Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Giờ Sửu đã sớm gõ qua, tinh hà trên bầu trời theo đêm càng sâu tựa hồ trở nên ảm đạm một chút, tầng mây như có như không vắt ngang ở trên màn trời.
Trong sân chỉ có hai gian phòng có thể dùng, lúc này đang che đậy ánh đèn, do tiểu quân y của Hắc Kỳ quân tiến hành cứu cấp cho tổng cộng năm tên trọng thương, Hoàng Sơn ngẫu nhiên bưng chậu nước nóng chảy ra. Trừ cái đó ra, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mắng nhiếc của tiểu quân y bay với hoàng kiếm trong phòng, hai người Khúc Long.
Máu loãng đổ vào trong một cái bình, tạm thời niêm phong lại. Mặt khác cũng có người dưới sự chỉ huy của Nghiêm Ưng bắt đầu nấu cơm trong phòng bếp, phần lớn là hạng người liếm máu ở miệng đao, hồi lâu khẩn trương, chém giết và chạy trốn, bụng đã sớm đói.
Lúc tiểu quân y xử lý trọng thương viên trong phòng, mấy người ngoại đầu thương không nặng đã tự mình băng bó, bọn họ ở nóc nhà, đầu tường giám sát phía ngoài một hồi. Đợi cảm giác sự tình thoáng bình tĩnh, trong Hoàng Nam, hai người Nghiêm Ưng đã thương nghị một hồi đối đầu với hai người., Sau đó trong Hoàng Nam phái người lá cây khinh công tốt nhất trong nhà tới, hắn đi xuyên qua thành thị, tìm một nhân vật thủ nhãn thông thiên đã đặt trước đây, xem sáng mai có thể ra khỏi thành hay không. Nghiêm Ưng cũng gọi tới một gã thủ hạ, bảo hắn trở về tìm kiếm sơn hải, cầu xin đường lui.
"Chúng ta đều bị ma đầu kia lừa rồi." Nhìn bóng đêm bên ngoài gian nhà quỷ dị, Nghiêm Ưng thở dài: "Thế cục trong thành như vậy, quân cờ đen đã sớm biết, tâm ma không ngăn lại chính là muốn dùng cục diện hỗn loạn này cảnh cáo tất cả mọi người...Tối nay, trong thành khắp nơi đều nói " bí quá hoá liều", trong số những người nói lời này, có lẽ có không ít người là mật thám của cờ đen. Đêm nay qua đi, tất cả mọi người phải thu lại tâm địa náo loạn."
"Đến cuối hán, Đổng Trác quyền khuynh triều dã, khống chế thiên tử lệnh chư hầu, trên dưới triều đình ai không sợ. Có thể uy thế ép người, xưa nay khó có được lâu dài." Trong Hoàng Nam nói: "Chỉ cần hắn không thể dùng đức phục người, lấy lý phục người, kẻ trước ngã xuống sẽ xuất hiện."
Thành thị rối loạn mơ hồ, cuối cùng cũng có tin, hai người nói chuyện với nhau vài câu dưới mái hiên, tâm thần không tập trung. Lại nói đến chuyện của tiểu quân y kia, Nghiêm Ưng nói: "Tiểu đại phu họ Long này có đáng tin không?"
"Hắn vi phạm quân kỷ, vụng trộm bán thuốc là chuyện một tháng trước kia, nếu hắc kỳ muốn gài bẫy, cũng không đến mức để cho một em bé mười bốn mười lăm tuổi. Chỉ là hắn lớn lên từ hắc kỳ, mặc dù phạm tội, có thể đoạn tuyệt giúp chúng ta hay không còn khó nói."
"Nếu có thể bắt được một người cờ đen, để hắn tự tay giết, thì không cần phải đoán nhiều."
Nghiêm Ưng nói tới đây, ánh mắt nhìn ra ngoài viện, trong Hoàng Nam cũng nhẹ gật đầu, nhìn quanh bốn phía. Lúc này trong viện còn có mười tám người, diệt trừ năm người trọng thương, còn có phụ nữ và hai người, nhưng có chín người thân mang võ nghệ, nếu muốn bắt một cái hắc kỳ lạc đàn, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng hai người trầm mặc một lát, trong Hoàng Nam nói: "Loại tình huống này, vẫn không nên phức tạp. Hiện giờ trong viện đều là hảo thủ, ta cũng đã dặn dò bọn người Kiếm Phi, phải chú ý nhìn kỹ tiểu quân y này, hắn tuổi tác như vậy, không thể giở trò gì."
Sắc mặt Nghiêm Ưng âm trầm, gật đầu một cái: "Cũng chỉ có thể như vậy... hôm nay Nghiêm mỗ có thân nhân chết trong tay Hắc Kỳ, trước mắt suy nghĩ quá nhiều, nếu có chỗ mạo phạm, mong tiên sinh thứ lỗi."
Trong Hoàng Nam cũng chắp tay, ánh mắt nghiêm nghị: "Hoàng mỗ hôm nay mang đến, nói là gia tướng, trên thực tế rất nhiều người ta đều nhìn bọn họ lớn lên, có người như con cháu, có người như huynh đệ, bên này lại thêm lá cây, chỉ còn lại năm người. Cũng không biết những người khác gặp phải thế nào, tương lai có thể chạy ra được thành đô... Đối với tâm tình của Nghiêm huynh, Hoàng mỗ cũng là đồng cảm vô song, cảm động đồng cảm."
Hai người nói xong, trong Hoàng Nam lên tiếng chào hỏi, xoay người đi vào trong phòng, kiểm tra tình huống cấp cứu.
Phía sau chỉ là hai gian phòng gạch xanh song song, bên trong dùng đồ dùng đơn giản, chất phác phác phác. Theo như lời giải thích lúc trước, chính là tiểu quân phục của Hắc kỳ quân đã qua đời, sau khi mọi người qua đời, dùng tiền an ủi của quân đội để lại trong thành Đô thành sản nghiệp duy nhất. Bởi vì vốn là một người ở, trong phòng chỉ có một cái giường, lúc này được dùng làm phòng khám cấp cứu.
Sự tình từ quyền, mọi người trên mặt đất trải rơm rạ, vải rách vải bố để cho người bị thương nằm xuống. Lúc tiến vào Hoàng Nam, nguyên bản năm tên thương nhân lúc này đã có ba vị chuẩn bị khẩn cấp xử lý cùng băng bó, đang lấy ra băng bó cho người bị thương thứ tư, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, người bị thương cắn một khối vải rách, nhưng vẫn phát ra thanh âm dọa người, làm cho da đầu tê dại.
Không khí trong phòng làm cho người ta khẩn trương, tiểu quân y hùng hùng hổ hổ, hoàng kiếm phia cũng lải nhải theo, cô nương tên Khúc Long om kia cẩn thận ở một bên lau mồ hôi, trên mặt có vẻ sắp khóc. Trên thân mỗi người đều dính máu tươi, trong phòng sáng bảy tám cây nến, mặc dù đã qua ngày hè, vẫn tạo thành nóng nực khó tả. Hoàng Sơn thấy chủ nhân trong nhà tiến đến, liền thấp giọng chào hỏi một tiếng.
Lời nói của tiểu quân y tuy không sạch sẽ, nhưng động tác của thuộc hạ nhanh chóng, đâu ra đấy, bên trong Hoàng Nam nhìn thấy vài lần, liền gật đầu. Hắn vào cửa chủ yếu không phải để chỉ điểm giải phẫu, quay đầu nhìn lại trong góc, chỉ thấy hai anh hùng Tần Cương đang nằm bên kia.
Sát thủ tên là "Quỷ mưu" mặc cho thủ hạ của đại tướng mặc tĩnh trúc, lúc này do bị thương nghiêm trọng, nửa người bị băng bó, đang nằm yên không nhúc nhích tại chỗ. Nếu không phải hoàng sơn báo đáp hắn không có việc gì, trong Hoàng Nam cơ hồ muốn cho rằng đối phương đã chết rồi.
Cái đầu của Tần Cương bên cạnh hơi lớn hơn một chút, sau khi cấp cứu, lại không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này lại kê một cái gối sau lưng, nửa nằm nửa ngồi, hai thanh cương đao để ở trong tay, tựa hồ chưa quen thuộc với mọi người, còn đang cảnh giác với hoàn cảnh chung quanh, bảo vệ an toàn cho đồng bạn.
Hắn cố tình lôi kéo với đối phương, đi tới nói: "Tần Anh Hùng, ngài bị thương không nhẹ, băng bó kỹ càng, tốt nhất vẫn là có thể nghỉ ngơi một chút..."
Chỉ nghe Tần Cương kia nói: "Chưa rời hiểm địa, không dám ngủ yên. Huống chi người tập võ chúng ta có thể chịu được nỗi đau hôm nay, ngày khác lại bị thương như vậy thì không coi là gì cả."
"Anh hùng thật là nhân sĩ thiết huyết, khiến người ta khâm phục." Trong Hoàng Nam chắp tay: "Cũng xin anh hùng yên tâm, chỉ cần có chúng ta ở đây, tối nay cho dù đánh bạc tính mạng, cũng nhất định phải bảo vệ hai vị chu toàn. Đây là vì... Về sau khi nói về hành động đồ ma hôm nay, có thể đặt tên anh hùng giống như Chu Tông sư, lúc này mạng chúng ta không đủ đáng tiếc..."
Hắn nói đến Chu Bộ, Tần Cương trầm mặc lại, qua một lát, tựa hồ đang nghe thanh âm bên ngoài: "Phía ngoài còn có động tĩnh gì sao?"
"Vẫn có người tiền bối tiếp tục, Hắc kỳ quân hung ác kinh người, lại thiếu đạo quả phụ, nói không chừng ngày mai trời sáng, chúng ta liền có thể nghe được tin tức ma đầu kia đền tội... Mà dù không thể, có hành động vĩ đại như ngày hôm nay, ngày sau cũng sẽ có người liên tục không ngừng kéo đến. Hôm nay chỉ là lần đầu tiên mà thôi."
Giọng nói của hắn trầm ổn, trong phòng tràn ngập máu tanh và khô nóng cũng có thể làm cho người ta cảm giác an ổn. Tần Cương kia nhìn hắn vài lần, cắn răng nói: "Ba vị sư đệ của ta, dưới đao thương chết dưới hắc kỳ... Nhưng ta và sư huynh còn sống, mối thù ngày hôm nay, ngày sau đã có báo."
"Nhất định." Trong Hoàng Nam nói.
Hai người ở bên cạnh nói chuyện, tiểu đại phu đang cứu người bên kia liền hừ một tiếng: "Tự mình tìm tới cửa, tài nghệ không bằng người, còn la hét báo thù..."
Thiếu niên này ngữ khí khó nghe, mấy tên trọng thương trong phòng lúc trước là tính mạng bị đối phương nắm trong tay, hoàng kiếm phi được chủ nhân dặn dò, không tiện phát tác. Nhưng thế cục trước mắt, trong lòng người nào không nghẹn một ngọn lửa, tên Tần Cương kia lúc này tức giận nhìn đối phương, ngồi ở một bên trong ánh mắt cũng hiện lên một tia không yên, lại vỗ vỗ tay Tần Cương, quay lưng về phía tiểu đại phu, nhàn nhạt mở miệng.
"Năm nay nữ chân nhân tàn sát bừa bãi qua Trung Nguyên, lại đánh qua các nơi Giang Nam, mà thiên hạ, lưu dân tứ tán, năm nay không biết có bao nhiêu bách tính phải chết đói trong lúc đói rét. Cảnh tượng này ở Trung Nguyên đã mười năm, lúc đầu dịch tử ăn., Về sau ngàn dặm không có gà gáy, cũng không phải là nói đùa. Ngạo Thiên, ngươi tại Thành đô, nhìn thấy chính là phú thứ phồn hoa, nhưng thiên hạ hiện nay, có rất nhiều người thật sự muốn đông chết đói. Ngươi cho rằng chúng ta tới nơi đây, là vì cái gì?"
Tiểu đại phu cầm đao trong tay, nửa khuôn mặt đều có máu, giống như không ngờ đối phương lại dám cãi lại: "Đánh không lại nữ chân nhân, trách Tây Nam à?"
Trong Hoàng Nam một mảnh bình tĩnh: "Võ triều ủng hộ mấy vị hôn quân, điểm này không còn lời nào để nói. Hiện tại hắn mất đi giang sơn, thiên hạ chia năm xẻ bảy, có thể xem là Thiên Đạo tuần hoàn, thiện ác hữu báo. Nhưng mà dân chúng trong thiên hạ sao lại vô tội? huyện Tây Thành Đái Mộng Vi Công, được nữ chân nhân cứu trăm vạn quân dân. Hắc kỳ quân nói, hắn được dân tâm, tạm thời không truy cứu, thực tế vì sao? Toàn bộ hắc kỳ không chịu vì trăm vạn người phụ trách."
Hắn chậm rãi nói: "Đương nhiên tràng diện là nói hay hơn, cờ đen có vị tâm ma kia tọa trấn, mặt ngoài nói mở rộng cửa, nguyện ý làm ăn với bốn phương. Vậy làm ăn thế nào đây? Hôm nay những nơi khác trong thiên hạ đều bị đập nát một đống chai lọ không đáng tiền., Chỉ có Hoa Hạ quân sản vật phong phú, ngoài mặt thì làm ăn, nói ngươi lấy tiền ra, ta liền bán đồ cho ngươi, trong âm thầm còn không phải muốn chiếm hết tiện nghi các nhà. Hắn muốn lột da hủy xương các nhà..."
"... Nếu là năm ngoái, thương nhân chi đạo bực này cũng không có gì để nói, hắn làm được chuyện làm ăn, đều là bản lĩnh của hắn. Nhưng hiện nay những mối quan hệ làm ăn này đều là một mảnh nhân mệnh, vị ma đầu kia muốn làm như vậy, tự nhiên cũng sẽ có không tiếp tục, muốn tới nơi này, để cho hắc kỳ đổi không lợi hại như vậy, để cho bách tính bên ngoài có thể sống nhiều một chút, cũng làm cho hắc kỳ kia chân chính xứng đáng với cái tên Hoa Hạ kia."
Lời nói của hắn trầm ổn mà bình tĩnh, Tần Cương ở một bên nghe được liên tục gật đầu, dùng sức bóp mạnh tay trong tay Hoàng Nam. Tiểu đại phu bên kia đang hết sức chăm chú cứu người, chỉ cảm thấy những thanh âm này lọt vào trong tai, một câu kia dường như cũng có đạo lý, nhưng một câu nào đó lại vô cùng khó chịu, đợi đến giai đoạn trị thương đến nhất định, muốn phản bác hoặc mở miệng mỉa mai, sửa sang suy nghĩ lại nhưng không biết nên nói từ nơi nào.
Trong Hoàng Nam đứng lên: "Được rồi, đạo lý thế gian, không phải chúng ta nghĩ thẳng thắn như vậy, Long đại phu, ngươi trước cứu mấy vị anh hùng. Đợi đến lúc cứu được mấy vị anh hùng, vẫn muốn nói, lão phu sẽ lại nói với ngươi, trước mắt sẽ không ở đây quấy rầy nữa."
Trong lòng hắn có tức giận, nhưng dù sao cũng phân rõ trọng lượng, trước mắt cho dù có bác bỏ thành viên mười mấy tuổi này cũng không thể nói được gì? Cho dù muốn làm gì đó, cũng chỉ có thể đợi đối phương cứu xong người rồi tính tiếp.
Sau đó cáo biệt Tần Cương, vỗ vỗ bả vai hai người Hoàng Kiếm Phi, từ trong phòng đi ra ngoài, lúc này trong phòng, tên trọng thương thứ tư đã nhanh băng bó ổn thỏa.
Trong viện tử phía ngoài, mọi người đã nấu xong cơm, lại từ trong góc phòng bếp lấy ra một hũ thức ăn nhỏ, phân chia thức ăn. Sau khi đi ra Hoàng Nam, nhà mình mang một bát tới cho hắn. Đêm nay hung hiểm, thật sự dài dằng dặc., Tất cả mọi người đều trải qua nửa đêm căng thẳng, lúc này khò khè ục ịch hướng trong miệng bới cơm, có người dừng lại mắng khẽ một câu, có người nhớ tới huynh đệ lúc trước đã chết, nhịn không được chảy nước mắt. Trung tâm Hoàng Nam có thể giải thích, nam nhi có nước mắt không nhẹ, đó là chưa tới chỗ thương tâm.
Một đêm khẩn trương, hung hiểm, sợ hãi, khó mà quy nạp được. Mọi người trước khi động thủ đã tưởng tượng tình cảnh phát động nhiều lần, có thành công cũng có thất bại, nhưng cho dù thất bại, cũng luôn có kết thúc với tư thế oanh oanh liệt liệt. Bọn họ đã sớm nghe qua vô số lần xăm xăm ám sát Tông Hàn, lần này thành tựu thời gian lại nghênh ngang tạo ra hơn một tháng, vô số người đều đang bàn luận về chuyện này.
Đêm qua có tiếng nổ vang lên, bọn họ nhẫn nại chịu đựng được nửa đoạn phía trước nghe được từng trận xao động, tâm tình cũng dâng trào mãnh liệt. Nhưng ai cũng không ngờ tới phiên mình lên sân khấu động thủ, bất quá chỉ là cục diện hỗn loạn trong chốc lát, bọn họ xông lên phía trước, bọn họ lại nhanh chóng chạy trốn., Có người nhìn thấy đồng bọn bên cạnh ngã xuống, có người tự mình đối mặt với tấm thuẫn trận như tường thành của Hắc kỳ quân, muốn ra tay không thể tìm được cơ hội, một nửa số người thậm chí có chút mơ hồ, còn chưa ra tay, đồng bọn phía trước đã mang theo máu tươi bỏ chạy: Nếu không phải bọn họ quay người chạy trốn, bản thân cũng không đến mức bị cuốn chạy lung tung.
Bọn họ không biết những người gây loạn khác đối mặt với chính là tình cảnh không phải như vậy, nhưng sợ hãi một đêm qua chưa qua đi, mặc dù tìm được tiểu viện của quân y tạm thời ẩn núp, cũng không có nghĩa là tiếp theo có thể bình yên vô sự. Một khi quân Hoa Hạ giải quyết tình thế trên đường., Đối với những kẻ chạy mất như mình, tất nhiên sẽ có một lần lùng bắt, những người như mình, chưa chắc đã có thể ra khỏi thành... Mà vị tiểu quân y kia cũng chưa chắc có thể tin...
Ăn cơm như thế, mọi người nhớ lại tình cảnh chật vật cùng nguy hiểm lúc trước, trong lúc nhất thời không khí trong viện ngột ngạt khó tả. "Diêm Châu sát nhân đao" Hải tâm tình bực bội, nhịn không được hỏi mấy lần: "Tiểu tử họ Long kia không động tay động chân gì đó chứ?"
"Có nên vào xem thử không."
"Ta cảm thấy chưa chắc hắn đã tin tưởng."
Hắn lải nhải liên miên, còn nhịn không được đi vào phòng hai chuyến, trong đó một lần rõ ràng phát sinh xung đột với tiểu quân y kia, tiểu quân y kia la hét "có gan liền động thủ", lại bởi vì hoàng kiếm bay bảo hộ, lông biển cũng chỉ có thể đè nén nộ khí đi ra.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trong Hoàng Nam và Nghiêm Ưng đi tới khuyên nhủ hắn vài câu: "Lúc này mà tức giận thì có ích lợi gì?"
Hai mắt của Mao Hải đỏ bừng, buồn bực nói: "Huynh đệ của ta chết rồi, hắn xông lên phía trước, bị đám cẩu tặc hắc kỳ kia chém chết tươi... Ở trước mắt ta cứ như vậy mà chém chết..."
Giọng nói của hắn vô cùng áp lực, trong Hoàng Nam và Nghiêm Ưng cũng chỉ có thể vỗ vỗ vai hắn: "Thế cục chưa ổn định, mấy vị nghĩa sĩ trong phòng còn phải đợi tiểu đại phu kia chữa thương, qua cái trắc trở này, thế nào cũng được, chúng ta nhiều người như vậy, sẽ không để cho người ta chết không công."
Mọi người ở trong sân hoặc đứng hoặc đi tới đi lui, bên ngoài mỗi một tia động tĩnh đều làm cho tâm thần người ta khẩn trương, người chợp mắt sẽ từ dưới mái hiên đột nhiên ngồi dậy.
Sửu thì sắp hết, ánh sao trên sân trở nên ảm đạm, trị liệu cấp cứu trong phòng mới tạm thời hoàn thành. Đám người tiểu quân y, hoàng kiếm phi, Khúc Long Dong mới từ bên trong đi ra. Hoàng kiếm bay tới báo cáo với chủ nhân gấp gáp, kết quả tính mạng của năm người đều đã được bảo vệ, nhưng tiếp theo sẽ thế nào, còn phải từ từ xem nữa.
Tiểu quân y mắt thấy trong viện có người ăn cơm, liền cũng đi về phía lều gỗ trong góc sân. Khúc Long nhìn nghĩa phụ tâm thần không yên, Văn Thọ Tân để nàng đi ăn vài thứ, nàng cũng đi qua bên kia, chuẩn bị lấy chút nước rửa mặt mũi, lại nhìn xem có thể ăn được gì hay không. Buổi tối này, thật ra nàng muốn ói quá lâu rồi.
Đến phòng bếp bên này, tiểu quân y đang ở trước bếp lò thêm cơm, tên là đao khách Mao Hải ngăn ở bên ngoài, muốn tìm cọng rơm, mắt thấy Khúc Long đến muốn đi vào, mới tránh ra một đường, trong miệng nói ra: "Đừng tưởng rằng tiểu tử này là đồ tốt, sớm muộn gì cũng sẽ bán chúng ta đi."
Khúc Long khúm núm, đi vào lấy nước, đợi đối phương bưng chén rời đi, vừa rồi hiểu chuyện thêm hai chén cơm, gắp chút đồ ăn muối: Nàng mặc dù tạm thời ăn không hết, lại không quên cho hoàng kiếm phi hành, hai người Hoàng Sơn mỗi người một chén đi.
Lúc này bầu không khí trong sân khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Một đám người giang hồ hung thần ác sát, lưỡi đao liếm máu, hoặc nhiều hoặc ít trên người đều bị thương, mang theo mùi máu tanh hơi ít ở bốn phía sân hoặc đứng hoặc ngồi, có người ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu quân y của Hoa Hạ quân, cũng có loại ánh mắt như vậy đang vụng trộm nhìn mình.
—— ánh mắt nhìn về phía tiểu quân y cũng không thiện lương, trong lòng cảnh giác mang theo khát máu, tiểu quân y phỏng chừng cũng là sợ hãi, chỉ là ngồi trên bậc thang ăn cơm vẫn tự tử chống đỡ; Còn ánh mắt nhìn về phía mình, ngày thường gặp rất nhiều, nàng hiểu rõ trong ánh mắt kia rốt cuộc có ý nghĩa thế nào., Trong buổi tối hỗn loạn này, ánh mắt như vậy đối với mình mà nói càng nguy hiểm, nàng cũng chỉ có thể tận lực xin chút thiện ý ở trước mặt người quen biết, cho hoàng kiếm bay, Hoàng Sơn thêm cơm, chính là loại hành động tự vệ dưới sự sợ hãi này.
Trong Hoàng Nam, hai người Nghiêm Ưng xem như là nhân vật trọng yếu chân chính trong trang viện này. Bọn họ dọn cọc gỗ, đang ngồi dưới mái hiên tán gẫu với nhau. Hoàng Kiếm Phi và một người giang hồ khác cũng ở bên cạnh, lúc này cũng không biết nói gì, tiểu quân y Hoàng Nam Trung triều vẫy vẫy tay: "Long tiểu ca, ngươi lại đây."
Thiếu niên một mặt ăn cơm, một mặt ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên, Khúc Long xẻng cũng tới đưa cơm cho kiếm vàng, nghe được hỏi trong Hoàng Nam: "Ngươi tên Long Ngạo Thiên, cái tên này rất chú ý, rất có khí thế, khí vũ bất phàm, chắc hẳn trước kia gia cảnh ngươi rất tốt, cha mẹ có từng đọc sách không?"
Long Ngạo Thiên bới cơm: "Không đọc bao nhiêu sách, cha ta chính là đại phu, mẹ là đất trồng nông thôn."
"Ồ? Vậy cái tên này của ngươi, từ đâu mà đến, ở nơi khác, không có nổi danh như vậy."
"Ninh tiên sinh giết hoàng đế, cho nên mấy năm nay Hoa Hạ quân đặt tên đứa nhỏ này rất nhiều. Ta được cải trang từ sáu tuổi, thôn sát vách còn có tên là Bá Thiên, Đồ Long, Thí Quân."
"... Thì ra là thế." Trong Hoàng Nam cùng Nghiêm Ưng ngẩn người, vừa rồi gật đầu, Khúc Long bên cạnh nhịn không được bật cười, sau đó mới xoay người đến phòng, đưa cơm qua cho Hoàng Sơn.
Đi ra khỏi phòng, đám người Hoàng Nam dưới mái hiên đang nói lý với tiểu quân y.
"... Ngươi lúc trước ở trong phòng không phải có chút nghi hoặc sao, trước mắt liền nói cho ngươi biết vị Ninh tiên sinh kia rốt cuộc đã làm gì... ống đẩy có tải, sĩ công buôn bán nông nghiệp là bốn dân, sĩ thứ, nghề nông nghiệp lần trước, cuối cùng, vì sao thương nhân xếp hạng cuối cùng, không phải là không có đạo lý, thương nhân trọng lợi khinh nghĩa, không thể hoàn toàn không có, nhưng nếu nhiều, tất thành họa lớn..."
"Vì sao?" Tiểu quân y chen vào một câu.
"Hả?"
"Tại sao nhiều thì thành họa lớn?"
"Hắn trọng lợi khinh nghĩa, nếu trên đời này chỉ có lợi ích, bị có đạo nghĩa, vậy trên đời này còn có thể có gì không? Ta so sánh với ngươi sẽ hiểu... Đó là thời điểm Cảnh Hàn mười một năm, tướng hữu Tần Nguyên vẫn tại vị, thiên hạ thủy hạn đều gặp tai họa., Vô số nơi lương thực và hoang dã, chính là hiện giờ vị Ninh tiên sinh và gian tướng của các ngươi phụ trách cứu trợ thiên tai... Việc cứu trợ thiên tai, triều đình đã có chi tiêu, nhưng ông ta lại không giống như vậy, vì cầu tư lợi, ông ta phát động thương hộ các nơi, trắng trợn xuất thủ phát ra một khoản quốc gia khó khăn này... "
"Sau khi phát tài khoản nhỏ kia, thế lực khổng lồ của Hữu Tướng phủ lan khắp thiên hạ, ngay cả Thái Kinh, Đồng Quán lúc đó cũng khó ngăn cản sự sắc bén của hắn. Hắn đã làm gì? Hắn lấy tài sản quốc gia, tài sản bách tính nuôi binh khí của mình, thế là lần đầu tiên vây quanh Biện Lương, chỉ có binh lính của Hữu Tướng cực kỳ đáng tin cậy, có thể đánh nhau, chẳng lẽ đây là trùng hợp..."
"Rõ ràng không phải như vậy..." Y phục tiểu quân nhíu mày, một miếng cơm cuối cùng không thể nuốt xuống.
Nghiêm Ưng ở bên vỗ vỗ vai nó: "Cháu trai, cháu mới mười bốn tuổi, cháu lớn lên trong Hắc kỳ quân, chẳng lẽ có người nói thật với cháu, lần này cháu theo bọn ta ra ngoài, đến bên ngoài rồi cháu mới biết rõ chân tướng được sao."
Long Ngạo Thiên trừng mắt, trong lúc nhất thời không thể phản bác.
Trung tâm Hoàng Nam nói: "Cứ nói chuyện trước mắt đi, Ngạo Thiên, ngươi lớn lên trong Hắc kỳ quân, đối với câu trả lời của khế ước quân Hắc kỳ, đại khái không cảm thấy có gì không đúng. Ngươi sẽ cảm thấy, quân cờ đen nguyện ý mở cửa, muốn làm ăn, cũng bằng lòng bán lương thực, các ngươi cảm thấy đắt, không mua là được rồi., Nhưng thiên hạ hiện nay, có thể có mấy người mua được đồ của Hắc Kỳ quân a, nói mở cửa ra, trên thực tế cũng là nhốt lại... Giống như năm đó cứu trợ thiên tai, giá lương thực tăng đến ba mươi lượng, cũng là có giá tiền a, kinh thương nói, ngươi chê đắt có thể không mua... Cho nên không phải liền chết đói nhiều người như vậy sao, nơi này thương trường nói chuyện không được, có thể cứu người trong thiên hạ, chỉ có đại nghĩa trong lòng ah..."
Nghiêm Ưng đứng bên cạnh tiếp lời: "Ninh ma đầu kia làm việc, trong miệng đều nói theo quy củ, trên thực tế tất cả đều là làm ăn. Lần này có nhiều người muốn giết hắn như vậy, không phải là vì xem ra hắn cho người khác đi, trên thực tế không còn đường đi. Đi con đường này, dân chúng trong thiên hạ cũng không cứu được... Có liên quan tới Ninh ma đầu này..., Lâm An, Mai công từng có một chương hùng văn, kể rõ bốn tội lớn của hắn: Hung tàn, gian xảo, điên cuồng. Hài tử, nếu có thể ra ngoài, ngươi phải xem nhiều lần bản văn chương này."
Trung tâm Hoàng Nam chậm rãi nói: "Ngoài ra Ninh ma đầu còn có chỗ sai trên hai đầu rễ kia, một là hắn lỗ mãng Thí Quân, thế cho nên sự tình không thể cứu vãn, mà là hắn cuồng vọng tới cực điểm xưng nho, vì tiếng cười của thiên hạ. Thứ học cách thức của hắn vốn là thứ tốt, chính vì hắn làm những chuyện này, thế nên không cách nào mở rộng. Trong quân Hắc Kỳ cũng có anh hùng, đáng tiếc đi theo ma đầu này, không thể hòa giải với thiên hạ..."
Hắn tiếp tục nói: "Thử nghĩ một chút, nếu hôm nay hoặc là ngày tương lai, Ninh ma đầu này chết, quân Hoa Hạ có thể trở thành quân của thiên hạ Hoa Hạ, có rất nhiều người nguyện ý lui tới nơi này, học cách thức của nó có thể mở rộng phạm vi rộng. Hán tử trong thiên hạ này không cần chém giết lẫn nhau, vậy... kỹ thuật tên lửa có thể dùng cho quân đội của hán nhân ta., Nữ chân nhân cũng không tính là gì... Nhưng chỉ cần có hắn ở đây, chỉ cần có tòa Tiền lệ Thí Quân này, thiên hạ này dù thế nào cũng không thể hòa đàm được, bao nhiêu người, bao nhiêu người vô tội phải chết, bọn họ vốn dĩ có thể cứu được."
Hoàng Nam Trung Trung nói tới đây, thở dài: "Đáng tiếc, sự kiện lần này thành đô, cuối cùng vẫn rơi vào tính toán của ma đầu này..."
Hắn và Nghiêm Ưng nói năng chậm rãi, cũng có ba võ giả đi tới nghe ngóng, lúc này nghe hắn nói đến tính toán, có người nghi hoặc mở miệng hỏi. Trong Hoàng Nam liền nói lại những lời lúc trước, liên quan tới Hoa Hạ quân đã bày bố trước, dư luận ám sát trong thành có khả năng đều có ảnh hưởng của Hoa Hạ quân, cộng thêm tính toán kỹ càng, mọi người nghe được lửa giận trong lòng, phẫn uất khó tả.
Trung tâm Hoàng Nam nói: "Ai cũng nói thiện chiến giả không có công hiển hách, vương đạo chân chính không ở chỗ giết chóc. Thành đều là địa bàn của Hoa Hạ quân, Ninh ma đầu kia vốn có thể thông qua bố trí, thực hiện trận hỗn loạn đêm nay., Nhưng Ninh ma đầu thích giết chóc thành tính đã sớm thành thói quen lấy giết chóc, dùng máu để cảnh tỉnh người khác, hắn chính là muốn để cho người khác nhìn thấy đêm nay chết bao nhiêu người... Nhưng chuyện như vậy lúc này không dọa được tất cả mọi người, nhìn xem, ngày khác sẽ có càng nhiều nghĩa sĩ đến đây đối địch."
Bên cạnh Mao Hải nói: "Ngày khác lại đến, lão tử tất giết cả nhà ma đầu này, để báo mối thù hôm nay... "
Một gã hiệp sĩ đeo băng vải che mặt nói: "Nghe nói một nhà hắn có sáu bảy lão bà, đều lớn lên như hoa như ngọc... Trần Anh Anh cải trang thiện nhất, lần này nếu không phải hắn ám sát ma đầu kia, nhưng đi ám sát mấy tên lão bà con chết tiệt của hắn, nói không chừng đã sớm đắc thủ rồi..."
"... Trần Anh Tử trước mắt không chết, ta thấy đúng là tên ma đầu báo ứng."
Có người quay sang nói với tiểu quân y bên cạnh: "Bây giờ ngươi đã biết chưa? Nếu ngươi còn nửa điểm nhân tính, tiếp theo đừng để Ninh tiên sinh ta trường đoản tiên sinh!"
Có người đá sau lưng hắn một cước, ngược lại không có dùng sức, chỉ đá tới mức thân thể hắn lung lay trước, miệng nói: "Lão tử đã sớm xem cờ đen chó con nhà ngươi khó chịu rồi." Tiểu Quân Y quay đầu nhìn lại với ánh mắt hung ác, bởi vì trong phòng có năm tên thương nhân còn cần hắn soi gương, hoàng kiếm bay lên đẩy đối phương ra.
Sau đó mọi người tiếp tục nói tới sự hung ác và tàn bạo của Ninh ma đầu, có người nhìn chằm chằm vào tiểu quân y, tiếp tục hùng hùng hổ hổ: Lúc trước tiểu quân y hùng hùng hổ hổ nói là vì hắn còn muốn cứu người, trước mắt đã làm xong cấp cứu nên không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Ngồi trong sân, Khúc Long Lư đối với việc này cũng không có lực hoàn thủ, một tiểu quân y cứu người lúc trước ít nhiều cũng có chút không đành lòng. Văn Thọ Tân kéo nàng sang một bên: "Ngươi đừng quá thân thiết với tiểu tử kia, cẩn thận hôm nay hắn không được chết hiền lành..."
Trong lời nói của Văn Thọ Tân có khí tức to lớn không rõ, Khúc Long đuốc chớp chớp mắt, qua hồi lâu, rốt cuộc vẫn trầm mặc gật gật đầu. Trong thế cục như vậy, nàng có thể làm gì được đây?
Thời gian mọi người nói chuyện đã sớm tới giờ Dần, hào quang trên bầu trời càng lúc càng mờ mịt. Ở trong thành ngẫu nhiên còn có động tĩnh, nhưng cảm xúc của mọi người sau khi hưng phấn qua một trận thì rốt cuộc cũng an tĩnh lại, thời gian sắp sửa tiến vào một đoạn quang cảnh hắc ám nhất rạng đông.
Khúc Long chợp mắt tựa vào tường, thỉnh thoảng có người đi lại, nàng cũng vì thế mà bừng tỉnh, đưa mắt nhìn qua một trận. Tiểu quân y kia lại bị người ta nhằm vào hai lần, một lần là bị người cố ý xô đẩy, một lần là vào trong phòng xem xét thương nhân, bị biển lông ngăn ở cửa mắng vài câu.
Ánh đèn trong phòng sau khi giải quyết xong thương thế đã triệt để dập tắt, bếp lò cũng không có bất kỳ ngọn lửa nào, dưới ánh sao đều giống như bóng người mang theo màu xám lam, hai tay lồng bó đầu gối, ngồi ở đó nhìn tinh hoả mịt mờ trong bầu trời xa xa, đêm dài đằng đẵng này còn bao lâu nữa mới qua đây? Trong lòng nàng nghĩ tới chuyện này?, Rất nhiều năm trước, phụ thân ra ngoài chinh chiến, không thể trở về, nàng ở trong sân khóc cả đêm, nhìn đêm xuống sâu nhất, ban ngày mặt trời sáng lên, nàng chờ phụ thân trở về, nhưng phụ thân vĩnh viễn không thể về được.
Mấy năm qua phụ thân đã chết, bà lăn lộn một đường, đến vài nơi, đã không còn lòng dạ tích cực chờ mong đối với tương lai nữa. Có thể không ở Hoa Hạ quân, tiếp nhận nhiệm vụ tinh tế kia tất nhiên là tốt, thế nhưng trở về cũng chỉ là bán cho nhà giàu kia làm tiểu thiếp... Đêm nay lo lắng đề phòng khiến bà cảm thấy mệt mỏi rã rời., Lúc trước cũng bị kinh hãi như vậy, nàng sợ bị Hoa Hạ quân giết chết, cũng sẽ có người nảy sinh thú tính, làm gì đó với mình. Nhưng cũng may trong khoảng thời gian tiếp theo, sẽ an tĩnh vượt qua, không cần sợ hãi những thứ này...
Trong lòng nàng nghĩ như vậy.
Giờ Dần hai khắc, trong Hoàng Nam, Nghiêm Ưng ngồi trên cọc gỗ, dựa vào vách tường cố gắng phấn chấn tinh thần, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, không nghỉ ngơi. Tuy rằng tinh thần đã mỏi mệt, nhưng căn cứ phỏng đoán trước đó., Hẳn sẽ có kẻ gây loạn phát động ngay thời khắc này. Mọi người trong sân cũng vậy, nhìn lên nóc nhà, mở to hai mắt, qua mái hiên, ôm đao của hắn, núi vàng đi ra ngoài hít thở mấy hơi rồi đi vào, những người còn lại cũng cố gắng giữ tỉnh táo, chờ bên ngoài có động tĩnh: Nếu có thể giết Ninh ma đầu, tiếp theo bọn họ sẽ nghênh đón chính là ánh rạng đông thật sự.
Thự Quang chưa tới.
Lúc trước đá tiểu quân y Long Ngạo Thiên một cước, chính là một hiệp khách thủ hạ của Nghiêm Ưng, uống nước đang từ dưới mái hiên đi tới, đối mặt với tiểu quân y đứng lên. Vị hiệp khách này cao hơn đối phương hai cái đầu, lúc này ánh mắt bỗng chốc muốn lao tới, tiểu quân y cũng đi tới.
Trong tầm mắt Khúc Long xoạt không thấy rõ chuyện gì xảy ra... Nàng căn bản cũng không kịp phản ứng, thân thể hai người đụng một cái, hiệp khách kia phát ra "A" một tiếng, hai tay mãnh liệt ấn xuống đất, vốn bước chân vẫn đang tiến lên nhanh chóng lui lại, thân thể đụng vào cây cột dưới mái hiên.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại.
Khoảnh khắc sau, hai tay thiếu niên tên Long Ngạo Thiên vung ngang. Ánh đao, máu tươi, lục phủ ngũ tạng của đối phương bay lên giữa bầu trời đêm trước bình minh.