi người chỉ chạy nạn tới đây chứ không phải số lượng nhỏ. Mặt khác, tuy rằng Hoa Hạ quân chiếm cứ thành tích không lâu, bởi vì chiến tranh đã không coi là cử động lớn nhất cũng không được coi là hôn dân, nhưng quả thật có không ít chính sách, là thật sự tụ tập được lòng dân.
"Thấy những phụ nhân kia không?" Đội ngũ của Hoa Hạ quân đã vào thành, trong quán trà ở phía bắc thành trì, thư sinh trung niên chỉ về phía đám người bên dưới ra hiệu với đồng bạn.
"Sau khi Hoa Hạ quân chiếm Tây Nam, cử động đầu tiên là cổ vũ phụ nhân xuất công làm việc... Trong ngày thường, bên này cũng có chút tác nghiệp nhỏ, thương gia thường đến nông dân thu vải, một ít phụ nhân làm thợ thêu hoa dán vá cho người ta dùng. Nhưng những nghề này, lợi ích khó nói, chỉ vì như thế nào, thu bao nhiêu tiền, phần lớn là dựa vào miệng thương nhân, thỉnh thoảng còn có một số nữ tử bị ức hiếp..."
"... Vị Ninh tiên sinh của Hoa Hạ quân dùng thương sự lập nghiệp lập nghiệp, Ninh gia của thê tử hắn, lúc đầu cũng chỉ là ban bố hành. Sau khi Hoa Hạ quân chiếm được thành công, liền trắng trợn cổ vũ nữ tử nông gia vào phường làm việc, thống nhất nghe lệnh, bổ sung rất nhiều. Một người nào nhập thành đều hơn tháng, lén lút hỏi thăm., Trước đó những phu nhân này đều có... chuyện một người huấn luyện, do lão sư dạy bọn họ làm thế nào, thống nhất công nghệ, kể từ đó, tránh cho thương nhân trước kia thu ti thu hoạch tai hại bất tề. Mặt khác, Ninh tiên sinh lại dùng nghiêm lệnh bảo đảm thu nhập của những phu nhân này, không bị cắt xén, ở trong có thể giết rất nhiều người..."
" Kể từ đó, trong nhà những người này nam nữ đều có thể kiếm tiền nuôi gia đình, tuy chỉ là hơn một năm thời gian, nhưng mắt thấy liền trở nên giàu có. Những phụ nhân này bởi vậy mà được lợi, mà các nàng vì Hoa Hạ quân mà làm việc, Hoa Hạ quân cũng có lợi, đến lúc này các nàng hô to như vậy, vì sao? Các nàng lại buộc chung một chỗ với Hoa Hạ quân."
"Hoa Hạ quân kinh doanh không chỉ có một hàng dệt, bao gồm cả bọn họ tạo giấy, ấn thư, lưu ly, chế gạch, hương hoa lê... Mỗi một nghề đều có tác phường, người vào những tác phường này, đều đứng chung với Hoa Hạ quân... Hôm nay chúng ta nhìn thấy quá khứ của quân đội này, thực ra gốc rễ của Hoa Hạ quân, không chỉ có những đội quân này."
"Chúng ta đã nói, tất cả thương nhân đều là tiện nghiệp, bây giờ nhìn lại, tiện nghi sao? Ngươi cho người ăn, nhân tài làm việc giúp ngươi. Ta thấy, về sau thiên hạ này, quyền kinh doanh đều nên thu vào, do triều đình điều phối, không riêng gì hành động trọng yếu như muối, sắt, các loại nghề đều nên do triều đình quản lý, ngươi cho bọn họ tiền, bọn họ mới cùng chung kẻ địch với ngươi. Lần này rời thành đô, ta muốn ghi lại chuyến này..."
Đám người dưới lầu vung vẩy hoa hồng hò hét, thư sinh trên lầu có chỉ điểm giang sơn tổng kết kinh nghiệm. Tại mỗi một ngã tư đường, đám tuyên truyền giả Hoa Hạ quân an bài đang kể lại chiến công đi ngang qua quân đội, chiến tích lớn tiếng tuyên bố.
Phía tây bắc Ma Ha Trì mới được xây dựng, quảng trường chiến thắng vốn là một mảnh phế trường của Đô nha môn, lúc này đã được dọn dẹp hoàn toàn, bắt đầu mở rộng ra đối với bên ngoài. Hồi sư đệ ngũ ngũ thập thất quân còn phải mất một thời gian ngắn, nhưng đại lượng người đã tụ tập tới.
Trong Quán Lễ đường phía nam quảng trường, tân khách được Hoa Hạ quân trọng điểm mời tới, giờ phút này đều đã bắt đầu tụ tập trên lầu. Đây là đại biểu thế lực lớn nhỏ khắp nơi, nguyện ý ở bên ngoài tiếp nhận thiện ý của Hoa Hạ quân mà tới, từ Tấn địa mà đến an tiếc phúc., Đại biểu Tả tu quyền Tả gia, Lưu Quang Thế phái ra đại biểu chính thức cùng thương nhân trường kỳ, người trung gian lui tới trò chuyện với nhau. Bọn họ phần lớn đều mang mục đích đến, hơn nữa tư thái tương đối mềm mại., Thủ đoạn cũng linh hoạt, mặc dù không vớt được gì ở Hoa Hạ quân, nhưng sau này có thể sẽ lại làm ăn với nhau. Kỳ thật trong đó cũng có người giao hảo với đám người Đái Mộng Vi, Ngô Khải Mai, nhưng bình thường sẽ không trực tiếp vạch trần, trong lòng biết rõ.
Trên đài xem lễ phía đông quảng trường, tụ tập chính là các lộ danh túc của Thành đô lần này. Đại nho được mời không phân biệt văn võ, tỷ như Lô Lục Đồng, đại hào võ lâm., Đám người Lư Hiếu Luân, cùng một số người tương đối nổi danh, nhưng tháng bảy hai mươi ngày không ra tay gây phiền toái cho Lục Lâm Hào Kiệt, trải qua sàng lọc đi lên một nhóm, các loại đại nho còn lại, tuấn kiệt trẻ tuổi thanh danh hiển hách cũng nhận được một số thiệp mời.
Dương Thiết Hoài cầm thiệp mời lên lầu, ngắm nhìn chung quanh, thấy được một ít danh túc nho gia quen thuộc ngày thường, Trần Thì Thuần, Quan Sơn Hải, Lãng Quốc Hưng... Chờ một chút, trong những đại nho này., Có một số người vốn không hợp với lý niệm của hắn, từng cãi vã như Trần Thì Thuần, cũng có người từng thương nghị "Đại sự" với hắn trong thời gian trước, nhưng cuối cùng phát hiện hắn không động thủ, như đám người Quan Sơn Hải, Lãng Quốc Hưng. Lúc này mọi người thấy hắn đi lên, đều lộ ra thần sắc khinh bỉ.
mắng hắn ngay tại chỗ thật là không có, có thể là sợ hắn nhất thời kích động đến càng nhiều chuyện, cũng không ai tới đánh hắn, văn nhân trong lúc đó miệng không động thủ. Nhưng Dương Thiết Hoài biết mình đã bị những người này triệt để cô lập.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, hất cằm sửa sang lại y quan một chút, đối với những người này làm bộ làm tịch cực kỳ xem thường. Bản thân mình chưa từng ra tay lý do chính là thấy rõ ràng sự tình không thể làm, gian nan ở trong này, ngu phu ngu phụ không hiểu cũng thôi đi, các ngươi giả bộ gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn quảng trường bên kia, đám ác ma Ninh ma đầu còn chưa xuất hiện. Nhưng không có vấn đề gì...
Hắn nắm chặt thiệp mời trong tay.
Quyết định đã quyết định, không còn đường khác. Dương Thiết Hoài trong lòng nghĩ như vậy, đợi cho những ác nhân kia xuất hiện, hắn sẽ làm ra hành động vĩ đại khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
"Dương lão tiên sinh, mời đi theo ta, đây là chỗ ngồi của ngài."
Binh sĩ trên đài xem đã dẫn hắn về phía sau bình đài, chỉ điểm vị trí cho hắn.
Phía trước, đám người nghị luận sôi nổi, nói chuyện với nhau hoặc nghiêm túc luận luận, hoặc cao giọng trần thuật. Ông lão ngồi ở đó... Những chuyện này đều không liên quan gì tới hắn.
....
pháo hoa trên đầu tường vang lên hai mươi tám tiếng rồi ngừng lại, sau đó chỉ cho đội ngũ đi tới là tiếng trống trận trầm trọng có tiết tấu, đám người hai bên đường hô to, có người định ném hoa tươi vào trong đội ngũ.
Bước chân của quân đội xếp thành một đường thẳng tắp, tạo thành một tiết tấu và tiếng bước đi trên con đường dài. Mặc dù không có quân nhân hai tay, nhưng cấp độ dưới chân cũng nhất trí với quân nhân bình thường, không ít đội ngũ phía trước xe lăn, chiến sĩ lập công hai chân bị mất đi hai chân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trong ánh mắt mơ hồ cũng lóe lên nhuệ khí đủ để giết người.
Mao Nhất Sơn đi lại trong đội ngũ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người dập đầu ven đường. Hơn mười năm qua, có quá nhiều người chết trên tay Nữ chân nhân.
Quân năm tham gia học binh chính là ba ngàn người, kéo dài tới mấy dặm con phố. Phía sau quân đội có một trăm bốn mươi sáu tên tù binh nữ chân bị giam giữ trong ba mươi chiếc xe chở tù nhân, đang đi qua đường thành thị. Người phụ trách tuyên bố đại khái thân phận của bọn chúng, có người ném bùn vào, mặc dù quân nhân đang duy trì trật tự kêu dừng, nhưng cũng có không ít bùn đất, lá rau, trứng thối bị ném vào.
Phía sau ba mươi chiếc xe chở tù binh giam giữ nữ tử, còn có bốn cỗ xe chở tù binh đi theo phía trước, chính giữa này giam giữ chính là chiến phạm đại hán cùng hung cực ác xuất hiện trong chiến tranh, còn có một ít phạm nhân ở phía sau Tây Nam quấy rối giết người, trong đó có hai người, lúc trước còn là thành đô thành số một người cao quý nhất chỉ.
Trên mỗi con đường đều tuyên bố người kể lại, cũng có không ít người nhận ra thân phận của bọn họ.
....
Nhan Thanh Trù bới lên lan can xe chở tù nhân nhìn ra ngoài.
Trên người nó bị mấy khối bùn đất, bị mấy quả trứng thối đả kích, nhưng thân là tù nhân, làm nhục như vậy cũng không tính là gì.
Dọc đường, hắn đều cẩn thận lắng nghe người tuyên bố ngoài đường nói chuyện, Hoa Hạ quân giới thiệu bọn họ như thế nào, sẽ xử trí bọn họ như thế nào. Sau khi hoàn thành hy vọng Nhan Thanh Cương sẽ nghe được một ít đầu mối.
Đáng tiếc hắn ở trên xe tù thứ nhất, thường thường người tuyên bố kia mới mở đầu, xe tù liền đi qua, vì thế mỗi lần hắn chỉ có thể nghe được Tuyên Giả nói mở đầu.
Rất nhiều lúc, nghe cũng không rõ lắm. Đám người bên đường tâm tình kịch liệt, khuôn mặt vặn vẹo, tràn đầy chửi rủa, bởi vì ngẫu nhiên có tạp vật bay tới, Nhan Thanh Kiệt chỉ có thể ghé mắt nhìn những người kia. Hắn cũng không sợ hãi những người này, những người này là kẻ yếu trong đám người Hán, nếu đánh cửa xe, trừ bỏ xiềng xích, những người này ngày xưa hắn không biết có thể giết bao nhiêu người, hắn đã từng thấy vô số lần quỳ xuống cùng khóc lóc cầu xin những người này.
Chẳng qua cáo mượn oai hùm mà thôi...
Khi lớp bùn dính vào đầu, trong lòng nó tự nói với mình như vậy.
Chỉ sợ những người này sống một thời gian cũng không trải qua một khắc phong quang trước mắt. Mà nửa đời người trong quá khứ, phần lớn là trải qua trong phong quang —— nghĩ như vậy, nội tâm cũng bình tĩnh hơn một ít.
Ầm!
Đầu của hắn nổ tung, hắn đưa tay lau lau, tràn đầy mùi thối, nhưng thần sắc trên mặt ngược lại không có quá nhiều biến hóa.
"... Hàn Tín vẫn cố nén nhục mạ." Trong đầu hắn vang lên lời lão sư bễ nghễ thiên hạ từng nói với hắn: "Có thể trở thành người trưởng thành, cũng phần lớn đã nếm mùi đau khổ trong đau khổ..."
Đây là... nỗi khổ trong lòng ta... Chỉ cần ăn qua...
Chỉ cần ăn xong...
Thân thể trần trụi...
Chiến Cổ nương theo tiếng người, tại thành đô nội lan tràn.
Ninh Hi một đường chạy chậm, xuyên qua cảnh giới bên ngoài quảng trường thắng lợi, xuyên qua lầu trống lớn ở phía tây, đi đến ba tầng kiến trúc phía bắc.
Sau khi tiến vào tiểu lễ đường nội bộ, đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm, Trần Phàm ở bên trong vừa uống trà vừa thương lượng sự tình. Sau khi Ninh Hi tiến vào liền báo cáo đại khái tình huống cảnh giới trong thành.
"... từ đầu tới cuối lại chạy một vòng, muốn nháo sự tổng cộng có ba nhóm, trước mắt còn chưa xuất hiện vấn đề gì lớn, duyệt binh đi qua mấy khu vực, trên đường chặn lại không tính nghiêm trọng, dựa theo lời lúc trước, đi qua sau này giải phong bế mấy cửa khẩu mấu chốt. Dù sao tuần tra một lần, người các khu trách nhiệm đều ký tên, đánh dấu..."
Ninh Hi bắt đầu đi từ sáng sớm trọn vẹn trong thành một lần nữa, lúc này mệt mỏi đến trán cũng có mồ hôi. Ninh Nghị gật gật đầu: "Ừm, duyệt binh là quá trình, từng bước từng bước, tiếp theo cũng không có chuyện gì lớn, ngươi rót chén nước thu thập một chút, lát nữa phải ra ngoài gặp người... Còn bên này, về mặt dân binh ta còn có ý nghĩ của mình..."
Hắn tùy ý xử lý Ninh Hi, sau đó lại thương lượng với Tần Thiệu Khiêm về chuyện chính vụ. Ninh Hi bĩu môi một cái, liền xoay người đi ra ngoài thu thập hình tượng của mình.
....
Giờ Tỵ ba khắc, tiếng trống trận nổ vang tựa hồ đã tới gần quảng trường bên này.
Trên đài xem lễ, vài tên thành viên của Hoa Hạ quân đã an bài xong việc phụ trách tiếp đãi và bắt đầu khuyên bảo một loại lão luyện. Đại nho ngồi xuống đồng thời yên tĩnh, Dương Thiết Hoài nhìn về phía trước, nơi đó ở phía bắc, đám người Ninh Nghị dường như cũng đã đi ra.
Hắn đứng lên, chuẩn bị đi tới đài Quan Lễ phía trước.
Hai binh sĩ Hoa Hạ quân đi tới, giơ tay ngăn cản hắn.
"Dương lão tiên sinh, sắp đến giờ rồi, xin mời ngồi xem lễ."
"Ta chỉ liếc mắt nhìn thôi."
"Mời ngồi xuống xem lễ, không dễ ngăn cản người khác đúng không?"
"Không phải còn chưa tới sao..."
"Rất xin lỗi."
Hai quân sĩ Hoa Hạ cười giơ tay ngăn cản, bọn họ thân thể cường tráng, lão nhân căn bản không qua được. Tuy hai người mặc quân trang nhưng nụ cười kia không giống chiến sĩ tiền tuyến thật sự. Hơn nữa xin lỗi cũng quá tùy ý.
Ông lão suy nghĩ một chút, trở lại chỗ ngồi.
Chỉ một lúc sau, hai nhóm binh sĩ đầu tiên đi theo hai hướng khác nhau, hầu như đồng thời tiến vào giữa quảng trường.
Ông lão lại đứng lên, hắn đi được vài bước, hai tên binh sĩ lại tới.
"Ta, ta đi nhà xí."
"Mời, ta dẫn ngài đi, nhà cầu ở phía dưới..."
Binh sĩ dẫn hắn đi.
....
Vu Hòa ngồi ở hàng trước bàn xem lễ, nhìn binh sĩ xếp hàng chỉnh tề tiến vào quảng trường.
Mặc dù hắn và Nghiêm Đạo Luân nhận nhiệm vụ của Lưu Quang Thế Quyết, nhưng bởi vì bề ngoài không gia nhập sứ Tiết Đoàn, bởi vậy vị trí được an bài ở phía đông giống như một đám đại nho thanh danh đại nho.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Giờ khắc này hắn cũng không chú ý tới dị động của vị lão nhân tên Dương Thiết Hoài phía sau đài xem. Hắn cũng không hiểu nhiều về chiến tranh, mắt thấy quân đội đi tới chỉnh tề, trong lòng cảm thấy có chút hoa mỹ, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được đội quân này có chút khác biệt với quân đội khác.
Nội hành nhìn môn đạo, ngoại hành chỉ có thể xem náo nhiệt, bên này thư sinh chiếm đa số, mọi người nghe thấy liền có người nói chuyện: "Xem ra tinh khí thần có chút khác biệt, nhưng lãng phí thời gian huấn luyện này trên bước này... Đi chỉnh tề như thế trên chiến trường thì có thể có bao nhiêu tác dụng chứ, ta xem nào, bốc phét cầu gián..."
"Những năm này, hắc kỳ cuối cùng cũng có chút tiền vốn lấy ra khoe khoang, hôm nay nhiều người đứng trên đài nhìn như vậy, bọn họ đi bước chỉnh tề một chút cũng có thể lý giải. Chỉ là không biết giáo huấn lâm thời bao lâu..."
"Thương viên ở đội ngũ phía trước rất có ý tứ, trên chiến trường chân gãy tay đứt còn có thể sống sót rất nhiều như vậy, nói rõ tùy quân đại phu Hoa Hạ quân đều khá cao minh, huynh đệ ta gần đây xem qua rất nhiều nơi trong Hoa Hạ quân, bọn họ bị ngoại thương rớt xuống, rất có thành tựu..."
"Hứa huynh nhìn trộm một đốm mà biết tất cả, thật là tuyệt vời..."
Trong tiếng nói chuyện của mọi người, cũng không nhịn được muốn gật đầu đáp lời. Lập tức nghe thấy có người mở miệng nói: "Hoa Hạ quân kỷ nghiêm ngặt, các ngươi cảm thấy bộ pháp hoàn toàn vô dụng, bọn họ đều có thể luyện tới mức này, nói rõ cấm chế trong quân đội. Một khi lên chiến trường, lệnh tiến lên quân đội, tướng sĩ trong quân liền biết bên người không có ai lui, các ngươi nhẹ nhàng như vậy, có thể nói bên ngoài Tây Nam, có đội quân kia có thể làm được tới trình độ này sao?"
Tiếng nói chuyện này làm cho nội tâm mọi người được cảnh giác, nhưng lập tức bao phủ trong tiếng nói chuyện của mọi người, mọi người chỉ làm như không nghe thấy, cũng không tiếp lời.
Lư Hiếu Luân ngồi trên ghế phía sau, may mắn là đám người cầm đao không thật sự mở cửa sau cho hắn, để hắn tiến vào Hắc kỳ quân làm giáo viên - làm một số chuyện khác cũng được, làm giáo viên, không lâu sau khó tránh khỏi bị đánh chết. Xem ra, phụ thân và Bá đao bên kia đúng là có chút giao tình thật sự. Ngay từ đầu thiếu chút nữa hiểu lầm bọn hắn.
....
Dương Thiết Hoài đi vệ sinh xong, từ đầu dưới đi lên, được binh sĩ Hoa Hạ quân hộ tống trở lại ghế ngồi phía sau.
Hắn nhìn binh sĩ tụ tập trên quảng trường, trong thành hình như có vô số người la hét. Thời gian dần dần trôi qua, cách đó không xa hai binh sĩ Hoa Hạ cười như không cười nhìn hắn.
Mọi người đang bàn tán, thỉnh thoảng có người quay đầu lại, tựa hồ cũng đều cười như không cười đùa cợt hắn một cái. Với địa vị giang hồ của hắn, mỗi lần hắn ngồi ở hàng đầu, chỉ có lần này được an bài ở phía sau...
Hắn nhìn về phía Bắc, nhìn đám ác nhân Ninh Ma đầu, Tần Thiệu Khiêm ở bên kia, là bọn họ giẫm đạp đạo thống của Võ Quán, là những người đã dùng đủ loại thủ đoạn rời khỏi Võ Triều, hắn hận không thể lập tức xông tới, dùng sức đập chết Ninh Ma đầu, nhưng những tên ác nhân này há dễ đối phó như vậy? Bọn hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhìn thẳng vào mình, thật nực cười, không ai ý thức được điểm này.
Các ngươi nhìn xem, hai binh sĩ Hoa Hạ quân kia, bọn họ chính là Ninh Nghị an bài tới đối phó ta.
Không ai nhìn thấy.
Dương Thiết Hoài kinh ngạc ngồi đó một hồi lâu.
Rốt cục, hắn hít sâu một hơi, lần thứ ba đứng lên, hắn sửa sang lại y quan một chút, đi ra xem lễ.
Binh sĩ lại đi tới: "Dương lão tiên sinh lại muốn đi đâu..."
"Ta xuống, có việc, không xem nữa." Dương Thiết Hoài ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: "Được không?"
"À, đương nhiên có thể, ta đưa ngài xuống."
Binh sĩ đưa hắn ra khỏi đài xem lễ, sau đó đưa ra bên trong quảng trường thắng lợi.
Vào lúc này, hai đội quân đại biểu cho hơn bốn ngàn binh sĩ đã tập kết trên quảng trường, xe chở tù binh cũng đã đến, một đám tù binh từ trên xe xuống, sắp xếp trên mặt đất trống bên cạnh quảng trường. Đường phố xung quanh quảng trường hầu như tấp nập người.
Ánh mặt trời treo trên bầu trời, Dương Thiết Hoài hít sâu một hơi, hình dáng trời đất, tạo thành sắc thái trong đô thành, nhưng giờ khắc này, đối với hắn mà nói, tất cả đồ vật đều là màu xám.
Gia đinh gần đó, học sinh đã thấy hắn từ xa tới đây. Ông lão vén trường bào lên, vội vàng chạy tới một quán trà cao nhất để chiến thắng quảng trường.
Quán trà kia cao ba tầng, tính cả nóc nhà, liền có bốn tầng. Lão nhân dưới lầu nộp tiền, tiếp nhận kiểm tra, sau đó một đường đi lên.
Đám người trên trà lâu đang nhìn động tĩnh cách đó không xa, trước mắt không có bất kỳ người nào trông thấy hắn.
Thân thể trần trụi...
Hoa Hạ thứ năm, cờ xí của quân thứ bảy chính thức hội binh trên quảng trường thắng lợi. Sau nghi thức đơn giản, bọn chúng và tinh kỳ bản thể đen kịt của Hoa Hạ quân bay lên không trung, xung quanh lại có mấy chục lá cờ quân đội phiên hào bảo vệ xếp thành hàng.
Nhan Thanh Kiệt bị kéo xuống xe ngựa, được binh sĩ dẫn tới bãi đất trống phía đông nam quảng trường. Bọn họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn cờ xí bay lên, trình tự từng bước tiến hành. Đương nhiên, trong lòng hắn hiểu, đơn giản đều là quá trận, đều là diễn kịch.
Trên đường phố phụ cận tụ tập rất nhiều người, tới gần mới bị Hoa Hạ quân cách ly, bên kia có người ném bùn về hướng này, nhưng giờ phút này, không ném được nữ thật bắt làm tù binh. Có người quỳ bên đường khóc lớn, có lẽ là vì bên mình giết thân nhân của hắn. Cũng có một số ít người muốn xông tới, nhưng Hoa Hạ quân cho phép ngăn cản.
Thật ra Nhan Thanh Cương cũng không bị làm nhục, nhưng Hoa Hạ quân luôn kỳ quái như vậy, cũng chẳng còn cách nào.
Trên đầu đường cách đó không xa, Tuyên giảng viên đang lớn tiếng thuật lại động tĩnh trong quảng trường, Nhan Thanh Hỗn cũng không để ý, hắn chỉ nghiêng tai lắng nghe chuyện có liên quan tới đám người mình.
Không biết từ lúc nào, rốt cuộc hắn đã nghe được...
....
Ông lão đi xuyên qua tầng thứ ba của trà lâu, leo dọc theo cầu thang nhỏ không người trông giữ.
Trên lầu là ngói xanh, vì gần đây trời còn chưa mưa nên vẫn còn quá khô khan. Nhưng đối với ông lão ở độ tuổi như hắn, vẫn có vẻ quá mức đáng sợ.
Hắn đứng ở phía trên một lát.
Từ nơi này có thể trông thấy quảng trường nơi tù binh đứng đó cách đó không xa, cũng có thể nhìn thấy một góc hẻo lánh của nghi thức binh nơi xa hơn. Đám ác nhân Ninh ma đầu khẳng định đang tự cười nói cái gì đó.
Ngươi sẽ có báo ứng!
Trong lòng hắn ta nghĩ vậy.
Trong đám người cách đó không xa, gia đinh của mình, đám học sinh tựa hồ còn đang đi tới bên này.
Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới di thư được Tương Võ Hội viết ở trong quán.
Nhớ tới một ít chỉ điểm của mình về cách vận dụng tin tức chết của chính mình trong di thư.
Nhớ tới cảnh mình vừa chết, mọi người bắt đầu hối hận, cảm thấy đã hiểu lầm cục diện hối hận của một vị Đại Nho.
Hắn muốn bước chân ra ngoài...
Nhưng quá đột ngột.
Ông lão quay đầu lại nhìn chiếc thang phía sau.
Không biết tại sao, hắn lại đi vài bước trên nóc nhà.
Bên kia cũng quá đột ngột.
Trên đường phố cách đó không xa, Tuyên giảng viên dường như đang nói gì đó, lập tức tiếng người huyên náo lan tràn.
Hận ý trong lòng lão nhân dâng lên, nghiến răng nghiến lợi, "Quá đột ngột" đan xen vào trong lòng.
Trên quán trà, mọi người châu đầu ghé tai.
"Nói cái gì? Bên kia nói gì..."
"Ào..." "A..." âm thanh "A" vang lên, một bóng đen mang theo ngói vỡ đột nhiên xẹt qua trước mắt, sau đó ầm ầm ầm, âm thanh rầm rầm vang lên bên dưới.
Người trên lầu thò đầu ra, lúc này mới phát hiện, có người từ trên nóc nhà trượt chân ngã xuống, nện một chiếc xe nhỏ trên lầu vỡ nát, một cây gậy gỗ kéo lều mưa nhỏ xuyên qua thân người, khiến thi thể trên mặt đất vặn vẹo, máu tươi đỏ thẫm.
Dưới lầu trên lầu, rất nhiều người trầm mặc trong chốc lát, có người quay đầu nhìn nóc nhà, nhìn mặt đất... Sau đó, mới có tiếng thét chói tai bắt đầu truyền ra.
....
Không biết từ lúc nào, Nhan Thanh Cương nghe thấy tiếng Tuyên giảng viên nói: Đó là phần hắn luôn chú ý.
Nhưng trong đầu nhất thời đánh chấm dứt, tiếng gầm bên ngoài đột nhiên biến cao lên, hắn vẫn như cũ có chút không hiểu ý tứ trong lời nói kia.
"... Sau cuộc chiến Tây Nam, quân ta bắt nữ tù binh này, trải qua tra xét nghiêm khắc, xác minh rõ ràng, hôm nay sẽ xử lý như tại hạ..."
"... Đối với những tên xâm lược chiến tranh lâu dài, nợ máu, phạm nhân dân Hoa Hạ đã liệt kê một trăm bốn mươi sáu tên cùng hung cực ác, tuyên án trước mặt mọi người, phán quyết sẽ lập tức được chấp hành!"
"...Vị đầu tiên trong đám tội phạm này, Nhan Thanh Kiệt hoàn thành..."
Trong đầu Nhan Thanh vù vù vang lên một tiếng.
Hắn còn chưa biết Hoa Hạ quân sẽ làm gì với mình, nhưng một số manh mối đã hiện lên trong đầu.
"Kẻ cùng hung cực ác."
...Ta?
Trong đầu hắn cảm thấy nghi hoặc, nhìn những người khác chung quanh, những người này mới xem như là cùng hung cực ác đi, chính mình tại trong toàn bộ chiến tranh, từ đầu đến cuối đều duy trì thể diện nha, chính mình thậm chí xuất sư chưa thắng, bị bắt hai lần, làm sao có thể là cùng hung cực ác giả chứ?
Hắn nhớ tới cảnh tượng lần trước nhìn thấy Ninh Nghị.
Ninh Nghị là người trọng lợi ích, cũng không phải là người dễ giết ah...
Bây giờ Ninh Nghị đang ở trong quảng trường, trong lúc nhất thời y muốn đi vào xem một chút.
Ninh Nghị nên nhớ rõ hắn mới đúng.
Con thỏ con họ Tả kia, còn có một số người khác, hẳn là nên đem thư của mình trình lên cho Ninh Nghị mới đúng...
Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy...
Tuyên bố tuyên án khá dài dòng, sau khi giảng giải đại khái lai lịch của hắn, bắt đầu kể lại hành động của hắn tại Lâm An.
"... hiệp trợ Nhan Duẫn mở cửa thành Lâm An, dẫn tới tàn sát bừa bãi... trí sinh linh đồ thán..."
Nhan Thanh lúng búng nhớ lại ngày gió hôm đó, chém giết nhau trong thành Lâm An. Rất nhiều người muốn ngăn cản sứ giả của Nữ Chân vào thành, bọn họ giết sứ giả giả giả, nhưng Nhan Thanh Tuyền đi ra, thi thể đầy đất và màu đỏ tươi như thảm đỏ trước mắt hắn.
Đó là phần thắng lớn nhất trong đời hắn. Hắn đi tới hoàng cung Lâm An, đầy đất, toàn bộ giang sơn triều võ đều thần phục hắn, sau đó là vô số tiếng gào khóc và máu tanh khiến người ta say mê...
"... Qua thẩm vấn của nhân dân Hoa Hạ trong điện, phán quyết đối với hắn là tử hình. Lập tức chấp hành..."
Xung quanh tiếng người sôi trào.
Nhan Thanh nghiên đứng đó, hắn định nói gì đó, định làm gì đó, muốn chạy trốn, muốn xông vào quảng trường kia, hắn muốn lớn tiếng mắng to, hắn muốn ra sức giãy dụa... Hắn biết xiềng xích dưới chân vẫn chưa hoàn toàn hạn chế hành động của hắn, xung quanh hắn còn có hơn trăm nữ tướng lãnh nguyên nữ "Cùng hung cực ác", tuy bên cạnh bọn họ đều đứng binh sĩ Hoa Hạ, nhưng cũng không phải là không thể phản kháng... Hắn muốn phản kháng, muốn cổ động...
Hắn ta đứng đó, trừng mắt.
Không thể động đậy...