Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"...Cô nương, cho ta mượn hỏi một chút, Trương thôn kia làm sao có thể đi được?"
Dưới ánh mặt trời đầu thu, gió thổi qua biển lúa nguyên dã, hiệp khách ăn mặc như thư sinh ngăn cản một cô thôn làn da đen gánh nước trên bờ ruộng, chắp tay hỏi thăm. Cô thôn hai mắt đánh giá hắn.
"Đi hướng con đường lớn kia, gần nửa ngày là đến rồi... Gần đây đi Trương thôn làm gì mà nhiều như vậy, các ngươi đến Trương thôn làm gì a."
"Gần đây có rất nhiều người tới Trương thôn?"
"Không ít, hôm qua cũng có người hỏi ta."
"Ồ, không biết bọn họ đi làm gì." Thư sinh như có điều suy nghĩ, sau đó mỉm cười: "Tại hạ chính là sĩ tử Hồ Châu, nghe nói Hoa Hạ quân có được thiên hạ, đặc biệt tới Trương thôn tìm kiếm công danh."
"Quả hồng Hồ Châu? Ngươi là ai, đâu phải quả hồng?"
"Ồ... Người đọc sách, sĩ tử, là ý của người đọc sách. Tạ ơn cô nương đã chỉ đường, là đạo đó phải không?"
"Ừm, đường lớn, đi thẳng về phía nam, đi thẳng đi. Người đọc sách, ngươi nói sớm đi." Cô nương có làn da có chút đen lại đánh giá hắn nhiều hơn.
"Cảm ơn, cảm ơn. Cảm ơn cô nương đã chỉ đường."
Cuộc trò chuyện kết thúc, thư sinh thi lễ, nhìn Hắc cô nương gánh nước đi về phía thôn cách đó không xa, liền đi về phía khác. Năm huynh đệ của hắn đang chờ ở bãi sông nhỏ cách đó không xa, thư sinh đi qua, xác nhận phương hướng của mấy người cũng không nhầm.
"Gần đây người đi Trương thôn rất nhiều, sợ là sẽ gây nên chú ý chứ?" Có người lo lắng.
"Nếu tất cả đều là người tập võ, chỉ sợ sẽ không nhường, bất quá Hoa Hạ quân đánh bại nữ tử là sự thật, gần đây đi tìm nơi nương tựa, nghĩ lại cũng không ít. Chúng ta nếu xen lẫn vào trong những người này... Càng nhiều người, Hoa Hạ quân chuẩn bị binh lực càng nhiều, chúng ta đi canh gác, phóng hỏa, có thể khiến hắn mệt mỏi rã rời..."
"Nói cũng đúng."
"Chúng ta nếu đã tiếp cận Trương thôn, liền không tiện đi đường lớn, theo cách nhìn của tiểu đệ, từ xa đi dọc theo con đường lớn này tiến về phía trước là được, nếu tiểu đệ tính toán không sai, trên đại đạo, nhất định nhiều canh gác hơn."
"Cứ quyết định như vậy đi."
Mấy người lập xong kế hoạch, lại có người cười rộ lên.
"Lại nói tiếp, cô nương vừa rồi trông cũng không tệ."
"... Màu đen có hơi đen, nhưng trông rất khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là có thể nuôi dưỡng."
"Mấy vị ca ca không biết, nhìn qua, kỳ thật rất thanh tú, chúng ta vừa mới nói mình là người đọc sách, nàng lại rắn chắc đánh giá ta vài lần, ánh mắt kia... Các ngươi biết, kỳ thật trong những thôn này, cả ngày suy nghĩ, chính là có thể phối hợp với một người đọc sách, trên kịch văn đều là hát như vậy..."
"Đừng nói, Ngũ đệ đóng giả người đọc sách bộ dáng này, thực sự quá tuyệt, vừa rồi cô nương kia, chúng ta phải tới cửa cầu hôn, chuẩn thành!"
....
Lời nói tùy tiện theo gió thu từ xa truyền vào trong tai Du Hồng Trác, hắn khẽ mỉm cười.
Loại đối nghịch sáu người phía trước này, làm cho hắn thoáng sinh ra một ít hoài niệm.
Lúc trước từ trong tiểu sơn thôn giết người đi ra, về sau cũng gặp sáu vị huynh tỷ, sau khi kết bái một đường mới bắt đầu lang bạt giang hồ. Mặc dù không lâu sau, bởi vì tứ ca cùng Văn Bách bán đứng, đoàn thể này chia năm xẻ bảy., Hắn cũng bị đuổi giết, nhưng hồi tưởng lại, lúc mới bước vào giang hồ hắn khổ sở không chỗ nương tựa, về sau giang hồ lại dần trở nên phức tạp mà nặng nề, chỉ có trong khoảng thời gian đi theo sáu vị huynh tỷ kia, giang hồ ở trước mắt hắn vừa thuần túy vừa thú vị.
Khi đó, mỗi ngày hắn trông thấy giang hồ đều là mới mẻ, nghe được nghe đồn làm người vui sướng không thôi, bảy người giúp đỡ lẫn nhau, không cần ngủ yên nơm nớp lo sợ —— mặc dù đó là ảo giác, nhưng ấm áp cùng an ổn như vậy, về sau chưa từng có.
Mấy năm nay chém giết cùng không ít người cùng chung chí hướng chống lại nữ tử, chống cự lại Liêu Nghĩa Nhân xuất lực, chân chính có thể dựa vào khả năng phó thác, kỳ thật cũng gặp qua không ít, chỉ là đối với hắn mà nói, không còn tâm tình cùng người kết bái nữa. Bây giờ nhớ lại, cũng là vận khí của mình không tốt, con đường tiến vào giang hồ, quá mức tàn khốc.
Những võ giả này sinh sống ở phía nam liền có vẻ ngây thơ mà không có kết cấu.
Hắn một đường đi theo sáu người xa xa. Thành Đô bình nguyên tầm mắt rộng lớn, cũng may nửa đường trước đám người này đi đường lớn, nửa đường sau lòng người mang ý xấu, rời đại đạo chuyên tìm rừng cây, đường nhỏ đi quanh, cũng cung cấp điều kiện cho Du Hồng Trác đi theo.
Dọc theo con đường này, Du Hồng Trác trong lòng tự hỏi rốt cuộc nên giúp ai, ai là người tốt. Sáu người trước mắt ít nhiều làm hắn cảm thấy thân thiết, từ chỉnh thể mà nói, sáu người này cũng đã hạ quyết tâm, muốn làm một số chuyện mà bọn họ cho là chính xác. Nhưng mặt khác..., Càng gần khu vực trung tâm quản lý quân Hoa Hạ, cảnh tượng chung quanh càng khiến hắn cảm giác tai mắt đổi mới, đất đai bên này phì nhiêu, ruộng nước kéo dài, đường đi vững vàng, thôn xóm yên ắng, không ít nơi có thể nhìn thấy rõ vết tích khai khẩn mới.
Nhiều năm trước nữ nhân nương nhờ Hổ Vương, nàng một mực phát triển nông nghiệp, thương mậu, khổ tâm cô nghê khai khẩn các loại nông điền tại các nơi. Nhất là dưới bối cảnh của nữ Chân Nam, nàng một mực gian nan chống đỡ toàn bộ cục diện., Có nhiều chỗ bị nữ chân nhân thiêu hủy, ác nhân lấy Liêu Nghĩa Nhân cầm đầu đã bị phá hủy, nhưng nữ tướng vẫn luôn cố gắng xây dựng lại. Du Hồng Trác ở trong doanh trại hỗ trợ nữ tướng mấy năm nay, đối với những sự tích khiến người ta động dung càng thêm rõ ràng.
Trung Nguyên rung chuyển hơn mười năm, toàn bộ thiên hạ đều bị phá vỡ, đánh nát, nhưng duy chỉ có Tấn Địa vốn sinh tồn gian nan, bảo tồn xuống sinh kế không kém. Đoạn đường về nam Du Hồng Trác đã từng chứng kiến không ít địa phương ngàn dặm không gà gáy, bạch cốt lộ ra cảnh tượng dã. Đây là thành tích và kiêu ngạo của người tiến vào. Nhưng thành tích như vậy so với cảnh tượng ở Tây Nam thì không coi là gì.
Thành đô bình nguyên nhiều năm như vậy, chưa từng trải qua chiến hỏa mạnh mẽ. Cảnh tượng như vậy, rốt cuộc là lúc trước có, hay là sau khi Hoa Hạ quân đến đây, lại xây dựng thêm nhiều thứ nữa đây?
Hắn vừa đi vừa thầm tính toán những vấn đề này.
Về phương diện khác, hắn lại nhớ tới đoạn thời gian gần đây, trừ sáu tên hiệp sĩ trước mắt, gần đây đi đến thành đô, người gây sự xác thực không ít, mấy ngày nay người đến Trương thôn, chỉ sợ cũng không ít. Binh lực của Hoa Hạ quân sau khi đánh tan nữ chân nhân liền nắm vạt áo hở lưng, nếu quả thật có nhiều người như vậy phân tán ra, muốn tìm phiền toái như vậy, Hoa Hạ quân làm sao ứng phó đây?
Lúc ở Tấn Địa, bọn họ cũng đã từng gặp qua tình huống như vậy. Địch nhân không chỉ là nữ chân nhân, còn có đầu phục nữ tử Liêu Nghĩa Nhân, hắn cũng đã từng treo giải thưởng cao, kích thích dạng người liều mạng như vậy muốn lấy đầu nữ tướng, cũng có người vẻn vẹn là vì dương danh hoặc là thân phận nữ tử không quen nhìn lâu, liền nghe các loại ngôn ngữ mê hoặc, muốn giết nàng.
Long Vương là hộ vệ của nữ tướng, đi theo bên cạnh nữ tướng bảo vệ nàng, những người Du Hồng Trác thì tự động đảm nhiệm bảo vệ trong rừng xanh, xuất lực ra sức tìm hiểu tin tức, nghe nói có ai muốn gây chuyện liền chủ động đi ngăn cản. Kỳ thật trong lúc đó cũng xảy ra một số vụ án oan uổng, đương nhiên còn có một trận chém giết thảm thiết.
Hoa Hạ quân nên làm gì bây giờ? Theo tình huống lần này, nhiều "ý nghĩa chi sĩ" như vậy lại đứng đối diện với bọn họ. Nhiều địch nhân như vậy, nếu là loạn đến mức độ tấn địa...
Mặt trời ngả về tây, Du Hồng Trác vừa nghĩ tới những việc này, vừa đi sát theo sáu người phía trước, tiến vào khu rừng thưa thớt bên ngoài Trương thôn...
....
tháng bảy mười tám, Thành Đô, ánh mặt trời vẫn tỏa sáng đẹp đẽ trên tòa thành này.
Đám người hỗn loạn, khách thương lui tới, trong thành các loại người đi lại, Đại Nho trên tin thoại ngày càng kịch liệt, thiên thiên hùng văn phân tích sự vật thế gian, cũng thật có vài thiên chương bị tấp nập thảo luận, thậm chí nhiều năm về sau, trong một vài ghi chép lịch sử lưu lại tên.
Những sĩ tử quyết tâm xin công danh của Hoa Hạ quân thử một chút, cũng dần dần nắm được một số quy luật của trường kiểm tra. Trừ mỗi ngày vùi đầu nghiên cứu ra, thậm chí một ít trường học ban đêm và học tập cũng đã mở trong góc của thành thị, đầu tiên tìm được những sĩ tử nơi này nghiễm nhiên đã tìm được đường tắt, mọi người bổ túc, thảo luận, dần dần mở ra cánh cửa thế giới mới.
Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ bắt đầu xuất hiện bầu không khí nóng bỏng trong thành. Cuộc thi tuyển chọn này diễn ra vào tháng tám chính thức chấm dứt, hơn mười ngày cuối tháng sau, cao thủ bộc lộ tài năng ở trên giải đấu có lẽ đã tới bảy tám phần. Lấy bối cảnh như vậy làm cơ sở, thẻ tre sáng tạo ra hai lần thắng lợi đã có được danh sách võ giả có tư cách vây.
Bởi vì triều đình không cho phép tham gia đánh bạc nên cũng không tiện làm ra bài danh quá mức chủ quan, vì vậy hai bên đều tự ý kết hợp với một bộ phận cao thủ quyền uy của các đổ trường dưới mặt đất, tạo nên danh sách võ giả năm mươi cường giả tạm thời xuất hiện ở thành đô. Hai danh sách có hai danh sách đang thống kê lại toàn bộ sự tích hằng đời của từng võ giả., Võ công đắc ý, tỷ lệ tỷ lệ tỷ võ xuất hiện trong tương lai cũng sẽ tăng cao: Có giải thưởng, có cố sự, đám người trong thành rất nhiệt tình với đại hội tỷ võ này, bắt đầu từng bước tăng lên.
Tất cả cảnh tượng đều xuất hiện cảm giác vui vẻ phồn vinh, thậm chí lúc trước đối với Hoa Hạ quân công kích kịch liệt, vào tháng bảy nửa ngày sau, đều trở nên khắc chế một chút. Nhưng ở trong mạch nước ngầm của thành trì này, cảm giác khẩn trương đang không ngừng chồng chất, chờ đợi sự tình nào đó bộc phát.
Sau khi nhận được sư phụ rảnh rỗi thông báo, Vu Hòa đi theo nữ binh Tiểu Linh, bước nhanh xuyên qua đình viện phía trước, ở bên hồ nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt.
Trong thời gian gần đây, thoạt nhìn nàng rất bận rộn, tuy rằng từ địa điểm ngoại giao của Hoa Hạ quân đã giáng chức vào tuyên truyền, nhưng trước khi đại hội khai mạc lần đầu tiên, trong hòa thượng cũng thăm dò được, trong tương lai bộ phận tuyên truyền của Hoa Hạ quân nàng sẽ là một trong những quản lý chính. Tuy nhiên dù bận rộn, gần đây tinh thần nàng phấn chấn, khí sắc ở chỗ trong khoảng thời gian này giống như đang trở nên trẻ hơn, sung mãn.
Nguyên nhân trong đó cũng không khó đoán, từ sau khi lần đầu gặp mặt này đến nay, chính mình đối với nàng đúng là càng ngày càng chú ý. Tình nhân trong mắt xuất Tây Thi... Ý nghĩ như vậy hơn mười năm trước có lẽ còn không muốn thừa nhận, nhưng đến hôm nay, cũng không có gì xấu hổ.
Nói chuyện với nhau, vì thế sự rung động đè nén trong lòng xuống, ngồi xuống chiếc ghế phía trước sư phụ, cân nhắc một lát.
"Gần đây cục diện trong thành rất căng thẳng. Các ngươi bên này rốt cuộc nghĩ thế nào?"
Hắn lấy chất vấn mở miệng, biểu hiện sự quan tâm đối với bên này, sư phụ quả nhiên không tức giận, cười nghiêng đầu.
"Cục diện gì?"
"Việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu diếm... Có thể sư phụ gần đây quan tâm là viết đồ, trong thành trước cuối tháng, tất có đại loạn, người biết không?"
"Vu huynh nghe được tin đồn từ đâu?"
"Cả ngày ta đều giao tiếp với... Lưu tướng quân, những gì nên nghe, lúc nào cũng có thể nghe được. Sư phụ, Nghiêm Đạo Luân muốn thúc đẩy sinh ý với quân Hoa Hạ, đây là một chuyện làm ăn., Nhưng rốt cuộc trong lòng bọn họ đang hướng về bên nào, lại là chuyện khác. Ta không biết... Lập Hằng nghĩ như thế nào, lần này trong thành có nhiều người ba giáo cửu lưu như vậy, lại có một đám người đọc sách trợ giúp, các ngươi lén lút còn không quản thúc, sớm muộn gì cũng xảy ra nhiễu loạn a..."
"Cũng không phải là không quản thúc, phàm là người làm gian phạm, đều sẽ bắt." Sư phụ cười giải thích: "Hơn nữa, lập thủy thường nói, muốn làm ăn, phải mạo hiểm, bọn họ không đi vào, mọi người ngay cả cơ hội quen biết cũng không có. Thành đô hôm nay chính là muốn cho Hoa Hạ quân cùng người trong thiên hạ có cơ hội chào hỏi, bằng không, bọn họ chẳng phải đều đang âm thầm phỏng đoán Hoa Hạ quân là cái dạng gì sao?"
"Nhưng hôm nay đây là ăn trộm mở cửa! Quá nhiều!" Vu Hòa gõ bàn, giảm thấp thanh âm: "Bọn họ nghĩ là muốn hành thích lập tân, ngươi có biết không?"
"Trúc Hằng những năm gần đây bị hành thích cũng rất nhiều."
"Nhưng lần này khác với những lần bên cạnh, lần này có rất nhiều nho sinh kích động, hàng trăm hàng ngàn người đồng loạt đến đây làm chuyện này, ngươi cũng không biết là ai, bọn họ liền bí mật nói chuyện này. Mấy ngày gần đây, đều có sáu bảy người đàm luận với ta về việc này, nếu các ngươi không ước thúc..."
"Bọn họ chỉ là đàm luận, có lẽ chưa chắc đã làm gì đó, chúng ta cũng không thể ước thúc được. Dù sao lập thủy nói, phải chào hỏi một tiếng..."
"Nhưng những tên tam giáo cửu lưu bên dưới kia đều bị kích động! Những người bán hàng rong, tiêu sư, Lục Lâm Nhân kia cả đời đều chỉ vào một lần nổi danh đấy, lần này đều nói muốn cùng làm một hành động vĩ đại. Chuyện này thật giống như là... hầm thuốc nổ, một khi có lửa, phịch - sẽ nổ tung!"
Sư phụ suy nghĩ một chút: "... Ta cảm thấy, lập Hằng hẳn là sớm đã có chuẩn bị."
"Hắn chuẩn bị không đủ ah! Vốn là không nên mở cửa a!" Vu Hòa kích động một lát, sau đó rốt cục bình tĩnh trở lại: "Thôi, sư phụ, người giao tiếp thường ngày với ta không giống nhau, bởi vậy, những gì ta nghe thấy có lẽ cũng không giống. Mấy năm nay ta ở bên ngoài nhìn thấy đủ loại chuyện, những người này... Có lẽ không đủ thành sự..., Thất sự luôn dư thừa, bọn họ... Lúc đối mặt với nữ chân nhân có lẽ vô lực, đó là vì nữ chân nhân không phải tộc loại của ta, dám đánh dám giết, Hoa Hạ quân làm quá ôn hòa, tiếp theo., Chỉ cần lộ ra một tia sơ hở, bọn họ liền có thể đồng loạt xông lên. Năm đó lập Hằng bị mấy người ám sát, vẫn có thể ngăn trở, nhưng trong thành này hàng trăm hàng ngàn người nếu cùng nhau tới, luôn là chuyện xấu. Các ngươi... chẳng lẽ muốn đánh nhau như vậy?"
Sư phụ gật đầu: "Việc này... Ta tin tưởng bên này sẽ có chuẩn bị, dù sao ta cũng không có ở vị trí đó, hiểu biết về chuyện chém giết giết thì ít. Bất quá, Vu huynh nếu có thể có ý nghĩ thành hệ thống, tỷ như đối xử với việc này như thế nào, ứng đối, phải đề phòng một ít người... Không ngại đi gặp người khác, nói chuyện với hắn thì sao? Đối với việc này, ta làm muội muội có thể an bài một chút."
Vu hòa thượng hơi ngẩn người, trong đầu hắn cân nhắc một lát, lần này là nghe được bên ngoài dư luận hùng hổ, trong lòng của hắn trở nên khẩn trương, cảm thấy có cơ hội cùng sư phụ nói một câu mới tới, nhưng nếu bàn về chi tiết khống chế rõ ràng như thế, cuối cùng một chút manh mối cũng không có. Một đám thư sinh xưa nay nói chuyện phiếm có thể kể ra những nét vẽ tranh, nhưng cụ thể là muốn đề phòng ai muốn bắt người đó, ai có thể nói lung tung, ai dám nói lung tung đây?
Do dự một lát như vậy, Vu Hòa thở dài: "Ta chủ yếu muốn nhắc nhở ngươi một chút, chuyện thấy lập bách, hay là thôi đi. Ngươi biết rồi, hắn suy nghĩ sâu xa, ngày thường... Cũng không có tán gẫu mấy câu... Ta chỉ muốn nhắc ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn..."
Hắn nói xong, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay tự nhiên đi tới phía trước, muốn nắm chặt tay sư phụ đặt trên mặt bàn, sư phụ cũng đã thu tay về, vuốt vuốt tóc bên tai, con mắt nhìn về phía hồ nước bên cạnh, tựa hồ không nhìn thấy động tác hắn quá mức vô hình.
"Ta ở nơi này, cũng sẽ không chạy ra ngoài, an toàn đều giống mọi người, không cần lo lắng."
Vu trung nguyên vốn trong lòng nóng như lửa, khi đưa tay cũng hạ quyết tâm, nếu nắm tay, liền thuận thế nói cái gì. Nhưng sư phụ tránh né thực sự quá rõ ràng, đột nhiên như dội một chậu nước lạnh lên đầu hắn. Trong đầu hắn hỗn loạn suy nghĩ, ra vẻ trấn định thở dài nói: "Ngươi cũng biết, những lời đồn bên ngoài kia, đều nói ngươi là người nào đã lập vĩnh hằng..."
"Trong hòa thượng, nếu đây không phải là lời đồn thì sao?"
Sư phụ nhìn sang, thấy vậy sững sờ, cuối cùng cũng thu tay về: "Hắc hắc, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn thích nói giỡn như vậy. Nếu là thật, tự nhiên có rất nhiều người bảo vệ ngươi, nhưng nếu không phải, lời đồn này đã hại ngươi rồi..."
Hắn dựa lưng vào ghế, sau đó nói: "Tóm lại, ta cũng có chút sốt ruột, nên nói với ngươi, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Ài, Hoa Hạ quân đi tới một bước này đã không dễ dàng, ngươi đừng nhìn bọn Nghiêm Đạo Luân khi đối mặt với các ngươi còn hòa hòa khí với nhau., Quay đầu lại, bọn họ cũng chỉ vào Hoa Hạ quân có nhiều chuyện, nếu thật sự có người ở tháng trước ám sát lập tân, Hoa Hạ quân chia năm xẻ bảy, lợi ích của bọn họ cũng sẽ không ít. Ta tuy ngu dốt, nhưng cũng biết, thiên hạ dễ, thiên hạ khó..."
"Bây giờ còn chưa tới lúc toạ trấn."
"Cũng không sai biệt lắm." Vu Hòa đứng lên, "Được rồi, ta đi trước, đoán chừng chuyện của ngươi cũng nhiều, tóm lại... Hy vọng ngươi khỏe mạnh, ta cũng hi vọng cuộc làm ăn này có thể thành... Lần sau hàn huyên."
"Ta tiễn ngươi."
Sư phụ đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, tâm tình bên trong càng thêm bực bội, đợi đến khi đến cửa viện, liền quay người ngăn sư phụ lại: "Nơi này được rồi, ngươi... bên ngoài không an toàn, ngươi cũng bận, đừng đi ra ngoài..."
Sư phụ bất đắc dĩ mà xán lạn cười, hơi khom người: "Được, vậy gặp lần sau."
"Lần sau gặp lại..."
Vu hòa phất tay, dọc đường giả vờ bình tĩnh ly khai bên này, trong lòng tâm tình sa sút u ám, phập phồng bất định. Câu nói "Nếu không phải lời đồn" của sư phụ tựa hồ là đang cảnh cáo hắn, nhắc nhở hắn, nhưng nghĩ lại, sư phụ hơn mười năm trước tính tình có chút cổ linh tinh quái, thực sự là đùa giỡn, cũng thật tâm sở dục.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ả ta và Ninh Nghị ở chung một chỗ, hay là không có? Vấn đề này suy nghĩ một chút, lại không khỏi nghĩ tới bản thân đưa tay ra tránh đi kiểu chật vật lúc đó, chỉ cảm thấy chút tâm tư của mình đã hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương - bại lộ cũng không sao., Nhưng đáng buồn là bị cự tuyệt, một khi bị cự tuyệt, rất nhiều vấn đề sẽ như bạt tai đánh vào mặt mình: Mình là người có thê nhi, lần này có thể trở thành người quan trọng nhất trong giao dịch ở Tây Nam, đều là vì nàng chiếu cố cho mình...
Nhận biết như vậy làm đầu óc hắn có chút choáng váng, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào. Nhưng đi một hồi, nhớ lại quá khứ, trong lòng lại sinh ra hi vọng, nhớ tới lần đầu gặp mặt trước đó vài ngày, nàng còn nói chưa gả mình đi, nàng là người yêu nói đùa, vả lại cũng không kiên quyết cự tuyệt chính mình...
Cũng đúng, tình huống trước mắt của mình, khó có thể được nàng ưu ái, xác thực cũng không có gì lạ. Dựa theo suy nghĩ lúc trước, chính mình chính là hi vọng thừa dịp cơ hội lần này ở Tây Nam, tích góp một ít vốn liếng cùng nói chuyện để góp lời., Sau đó mới có thể xứng với nàng, hôm nay đúng là váng đầu rồi...Hóan sư sư đã chưa từng cự tuyệt, với thất khiếu linh lung của nàng, ý nghĩ của nàng cũng đã bại lộ ra, chuyện này đương nhiên có chút khó chịu, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cũng không phải chuyện xấu gì lớn?
Trong lòng của hắn suy nghĩ lung tung như vậy, đến khi tư duy dần bình tĩnh lại, lợn chết không sợ nước sôi, mới nghĩ tới nguyên nhân chủ yếu trong bầu không khí chung quanh nghênh khách lần này. Vô số người từ bên ngoài đều đang chờ đợi nháo sự, bọn Nghiêm Đạo Luân cũng đều sẽ vui mừng vì thành công, bên này lại còn xem thường, đại khái cũng là đánh lui Nữ chân nhân về sau, lòng tin tăng lên.
Hắn hy vọng lần giao dịch này có thể thành công, Hoa Hạ quân có thể bình ổn độ, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại mơ hồ có chút mong đợi chuyện xấu phát sinh. Đợi đến lúc hỗn loạn, sư phụ sẽ hiểu được khổ tâm bên mình., Con đường của Hoa Hạ quân cũng có thể đi càng thêm ổn thỏa, hơn nữa nếu thật sự hỗn loạn bộc phát ra, sư sư sẽ báo cáo hôm nay cho Ninh Nghị biết, đến lúc đó mình lại đi gặp mặt đối phương, có thể dễ dàng nói chuyện hơn một chút.
Ánh mặt trời chiếu xuống, hắn đi qua đường phố phồn hoa, mắt thấy từng vị thư sinh, từng vị võ giả, đều như là nghĩa sĩ đang chờ động thủ. Mỗi ánh mắt của mọi người đều giống như đang lén lút nói cái gì đó, mưu đồ xâu chuỗi chuỗi liên kết.
Nếu xảy ra chuyện gì, vậy xảy ra chuyện rồi...
Hắn nghĩ.
....
"... Hoa Hạ quân có phòng bị."
Buổi chiều gió ấm áp thổi qua mặt nước sông, trong thuyền hoa quanh quẩn hương trà.
Đây là một buổi tụ hội bình thường xem ra, Quan Sơn Hải, quốc Hưng, Mộ Văn Xương... chờ mấy người gặp nhau trong khi Dương Thiết Hoài triệu tập, không khỏi cách tường có tai, lựa chọn thuyền hoa vẽ trên sông.
Dương Thiết Hoài Nguyệt người xưng Hoài Công lúc trước ở đầu đường cùng người lý luận bị phá vỡ đầu, lúc này trên trán vẫn buộc băng vải như cũ, hắn một mặt châm trà, một mặt bình tĩnh lên tiếng:
"Hoa Hạ quân có phòng bị." Hắn nói: "Thế cục trong thành, mọi người đều biết, ngoài lỏng mà chặt, rất nhiều nhân viên bằng trúc đã vào thành từ lâu, thậm chí đánh vào bên trong những kẻ gọi là "Nghĩa sĩ", không ít người động thủ sẽ bị bắt ngay., Hôm qua An Khánh phường từng có một lần chém giết, chết hai người, đều là thích khách từ bên ngoài đến, bên kia nghênh khách cũng có một lần, mỗi lần thích khách, bị bắt tại đương trường. Hoa Hạ quân dự phòng phương diện ám sát rất có hiệu quả, tiểu đả tiểu nháo chỉ sợ không có hiệu quả... Thỉnh trà."
Mọi người bưng trà, Quan Sơn Hải bên cạnh nói: "Nếu biết Hoa Hạ quân đã phòng bị, Hoài Công còn gọi mấy lão gia hỏa chúng ta tới? Nếu trong chúng ta có một hai vị "Đồng ý" Hoa Hạ quân, chúng ta xuống thuyền liền bị bắt, làm sao bây giờ?"
"Hoa Hạ quân chính là anh hùng đánh bại Nữ chân nhân, hôm nay chúng ta tụ họp chỉ vì lo lắng cho cục diện trong thành, tội gì phải có." Dương Thiết Hoài vẻ mặt không đổi, ánh mắt đảo qua mọi người: "Hôm nay tình hình trong thành, khác với ám sát ngày thường của Lục Lâm Nhân, bây giờ có rất nhiều... phỉ nhân..., Đi vào trong thành, bọn họ bị để mắt tới, có chút không có, chúng ta không biết ai sẽ động thủ, nhưng đối với Hoa Hạ quân mà nói, chuyện này chung quy vẫn là chuyện ngàn ngày phòng trộm, có một nhóm đối thủ, bọn họ liền sắp xếp một nhóm người theo dõi."
"... Nhân lực của bọn họ có hạn, nếu đám loạn phỉ này đi tới từng nhóm, Hoa Hạ quân bắt từng nhóm một, nhưng nếu có hơn mười nhóm đồng thời động thủ, tấm lưới Hoa Hạ quân phủ xuống này, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Cho nên quy đầu, chuyện lần này chính là so đấu giữa lòng người và thực lực, vừa xem Hoa Hạ quân rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, vừa... xem có bao nhiêu người không thích những ngày tốt đẹp của Hoa Hạ quân..."
Hắn nâng chung trà lên: "Thực lực cao hơn lòng người, tấm lưới này liền vững như thành đồng vách sắt, nhưng nếu lòng người lớn hơn thực lực, tấm lưới này, liền có thể phá vỡ từ đây."
Một đám lão nhân gật đầu uống trà, trong đó Mộ Văn Xương tuổi hơn bốn mươi nhìn mọi người xung quanh, nói: "Nói cách khác, hôm nay chúng ta không biết những " phỉ nhân" trong thành này có động thủ hay không, nhưng có thể lòng người không đồng đều, có người muốn động, có người không nghĩ, có người không muốn, có người lại liều mạng đi, có người muốn quan sát... Nhưng nếu quan sát quá nhiều, nhân tâm này cũng không so được với thực lực."
"Nếu ta là phỉ nhân, nhất định hi vọng lúc động thủ, người xem có thể bớt đi một chút." Dương Thiết Hoài gật đầu.
"Thực lực của Hoa Hạ quân bây giờ vẫn còn đó, nhưng hôm nay lòng người trong thiên hạ thay đổi bất định. Bởi vì lực lượng của Hoa Hạ quân, những người trong thành, nói cái gì mà tụ nghĩa, là chuyện không thể, có thể đánh vỡ được thực lực hay không, phải xem người động thủ có bao nhiêu... Nói lại, đây cũng thật sự là dương mưu mà Ninh Nghị thường dùng tới." Có người nói.
Dương Thiết Hoài mỉm cười: "Hôm nay uống trà, thuần túy là chuyện trò về thế cục trong thành này, ta biết chư vị đang ngồi không ít thủ hạ mang người, Hoa Hạ quân kinh doanh cục diện này không dễ, nếu tiếp theo xảy ra chuyện gì, bọn họ khó tránh khỏi nổi tức giận., Đối với thủ hạ, chư vị phải ước thúc cho tốt, không để cho người làm ra mối thù cha mẹ là chuyện sảng khoái... Được rồi, cũng chỉ là tán gẫu một phen, chư vị còn có gì muốn nói, đều có thể thoải mái nói, tất cả mọi người đều quan tâm vì Hoa Hạ quân mà thôi."
Hắn cười, khoát tay.
"... Mời trà."
Ánh mặt trời từ trong thuyền hoa bắn vào, trong thành cũng có rất nhiều nơi hẻo lánh không biết tên, đều đang tiến hành tụ hội và nói chuyện với nhau. Lời hùng hồn dõng dạc luôn dễ nói, chuyện cũng không dễ làm, bất quá khi khẳng khái nói đầy đủ, có chút đồ vật lẳng lặng chuẩn bị cũng có khả năng bộc phát ra.
Lúc tên thư sinh tên là Mộ Văn Xương rời thuyền hoa, đã là chạng vạng tối. Trong chạng vạng tối hoàng kim này, hắn nhớ tới lần đầu tiên chứng kiến quân trận Hoa Hạ chấn động và tuyệt vọng.
Đó là năm thứ hai khi Võ Kiến biện trắc, trở thành thủ tịch của Tần Phượng Lộ trấn an ngôn chấn quốc, là cao điểm đầu tiên trong cuộc đời Mộ Văn Xương. Võ Triều thất lạc Trung Nguyên, Ngôn chấn quốc bất đắc dĩ phải đầu nhập vào nữ chân, bo bo giữ mình, tại Lâu thất tiến công Tây Bắc, bọn họ bị buộc phải tham dự cuộc chiến tiến công Duyên Châu.
Trời thu kia, hắn lần đầu tiên nhìn thấy cờ đen tàn bạo, bọn họ đánh cờ lớn của Hoa Hạ, lại không phân biệt địch ta, đối với nữ chân nhân, hán nhân đồng thời triển khai công kích. Có người cho rằng Hoa Hạ quân lợi hại, nhưng trận chiến kia kéo dài mấy năm, cuối cùng đánh tới toàn bộ Tây Bắc bị tàn sát, biến thành trắng, vô số người trung lập, bất đắc dĩ bị giết ở giữa.
Đối với nhiều người như vậy, bọn họ vốn có thể lôi kéo, có thể khuyên nhủ. Thậm chí trong lúc chiến tranh, Mộ Văn Xương cũng từng cẩn thận từng li từng tí để lộ ra ý nghĩ đầu nhập vào Hoa Hạ quân mưu đồ, nhưng Hoa Hạ quân không chút lưu tình, bọn họ chỉ nhận nhập ngũ làm tiểu binh, đối với đại quan như Mộ Văn Xương lại có vẻ không thèm để ý.
Nguyên bản Trung Nguyên có vô số nhân sĩ nguyện ý đầu nhập vào, nhưng Hoa Hạ quân, chỉ nghĩ chiến tranh, không được đi vòng.
tết bốn tháng tư, Hoa Hạ quân giết Lang Lĩnh đánh tan ngôn chấn quốc cùng liên quân chiết khấu, chém giết Ngôn Soái cùng nhiều đệ tử cải gia, ba năm sau, Tiểu Thương Hà thôn phệ mấy trăm vạn hán quân thiên hạ... Vậy thì sao đây? Cuối cùng vẫn không phải là chạy trốn? Cuối cùng vô số người chết không đáng chết.
Mộ Văn Xương chật vật chạy trốn về phía nam, thê tử con cái của ông ta bị nghiền nát trong trận chiến đó. Trong đó có một người con gái, thậm chí là ông ta chủ động gả cho một vị quan quân nữ thật. Về sau Lâu thất bị giết thật tại Tây Bắc thảm bại, con gái ông ta đã chết trong một đám loạn dân kháng kim.
kháng tiền thì cần phải chiến đấu, nhưng sở học cả đời của hắn nói cho hắn biết, thiên hạ này cũng không phải chiến đấu một mực có thể biến tốt trở thành hung tàn như con gái, mặc dù có được thiên hạ thì cũng không thể trị được thiên hạ.
Hoa Hạ quân tất nhiên là sai!
—— Hoa Hạ quân nhất định phải sai...
Lần này thành đô sẽ nói rõ cho thiên hạ đạo lý này.
Hắn lại một lần nữa nghĩ tới, đã đi qua đường hoàng hôn.
....
Cùng thời khắc đó, tráng hán tên Thi Nguyên Mãnh sẽ nhớ tới một tiếng thương vang trong điện Kim Loan mười năm trước, hỗn loạn một mảnh.
"Ai, Chu Ngọc..."
Tiếng thở dài như có như không kia, là thanh âm cả đời khó quên của hắn, sau đó phát sinh, là một màn hắn đến nay không cách nào tiêu tan được.
Sao lại có thể có người như vậy được?
Đó là lần đầu tiên đánh bại nữ tử Biện Lương thành, sau đó lập tức xử lý xong chuyện luận công ban thưởng gian tướng dòng dõi Tần Tương, hắn dựa vào quan hệ trong nhà, lại đi con đường Đàm Thụy, lần đầu tiên gặp mặt hắn. Vì lần gặp mặt kia, hắn tế bái tất cả tiên tổ trong nhà, thậm chí trai giới ba ngày, đốt hương tắm rửa, đem lần đó Diện Thánh làm thời khắc vinh quang nhất trong đời đối đãi.
Vì kim điện tấu đối —— tuy rằng cũng không có khả năng nói chuyện với hắn —— không đến mức thất lễ, chỉ là lễ tiết trong nhà hắn đã được huấn luyện hơn nửa ngày, không ngừng luyện quỳ lạy lạy lễ tiết với bức họa của tổ tiên cùng phong thưởng hậu tạ ơn. yến hội của tân khách đại yến phía sau Diện Thánh cũng đã sớm an bài thỏa đáng.
Ai biết được bảy người bọn họ tiến vào kim điện, nguyên bản là trong bảy người có thân phận thấp kém nhất trong đại điện, tên ở rể thương nhân ngay cả lễ tiết cũng làm không trôi chảy, sau khi quỳ xuống, vậy mà thở dài đứng lên.
Hắn đến giờ vẫn không cách nào lý giải được tình cảnh như vậy. Hắn thở dài gọi tên của bệ hạ, sau đó một tiếng ầm vang lên, tất cả mọi người vẫn còn ngây ngốc, hắn đã đi qua, hung hăng tát một cái vào mặt của Đồng vương gia địa vị vô cùng cao quý. Đồng vương gia một thân chinh chiến, chiến công vô số, không biết bao nhiêu võ tướng đã bị dọa cho hai trận chiến trước mặt hắn, nhưng khoảnh khắc đó, hắn bay lên, đầu đập mạnh vào trên bậc thềm vàng.
Sao có thể đi lại trong cung điện bằng vàng được chứ? Làm sao có thể đánh Đồng vương gia? Làm sao có thể giơ bệ hạ như thiên thần lên, đập mạnh xuống đất được chứ?
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này lại có người vô quân vô phụ như thế, chưa bao giờ nghĩ tới trên đời lại có hành vi đại nghịch bất đạo như thế. Đáng tiếc lúc ấy, hắn căn bản không cách nào phản ứng lại, từ đầu tới cuối quỳ bên cạnh cửa.
"Một đám phế vật."
Người kia đứng trước điện Kim Loan, dùng sống dao gõ đầu Hoàng Đế, nói ra lời miệt thị với tất cả các vị đại thần quyền cao chức trọng trong điện. Lý Cương đang chửi ầm lên, Thái Kinh ngây ra như phỗng, Đồng vương gia bò trong vũng máu trên mặt đất, Vương Khanh, Tần Thích, Trương Bang Xương, Cảnh Nam, Đàm Phong, Đường Phong, Đường Phong, Chương Yến, một số quan viên thậm chí còn bị dọa đến co quắp té trên mặt đất...
Nhắc tới cũng kỳ lạ, trải qua chuyện kia, Thi Nguyên Mãnh cảm thấy trên đời không còn có chuyện gì kỳ lạ nữa, hắn đối với sự tình ứng đối, ngược lại không sợ hãi chút nào. Trung Nguyên sau khi luân hãm hắn đã từng đi tới phía nam, cũng từng ngây ngốc qua quân đội, về sau vì một ít đại hộ làm việc, bởi vì thủ đoạn hắn ngoan độc lại lưu loát, có chút được người thưởng thức, về sau cũng có một ít huynh đệ tâm phúc ở lại.
Đến cửa Tây Nam lần này mở rộng ra, hắn liền muốn tới, làm một chuyện khiến cho toàn bộ thiên hạ khiếp sợ.
Hắn lại nhớ tới cảnh tượng ngày đó Ninh Nghị đi qua bên cạnh hắn, câu nói ngày đó của hắn là "một đám phế vật", rất có thể thậm chí còn không có bao gồm mấy người quỳ gối ở ngoài cửa... Hôm nay hắn cũng muốn làm ra chuyện tương tự, để khuyên bảo toàn bộ thiên hạ không ai không có cha, đại nghịch bất đạo, mạng của bọn họ cũng sẽ có nghĩa sĩ trung thần tới thu!
"Đại ca, chuẩn bị đồ đạc xong rồi."
Huynh đệ làm việc trong sân nhích tới, nói với hắn câu này.
Thi Nguyên mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy hai cái thùng gỗ trong viện đã bố trí xong, y lại đi kiểm tra một lần nữa.
"Mọi người biết không?" Gã nói: "Ninh Nghị luôn miệng nói cái gì mà học vật, thứ học đặc biệt này, căn bản không phải là của hắn... Hắn cấu kết với gian phủ, mượn lực lượng của Tướng phủ đánh tan Lương Sơn., Bắt được một vị có đạo sĩ, người giang hồ gọi là Công Tôn tiên sinh "Nhập Vân Long" Công Tôn Thắng. Vị này đối với Lôi Hỏa thuật lô hỏa thuần thanh, Ninh Nghị cầm phương thuốc của hắn cũng đã khấu trừ người của hắn, mấy năm nay mới có thể phát triển thuật hỏa dược tới mức này."
Thi Nguyên mãnh liệt nhìn người trong viện: "Ma đầu này, công lao tham thiên là của mình, đại nghịch bất đạo, ác hành mệt mỏi, hắn có thể đánh bại nữ chân nhân, đơn giản chỉ là dựa vào những hỏa khí này, mà thiên hạ giờ ván cờ, hắn liền trốn ở Tây Nam, thừa dịp đại quân nữ chân đánh sập tất cả mọi người., Lại lấy những hỏa khí này đánh bại đối phương... Chuyện như vậy, ta sẽ không ngồi nhìn nữa. Lần này chúng ta giết Ninh Nghị, tự có người cứu Công Tôn tiên sinh ra khỏi Tây Nam, đến lúc đó thuật hỏa khí này truyền khắp thiên hạ, đánh tan nữ tử, không nói chơi. Võ Triều Giang Sơn ta, thiên thu vĩnh cố! Những người chúng ta chính thức cứu cả thiên hạ!"
Ánh mặt trời chạng vạng tối như hỏa cầu bị đường chân trời nuốt hết, có người chắp tay: "Sống chết theo đại ca."
"Vì thiên hạ, thề sống chết đi theo đại ca!"
Thành thị ở trong màu lửa đỏ, cũng có vô số động tĩnh dưới biển lửa này phát ra thanh âm như vậy.
Tối hôm đó, ở trong sân của Văn Thọ Tân, lại là lần thứ một trăm linh một lần nghe thấy đối phương "Sự tình" hai ngày này.
Ngày hôm sau, tại hiện trường đại hội luận võ, Hoàng Sơn lại nói vài lời sáo rỗng với hắn: "Gần đây, các ngươi nói thành tựu bên ngoài đều sắp xảy ra chuyện, Hoa Hạ quân các ngươi không đề phòng chút nào sao?" Khiến người ta cảm thấy đối phương đang quan tâm tới tình hình quân Hoa Hạ, Ninh Cố không ôm mong đợi năng lực hành động của bọn họ, mặt co quắp trả lời: "Các ngươi muốn gây náo loạn thì cứ làm đi."
"Hắc, nói đùa, không phải nói chúng ta, chúng ta không có ý định gây sự, ngươi xem, ta và mấy người sư huynh còn tham gia thi đấu không phải sao... Ta chỉ là lo lắng a, thời cuộc rối loạn, đại hội luận võ này không phải cũng không mở sao, Hoa Hạ quân các ngươi phải nhìn kỹ chuyện này..."
"Nhất sư đến chỗ lão Ngưu rồi, mấy vị sư phụ còn lại vốn đã giảm quân số, thời gian này an trí tù binh, trông coi cả bốn con đường, thành tựu cũng chỉ có nhiều người như vậy. Bất quá có gì đáng sợ, nữ chân nhân không phải cũng bị chúng ta đánh lui, ngoại lai một đám gà đất chó sành, có thể gây ra chuyện gì."
"Đúng vậy, đó là... Long tiểu ca nói đúng, dù sao thì nữ chân nhân cũng đã đánh lui..."
"Các ngươi đừng có làm loạn, nếu không ta sẽ đánh chết các ngươi..." Ninh Độc liếc hắn một cái.
Hoàng Sơn cười chất phác: "Sao có thể chứ, chúng ta thật sự dự định dương danh lập vạn trong đại hội tỷ võ."
Hai người diễn kịch với nhau, chẳng qua ngay cả khi biết tráng hán này đang diễn kịch, thà chờ đợi mọi chuyện cũng đã lâu, đối với chuyện thật sự phát sinh, hầu như không còn chờ mong. Bên phía Văn Thọ Tân chính là như vậy., Ngay từ đầu dõng dạc nói muốn làm chuyện xấu nên mới mở đầu, "Nữ nhi" dưới tay mình đưa ra hai cái, sau đó cả ngày tham gia yến hội, chuyện đưa Khúc Long giãn đến bên cạnh đại ca cũng đã bắt đầu "Từ Đồ".
Chuyện gần nhất trong thành, hơn phân nửa cũng sẽ như vậy, một đám người dõng dạc nói, đến cuối cùng, không ai dám động thủ, thành một trò cười... Đáng tiếc, bây giờ không phải là Trương thôn, nếu không hắn sẽ cùng với một đám tiểu đồng bọn cười tít mắt rồi hợp lại... Ừm, dù sao tháng chín cũng phải khai học, đến lúc đó nói cho bọn họ hiểu biết về nơi này cũng được.
....
Ngọn núi nhỏ cạnh thôn xóm Trương thôn, bóng đêm dần dần chuyển sang sâu. Qua giờ Tý, ánh trăng sao từ trên bầu trời chiếu xuống, trong rừng mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân thi triển đêm tối.
Sáu vị hiệp khách vây thành một vòng, đang thấp giọng nói chuyện.
"Thành đô bên kia, cũng không biết thế nào rồi..."
"Nhiều người như vậy, nói muốn làm một phen đại sự, vạn nhất không ai động thủ thì làm sao bây giờ?"
"Hoa Hạ quân rất lợi hại, nếu rơi vào tay bọn họ thì không có kết cục tốt đẹp gì..."
"Nếu chỉ có chúng ta động thủ, người khác cũng không động thì sao?"
"Không đến mức vậy chứ..."
"Chúng ta chỉ cần tạo ra hỗn loạn, điều động Hoa Hạ quân phụ cận là được rồi..."
"Vậy chư vị huynh đệ nói, làm hay là không làm?"
"Ta nghe mọi người..."
Mấy người vốn kiên định, cuối cùng lại biến thành nói nhảm, Du Hồng Trác trốn trong bóng tối cách đó không xa có chút bất đắc dĩ thở dài. Ngay lúc này, trong bầu trời đêm xa xa "Vèo" một tiếng, có khói lửa xẹt qua không trung, sau đó tựa hồ truyền đến động tĩnh chém giết.
"Có người động thủ..."
"Không nghĩ nhiều, chúng ta cũng động thủ."
"Lão Tam lão tứ, cầm đuốc, chuẩn bị đi bên trái châm lửa..."
"Phốc lúa sao?"
"Mẫu gạo chưa thuộc, hiện giờ không đốt nổi..."
"Nấu nhà, bên trái là cái thôn nhỏ ở phía dưới, phòng cháy rụi, kinh động nhiều người nhất, sau đó các ngươi xem..."
"Đây là buổi tối, người đều ở trong phòng."
"Muốn làm việc lớn, có thể dung nạp mẹ chồng như vậy, ngươi không để cho người của Hoa Hạ quân đau, bọn họ làm sao chịu đi ra! Nếu như lúa được điểm, ngươi đi điểm thóc..."
"Ta nổi giận, đám người các ngươi lập tức đi ngay, nơi dã ngoại như thế này, Hoa Hạ quân cần bao nhiêu người mới có thể tạo thành một cái lưới, đến lúc đó mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh, tái tạo hỗn loạn, Hoa Hạ quân mà bắt các ngươi, chúng ta liền ở nơi khác châm lửa giết người..."
Trong bóng tối, lông mày Du Hồng Trác hơi nhăn lại.
Lão tam lão tứ cầm đuốc cắm xuống, Du Hồng Trác đi theo phía sau. Từ trong đối thoại lúc trước, hắn nhìn ra hai người này có chút do dự, chiến trường đối địch là một chuyện, Điền và phòng ốc đốt dân chúng là một chuyện khác.
Hai người đi tới bên cạnh thôn xóm kia, cuối cùng có chút do dự.
Có người nói: "Hình như không tích đức lắm."
"Vậy còn biện pháp gì, ngươi quay đầu lại nói không cam lòng?"
"Ta..."
Bọn hắn đứng ở rìa thôn xóm trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn đi về phía một gian nhà ở phía sau. Người lúc trước nói không tích đức lấy ra mồi lửa, thổi vài cái, ngọn lửa trong bóng tối phát sáng lên.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Bọn họ thắp đuốc lên.
Du Hồng Trác ở phía sau hai người thở dài một tiếng.
Phất đao chém xuống.
....
tháng bảy hai mươi. Thành đô.
Màn đêm buông xuống không bao lâu, Ninh Kỵ nghe thấy tiếng nổ mạnh từ trong thành truyền tới, rất nhiều người nghe được tiếng nổ này.
Buổi tối hỗn loạn, bắt đầu rồi...