Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong thành thị vang lên tiếng chiêng cùng đám bộ khoái dẫn dắt dân chúng trở về nhà, mấy nơi có ánh lửa sáng lên, mấy chỗ đao binh đụng nhau, cũng có người ở đầu đường cùng thành viên Hoa Hạ quân triển khai giằng co.
Trên một phố phố sầm uất, bảy người bán nghệ Lục Lâm lấy đao thương ra, ý đồ kích động một đạo dân chúng tạo phản, binh lính Hoa Hạ quân ngăn chặn bọn chúng lại. Những người Lục Lâm này có người thổ hỏa, có người liên tục lật không, đe dọa binh sĩ, một người trong đó lấy ra phi đao nguy hiểm ném mạnh, binh sĩ Hoa Hạ quân giơ tấm chắn lên, sau đó tung lưới đánh ngã từng người bọn họ.
Trong quá trình này, trúc ký thuyết thư nhân phụ cận lớn tiếng trấn an lòng dân, hơn nữa miêu tả võ nghệ mấy người sử dụng, trên giang hồ đều không nhập lưu. Mà Hoa Hạ quân sử dụng chính là chiến trận quy mô nhỏ quanh cánh tay năm đó... Đợi đến khi đánh bại từng người một, trói chặt dây xích, quần chúng ven đường hưng phấn vỗ tay, theo sau được dẫn dắt tiếp tục về nhà.
Mấy chỗ thương khố nội thành, nha môn hoặc bị trùng kích, hoặc giữa đường bắt được hung phạm có ý đồ quấy rối.
Trong lúc nhất thời, hỗn loạn không khống chế được tự nhiên cũng xuất hiện, cũng may là lòng hiếu chiến mà Lục Lâm hiệp khách muốn tranh thủ, tình huống cầm đại đao chém dọc đường chưa từng xuất hiện: Nếu xuất hiện, bọn họ cũng sẽ là kẻ bắn lén phụ cận, mục tiêu đầu tiên của đám thương binh Hỏa Đạn. Lúc này dân chúng vô cùng thuần phác., Nếu có người xấu quấy rối, bị đánh chết tại chỗ, máu chảy đầy đất, là chuyện vô cùng chính xác, người chứng kiến sau này còn có thể nói chuyện nhiều hơn trà dư cơm sau, dễ dàng vì mọi người mà ngưỡng mộ.
Ninh Độc chạy như điên trong thành.
Lại chạy hai con phố, bị người ngăn lại.
"Ai ui, ai ui nhị nhị... Cái kia..."
Chỗ đầu phố có binh sĩ Hoa Hạ quân phất tay chạy từ trên đường dốc bên cạnh xuống, rõ ràng là nhận ra hắn, nhưng không tiện gọi thẳng tên. Ninh Độc nhìn người nọ, tới gần liền dừng lại, trợn to mắt ngạc nhiên lẫn vui mừng, tìm được tổ chức.
"Ai, ai, ống trúc tinh... mỏ quạ... Lão Diêu! Ngươi còn chưa chết à..."
Lúc này binh sĩ Hoa Hạ quân chia nhau hành động, phía sau binh sĩ kia rõ ràng còn có mấy người nữa, tai nghe mà thào những lời này, bả vai đối phương có chút suy sụp, người này tên là Diêu Thái Bân, chính là chiến sĩ tinh nhuệ được Tây Nam đại chiến xếp vào trong tiểu đội Trịnh Thất Mệnh, võ nghệ rất cao, chính là bà đỡ. Sau khi nhìn xa cầu một trận, Ninh Đấu bị phụ thân và huynh trưởng dùng thủ đoạn hèn hạ kéo ra phía sau, mới tách khỏi những chiến hữu này.
Trên chiến trường là giao tình liều mạng, đặc biệt là kẻ lòng dạ độc ác, võ nghệ cũng cao, xưa nay không có gì phải lôi kéo, Diêu Thái Bân cũng sẽ không đối đãi với hắn như trẻ con. Lúc này hắn bước tới: "Cái kia, nhị thiếu gia, sao ngươi..." Hắn quay đầu lại nhìn đồng bạn phía sau, đối với thân phận thật sự của Ninh cố kỵ cần phải giữ bí mật.
"Rồng!" Ninh Độc tự điểm một cái: "Long Ngạo Thiên, bây giờ ta tên Long Ngạo Thiên... gọi ta là Thiên ca được rồi."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"A..." Diêu Thái ngẩn người, sau đó vài tên đồng bạn cũng đã tới gần, bèn giới thiệu: "Đây là... Huynh đệ của mình, Long... Ngạo Thiên, gọi là Tiểu Long là được rồi."
"Khà khà, cái tên này hay thật..."
"Tên Long tiểu ca lấy được đại khí..."
Mấy tên binh sĩ bị cái tên này làm cho sợ hết hồn, Ninh cố cũng cười chào hỏi mọi người: "Các vị ca ca tốt, người mình, đều là người mình..." Hắn vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một tấm biển, mọi người vốn chỉ là một thiếu niên, cảm thấy đây là vãn bối thân thích của Diêu Thái, lúc này mới giật nảy mình: "Ồ! Đặc chiến!"
"Ta cũng giống như lão Diêu, lúc đánh giặc đi theo Trịnh Thất ca."
"Gia học uyên nguyên, võ nghệ có thể cao, các ngươi chưa chắc đã đánh thắng được hắn. Hơn nữa, hắn chủ yếu còn phụ trách việc trị thương chữa bệnh, chữa trị bệnh cần tay chân."
Diêu Thái Bân là Ninh kị giải thích thích thích thích thỏa đáng, lúc này mọi người đã nghĩ thông suốt, đại chiến ở Tây Nam lúc đó nhân thủ rất khan hiếm, thiếu niên hơn mười tuổi tuy nói cố gắng không ra chiến trường, nhưng cũng không phải là không có. Tên của vị Long Tiểu Ca này rõ ràng là thế gia võ học đáng sợ, hơn nữa còn hiểu y thuật., Có chút đối khẩu mới bị mang đi, Trịnh Thất Mệnh lúc trước mang theo đội ngũ tinh nhuệ chân chính, có nước không vào được, đi vào cũng sẽ bị ép khô. Người thiếu niên này lợi hại, có thể thấy được một đốm, không phụ lòng cái tên tốt của hắn.
Mọi người nhất thời nghiêm nghị, hô to lợi hại. Sau đó Ninh kỵ mới theo Diêu Thái đi tới sườn dốc, địa thế tương đối cao, còn có một tòa tháp lâu xây ở miếu thờ bên cạnh, thoạt nhìn như là bị trưng dụng. Hắn vừa nhìn điệu bộ bên này, liền biết lần này chuẩn bị rất thỏa đáng, không khỏi hỏi: "Này, lão Diêu, các ngươi tới đây lúc nào rồi? Các ngươi chuẩn bị đã bao lâu rồi?"
"Ta là từ mười ba đến. Những chuẩn bị này không phải chúng ta làm, chúng ta phụ trách bắt người, nếu nói chuẩn bị, gần đây Thành Đô không yên ổn, hơn một tháng trước bọn họ đã bắt đầu phòng bị, ngươi không biết à... Đúng rồi gần đây đang làm gì vậy... Được rồi, nếu không thể nói ta không hỏi."
"Ta cũng đâu có làm gì đâu, đánh xong cầu xa rồi lại bị ca ca bắt giữ ở lại Sư Lĩnh. Sau đó ta không cho phép ra tiền tuyến nữa, sau đó lại định đưa ta ra hậu phương. Ta với mẹ ta... đi bái phỏng mấy người trong nhà có quỷ chết tiệt kia., Giống như mấy người Hầu Tử, lão bà khỉ vậy, nhi tử a...Sau đó ta ngay tại Thành đô bên này, hiện tại ở bên trong đại hội tỷ võ đầu tiên làm đại phu... Ta ở một cái sân phía nam, ghi địa chỉ cho ngươi biết, là chữ Ất ở Bình Nhung Lộ..."
Bị Diêu Thái Lao Bân hỏi đến đây, Ninh Kỵ lải nhải nói hành tung gần đây nhất, Diêu Thái Bân cũng gật đầu: "À, Hầu Tử bọn họ... Lúc trước..."
Ninh Độc vung tay ngắt lấy ký ức của hắn: "Không nói chuyện này nữa, các ngươi bố trí như thế nào vậy, đánh ai? Đối phó với ai? Mang ta theo một người..."
"Như vậy sao có thể mang theo? Mệnh lệnh ngươi cũng biết, bên này chỉ có một tổ của chúng ta, sao có thể mang người loạn... Ai, ta đang muốn nói ngươi đây, tối hôm nay thế cục khẩn trương thế nào ngươi cũng không phải không biết, ngươi chạy loạn trong thành, còn cần khinh công, mái cong chạy thành bích, ngươi có biết trên đầu có sát thủ hay không, sớm đã nhìn chằm chằm vào ngươi rồi. Nếu không phải ta nhìn thoáng qua, hiện tại ngươi chạy loạn khắp thành, chẳng phải là một đám người theo sau bắt ngươi."
"Chẳng trách ta cảm thấy căng thẳng..." Ninh Kỵ nhìn thoáng qua tòa tháp bên cạnh, sau đó buông tay vô tội nói: "Làm sao ta biết thế cục khẩn trương, trước đó lại không có ai chào hỏi với ta, ta muốn qua giúp đỡ..."
Diêu Thái nhíu mày: "... Ngươi không biết?"
"Cũng không thể nói không biết, trong thành đều truyền ồn ào huyên náo, ta cũng cảm thấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, phía trên khẳng định có chuẩn bị... Bất quá gần đây ta có việc, không có đặc biệt hỏi."
"Vậy thì khó trách, phụ trách liên lạc khắp nơi vẫn là ca ca ngươi, lúc trước ngươi hỏi một câu chẳng phải là tham gia vào..."
"Hả?" Ninh Độc há to miệng: "Mẹ nó, ta... từ nay về sau ta muốn tìm hắn ồn ào, bây giờ ca ca ta đang ở đâu?"
"Lúc trước hắn phụ trách liên lạc khắp nơi, lúc chúng ta vào thành đều do hắn dẫn theo, hiện tại cục diện này... phỏng chừng nằm giữa trấn thủ, cụ thể ở đâu thì ta..."
"Hiện tại ta đi tìm hắn... Ta đi Ma Ha trì, nhất định có thể tìm được người..."
Diêu Thái phiền muộn ngăn hắn lại: "Nhị thiếu gia, bây giờ ngươi không thể chạy loạn được, trong thành có mấy chục tên xạ binh, lỡ như tên nào không nhận ra ngươi, ngươi còn chạy loạn..."
"Đạo lý gì đó của ngươi, rất nhiều người đều đang về nhà, sao ta lại không thể đi."
"Dù sao ngươi cũng không thể đi, trong thành loạn như vậy, ngươi đi rồi, ta không gánh nổi trách nhiệm này."
"Trong thành làm loạn ở đâu, làm gì cho ta phải đi!" Ninh Độc nhảy dựng lên, giậm chân, sau đó nhìn Diêu Thái Lao Bân: "Ngươi không để ta đi cũng được, vậy ngươi dẫn ta một mình, có người xấu tới, ta đánh giúp."
Diêu Thái nghĩ nghĩ: "Chuyện này cũng không phải là không được... Ta phải đi theo xin chỉ thị..."
"Đều là người một nhà, ngươi đừng lừa gạt ta, cha ta đã nói với ta, ngươi muốn có chuyện gì không làm được, ngươi cứ xin chỉ thị của ta..."
"Vậy ta mới là lần đầu tiên xin chỉ thị a..."
"Trúc Giải tinh, ngươi muốn gây sự với ta đúng không! Ta đã hiểu, dù ngươi không muốn thả ta đi, cũng không muốn ta tìm việc vui... Như vậy, chúng ta đấu tay đôi."
"Ta thật ra không sợ đơn đấu, chẳng qua hôm nay không cho phép."
"Vì sao?"
"Phải tiết kiệm sức lực, hôm nay là đêm nay. Mệnh lệnh trên đã không cho phép đối phương một đấu một, gặp phải cường đạo trực tiếp lên hỏa thương. Ta cũng muốn đơn đả độc đấu, nhưng có lệnh..."
"Ngươi...ta..." Ninh Kỵ chỉ vào hắn, trợn mắt há hốc mồm, tức giận không chịu nổi, một lát sau mới nói: "Vậy được rồi, không còn gì để bàn nữa, ta không cần đi Ma Ha Trì bên kia xin nhiệm vụ, trên đường nhiều người như vậy đi như vậy, ngươi đừng có lừa gạt ta, ta nói cho ngươi biết, ta chết rồi tính là ngươi... Bây giờ hoặc là ngươi đáp ứng, hoặc là thả ta đi."
"Sao ngươi lại chơi vô lại thế hả..."
Ninh Độc ngẩng đầu trừng mắt, Diêu Thái nghiêng đầu, chống nạnh hai tay, lá cây dưới gốc cây bay xuống giữa không trung, hai người giằng co trên mảnh đất trống trước miếu thờ một lát.
Cuối cùng Diêu Thái Bân cũng lựa chọn nhường lại: "Được, coi như ta không may, khuya hôm nay chúng ta cùng nói chuyện, ngươi cứ làm nhiệm vụ, dù sao cũng phải hành động cùng nhau, ngươi không được chạy loạn. Quân tử nói một câu."
"Nhanh chóng một roi!"
Nắm đấm hai người đụng vào nhau trên không trung, sau đó mới cười ha hả.
"Ngươi nói ta hôm nay sẽ không gặp phải ngươi, ngươi sẽ biết nguy hiểm."
"Ài, lão Diêu ta thật ra cũng không thích cùng các ngươi làm việc, gặp phải cướp hung hãn dùng hỏa thương sao? Đây là chuyện người ta làm sao? Đơn độc đấu chúng ta sợ ai a!"
"Phía trên nói muốn tiết kiệm sức lực, ngươi xem trong thành này có nhiều người xấu như vậy, bọn họ phải đi ra một nhóm. Buổi tối hôm nay, nếu như toàn bộ đơn đấu làm gì, chúng ta bên này thêm ngươi vào có mấy người? Không đáng đâu."
"Nói không sai, đúng là sẽ đi ra một lượt chứ?" Con mắt Ninh Cố sáng lên, nhìn xung quanh.
"Ừm, chính là kế hoạch này, đầu tiên là đối phó với bọn chúng, thanh danh tương đối vang dội. Bên kia đã có người đi bắt chuyện, nhóm người này đánh xong, khó tránh khỏi sẽ có người muốn nhặt mồi, hoặc là cảm thấy đêm đã khuya, Hoa Hạ quân sẽ chủ quan... Dù sao cả đêm chúng ta cũng không có biện pháp..., Cấp trên nói, đây là người bên ngoài muốn chào hỏi chúng ta, quen biết chúng ta một chút, vậy phải đánh cho tốt cái này, bọn họ có thủ đoạn gì, chúng ta cứ việc nuốt hết, lần sau nếu muốn có loại chào hỏi này thì ít người, người khắp thiên hạ, cũng chỉ có thể nhận ra chúng ta..."
Diêu Thái Bân lải nhải liên miên, Ninh Độc gật đầu: " nhóm thứ nhất đâm đầu, có phải là có Vương Tượng Phật, Từ Nguyên tông, thế nào nhỉ?"
"Có a, sắp xếp người xong hết rồi, tên Trần kia hình như không tìm thấy ở đâu, tối nay phải đề phòng hắn. Từ Nguyên tông nói là chia cho Vương Khánh, bên phía Vương Tượng Phật, Ngưu Thành thư cùng Lưu Mộc hiệp thì..."
"A, vậy ta thấy Vương Tượng Phật rồi... nhược gà... Ngưu Thành Thư, Lưu Mộc hiệp bọn họ vây quanh hắn, năm người đánh một người, đạp trên mặt đất. Thật quá đáng..."
"A, ngươi nói như vậy có chút quá đáng, năm người bọn họ đồng loạt xông lên, mẹ ơi, ai gánh nổi..."
Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, sau đó Ninh Dạ tỉnh táo lại: "Được rồi, không có việc gì, tiếp theo không phải còn có kẻ bại hoại sao, chỉ đợi bọn chúng tới..." Hắn đi tới phía trước, bắt đầu chào hỏi với một đám người, lôi kéo làm quen: "Chào các vị ca ca, chào thúc thúc, bá bá, hôm nay chúng ta cùng làm việc, ta tên Long Ngạo Thiên, gọi là Tiểu Long là được rồi..."
Diêu Thái Bân cũng đầy bất đắc dĩ tiến lên giới thiệu.
Sự hưng phấn kiên cố đã kéo dài rất lâu...
Thân thể trần trụi...
Ngân hà chảy qua chân trời, khói lửa mang theo tiếng tên bắn ra như lưu tinh xẹt qua màn đêm này. Trong thành thị khói lửa bốc lên vài lần, cũng có chém giết thảm thiết bùng phát.
"Ta chiến đấu vì bá tánh võ triều..."
"Mùa đông này rất nhiều người sẽ chết đói..."
"Hoa Hạ quân các ngươi chỉ để ý tới bản thân mình!"
"Tội của Thí Quân không thể tha thứ..."
"Chỉ cần không còn Ninh Nghị, thiên hạ Hán ta, liền có thể hòa đàm, giang sơn tốt xấu không đến mức phá thành mảnh nhỏ, ánh sáng phục hồi như cũ ở trong tầm tay..."
"Các anh hùng hào kiệt như các ngươi, vì sao nhất định phải đi theo tên ma đầu phản nghịch kia, các ngươi nhìn xem bách tính thiên hạ này chịu khổ chịu đói như thế nào -- "
Trong thành trì, có người bị thuyết phục trở về, có người bị uy lực đánh lén của trường thương chấn nhiếp, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng có trên đường phố, chém giết tạo thành máu tươi văng khắp nơi, thi thể ngã xuống đầy đất.
Một đám huynh đệ Từ Nguyên tông ra sức chém giết, đến cuối cùng chỉ có một mình hắn tràn đầy máu tươi trốn thoát qua hai con đường. Đám người Vương Khánh vây đuổi chặn đường, chém khắp người hắn. Hắn còn la hét không ngớt, đầu tiên là dõng dạc chiến đấu, sau đó biến thành khẩn cầu cùng khuyên bảo mọi người. Nhưng cũng không đầu hàng.
"Lão Vương, hắn nói cái gì vậy? Có mấy câu không hiểu..."
" Hán khẩu bên kia." Vương San nói: "Chấp mê bất ngộ, giết đi."
Dứt lời, hắn đột nhiên xông về phía trước, Từ Nguyên tông vung đao công kích, Vương Đình thân hình như điện di chuyển, trường đao đánh vào xương sườn hắn, sau đó lại là một đao bổ vào sau lưng hắn, đao thứ ba đến vai trái, một cước đá hắn ra ngoài. Tu vi của Từ Nguyên tông đích xác là tông sư, lực sinh mệnh rất mạnh, toàn thân nhuốm máu vẫn còn lảo đảo phản kích, sau một khắc rốt cục bị đao quang chém qua phần cổ, đầu bay ra ngoài.
Đội ngũ Từ Nguyên tông này đang một đường chém giết bỏ chạy, đến giờ phút này, tất cả đều bị đền tội.
Trên thực tế đối với việc một đám người bọn họ lúc trước chiến đấu chạy trốn không chịu đầu hàng, đám người Vương Đốn ít nhiều còn tồn tại một chút kính ý, tiến hành mấy lần chiêu hàng với bọn họ. Vương Ung cũng là tận lực duy trì thể lực, hi vọng dưới tình huống có khả năng bắt sống đối phương sẽ sống thêm mấy người. Nhưng cho đến khi Từ Nguyên tông giết tới cuối cùng, miệng lưỡi trơn tru, mới chính thức chọc giận Vương Tân, cuối cùng liên hoàn bốn đao chém đầu đối phương.
"Ngu xuẩn, phì!" Vèo tay thu được, Vương San phun một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn thi thể ở dọc đường. "Một đám người rất tốt, nhưng tại sao đầu đều là hư hỏng!"
....
"Anh hùng hào phóng, ca ca dễ khóc..."
Một sân nhỏ cách chỗ Từ Nguyên Tông chết trên đường phố ba con phố, trong Hoàng Nam nắm chặt song quyền, nói như thế, hắn quay người đối với Hoàng Kiếm Phi, Hoàng Sơn cùng đám gia tướng kia nói: "Nghe được thanh âm kia không? Đó là thanh âm anh hùng Võ Triều ta la hét. Đêm nay là thời điểm quyết định toàn bộ mệnh mạch thiên hạ, dù ta và ngươi có thể bỏ mình ở nơi này, cũng sẽ được thiên hạ khắc ghi cùng những anh hùng kia, được lịch sử ghi nhớ, bất hủ trong thiên địa này..."
Mọi người gật đầu, nhiệt huyết sôi trào.
Một chỗ khác của thành thị, Quan Sơn Hải ngồi ở trong sân, nghe các loại động tĩnh bên ngoài, hai tay nắm chặt, không ngừng run rẩy.
"Chờ một chút, chờ một chút..."
Hắn tự lẩm bẩm.
....
Thành viên Hoa Hạ quân đưa ra công tác thống kê công việc phát sinh trong thành hạng nhất, sau hơn một canh giờ nổ tung, bắt đầu tổng kết sơ bộ, đưa ra giai đoạn báo cáo.
"... Cơ bản vòng thứ nhất hỗn loạn cơ bản xuất hiện trong hơn nửa canh giờ lúc đầu, sau khi bị áp chế nhanh chóng, hỗn loạn trong thành bắt đầu giảm bớt, ý đồ động thủ cùng mục tiêu bắt đầu trở nên không theo quy luật nào, chúng ta phỏng chừng đêm nay còn có một ít sự kiện quy mô nhỏ xuất hiện... Bất quá..., Trấn áp vô cùng kiên quyết, giống như đã dọa một số người, căn cứ vào ám tử chúng ta thả ra hồi báo, có không ít người Lục Lâm đang âm thầm tụ nghĩa đã bắt đầu thương lượng từ bỏ hành động. Có một số người chúng ta còn chưa kịp cảnh cáo..."
....
Thành viên chỉ huy trên tháp lâu đi tới nhìn lui Ninh Nghị báo cáo, Nhị thiếu gia vốn hăng hái đang hỏi một bà lão về nhà chậm chân thì bà lão cầm theo một bình nước sốt: "Ta lấy được đồ từ chỗ con gái về, vò nặng, ta nghỉ chốc lát đâu..."
Ninh Độc kiểm tra vò nước tương —— hắn cảm thấy bên trong có thể chứa đựng hỏa dược, đáng tiếc không có: "Nhà ở đâu?"
"Chính là sườn núi phía trước đó."
"À, cảm tạ ngươi từ đâu, tiểu ca."
Sắc mặt Ninh Độc âm trầm, bà lão kia cầm bình tương, khó khăn đi về phía trước, bả vai của lão lại càng lún xuống nhiều hơn, đi theo.
"Bà nội, ta sẽ lấy lại cho bà."
"À, cảm tạ ngươi từ đâu, tiểu ca."
"... Không cần cám ơn, là việc ta nên làm."
....
"... Mặt khác, lúc mười sáu tổ chấp hành nhiệm vụ, ngoài ý muốn phát hiện Ninh Độc chạy loạn trong thành, tổ trưởng Diêu Thái Bân vì tránh xuất hiện quá nhiều phiền phức, lưu hắn lại, tạm thời đáp ứng mang theo hắn chấp hành nhiệm vụ, đây là báo cáo tình hình trước đây không lâu."
"Ninh kỵ..." Ninh Nghị đang nhàm chán ngắm nhìn khắp nơi trên lầu, sau đó ngẫm lại cũng thấy hợp lý. Tên này không chạy tán loạn thì kỳ quái, hắn lấy bản đồ ra: "Mười sáu tổ phụ trách phe nào vậy..."
"Cây tùng đình."
"Bên kia xảy ra đại sự gì sao?"
"Ngay từ đầu bắt được vài người, sau khi hắn đến đây hình như không có chuyện gì xảy ra. Hành động bắt Vương Tượng Phật là ở gần đây, nhưng sau này báo lại, Ninh kị cũng không tham gia... Thật sự là phúc tướng."
"... Thôi bỏ đi." Ninh Nghị suy nghĩ một chút. "Theo hắn đi, dù sao cũng không phải lần đầu tham gia hành động. Hừ, đợi đến chín tháng, liền ném hắn vào trường giam đi..."
Thân thể trần trụi...
Gió đêm không nhanh không chậm thổi, ánh sao trên bầu trời cùng ánh trăng cũng dần dần xê dịch vị trí, trên vùng đất trống trước miếu thờ trên sườn núi tùng, khi thì thàng khẩn trương khi thì nhàm chán đi loạn khắp nơi, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cùng mọi người, thỉnh thoảng bò lên trên cây đại thụ trông về phía xa, đã từng chạy lên tháp lâu mượn kính vọng của thợ thủ săn nhìn xem náo nhiệt nơi khác.
Còn đưa bà lão lớn tuổi về nhà.
Nhưng chính là không gặp phải địch nhân.
"Ta cảm thấy ngươi chính là đang nhằm vào ta... Lão Diêu, có phải lén lút nói cái gì đó không nên nói hay không... "
"Ta cũng đang chấp hành nhiệm vụ! Cái nhiệm vụ này rất thái bình! Ta có biện pháp nào đây! Thiên ca!"
"Ta mặc kệ, ta muốn đi nơi khác. Ta không ở lại chỗ của ngươi nữa!"
"Đều đã ước định xong xuôi, quân tử nhất ngôn khoái mã roi ngựa, ngươi muốn nuốt lời thì ngươi cứ đi đi, mọi người huynh đệ của mình, ta cũng sẽ không nói gì ngươi, ta cũng không thích nói chuyện phiếm với người khác ngươi biết..."
"A a a a a a a..." Ninh Đấu bụm mặt trừng mắt kêu to trước mặt Diêu Thái Bân, Diêu Thái Bân đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Bộ dạng Ninh Kỵ thanh tú, trên chiến trường giết người đương nhiên không hàm hồ, sát khí tỏa ra bốn phía cũng đặc biệt dọa người, nhưng không có bất kỳ sát khí nào làm ra bộ dáng này, khiến người ta cảm thấy hắn có chút ngốc nghếch.
"Ngươi đừng như vậy a Thiên ca, lúc này ngươi chạy đến nơi khác đi, nên đánh cũng đánh xong rồi, hơn nữa nói không chừng ngươi vừa mới chạy mất, bên này lại xảy ra chuyện, đúng không. Bây giờ trong thành có chỗ nào xảy ra chuyện có thể là nó đều giống nhau, chúng ta ôm cây đợi thỏ, trọng yếu là kiên nhẫn... "
Cảm thấy lời nói của Diêu Thái Bân có chút đạo lý, Ninh cố nhất thời có điểm tự bế.
Giờ Hợi đã hơn nửa, phụ cận rốt cục có một việc phát sinh. Mấy tên tiểu tặc muốn làm anh hùng đi tới một căn phòng phụ cận phóng hỏa, bộ khoái phát hiện ra mấy người khua chiêng nhanh chóng chạy qua, từ hai bên vây kín, lúc tới gần, ba tên tiểu tặc bị hai tên binh sĩ một quyền một cước đấm ngã lăn lộn dưới mặt đất.
Ninh Độc đi tới đạp một cước lên lưng một tên tiểu tặc.
Giờ Hợi cũng dần trôi qua, lúc thời gian trôi qua, người đi trong thành đã cực ít, ngẫu nhiên còn có thanh âm khua chiêng gõ trống bắt người, đều vang lên ở phía xa, thưa thớt giống như một bộ phận cao cấp nghiên cứu viên. Cuối cùng cũng buông tha.
"Ta muốn về nhà."
"Chúng ta chịu khó phải đến hừng đông."
"Ta về nhà, không chịu khó chịu nữa, ta phải về ngủ."
"À, để ta tìm người đưa ngươi về. Với tuổi tác của ngươi thì nên ngủ sớm một chút..."
"Lão Diêu ngươi cái miệng quạ đen, ngươi nhớ cho kỹ..."
"Chuyện đã xong, ngày mai tìm ngươi ăn lẩu, nhận lỗi. Lần này là ta, vận khí ta kém, không gặp phải tặc, để cho Thiên ca không tận hứng..."
Diêu Thái Bân nói xong, chính mình cũng nhịn không được cười ra.
Ninh Độc không muốn nhìn thấy bộ dạng này của hắn nữa, quay người bỏ đi, Diêu Thái Lao gọi một người tới, theo hắn trở về. Mỹ danh là hộ tống, trên thực tế là giám sát: Ninh Kỵ biết rõ chuyện này, nhưng hắn không có cách nào khác, lúc trước quả thật đã đáp ứng đối phương., Muốn một khối chấp hành nhiệm vụ, Diêu Thư Bân quả thật cũng có trách nhiệm. Chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách những tên bại hoại trong thành, lúc trước nói thề son sắt, chỉ riêng mấy tên trước mặt mình kêu gào đã có thể thành một sư phụ rồi, lúc không ai động thủ còn không dám động thủ, nơi này có người động thủ trước, nếu thực dám ra ngoài cũng ít người xấu như vậy, sao không nắm lấy cơ hội chứ...
Đồ ngu! Đồ nhát chết! Không đáng tin —— không đáng tin ——
Hắn một đường mắng trong bụng, hậm hực trở lại tiểu viện ở, đi theo bộ khoái xác định hắn vào cửa, mới phất tay rời đi. Ninh Kỵ ngồi trong sân chốc lát, chỉ cảm thấy thể xác mệt mỏi, sớm biết đêm nay đi giám thị tiểu tiện cẩu còn tương đối thú vị, lão tiện nhân bên kia nhìn thấy trong thành loạn, nhất định nói những lời vô liêm sỉ...
Nhưng đến giờ phút này, hắn cũng không muốn lại qua đó, chủ yếu là vì trong thành xác thực có Hoa Hạ quân phòng ngự nghiêm ngặt. Thân thủ này của mình có lòng tính toán không cố gắng tránh né một ít cao thủ là được, nhưng trong tình huống như vậy, nếu chạy loạn đến địa phương nào cũng được., Đột nhiên bị cao thủ trong Hoa Hạ quân, các giáo viên phát hiện, thế thì lúng túng. Bị đánh một trận hồ đồ vẫn còn nguyên, nếu bị phán đoán là uy hiếp xa xa đâm một thương, mình quá không đáng.
Hắn ở trong sân thở dài một trận, nghe xa xa ẩn ẩn dao động, càng thêm phiền muộn, đi vào trong nồi bếp lấy một chút cơm lạnh ra ăn, không có tâm tư luyện võ, chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trên giường, trong bụng vừa mới ăn no, liền đứng dậy, tản bộ trong sân. Lúc này giờ đã qua hơn phân nửa, coi như là sáng sớm tháng bảy hai mươi mốt, trên bầu trời đầy sao bao phủ nơi này, một khắc nào đó, Ninh Độc dừng bước ở trong sân.
Bên ngoài có tiếng động truyền đến.
Đó là tiếng bước chân không ít người cẩn thận. Sau đó, có người gõ cửa.
Ninh Độc đứng dưới mái hiên chờ đợi trong chốc lát, gõ cửa ba lần, trong lòng hắn kích động hẳn lên, sau đó bước chân nặng nề đi qua mở cửa.
Có người đang vạch tường nhìn vào bên trong.
Ninh Độc mở cửa phòng, bên ngoài là bóng người đen sì, mùi máu tanh nồng nặc. Có hai người đồng thời giơ tay đẩy bả vai Ninh Kỵ về phía sau, lảo đảo lùi lại, ngã trên mặt đất, người nhanh nhất dùng khinh công chạy nhanh về phía sân, kiểm tra trong phòng có ai khác không, cũng có cương đao đâm tới trước mặt Ninh Kỵ.
Mấy gương mặt quen thuộc hiện lên trong đám người, một người trong đó là một tráng hán tướng mạo chất phác: "Long tiểu ca, quấy rầy rồi, ngươi chớ có kêu loạn." Sau đó hắn giới thiệu với những người khác: "Đây là vị tiểu quân y của đại hội tỷ võ, họ Long, tên Ngạo Thiên, hắn lén lút bán hàng vật tư trong quân cho chúng ta, sự tình một khi bại lộ, hắn cũng không thoát khỏi liên quan..."
Trên bầu trời có vô số ánh sao như đang chớp chớp con mắt xinh đẹp, Ninh Độc nằm trên mặt đất trong sân, hai tay mở lớn không hề có ý phòng bị. Hắn đang lẳng lặng cảm thụ khoảnh khắc khẩn trương kích thích nhất từ mùa hè tới nay.
Người xấu hay là đã tới...