Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong đêm tối chỉ có tinh quang, Ất Tự Viện thành thủ đô Nam Bình đường, từng bước chân nhanh chóng lướt qua bên cạnh tiểu quân y làm chủ phòng. Khí tức lo lắng rối bời lập tức tràn ngập tiểu viện cũ nát này.
"Bên trong không có ai..."
"Xem ra chung quanh vẫn ổn..."
"Nhỏ giọng chút..."
"Mau vào..."
"Tiểu tử này thật sự chỉ có một mình ở..."
Thanh âm đè nén dồn dập lại vang lên, mấy người tiến vào cửa đều cầm đao binh, trên người có dấu vết chém giết sau đó. Bọn họ xem xét hoàn cảnh xung quanh, đợi đến chuyện khẩn cấp được xác nhận, mọi người mới đưa mắt nhìn vào khuôn mặt thiếu niên trong phòng, tên là Hoàng Sơn, Hoàng Kiếm Phi, Lục Lâm hiệp khách thân ở trong đó.
Người cầm đao chỉ vào một gã nam tử hung thần ác sát, tên là Lục Lâm phỉ "Duyên Châu Sát Nhân Đao", họ Mao tên Hải, mở miệng nói: "Có muốn làm thịt hắn không?"
Hoàng Sơn đứng ở một bên phất phất tay: "Chờ một chút, hắn là đại phu..."
Trong sân không có đèn sáng, chỉ có ánh trăng sao trên trời rơi xuống, mấy người trong sân vẫn còn đang đi lại quan sát. Thiếu niên bị đẩy ngã xuống đất lúc này lại là một gương mặt lạnh lùng, hắn cũng mặc kệ lưỡi đao từ trên đầu chỉ tới, từ dưới đất chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào núi vàng. Biển lông vốn là hung tướng, nhưng lúc này không biết nên giết hay không, đành phải rụt lưỡi đao về phía sau.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Tráng hán tên là Hoàng Sơn có máu trên người, cũng có không ít mồ hôi, lúc này ngồi xuống một gốc cây bên cạnh sân, điều hòa hơi thở, nói: "Long tiểu ca, ngươi đừng nhìn ta như vậy, chúng ta cũng coi như là giao tình cũ. Không còn cách nào khác, đến chỗ ngươi trốn một chút."
"Giao tình cũ? Ta đã cảnh cáo các ngươi không được gây sự, các ngươi nháo cái này... Các ngươi còn chạy đến chỗ ta..." Thiếu niên vươn tay chỉ hắn, ánh mắt bất thiện nhìn bốn phía, sau đó phản ứng lại: "Các ngươi theo dõi lão tử..."
Dưới quang mang trăng sao u ám, thanh âm của hắn vì tức giận hơi cao lên, đám người trong sân cũng không phải loại lương thiện, cầm đao biển lông đá tới, đạp hắn ngã lăn trên mặt đất, sau đó đạp lên ngực hắn, lưỡi đao lại chỉ xuống: "Tiểu tử ngươi còn dám ngang ngược ở đây..."
Thiếu niên trên mặt đất không hề sợ hãi, cố gắng ngồi dậy, nhưng vì ngực bị đạp phải nên chỉ giãy giụa một cái, gương mặt hung ác gầm lên: "Đây là nhà ta, chết tiệt ngươi có gan giết chết ta..."
Mao Hải diện mục dữ tợn muốn động thủ, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, lại là vị Hoàng Kiếm Phi mà Hoàng gia có thể đánh nhất kia. Lúc này nói: "Đã nói tiểu đại phu này tính tình lớn, được rồi."
Mao Hải xác nhận thiếu niên này không có võ nghệ, đem cái chân đạp trên ngực đối phương chuyển dời đi. Thiếu niên giận dữ ngồi dậy, Hoàng Kiếm Phi đưa tay túm hắn lên, vỗ vỗ bụi đất trên ngực hắn, sau đó đẩy hắn ra phía sau gỗ lớn ngồi xuống, Hoàng Sơn hì hì hì dựa sát tới, Hoàng Kiếm Phi cầm một cái cọc gỗ, ở phía trước thiếu niên cũng ngồi xuống.
"Long tiểu ca, ngươi là kẻ hiểu chuyện, không vui thì không vui. Đêm nay chuyện này, giữa chuyện sinh tử không có đạo lý có thể nói. Ngươi hợp tác, thu lưu chúng ta, chúng ta bảo vệ ngươi một mạng, ngươi không hợp tác, mọi người nhất định phải giết ngươi. Ngươi đi trộm quân tư, bán thuốc cho chúng ta, phạm vào quân quy của Hoa Hạ quân, sự tình bại lộ ngươi thế nào cũng trốn không thoát. Cho nên bây giờ..."
Hoàng Kiếm Phi giang hai tay ra: "Một bên là chết, một bên cửu tử nhất sinh, cho dù bán chúng ta, ngươi cũng bị xử trí, quân quy của Hoa Hạ rất nghiêm ngặt, ta biết ngươi lựa chọn như thế nào."
Thiếu niên tên Long Ngạo Thiên ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn hắn nhất thời không nói gì.
Hoàng Kiếm Phi cầm cọc gỗ ngồi gần hơn một bước: "Ta cho ngươi hai lựa chọn khác, thứ nhất, khuya hôm nay chúng ta sống chung không có việc gì. Chỉ cần đến rạng sáng, chúng ta sẽ nghĩ cách rời khỏi thành, tất cả mọi chuyện đều không ai biết được. Chỗ ta có một thỏi vàng, mười lượng đủ cho ngươi bí quá hóa liều một lần."
Hắn dừng một chút: "Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy chuyện này vẫn không thỏa đáng, ta nói thẳng, quân quy của Hoa Hạ quân nghiêm ngặt, ngươi vớt không được bao nhiêu, theo chúng ta đi. Chỉ cần ra khỏi Kiếm Môn quan, biển rộng bầu trời, khắp nơi cầu hiền nhược khát. Long huynh đệ ngươi có bản lĩnh, lại ở Hoa Hạ quân nhiều năm như vậy, ở lại Hoa Hạ quân., Đạo bên trong môn đạo đều rõ ràng, ta dẫn ngươi đi gặp chủ nhân nhà ta, chỉ là tiền của Hoàng gia ta, đủ cho ngươi cả đời được ăn cay cây sung sướng, thế nào? Tốt hơn người cô gia ngươi thành đều mạo hiểm, thu chút tiền nhỏ. Bất kể thế nào, chỉ cần hỗ trợ, thỏi vàng này, đều là của ngươi."
Hắn nhìn Ninh Tàn, trong tay nâng ra một thỏi vàng: "Có một số việc có thể chậm rãi suy nghĩ, giúp hay không, ngươi phải nhanh lên."
Khuôn mặt hung ác của thiếu niên giật giật hai cái.
Sau đó, hắn cầm thỏi vàng lên: "Còn không đóng cửa, các ngươi vào trước, ta băng bó cho các ngươi." Hắn đứng dậy nhìn vết đao trên người đối phương, cau mày nói: "Ngươi nên xử lý đi."
Phi kiếm màu vàng ngồi đối diện mỉm cười, sau đó cũng đứng dậy: "Không vội, còn có người kìa."
Tiểu đại phu nhíu mày, hắn làm thủ thế, liền có người từ cửa đi ra ngoài, một lát sau, liên tục có người từ cửa đi vào. Tiến vào viện vốn là Hoàng Kiếm Phi cầm đầu bảy người, nhưng ngay sau đó lại đi vào không chỉ có bảy người, cũng có hai ba trọng thương. Tiểu đại phu đi qua xem xét, nhíu mày nói: "Nhanh dìu vào trong phòng đặt giường, người kia đi hỗ trợ đun nước nóng, các ngươi đây là... Thương thương, không chết tính là mạng lớn của các ngươi..."
Hoàng Kiếm Phi một mặt chỉ huy tiểu đệ trong nhà đi ra ngoài che dấu vết máu tươi, một mặt cùng gia chủ Hoàng Nam tiến vào sau đó báo cáo toàn bộ sự việc, lúc này quay lại: "Long tiểu ca, những huynh đệ bị thương này, có ứng phó được không?"
Tiểu đại phu sắc mặt âm trầm, cắn răng một lát mới nói: "Đây là tiểu viện của ta, không có ta đáp ứng, ai cũng không thể chết được."
Lời này của y đầy phóng khoáng, một bên Hoàng Sơn giơ ngón tay cái: "Long tiểu ca khí phách... Ngươi xem, bên kia là gia chủ nhà ta, lần này nếu ngươi theo bọn ta ra ngoài, đêm nay biểu hiện tốt rồi, cái gì cũng có."
"Hừ." Tiểu quân y xuất thân Hoa Hạ quân tựa hồ còn chưa quen lấy lòng một người hoặc là biểu hiện trước mặt người nào đó, lúc này hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào bên trong, lúc này trong sân đã có mười bốn người, nhưng lại có bóng người từ ngoài cửa tiến vào, tiểu đại phu cúi đầu nhìn xuống., Mười lăm, mười sáu, mười bảy... Đột nhiên sắc mặt thay đổi, lại là một thiếu nữ mặc áo đen đỡ lấy lão nho sinh khập khiễng, sau đó mãi cho đến người thứ hai mươi, bọn họ mới đóng cửa lại.
Hoàng Sơn một mực ở bên cạnh quan sát sắc mặt, thấy thiếu niên sắc mặt lại biến đổi, đang muốn mở miệng, chỉ thấy thiếu niên nói: "Nhiều người như vậy, còn lại bao nhiêu? Các ngươi coi ta như khách sạn sao?"
"Nhiều như vậy à." Hoàng Kiếm bay tới ôm bả vai hắn, ngăn hắn tiếp tục nói lung tung, trong miệng cười nói: "Long tiểu ca, trước trị thương, ta cũng tới hỗ trợ, giúp ngươi hạ thủ. Hoàng Sơn, ngươi đi hỗ trợ nấu nước, còn có cô nương họ Khúc kia, là cô nương họ Khúc... Khúc Long dây à? Làm phiền ngươi cũng tới, làm chút việc chăm sóc người khác..."
"Uy lực chân của phụ thân..." Thiếu nữ mặc váy đen tên là Khúc Long rõ ràng là vội vàng chạy trốn, chưa trang phục xong nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp trời sinh kia. Lúc này nói một câu, nhưng bên cạnh phụ thân sầu mi khổ đẩy nàng, nàng cũng gật đầu: "Được rồi, ta tới giúp một tay."
Phụ thân mặt ủ mày cha tên là Văn Thọ Tân, lúc này được nữ nhi đỡ đến bên bậc thang ngồi xuống." Tai hoạ vô vọng a, toàn bộ xong rồi..." Hắn lấy tay che gương mặt, thì thào thở dài, "Toàn bộ đã xong, tai bay vạ gió..." Trong Hoàng Nam cách đó không xa cùng một nho sĩ khác liền đi tới an ủi hắn.
Trong phòng đốt nến, bếp trong phòng bếp đun lên nước nóng, có người đang đứng trên nóc nhà tối tăm quan sát, có người ở đầu ngoài dọn dẹp dấu vết chạy trốn, dùng bột đặc chế che lấp mùi máu tanh. Trong viện náo nhiệt lên, nhưng xa xa nhìn lại vẫn là một góc vắng lặng...
Thân thể trần trụi...
Vũ Chấn Hưng vào tháng bảy năm thứ hai mươi, trong một phần ghi chép ở hậu thế, hắn sẽ cho rằng Hoa Hạ quân là một hệ thống chấp chính nghiêm mật, đây là lần đầu tiên chào hỏi thế lực võ triều từ bên ngoài phá thành từng mảnh nhỏ.
Một số thế gia đại tộc, lực lượng quân phiệt tách ra khỏi võ triều lần đầu tiên tạo thành hệ thống thăm dò quy mô, tựa như quần hùng trên giang hồ gặp nhau, khi chạm tay nhau, cả hai mới có thể nhìn thấy đối phương cân hai. Tháng bảy, hai mươi thành đều một đêm này., Cũng hoàn toàn giống như vậy, dù kết quả bàn tay không đáng nhắc tới, nhưng bắt tay, ý nghĩa chào hỏi vẫn tồn tại như cũ: Đây là lần đầu tiên vô số người thấy được hình dáng đầu tiên của quái vật khổng lồ tên Hoa Hạ này.
Từ tháng bảy vào đêm thứ hai mươi hai, đến lúc rạng sáng tháng bảy mươi mốt, hỗn loạn lớn nhỏ đều có phát sinh, đến hậu thế, sẽ có vô số cố sự sinh ra từ đêm hôm đó. Giang hồ từ trần, lý tưởng bi ca, đối xung tráng liệt... Nhưng nếu trở lại lúc đó, cũng chỉ là một trận chém giết đẫm máu mà thôi.
Trên đời này, bất luận cải cách chính xác hay là cải cách sai lầm, đều nhất định kèm theo máu tươi chảy ra.
Vào đêm tháng bảy hai mươi mốt giờ Hợi đã hết, trong Hoàng Nam đã quyết định chảy ra máu tươi của mình.
Đối với hắn mà nói, đêm nay con cái phục vụ dài dằn vặt mà dày vò, nhưng sau khi đưa ra quyết định này, trong lòng ngược lại có chút thoải mái.
Trong kế hoạch ban đầu, đêm nay đợi đến khi trời sáng mới động thủ, vô luận làm cái gì khả năng thành công đều lớn hơn một chút. Bởi vì Hoa Hạ quân chính là duy trì phòng ngự liên tục, người tập kích dùng thoải mái đối đãi, đến thời khắc đêm tận sáng, Hoa Hạ quân đã kéo dài cả đêm có lẽ sẽ xuất hiện kẽ hở.
Nhưng mà thỉnh thoảng tin tức trong thành cũng có người truyền đến, trong thời gian đầu tiên Hoa Hạ quân tập kích khiến cho các nghĩa sĩ trong thành tổn thất thảm trọng, nhất là Vương Tượng Phật, Từ Nguyên tông và các nghĩa sĩ khác, lúc đầu trong vòng một canh giờ đã bị một kích phá vỡ, khiến cho càng nhiều người trong thành lâm vào trạng thái quan sát.
Cho dù nghe vào ngẫu nhiên sẽ gây ra một trận hỗn loạn, cũng có thanh âm khua chiêng gõ trống, nhưng trong trung tâm Hoàng Nam lại minh bạch, tiếp theo người thực sự có dũng khí, nguyện ý ra tay chỉ sợ sẽ không quá nhiều. Ít nhất so với "Động thủ vĩ đại" như lúc trước, thanh thế trên thực tế chỉ sợ sẽ không đủ nhắc tới, cũng sẽ không tạo thành gánh nặng đối với Hoa Hạ quân.
Hắn đành phải động thủ trước đêm khuya, hơn nữa mục tiêu không hề dừng lại gây ra rối loạn, mà muốn trực tiếp đi tới Ma Ha trì nghênh khách bên kia, tấn công hạch tâm Hoa Hạ quân, cũng là nơi Ninh Nghị có khả năng xuất hiện nhất.
Trong thời gian không sai biệt lắm, rốt cuộc Sơn Hải nội thành cũng cắn răng quyết định, lệnh cho đám thủ hạ Nghiêm Ưng làm ra hành động mạo hiểm đánh cược một lần.
Hai nhóm người không ai đến nghênh khách đường, nhưng bọn chúng xuất kích vừa vặn cùng bạo phát một trận hỗn loạn bên cạnh Ma Ha trì, đó là sát thủ đồn đại dưới sự trù tạo của quỷ kế Nhâm Tĩnh Trúc, cùng mấy tên đồng bọn đánh ra một trận thanh thế to lớn đánh đông kích tây tại phụ cận Ma Ha trì, một lần đột nhập vào bên trong Ma Ha trì, còn đốt lên một trận minh hỏa.
Trong Hoàng Nam cùng hơn mười gia tướng tiềm hành hai con phố, liền có người đến báo cáo chuyện kích động lòng người này, bọn họ lập tức bị phát hiện, nhưng có vài nhóm người đều bị tin tức Nhâm Tĩnh Trúc truyền ra cổ vũ, bắt đầu động thủ, ở giữa bao gồm cả đội ngũ do Nghiêm Ưng dẫn dắt. Bọn họ cùng một đội ngũ hai mươi người Hoa Hạ quân triển khai giằng co trong chốc lát, nhận thấy được bản thân ưu thế cực lớn, trong Hoàng Nam cùng đám người Nghiêm Ưng chỉ huy đội ngũ triển khai chém giết.
Đội ngũ tinh nhuệ tiếp cận một trăm người xông về phía hai mươi tên quân nhân Hoa Hạ quân đoàn, sau đó là một mảnh hỗn loạn.
Trong đêm tối có thương nhân vang lên, tiếng máu tanh cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Hoàng Nam mặc dù ở trong đám người không ngừng cổ vũ sĩ khí, nhưng lập tức bị đám người Hoàng Kiếm Phi kéo chạy về phía sau, trên đường phố trong tầm mắt chém giết thảm thiết., Có người đầu óc đều nổ tung. Một thư sinh ở góc độ bình thường căn bản không cách nào thấy rõ thế cục trong đám người hỗn loạn, chỉ là trong lòng nghi hoặc: làm sao có thể thất bại, sao lại nhanh như vậy. Nhưng trong đám người tiếng kêu thảm thiết dọa người, hắn lại ngã một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể chạy tán loạn khắp nơi trong mảnh hỗn loạn.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, bên người bất quá chỉ có hơn hai mươi người, ở giữa này thậm chí còn có quan hệ tới thủ hạ Nghiêm Ưng của sơn hải, có người giang hồ không biết từ nơi nào tới. Hắn dưới sự dẫn dắt của hoàng kiếm phi một đường chạy trốn, cũng may vừa rồi Ma Ha trì thanh thế tựa hồ cổ vũ sĩ khí đám người tạo phản trong thành., Nhiều chuyện loạn thêm một chút, bọn họ mới chạy được xa hơn một chút, ở giữa lại mất thêm mấy người, sau đó đụng phải hai gã đả thương nhân viên, hơi trùng điệp mới biết được hai người này chính là Tần Cương cùng sư đệ của hắn.
Hai người đều bị thương không ít, có thể chạm trán hai gã nghĩa sĩ này, trong Hoàng Nam và Nghiêm Ưng đều lệ nóng tràn mi, thề vô luận thế nào cũng phải cứu bọn họ ra ngoài. Kế tiếp, Nghiêm Ưng kể cho bọn họ biết một chỗ ở gần đó, đó là nơi ở của một vị nho sinh đầu quân sơn công gần đây, tối nay có lẽ không tham dự tạo phản, dưới tình huống không còn cách nào khác đành phải qua đó tránh nạn.
Sau đó đoàn người tiếp theo đi đến trạch viện nho sinh tên là Văn Thọ Tân kia, sau đó Hoàng gia đem lá cây ra ngoài chôn vùi vết tích, mới phát hiện đã muộn, có hai gã bộ khoái đã phát giác dị thường ở trạch viện này, đang điều binh tới.
Một đoàn người liền kéo Văn Thọ Tân cùng nữ nhi Khúc Long Dong nhanh chóng chạy trốn. Đến lúc này, đám người Hoàng Sơn và Hoàng Nam mới nhớ lại, khoảng cách hơn một tháng trước lưu ý tới chỗ ở của tiểu quân phục Hoa Hạ quân kia đã không xa. Tiểu quân y kia chính là nhân viên nội bộ của Hoa Hạ quân, gia tài trong sạch., Nhưng mà tay chân không được sạch sẽ, đã có nhược điểm ở trong tay những người này, ám tuyến này lưu ý đến tính toán sử dụng vào thời khắc mấu chốt, lúc này không phải là thời khắc mấu chốt sao.
Một đoàn người lúc này đi qua bên kia, tiểu quân y chỗ ở cũng không phải là phố xá náo nhiệt, ngược lại phi thường vắng vẻ, người quấy rối trong thành đầu tiên không đến bên này, như vậy nhân thủ do Hoa Hạ quân an bài tất nhiên cũng không nhiều. Một phen hợp kế như vậy, tựa như túm được rơm cứu mạng đi về hướng bên kia., Trên đường đi, đám người Hoàng Sơn, Hoàng Nam, Nghiêm Ưng nhắc tới thiếu niên kia tính tình kém cỏi, yêu tiền, nhưng y thuật đặc thù, người như vậy, cũng vừa vặn có thể lôi kéo.
Chỉ cần có thể cứu được hai tên nghĩa sĩ Tần Cương trong đội ngũ này để chữa trị thì ngày sau nói đến hy sinh của hai bang bọn họ, sẽ không có ý nghĩa -- dù sao đây cũng là thích khách một lần đưa lưỡi đao đến trước mặt đại ma đầu của Hoa Hạ quân a!
Kế hoạch như thế, đoàn người trước tiên để cho đám người Hoàng Kiếm Phi xung phong, có người đỏ mặt có người hát hò, hứa bao nhiêu chỗ tốt cũng không có vấn đề gì. Chỉ một thời gian ngắn như vậy, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Hoàng Kiếm Phi, đem tiểu đại phu kia thuyết phục lại bên mình, hai mươi lượng hoàng kim thậm chí cũng chỉ dùng mười lượng.
Mọi người lục tục tiến vào chỗ tiểu viện yên tĩnh kia, bọn người Trần Ngũ được đưa vào trong phòng, bắt đầu do tiểu đại phu kia tiến hành cứu chữa. Trong Hoàng Nam cũng an bài đám người Hoàng Kiếm Phi đứng bên cạnh quan sát, nhất định phải cam đoan tiểu đại phu này không loạn động tay chân, đem người trị tử. Trong viện phía ngoài phòng, đoàn người lục tục ngồi xuống., Qua một trận, lúc đi ra Hoàng Sơn đổ máu thì cùng Hoàng Nam xác nhận, y thuật của tiểu đại phu quả nhiên cao minh, thoạt nhìn cũng xác thực tận tâm cứu người, tâm tình trong Hoàng Nam lúc này mới ổn định lại.
Chỉ có Văn Thọ Tân, lão đã chuẩn bị rất lâu, lần này tới Thành Đô, thật vất vả mới đặt chân vào được Quan Sơn Hải, chuẩn bị cho tình huống từ Đồ đợi đến khi thành trì chuyển biến, lại nghĩ biện pháp đưa Khúc Long thung lũng vào Hoa Hạ quân tầng lớp cao tầng. Ai ngờ sư phụ chưa ra, đã chết trước, lần này bị cuốn vào chuyện như vậy, có thể sinh ly thành hay không cũng đều là vấn đề. Trong lúc nhất thời than ngắn, than khóc không thôi.
Hoàng Nam trung tâm liền đi tới khuyên hắn: "Lần này chỉ cần rời khỏi Tây Nam, Văn huynh tổn thất hôm nay, ta một mình gánh chịu. Ai, lại nói, nếu không phải tình huống đặc thù, chúng ta cũng không đến mức liên lụy Văn huynh, trong phòng hai tên thích khách chính là nghĩa sĩ, tối nay rất nhiều hỗn loạn, chỉ có bọn chúng, ám sát ma đầu suýt chút là thành công. Thực không đành lòng để bọn nghĩa sĩ này chạy loạn trong thành, không có chỗ để đi..."
Sau đó Nghiêm Ưng cũng tới khuyên bảo, dị nhật sơn công nhất định nhớ rõ hôm nay tổn thất, sẽ có hồi báo. Văn Thọ Tân lúc này mới đình chỉ thở dài than ngắn, Nghiêm Ưng kia sau đó liền cùng Văn Thọ Tân trò chuyện chuyện về khúc nhạc của con gái hắn - hắn là tâm phúc Quan Sơn Hải, biết chút võ nghệ., Cũng là văn nhân, bởi vậy được Quan Sơn Hải sắp xếp quản lý gia tướng. Ngày đó Quan Sơn Hải lần đầu tiên đi gặp Khúc Long thung lũng, hắn chính là nhân viên đi theo, đã sớm gặp qua dung mạo tài nghệ của đối phương, động tâm không thôi., Chỉ là Văn Thọ Tân nói muốn dùng nữ tử làm gian tế, hắn mới không dễ biểu lộ quá nhiều ý tứ. Lúc này Văn Thọ Tân, Khúc Long chỉ có thể chạy trốn, gian tế hiển nhiên làm không được, có mấy lời, trước mắt cũng có thể hàm hồ lộ ra...
Văn Thọ Tân mặt mày ủ rũ, lúc này cũng chỉ có thể khúm núm, nếu có thể rời đi, nhất định an bài nữ nhi ở chung với đối phương một chút.
Xa xa trong thành trì lại có chuyện rối loạn, khu vực này tạm thời yên tĩnh lại, nguy hiểm đã rời xa bọn họ trong thời gian ngắn.
Trong phòng, y thuật tiểu quân y cao minh vừa hùng hổ hổ vừa trị thương, đã mắng đám người Hoàng Kiếm Phi, Khúc Long Bổng như đầu heo, nhưng thương thế của người bị thương lại bị hắn dùng thủ pháp thành thạo xử lý trong thời gian ngắn.
Một khắc nào đó, có người bị thương tỉnh lại từ trong hôn mê, đột nhiên giơ tay tóm lấy bóng người xa lạ phía trước, tay kia nắm lấy vũ khí phòng ngự. Tiểu quân y bị kéo xuống cúi người, Khúc Long bên cạnh bị dọa nhảy dựng, muốn đưa tay hỗ trợ, bị tiểu quân y tính khí hơi kém kia phất tay ngăn lại.
Thương viên nháy mắt, tiểu quân y phía trước lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm: "Không sao, thương thế của ngươi khống chế được rồi, nghỉ ngơi trước đã, ngươi an toàn rồi... " Hắn vỗ nhẹ tay làm thương viên, lặp lại nói: "An toàn rồi."
"An, an toàn?"
Thương viên mờ mịt một lát, sau đó rốt cuộc nhìn thấy hoàng kiếm phi hành tương đối quen thuộc trước mắt, hoàng kiếm bay khẽ gật đầu, lúc này mới an tâm lại: "An toàn..."
"An toàn." Tiểu quân y làm người ta an tâm cười, cầm tay đối phương thả lại trên chăn. Trong phòng tám, chín ngọn nến đều sáng, trên cửa sổ treo thật dày, dưới mái hiên đầu bên ngoài, có người nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi ngắn ngủi. Giờ phút này, tiểu viện cũ nát này thoạt nhìn cũng đúng là một mảnh tịnh thổ an toàn nhất. Bọn họ sẽ không ở trong thành tìm được chỗ an toàn nhất...
"Khà khà..."
Băng bó xong một gã đả thương viên, Khúc Long vén áo tựa hồ nhìn thấy tiểu y khúc tiểu quân tính tình cực kém kia, ngón tay vụng trộm cười một tiếng...
Hình như là đang tính toán mấy người.
Vị tiểu quân y này tuy thích nói bậy, nhưng tâm địa, vẫn rất lương thiện.
"... Nàng nghĩ.