Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh sáng tháng bảy mươi mốt, thành đô thành Nam tiểu viện.
Trong Hoàng Nam, đám người Nghiêm Ưng đều đang lẳng lặng chờ ngoại giới xao động đến. Nhưng khoảnh khắc này, khoảnh khắc tĩnh nhất của đêm đã bộc phát biến hóa trong sân.
Cả buổi tối đến giờ phút này, cũng không phải là không có ai chú ý đến động tĩnh của tiểu quân y kia. Mặc dù trước đó đối phương có tiền ngục bán quân tư, nhưng trong Hoàng Nam, đám người Nghiêm Ưng từ đầu tới cuối cũng không thật sự tin tưởng đối phương, điều này đối với bọn họ mà nói nhất định phải có cảnh giác.
Bởi vì còn phải dựa vào đối phương bảo vệ mấy trọng thương, trong viện đối với tiểu quân y này dường như nới lỏng cảnh giác. Đối với mỗi lần hắn đứng dậy uống nước, vào nhà, đi lại, hành vi lấy đồ vật, Hoàng Kiếm Phi, Hoàng Sơn, Ma Hải bọn người đều đi theo phía sau, chủ yếu lo lắng hắn hạ độc với người trong viện, hoặc là đưa ra cảnh cáo với bên ngoài. Đương nhiên, khi hắn đang tập trung nhìn chăm chú vào mọi người, tâm cảnh giác của mọi người liền hơi buông lỏng một chút.
Cũng chính vì vậy, trong nháy mắt biến cố kia, cơ hồ không có ai kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, chỉ vì cảnh tượng trước mắt, xác thực phát sinh trong mắt tất cả mọi người.
Trong thời gian một canh giờ trôi qua, bởi vì trọng thương viên đã được cứu chữa, tiến hành khiêu khích đối với tiểu quân y, vũ nhục, hoặc là đập đá trên tay, tình huống đá trên chân đều xảy ra một hai lần. Hành vi như vậy rất không chú trọng, nhưng trong thế cục trước mắt, không giết chết vị tiểu quân y này đã là hết sức nhân nghĩa, đối với một chút xung đột, đám người Hoàng Nam cũng không còn tâm tư đi quản thúc nữa.
Tên hiệp khách đá ra một cước sau lưng tên là Lưu Vệ Viễn, chính là một tên tiểu đầu mục trong đám hộ vệ Quan gia, một đêm hỗn loạn này, chính hắn cũng không bị thương, nhưng huynh đệ quen thuộc dưới tay đã chết hầu như không còn. Đối với tiểu quân y trước mắt, hắn muốn làm nhục một phen, cũng gõ đánh một phen, miễn cho đối phương làm ra chuyện lỗ mãng.
Dần Dần hai khắc, một khắc đơn giản nhất, xám xanh lam, hắn từ mái hiên đi qua, tiểu quân y vừa vặn ở phía trước, hắn liền vọt tới, tiểu quân y cũng bước tới. Thân thể hai người như đụng vào nhau, thân hình xa xa của vệ đột nhiên lui về phía sau, sau lưng va vào trên cây cột, thẳng đến giờ khắc này, trừ cái cửa lui rất lớn ra, hết thảy thoạt nhìn vẫn hết sức đơn giản.
Ai có thể nghĩ tới tiểu quân y này sẽ làm gì dưới con mắt của tất cả mọi người chứ?
Tính mạng của lục vệ xa xa sau mấy lần hô hấp chấm dứt, trong khoảnh khắc kia, sự sợ hãi xông lên trong đầu là vô cùng, hắn đối với tất cả những việc này, còn chưa có nửa điểm chuẩn bị tâm lý.
Khoảnh khắc thân hình đụng tới, thiếu niên vươn hai tay, rút thanh đao bên hông ra, trực tiếp đâm tới, động tác này mau lẹ không một tiếng động, trong mắt hắn lại thấy rõ ràng. Trong chốc lát phản ứng là giơ hai tay lên ép chặt cánh tay đối phương, dưới chân đã bắt đầu phát lực, nhưng đã trễ, đao đã đâm vào.
Thân hình của hắn điên cuồng lui lại, đụng vào cây cột dưới mái hiên, nhưng thiếu niên như hình với bóng, căn bản không thể thoát khỏi nửa điểm. Nếu như chỉ bị đao đâm vào bụng, có lẽ còn có thể sống sót. Nhưng động tác cùng ánh mắt của thiếu niên đều mang theo sát ý bén nhọn, trường đao xuyên qua, ngay sau đó lướt ngang, đây là phương pháp chém giết trong quân đội, sau khi đâm đao vào thân thể địch nhân, muốn quấy nát nội tạng.
Bàn tay của Phù Vệ Viễn không thể cầm nổi cánh tay của đối phương, ánh đao xoẹt xoẹt chém lên bầu trời, thân thể của hắn giống như đột nhiên trống rỗng vậy. Cảm giác sợ hãi đi kèm theo "A..." Tiếng khóc vang lên từ sâu thẳm trong lòng mọi người. Người trong sân từ phía sau cảm giác lạnh lẽo nổi lên, tóc gáy dựng đứng lên, đối ứng với tiếng khóc của Phù Vệ Viễn, là từ xương cốt của thiếu niên., Trong thân thể phát ra tiếng vang kỳ lạ, xương cốt theo thân thể giãn ra bắt đầu phát ra âm thanh ken két như đậu rang, từ trong thân thể truyền ra là ngực bụng như trâu bò, khí lưu như cóc bắt đầu khởi động, đây là thanh âm toàn lực giãn ra lúc nội gia công toàn lực.
Một điểm hỏa quang bị hắn tiện tay ném vào trong cửa sổ bên cạnh, cũng đụng vào cái côn gỗ nhỏ đang chống đỡ cửa sổ. Khúc Long gói liền ngồi trên cọc gỗ cách cửa sổ không xa, nghe thấy tiếng cửa sổ gỗ đóng lại.
Tiếng khóc của đại hiệp cao lớn kia còn truyền ra trong màn đêm tối tăm, đao lông trên bầu trời cũng có người xông tới, trong miệng hô khẽ: "Giết hắn!"
Thiếu niên cúi thấp người nghênh đón, người nọ vung đao chém xuống. Ánh đao của thiếu niên vung lên, hai bóng người đan xen, người vọt tới ngã sấp xuống đất, đụng lên cát bụi, bắp đùi của hắn bị chém ra. Đồng thời, bên kia gian phòng tựa hồ có người đụng vào cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bành một tiếng nổ mạnh, Khúc Long ngồi cạnh tường hoa mắt, trong tai ong ong, trời đất quay cuồng, thiếu niên ném đồ vật trong phòng nổ tung. Trong tầm mắt mơ hồ, nàng nhìn thấy bóng người đang xung phong liều chết trong sân, biển lông xông tới., Hoàng Kiếm xông tới, Hoàng Sơn ở phía sau phòng hô to một chút gì đó, phòng ốc đang sụp đổ, có mảnh ngói rơi xuống, theo sự phất tay của thiếu niên, có người trúng một thanh đao nhỏ, từ trên nóc nhà ngã xuống trước mặt Khúc Long.
"A..." Nàng cũng khóc hô lên, giãy dụa vài cái định đứng dậy, nhưng lại cứ lảo đảo ngã xuống. Văn Thọ Tân từ trong một mảnh hỗn loạn chạy tới, dìu nàng chạy ra ngoài, thân ảnh thiếu niên kia ở trong sân chạy với tốc độ cao, một tên hiệp sĩ chặn đứng nàng lại bị chém đứt chân, ôm chân phun máu lăn lộn cách sân không xa.
Văn Thọ Tân và Khúc Long chạy về phía cửa viện, mới chạy được một nửa, Nghiêm Ưng đã đến gần cửa sân, cũng vào lúc này, hắn "A" một tiếng ngã sấp xuống đất, trên đùi đã trúng một thanh phi đao. Đầu và tầm mắt của Khúc Long tỉnh táo đến mức giờ phút này mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên kia đang đứng bên cạnh lều gỗ làm nhà bếp, chém ngã một hiệp khách xuống đất, miệng nói: "Hôm nay, ai trong các ngươi cũng không ra được."
Lúc này trong sân đã sụp bốn gã hiệp khách, tăng thêm Nghiêm Ưng, lại thêm có khả năng bị năm người nổ tung trong phòng kia, vốn mười tám người trong sân chỉ còn lại tám người hoàn hảo, sau đó lại đến Hoàng Nam cùng hai cha con mình, có thể rút đao tác chiến, bất quá chỉ là lấy Hoàng Kiếm Phi, Mao Hải cầm đầu năm người mà thôi.
Thiếu niên này trong nháy mắt biến thành bốn người, muốn giết năm người còn lại, cần bao nhiêu thời gian? Chỉ là hắn nếu võ nghệ cao cường như thế, ngay từ đầu còn muốn cứu người, Khúc Long lồng trong đầu hỗn loạn thành một mảnh, chỉ thấy bên trong Hoàng Nam bên kia dưới mái hiên, duỗi ngón tay dậm chân quát: "Thiếu niên kia, ngươi còn cố mê bất ngộ, trợ Trụ vi ngược, lão phu hôm nay nói không được sao..."
Trong sân, Mao Hải cầm đao tới gần đám người Hoàng Kiếm Phi, trong miệng thấp giọng nói: "Cẩn thận, cẩn thận, đây là Hoa Hạ quân từng trải qua chiến trường..." Vừa rồi hắn vội vàng đổi ba đao với thiếu niên kia, cánh tay đã bị chém thành một lỗ lớn, lúc này chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, muốn nói Hoa Hạ quân lại để cho thiếu niên này lên chiến trường, nhưng cuối cùng không thể mở miệng.
Trên trán hai người bên cạnh cũng tuôn ra mồ hôi, chỉ trong chốc lát, thiếu niên kia đã chạy tới giết người, đao phong sắc bén như con báo săn, phản ứng của mọi người thậm chí có chút không theo kịp. Lúc này thừa dịp Hoàng Nam đang nói chuyện, bọn họ vội vàng tụ lại thành trận thế, đã thấy thiếu niên kia vung đao, cánh tay rủ xuống, trên vai trái trúng một đao, máu tươi đang chảy ra, hắn lại không có cảm giác gì, ánh mắt rõ ràng mà lạnh lùng.
"Các ngươi hôm nay nói rất hay, nguyên bản ta coi các ngươi là hán nhân, tưởng rằng còn có thể cứu được. Nhưng hôm nay, các ngươi ở trong mắt ta, không khác gì nữ chân nhân!" Hắn nguyên bộ dáng thanh tú, mặt mày hiền lành, nhưng đến giờ phút này, trong mắt tất cả đều là vẻ lạnh lùng đối địch, làm cho người nhìn sinh ra sợ hãi.
"Giết hắn!" Phù Trần trong sân khuếch tán, trải qua vụ nổ vừa rồi, Hoa Hạ quân triều chạy tới đây đã là chuyện sớm hay muộn, đột nhiên hét lớn chính là lúc thiếu niên ném ra dây đuốc còn lại trong phòng, xông ra ngoài cửa sổ bên kia. Hắn nhìn như thẳng nhưng thực chất tâm tư cẩn thận, lúc này từ phía sau đột nhiên xông tới, thiếu niên lui lại, đâm thủng vách gỗ phía sau, toàn bộ nhà gỗ sụp đổ.
Chỉ nghe thanh âm thiếu niên kia vang lên: "Hoàng Sơn, đã sớm nói với ngươi không nên gây sự, nếu không ta tự tay đánh chết ngươi, các ngươi... chính là không nghe!"
Thanh âm này rơi xuống, sau lều tối om có một hòn đá bị đánh bay về phía Hoàng Nam, kiếm vàng vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh vung ra, sau đó liền thấy thiếu niên đột nhiên lao ra khỏi bóng tối, hắn chạy dọc theo tường viện nhanh chóng xung phong, đám người Mao Hải xông tới.
Người đứng mũi chịu sào kia trong nháy mắt đã cùng thiếu niên đối mặt, đao của hai người đều chém vào không trung, nhưng trong lòng tên võ giả này lại sợ hãi, thân thể bất ổn rơi trên mặt đất, thiếu niên cũng một đao chém hụt, lao tới, vất vả lắm mới leo tới được bên cạnh Nghiêm Ưng, trên mông mang theo một đao. Nghiêm Ưng hét thảm một tiếng, máu tươi từ mông chảy ra, hắn muốn đứng dậy mở cửa nhưng cuối cùng vẫn không đứng dậy nổi, nằm rạp trên mặt đất kêu khóc.
Hoàng Sơn, Mao Hải cùng hai võ giả khác đuổi theo thân ảnh thiếu niên, thiếu niên vẽ một vòng bán nguyệt, hướng cha con Văn Thọ Tân đi tới, Khúc Long lau khô thân thể khóc lớn, Văn Thọ Tân cũng mang theo tiếng nức nở: "Đừng tới đây, ta là người tốt..." Đột nhiên bị thiếu niên kia đẩy lảo đảo bay ngược về phía đám người Hoàng Sơn đang vọt tới, bóng người trong bóng tối hỗn loạn, truyền ra thanh âm đao phong đan xen.
Văn Thọ Tân kêu lên thảm thiết trong ánh đao, một võ giả bị chém ngã, thân thể hung thần ác sát của Mao Hải bị đụng bay lên, rơi xuống đất, nghiêng bụng trúng một đao, nửa người đều là máu tươi. Thiếu niên dùng tốc độ cao xông về phía Hoàng Kiếm bên kia, cùng Hoàng Kiếm chém qua hai đao, thân thể nhún xuống, kéo bắp chân của Hoàng Kiếm bay xuống đất, đá ngã Hoàng Nam Trung.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Hoàng kiếm phi thân ngã xuống đất, trong tiếng hét lớn, hai chân liên hoàn đá mạnh một cái, đá ngã một cây cột khác dưới mái hiên, lại ầm ầm sụp đổ. Lúc này ba người cũng đã ngã trên mặt đất, hoàng kiếm quay cuồng ý đồ chém thiếu niên kia., Thiếu niên kia cũng là linh hoạt quay cuồng, trực tiếp bay qua thân thể Hoàng Nam, làm cho Hoàng Kiếm sợ ném chuột vỡ bình. Trong Hoàng Nam tay chân loạn đá, có lúc đánh vào trên người thiếu niên, có lúc đá trúng Hoàng Kiếm Phi, chỉ là đều không có lực lượng gì.
Sân nhỏ u ám, cảnh tượng hỗn loạn. Thiếu niên nắm lấy mái tóc trong Hoàng Nam kéo hắn lên, hoàng kiếm bay tới cứu viện, thiếu niên liền thay đổi đao với hắn ở Hoàng Nam, sau đó níu lỗ tai lão nhân, kéo lão ta và hoàng kiếm tiếp tục đánh nhau. Trong nháy mắt trên người lão nhân đã có vài vết máu, sau đó lỗ tai bị xé toang, lại bị nắm một cái lỗ tai khác, tiếng kêu thê lương quanh quẩn trong bầu trời đêm.
Khúc Long nhìn Văn Thọ Tân đổ vào trong vũng máu, kinh ngạc không biết làm sao, nàng thu nhỏ thân thể của mình lại, một gã hiệp khách chạy ra phía ngoài, tay của Hoàng Sơn đột nhiên duỗi ra, tóm lấy nàng, đẩy tới chỗ đang đánh nhau xung quanh Hoàng Nam bên kia.
"A..." Khúc Long khóc lớn, trong Hoàng Nam cũng khóc lớn, tiếng khóc của lão nhân cùng thiếu nữ hội tụ cùng một chỗ, sau đó biến thành một bộ phận của loạn cục, núi vàng lấy sự che chở của thiếu nữ, hướng về phía thiếu niên kia giết tướng, ánh đao tung bay trong bóng đêm, chém giết chém giết. Đột nhiên, thân thể Khúc Long lay động, ngã về phía trước trên mặt đất.
Cách đó không xa trên mặt đất u ám, có người giãy dụa kêu thảm thiết, có người còn mang theo máu tươi vẫn còn bò về phía trước. Văn Thọ Tân mở mắt ra, dưới màn trời u ám này đã không có tiếng động, sau đó Hoàng Kiếm Phi cũng ngã xuống trong chém giết, tên tráng hán hoàng sơn bị đánh ngã trong phế tích gian phòng...
....
Sáng sớm, trời tờ tối tăm, có người xông ra khỏi tiểu viện thành Nam Bình Nhung Lộ này. Đây là hiệp khách may mắn sống sót cuối cùng, dĩ nhiên là đã vỡ mật, không còn dũng khí để chém giết nữa. Bên cạnh cánh cửa, từ dưới mông đều là Nghiêm Ưng máu tươi bò ra ngoài, hắn biết Hoa Hạ quân không lâu sẽ tới, thời khắc như vậy, hắn cũng không có khả năng chạy thoát, nhưng hắn hy vọng có thể rời xa thiếu niên đột nhiên giết người trong viện kia.
Thà rằng đem Hoàng Sơn chặt ngã trong phế tích gian phòng, trong ngoài sân, thi thể đầy đất cùng tàn phế, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Nghiêm Ưng ở cửa viện hai giây, cũng hơi dừng lại trên thân bọn người Khúc Long Hộc trên mặt đất.
Thương viên trong phòng cũng đã bị chôn vùi, mặc dù trong vụ nổ của đăng đuốc không chết, phỏng chừng cũng đã bị phòng sụp đổ nện chết, hắn đi vào trong phế tích, cảm thụ đồ vật dưới chân, một khắc nào đó, mở mảnh ngói vỡ ra, từ trong một đống tạp vật lôi ra hòm y dược, ngồi xuống.
Trên người hắn cũng có thương thế cùng mệt mỏi, cần băng bó cùng nghỉ ngơi, nhưng trong lúc nhất thời, không có khí lực động thủ.
Lúc này, hắn nhìn thấy thi thể Tần Cương cùng Trần Vi đang chôn trong đống gạch vụn ở một bên.
"Đến báo thù a, thật ngu xuẩn..." Hắn mắng một câu.
Trời chưa sáng. Đối với hắn mà nói, đây cũng là một đêm dài.
Ngay từ đầu trông thấy địch nhân đi tới, đương nhiên cũng có chút hưng phấn, nhưng đối với hắn mà nói, mặc dù am hiểu giết chóc, nhưng từ trước tới nay sự dạy bảo của cha mẹ chưa bao giờ cho phép hắn trầm mê trong giết chóc. Khi sự tình biến thành đồ vật bày ra trước mắt, vậy không thể để cho bản thân tính tình được, hắn phải cẩn thận phân biệt ai là người tốt, ai nên giết ai thì không nên giết.
Lại nói tiếp, ngoại trừ hai tháng âm thầm nhìn trộm, đây là lần đầu tiên hắn thực sự đối mặt với những kẻ thù là hán tộc này.
Chuyện đã tới nước này, ý nghĩ của bọn họ là gì đây? Bọn họ có thể thông cảm được hay không? Có nên khuyên bảo bọn họ câu thông hay không đây?
Dù sao những đạo lý rõ ràng như vậy, ở trước mặt người ngoài, bọn họ thật có thể thẳng khí hùng phủ định như vậy sao? Đánh không lại nữ chân nhân, còn có thể có nhiều các loại lý do như vậy sao? Bọn họ không cảm thấy xấu hổ sao?
Nếu trong lòng bọn họ có nửa phần xấu hổ, vậy có lẽ liền có thể thuyết phục bọn họ gia nhập người tốt bên này đây? Dù sao lúc trước bất luận thế nào bọn họ cũng đánh không lại Nữ chân nhân, bây giờ đã có người có thể đánh bại nữ chân nhân, cuộc sống bên này cũng không tệ, bọn họ nên gia nhập vào...
Rất nhiều ý tưởng khiến trong lòng hắn nghẹn khuất hơn hai tháng, thật ra rất muốn nói ra. Nhưng trong đám người Hoàng Nam, Nghiêm Ưng nói ra khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Hắn quan sát thực lực mọi người trong viện, đồng thời vẫn luôn nghĩ tới chuyện này. Đến cuối cùng, hắn cuối cùng vẫn suy nghĩ rõ ràng. Đó là một câu trước kia phụ thân ngẫu nhiên nói ra:
Cách mạng, không phải mời khách ăn cơm.
Nếu như trên thế giới này tất cả mọi người có thể dựa vào miệng để thuyết phục, vậy còn cần đao thương làm gì nữa?
Hắn nghĩ thông suốt những điều này, hai tháng nay nghi hoặc, sáng tỏ thông suốt. Đã là địch nhân, vô luận là nữ chân nhân hay là hán nhân, đều giống nhau. Người tốt khác với người xấu, có lẽ ở đâu cũng giống nhau.
Hắn ngồi trong đống đổ nát, cảm thụ vết thương trên người, vốn là nên băng bó, nhưng tựa hồ đã quên chuyện gì. Tâm tình như vậy làm hắn ngồi một lát, sau đó từ trong đống đổ nát đi ra.
Khúc Long ngã trên mặt đất, sau lưng bị chém hai đao. Hắn nhìn trộm hai tháng "Tiểu tiện cẩu" này, trong lòng mê hoặc, rốt cuộc nàng là người tốt hay là người xấu.
Hắn ngồi xổm xuống, mở hòm thuốc ra...
....
Trong mơ màng màng, tựa hồ có người gọi nàng, nhưng đó cũng không phải là tên của nàng, đó là làm cho người ta khó hiểu xưng hô.
"Tiểu tiện cẩu." Thanh âm kia nói: "... Xem ra ngươi giống như một con cá chết a."
....
Dạ mở mắt.
Chân trời có chút sương sớm, thành đô, tháng bảy ngày hai mươi mốt sắp đến.
Đám người Diêu Thái, Diêu Thái ngồi dưới gốc đại thụ trước miếu thờ nghỉ ngơi; trong lao ngục, toàn thân đầy vết thương là Vương Tượng Phật của Võ Đạo Tông bị bọc thành một cái bánh chưng; Đỗ Sát ngồi trên tường cao nhìn về phía đông, mọi người trong bộ chỉ huy tạm thời ngáp dài, lại uống một chén trà nóng, đám người ở Nghênh tân đường, bắt đầu ngáp dài.
Một thành viên của Hoa Hạ quân bắt lấy hiệp khách chạy trốn, đến sân nhỏ đã thành phế tích, sau đó nhìn thấy người bị thương trên mông, hạ giọng kêu rên, tiểu quân y liền thò đầu ra kêu: "Hỗ trợ cứu người a! Ta chảy máu sắp chết rồi... "Đây cũng là toàn bộ cảnh tượng trong đêm hôm nay.
Trong vô số ngóc ngách, vô số bụi bặm nổi lên rơi xuống, tạo thành một mảnh náo động lớn.
Trong thành thị sắp phải nghênh đón sự sống ban ngày, sức sống mới. Một đêm dài dằng dặc hỗn loạn này liền muốn trôi qua...