Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa đầu mùa thu rơi xuống, gõ gõ lá cây vàng.
tháng bảy mười sáu, trong nhà của huyện Tây Thành, sớm một ngày đã trở về tế bái tổ tiên Đái Mộng Vi đang cùng học sinh đánh cờ. Hắn nhìn bầu trời phía nam, hơi thất thần.
"... Lão sư." Đệ tử Phổ Phúc Lương thấp giọng gọi một câu.
Một lát sau, Đái Mộng hơi hồi phục lại tinh thần: "A...."
"Lão sư, tới phiên ngài."
"Ồ." Đới Mộng hạ quân cờ xuống, Phổ Huệ Lương lập tức tiến hành ứng đối.
"Trộm được nửa ngày nhàn rỗi, trong lòng lão sư đây còn là đủ loại chuyện a."
"Trước kia quá mức lười nhác, già rồi mới biết không thể lười được... Huệ Lương cảm thấy, trong lòng ta có chuyện gì?"
"Chuyện Thành Đô thì sao?"
"... Ồ?"
Đới Mộng cầm quân cờ lên, híp mắt lại. Phổ Huệ Lương cười một tiếng.
"Hôm qua truyền đến tin tức, nói Hoa Hạ quân hạ tiền thành tịch. Hôm qua là trung nguyên, nên phát sinh chút chuyện gì, muốn đến cũng nhanh."
Hai người là tình nghĩa thầy trò nhiều năm, Phổ Huệ Lương trả lời cũng không câu thúc, đương nhiên, hắn cũng là người biết lão sư mình thưởng thức mới nhanh nhạy, bởi vậy có tâm tư cố ý khoe khoang. Quả nhiên, Đới Mộng híp mắt, gật đầu nhẹ.
"Thời gian qua bảo ngươi quan tâm tới thu hoạch, không nhắc tới Tây Nam, xem ra ngươi cũng không bỏ qua bài tập. Nói một chút xem sẽ xảy ra chuyện gì?"
Phổ Huệ hạ tử, cười nói: "Tây Nam đánh lui ít dính, đại thế sắp thành, về sau sẽ như thế nào, lần tụ hội này mấu chốt. Mọi người đều đang nhìn cục diện bên kia, chuẩn bị ứng đối, đương nhiên cũng có một khả năng, không có biện pháp bỏ qua... Nếu trước mắt Ninh Nghị đột nhiên chết, Hoa Hạ quân sẽ biến thành hương tiêu nghiêng khắp thiên hạ, chuyện này mặc dù nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua."
Đới Mộng cũng hạ quân cờ xuống: "Việc này và vi sư có quan hệ gì?"
"Hai tháng trước, tên của lão sư vang vọng thiên hạ, tới cửa muốn gặp mặt một lần, người hiến kế nối liền không dứt. Hôm nay chúng ta đối đầu với quân Hoa Hạ, nhưng những người này lại khác., Trong số bọn họ có kẻ lòng dạ đại nghĩa, nhưng nói không chừng còn có gian tế của Hoa Hạ quân...Lúc trước là học sinh muốn dùng những người này như thế nào, cần phải có lượng lớn chân biệt, nhưng hôm nay nghĩ lại -- cũng không xác định, đối với không ít người cũng có phương pháp hữu dụng hơn. Lão sư... thuyết phục bọn họ, đi tới Tây Nam?"
Đới Mộng khẽ vuốt vuốt chòm râu, mặt mày hắn khổ sở, xưa nay xem ra đã có vẻ nghiêm túc, lúc này cũng chỉ là thần sắc bình tĩnh nhìn về hướng tây nam.
"Hơn mười mấy trăm người đều nói trong lòng mình mang đại nghĩa, nếu có một người làm được hai chuyện, cũng coi như là một chuyện tốt. Về phần ai có thể dùng bất cứ ai, cũng không cần tuyệt đối như vậy. Hoa Hạ quân mở miệng đối với thu người bên ngoài, là Ninh Nghị tự tin với suy nghĩ của mình. Về phần chúng ta bên này., Sinh kế của bách tính, cuộc sống trôi qua, người tán thành tự nhiên cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Rất nhiều vấn đề, không chứng minh. Đây là dụng ý của tướng ân lương ngươi đặt ở bên kia, bách tính, là quan trọng nhất."
"Khổ tâm của lão sư, Huệ đỡ lấy." Phổ Huệ chắp tay gật đầu: "Chỉ là sau khi nữ thật sự qua đi, dân sinh tàn lụi, đất đai hoang vu, hiện nay trên đời chịu khổ không ít dân chúng, thu hoạch mùa thu... Chỉ sợ cũng khó ngăn chặn tất cả lỗ thủng."
"Ngày nay thiên hạ hai bên là đại địch, một là nữ thật một là Tây Nam, sau khi nữ chân qua đi, cảnh tượng Điền Viên hoang vu bách tính đều có nhìn thấy, chỉ cần nói rõ ràng, lúc chung thân thể khó khăn, đều có thể hiểu. Chỉ là sư huynh đệ, quan viên lớn nhỏ bên ngoài, cũng đều phải có tâm tư chung thuyền, không nên giả vờ, bề ngoài vi quan vi dân, lén chuyển vào nhà, đó là gặp chuyện không may. Hôm nay gặp phải dạng này, cũng phải giết chết."
Đái Mộng bình tĩnh nói ra hai chữ giết chết, không mang theo nửa chút tức giận, nhưng Phổ Huệ Lương lại biết lão sư này tâm ngoan thủ lạt. Thậm chí có thể nói, cũng biết nửa năm gần đây, hắn mới biết vị sư trưởng này động thủ tuyệt đối vô tình đến mức nào. Đã vài chục năm trôi qua, hắn sống ở huyện tây thành làm học vấn., Không cần triển lộ bản lĩnh làm việc, cũng là mãi tới hai năm gần đây, ông lão mới ra mặt bày ra cục diện, đem toàn bộ thiên hạ, kể cả nữ chân nhân và Hoa Hạ quân đều vào trong.
Nhất là nửa năm gần đây Đồ Cùng Chủy thấy, thậm chí hy sinh cốt thịt ruột thịt của mình, đối với quân đội của hán nhân nói giết là giết, tiếp quản địa phương, xử lý các quan viên tham mục thủ đoạn cũng lãnh khốc dị thường, đem pháp luật Nho gia của Thánh Ngoại Vương thể hiện đến cực hạn. Nhưng cũng bởi vì thủ đoạn như vậy, ở các địa phương chờ hưng thịnh đã nhận được không ít hoan hô.
"Ngươi ở suối trúc, cùng ăn với dân chúng, cùng ở, cùng ngủ, lần này biểu hiện phi thường tốt. Mùa thu năm nay mặc dù không ngăn được tất cả lỗ thủng, nhưng ít nhất có thể chặn được một phần, ta cũng đã ước định với Lưu Bình thúc, từ bên hắn mua trước một nhóm lương thực, qua mùa đông xuân, thế cục đương nhiên có thể ổn thỏa. Hắn muốn mưu đồ Trung Nguyên, chúng ta trước tiên phải cầu ổn thỏa a..."
Hai thầy trò nói chuyện, một mặt hạ cờ, nói tới Lưu Quang Thế, Phổ Huệ Lương khẽ mỉm cười: "Lưu Bình thúc giao du rộng lớn, hai mặt ba đao quen rồi, lần này tại Tây Nam, nghe nói hắn là người đầu tiên đứng ra giao dịch với Hoa Hạ quân, đầu tiên đạt được không ít chỗ tốt. Lần này nếu có người động tới Hoa Hạ quân, không chừng hắn sẽ có thái độ gì đấy?"
"Lưu Bình thúc tâm tư phức tạp, nhưng cũng không phải là không có chút xa lạ nào. Hoa Hạ quân sừng sững không ngã, hắn tất nhiên có thể chiếm tiện nghi, nhưng cùng lúc đó hắn cũng sẽ không để ý trong Hoa Hạ quân thiếu đi một người khó chơi nhất Ninh Lập, đến lúc đó các nhà chia cắt Tây Nam, hắn vẫn là đại đầu sỏ., Không thay đổi." Đới Mộng nói đến đây, nhìn qua màn mưa phía ngoài, hơi dừng lại một chút: "Kỳ thật, sau khi nữ chân nhân đi, các nơi hoang vu, lưu dân nổi lên bốn phía, chân chính chưa từng bị ảnh hưởng là nơi nào? Cuối cùng vẫn là Tây Nam a..."
Lão nhân thở dài: "Thục địa được trời cao chiếu cố, từ xưa chính là đất nước của Thiên phủ. Đại chiến ở Tây Nam lần này, quân tiên phong của nữ chân nhân thậm chí không thể đẩy tớiẫn Châu. Hoa Hạ quân tất nhiên có tổn thất, nhưng lương thực trên Đại Bình nguyên không tổn hại chút nào. Hôm nay, Tây Nam muốn Ninh Nghị xảy ra chuyện., Quả thật rất khó, nhưng... Nếu thật sự có thể, đến lúc đó Tây Nam tích lũy chảy khắp nơi, không riêng là võ công nhà Hán ta, học cách vật có thể hưng thịnh rất nhiều, mùa đông này cũng có thể thiếu chết rất nhiều dân đói."
Thu Vũ dương dương tiêu sái rơi xuống ngoài cửa sổ, trong phòng trầm mặc xuống, phổ huệ lương đưa tay, hạ quân cờ xuống: "Ngày thường, đều là ô hợp chi tử như vậy ở giữa lục lâm đối nghịch với hắn, lần này tình thế, đệ tử cho rằng, tất có thể có chỗ bất đồng."
Hắn dừng một chút: "Nhìn từ trên xuống dưới, hẳn là sắp rồi..."
....
Ánh mặt trời chiều chiếu lên mặt đất trên đồng bằng.
Thành Đô đi về phía nam trên quan đạo, đám người ngựa xe qua lại không thôi.
Hạ xuống từ một đạo quán, Du Hồng Trác chắp đao và bao quần áo, đi dọc theo con sông nhỏ.
Bình nguyên rộng lớn kéo dài về phía trước như là vô biên vô hạn, dòng sông xen kẽ cùng đường lớn phía trước, giữa hoặc đi ra thôn trang, đồng ruộng thoạt nhìn giống như một bức tranh dưới ánh mặt trời vàng óng, ngay cả người đi đường trên đường, đều lộ ra vẻ tươi cười hơn mấy phần so với đám người Trung Nguyên.
Quan đạo rắn chắc hơn nhiều, hiển nhiên tốn không ít tâm tư cùng khí lực —— từ Tấn Địa xuống nam, đại bộ phận đường đi đều gồ ghề, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy con đường bằng phẳng như thế. Mặc dù trong trí nhớ thời thiếu thơ, võ triều phồn hoa quá khứ, chỉ sợ cũng sẽ không phí khí lực lớn như vậy để đi trên con đường. Đương nhiên, hắn cũng không xác định điểm này, cũng chính xác.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Hôm nay, đối với sự tình nhìn không hiểu lắm, hắn sẽ theo thói quen mà nhìn lâu hơn, suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Đoạn thời gian ở nước Tấn, hắn đã làm không ít chuyện hành hiệp trượng nghĩa, đương nhiên chủ yếu nhất, vẫn là trong đủ loại uy hiếp làm hiệp khách trong dân gian, bảo vệ an nguy nữ tướng. Trong thời gian này thậm chí cũng tiến lui với đại hiệp sử, thậm chí từng gặp qua nữ tướng.
Nữ tướng vốn là muốn khuyên bảo một số hiệp sĩ gia nhập vào đội ngũ bên cạnh nàng, không ít người đều đáp ứng. Nhưng bởi vì sự tình quá khứ, Du Hồng Trác đối với các loại "Triều đường" vẫn có nghi hoặc, không muốn mất đi thân phận tự do, nên từ chối. Bên kia cũng không miễn cưỡng, thậm chí vì trợ giúp quá khứ luận công ban thưởng, phát cho hắn không ít tiền bạc.
Sau khi Tây Nam đại chiến kết thúc, Thành Hạ quân mời khách từ trên trời xuống, Du Hồng Trác có chút động tâm, nhưng vì sự uy hiếp của Hàn Hi Doãn Bắc Quy sắp tới, hắn lại không biết có nên đi hay không. Trong thời gian này hắn từng trò chuyện với đại hiệp sử một phen., Trong lúc âm thầm giao thủ, sử dụng cho rằng tấn địa không có nhiều nguy hiểm, hơn nữa Du Hồng Trác có thân thủ không tầm thường, nên cần phải có thêm nhiều thử thách và cảm ngộ để đột phá hơn trăm thước, hay là khuyên y đi về hướng tây nam một chuyến.
Đọc Vạn Quyển Thư, phải đi vạn dặm đường, công phu thuộc hạ cũng như thế. Du Hồng Trác sơ triệt Tây Nam, tự nhiên là vì luận võ, nhưng từ nhập Kiếm Môn Quan, các loại sự vật mới lạ làm hắn tán thưởng không thôi. Ở trong Đô Thành ngây người mấy ngày., Lại cảm nhận được các loại dấu hiệu xung đột: Đại Nho dõng dạc, có công kích và chửi rủa đối với Hoa Hạ quân, có các loại ly kinh phản đạo của nó đưa tới mê hoặc, âm thầm trong rừng xanh, thậm chí có không ít hiệp sĩ chuẩn bị xả thân vì nghĩa mà đi tới nơi này, chuẩn bị ám sát tâm ma Ninh Nghị kia...
Du Hồng Trác ở Trạch Châu lần đầu tiếp xúc với Hắc kỳ quân. Lúc ấy quân chủ Hắc kỳ dẫn dắt cục diện chính biến cực lớn của Điền Hổ, tướng tướng nữ cũng vì vậy thượng vị. Du Hồng Trác nhìn thấy lực lượng lật tay làm Vân Phúc Chiến thành mưa, cũng nhìn thấy đủ loại kịch bản trong loạn cục. Lúc đó cảm giác của hắn đối với Hắc kỳ quân không tệ, nhưng không tốt. Tựa như cự thú tùy ý lăn lộn, sẽ nghiền nát không ít tính mạng chúng sinh.
Về sau, nghe nói các loại sự tích hắc kỳ tại Tây Nam, lại lần đầu tiên thành công đánh bại nữ chân nhân, trong lòng của hắn mới sinh ra hảo cảm cùng kính sợ, lần này tới đây, cũng mang theo tâm tư như vậy. Ai biết được sau khi đến nơi này, lại có nhiều người bất mãn với Hoa Hạ quân như vậy, nói đến tiên đoán đáng sợ, không ít người trong đó thậm chí đều là người đọc đủ thứ thi thư.
Lúc ở Tấn Địa, bởi vì thân phận nữ tử của Lâu Thư Uyển, cũng có không ít người trống rỗng tạo ra đủ loại ác hành của nàng, chỉ là ở bên kia Du Hồng Trác còn có thể nhận ra được sự vĩ đại và trọng yếu của nữ tướng. Đến Tây Nam, đối với vị tâm ma kia, hắn khó có thể đoán ra thiện và ác của đối phương trong đủ loại lời đồn đại. Có người nói hắn là binh sĩ cương võ, có người nói hắn là Lôi lệ phong hành, có người nói hắn phá lệ phong hành lập mới, có người nói hắn điên cuồng trái với vô hành...
Cũng may hắn không vội vã chọn phe, đối với đủ loại tình huống Tây Nam, cũng đều lẳng lặng mà nhìn. Sau khi Thành Đô thành ngây người mấy ngày, liền xin một tờ giấy thông quan, rời khỏi thành trì đi về phía nam - Hoa Hạ quân cũng thật sự là kỳ quái., Hỏi hắn ra khỏi thành làm gì, Du Hồng Trác thẳng thắn nói ra khắp nơi, đối phương đánh giá hắn một phen, cũng chỉ tùy ý che dấu, chỉ dặn dò hai lần không được làm chuyện ác nào phạm pháp cả, nếu không chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Côn Bằng, ta muốn làm xằng làm bậy, ngươi có thể làm gì ta!
Mấy năm qua hắn chém giết với người khác khó có thể đánh giá, giữa sinh tử tăng lên nhanh chóng, đối với võ nghệ của mình cũng tương đối chuẩn xác đắn đo. Đương nhiên, bởi vì năm đó Triệu tiên sinh dạy cho hắn phải kính sợ quy củ, hắn cũng không đơn giản dựa vào một ngụm nhiệt huyết mà phá hư quy củ công chính gì đó. Chỉ là trong lòng nghĩ lung tung, liền cầm thư tịch.
Đoạn đường này chậm rãi du ngoạn. Đến buổi chiều, đi đến bên cạnh một rừng cây nhỏ, tùy ý đi vào giải quyết vấn đề người có ba cấp bách, lúc đi ra phía bên kia, đi qua một con đường nhỏ, mới nhìn phía trước có chút động tĩnh.
Đó là sáu võ giả lưng đeo binh khí, đang đứng bên cạnh con đường đó, ngắm nhìn cảnh sắc đồng cỏ phía xa, cũng có người đứng bên đường giải thích. Gặp phải người như vậy, Du Hồng Trác cũng không muốn tùy ý tới gần: Nếu mình là người bình thường thì thôi, bản thân cũng đeo đao, chỉ sợ sẽ khiến đối phương phải suy nghĩ nhiều, đang định lặng lẽ rời đi, lời nói của đối phương lại theo gió thu lọt vào lỗ tai hắn.
"... Từ trong nhà đi ra, chỉ còn lại lương thực năm ngày. Tuy được...Đại nhân tiếp tế, nhưng mùa đông này, chỉ sợ cũng không dễ chịu..."
"...Đều do nữ chân nhân, mùa xuân cũng không có hạ xuống cái gì..."
"... lúa gạo bên này, các ngươi nhìn xem, nếu có thể kéo về một chút... "
"...Hoa Hạ quân đều là thương nhân, ngươi có thể mua mấy cân..."
"... Huống chi hôm nay hai bên đã bị vạch mặt..."
"... Mấy ngày hôm trước, thư sinh họ Nhâm nói, Hoa Hạ quân chỉ nói mua bán, không giảng đạo nghĩa, không giảng lễ nghĩa liêm sỉ... Được thiên hạ cũng là vạn dân khổ cực..."
"... Họ Ninh chết rồi, rất nhiều chuyện có thể đàm phán thỏa đáng. Bây giờ cây cờ đen ở Tây Nam này cùng với thế bên ngoài không đội trời chung, chính là vì món nợ của Thí Quân năm đó, khoản nợ này đã thanh toán xong, tất cả mọi người đều là hán nhân, đều là người Hoa Hạ, có cái gì đều có thể ngồi xuống nói chuyện..."
"... Họ Ninh không dễ giết..."
"... Vị họ Nhâm kia nói, họ Trữ không dễ giết, là bởi vì mọi người trong quá khứ, không có kết cấu gì, không có hình thành cùng lực..."
"... Hình dạng không ra được a, người họ Ninh xưng tâm ma, nếu thật sự đồng lực, lại có không biết bao nhiêu người là nội ứng, có một cái nội ứng, mọi người đều phải chết..."
"... Vậy thì không cần tụ nghĩa, ta và ngươi có sáu người, chỉ làm chuyện của mình là tốt rồi... Họ Nhâm nói, lần này đi tới Tây Nam, có vô số người muốn lấy tính mạng ma đầu kia. Kế hoạch hiện nay, cho dù không liên lạc lén lút, chỉ cần có một người hô to là có thể hô một trăm ứng, nhưng dưới tình thế như vậy, chúng ta không thể giết tất cả ma đầu kia..."
"... Vậy phải làm thế nào?"
"... Họ Nhâm đưa ra đề nghị. Hắn nói, Ma Đầu Binh đa tướng rộng, nhưng sau khi đại chiến, lực lượng một mực nắm khuỷu tay. Bây giờ có rất nhiều nghĩa sĩ đi tới Tây Nam, chỉ cần có ba, năm cao thủ ám sát ma đầu là được, về phần những người khác, có thể suy nghĩ làm thế nào để cho ma đầu kia phân binh ra., Phân tâm. Họ Nhâm nói, ma đầu kia quan tâm nhất chính là người nhà của mình, mà người nhà của hắn, đều ở Trương thôn... Chúng ta không biết những người khác thế nào, nhưng chỉ cần chúng ta động thủ, hoặc dẫn dắt một đội binh lính, để bọn họ bắt không được người, khẩn trương hề hề, chắc chắn sẽ có người tìm được cơ hội..."
"... Ma đầu chết rồi, Hoa Hạ quân sẽ cùng người ngoài hòa đàm hay sao?"
"... Sự tình này, không phải là do ma đầu này làm ra hay sao. Ngày xưa, người của Lục Lâm tới giết hắn, tụ nghĩa nơi này tụ nghĩa, sau đó bị một nồi bưng đi. Lần này không riêng gì những người tập võ như chúng ta, trong thành nhiều danh sĩ Đại Nho như vậy, đọc đủ thứ thi thư, ai lại không muốn hắn chết... Quân đội tháng sau tiến vào thành đô thành như thùng sắt, ám sát không có cơ hội, chỉ có thể ở cuối tháng tìm kiếm một phen..."
"... Chư vị huynh đệ, chúng ta nhiều năm giao tình sống chết, ta tín nhiệm cũng chỉ có các ngươi. Lần này văn thư của chúng ta là khen ngợi, nhưng chỉ cần nửa đường gập lại với Trương thôn, không ai ngăn được chúng ta... Có thể bắt được người nhà ma đầu kia để uy hiếp tất nhiên là tốt, nhưng cho dù không được, chúng ta náo loạn ra, tự sẽ có những người khác đi làm chuyện này..."
....
Đường phố phía đông Thành Đô, trên đường có thể nghe thấy tiếng một đám thư sinh mắng nhau, tràng diện ồn ào náo động, có chút hỗn loạn.
Vị trí gần cửa sổ của quán trà tầng hai đường phố, thư sinh áo bào tro tên là Nhâm Tĩnh Trúc đang uống trà, một mặt và tướng mạo xem như bình thường, tên gọi cũng rất bình thường, nói về cấu trúc và bố trí của toàn bộ sự kiện.
"Ngươi làm như vậy, bên phía Hoa Hạ quân, chắc chắn cũng nghe được tiếng gió." Giơ chén trà lên, nhìn xuống dưới lầu Trần nói một câu như vậy.
"Nhận được phong thanh cũng không có vấn đề gì, bây giờ ta cũng không biết người nào sẽ đi nơi đó, thậm chí có đi hay không cũng rất khó nói. Nhưng Hoa Hạ quân thu được gió, phải phòng bị, nơi này đi mấy người, nơi đó đi tới mấy người, chân chính có thể sử dụng tại thành đô, cũng đã ít đi. Huống chi, lần này đi tới đều bố cục, cũng không chỉ là ngươi ta, chỉ biết hỗn loạn cùng nhau, tất nhiên có người hô ứng."
Mặc cho Tĩnh Trúc đút một hạt đậu vào miệng: "Đến lúc đó loạn cục, nói không chừng những thứ dưới lầu này, cũng nhân cơ hội đi ra quấy rối, ngươi, Tần Cương, Tiểu Long... Chỉ cần nắm được một cơ hội là được, tuy rằng ta cũng không biết, cơ hội này ở đâu..."
"Phỏng chừng chỉ có hai ngày này?"
"Dù sao cũng qua rồi, sẽ không còn cơ hội." Mặc cho Tĩnh Trúc nghiêng đầu mắng chửi: "Nếu thật sự không được, ta đến mở màn cũng được."
Trần Ngữ nhẹ gật đầu, trầm mặc một lát: "Có biết ta gặp được ai trong thành không."
"Hả?"
"Vương Tượng Phật, cũng không biết là ai mời hắn ra khỏi núi... Thành Đô bên này, biết hắn không nhiều lắm."
"Không có gì kỳ quái. Thỉnh Vương Tượng Phật đoán chừng là Thiết Ngạn." Nhậm Tĩnh Trúc suy nghĩ một lúc. "Phỏng chừng còn có những cao thủ khác chúng ta biết đến đây, có thể nhịn được những người không tham gia tỷ võ đại hội, có rất nhiều mưu đồ."
"Một mảnh hỗn loạn, nhưng mục đích mọi người lại giống nhau, đã bao nhiêu năm rồi giang hồ không có chuyện như vậy." Trần nói cười cười: "Ngươi toàn là người xấu, đi qua cũng không thể lộ ra, thủ đoạn lần này của ai lợi hại hơn ai, cuối cùng có thể có kết quả rồi."
"Chỉ là làm đẹp thôi, gây thêm chút phiền phức cho hắn, bây giờ hắn là người đi giày, ta là chân trần, thắng cũng là thắng mà không Võ." Mặc cho Tĩnh Trúc phân tích như thế, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt cũng có sự kiêu ngạo khó tả ẩn núp trong đó. Hắn năm nay ba mươi hai tuổi, năm nay ba mươi hai tuổi., Hàng năm đều tiếp đơn giết người ở Giang Nam, mặc dù tuổi trẻ, nhưng trên đường sớm đã nhận được danh tiếng quỷ kế, chỉ có điều so tên tuổi với tâm ma chấn thiên hạ, nên bố cục có vẻ hơi nhỏ một chút. Lần này đáp ứng lời mời của Ngô Khải Mai, trên mặt tự nhiên khiêm tốn, nhưng trong lòng lại có tự tin nhất định.
Một cái bàn lớn hỗn loạn như thế, lại không cách nào quang minh chính đại đoàn kết mọi người, những người khác liên lạc với người đều phải đề phòng lẫn nhau, chỉ có hắn lựa chọn quấy cho toàn bộ cục diện càng thêm hỗn loạn, tin tưởng dù tâm ma kia tọa trấn thành đều sẽ cảm thấy đau đầu với tình huống như vậy.
Hắn giơ chén trà lên: "Ta đều có thể làm được những việc cần thiết, chúc ngươi lên được vị trí đầu."
Trần nói nâng chén, cụng ly với hắn: "Lần này, vì thiên hạ này."
....
Mặt trời ngả về tây, Thành Đô Nam Hoa Hạ quân doanh, Mao Nhất Sơn dẫn đội vào doanh, ký tên trên văn thư vào doanh.
Nhìn thư ký quan hắn ký tên sớm đã quen biết với hắn, mắt thấy hắn mang theo đội ngũ, đột nhiên kêu lên: "Bóng lông trưởng, lần này tới đây, là muốn gây náo động lên đại hội tỷ võ à? Người của ngươi đều là..."
"Tinh nhuệ!" Mao Nhất Sơn giơ ngón tay cái lên. "Bất quá, chính là vì nhiệm vụ. Công phu của ta ngươi cũng không phải không biết, đơn đấu không được, không thích hợp đánh lôi đài. Nếu thật sự lên lôi đài, Vương Hộc là nhất đẳng., Còn có đám người Ngưu Thành Thư kia nữa, người nói cả đời này hắn không muốn làm ca trưởng chỉ muốn xông tiền tuyến với Lưu Mộc hiệp... Chậc chậc, ta còn nhớ, đó đúng là người hung ác. Còn đám người bên cạnh Ninh tiên sinh, bọn Đỗ lão đại, có bọn họ, ta lên lôi đài làm gì."
Hắn ký xong tên, gõ gõ lên bàn.
"Công phu của ngươi quả thật... Cười lên đánh không được, hung hăng lên, động thủ là giết người, chỉ thích hợp chiến trường." Thư ký bên kia cười, sau đó cúi người, thấp giọng nói: "... đều đã đến."
"Hả?"
"Vương Tục ngày hôm qua đã đến, ở trong doanh. Bọn Ngưu Thành Thư, nghe nói ngày hôm trước từ phía bắc vào thành, ngươi vào thành sớm một chút, tới gần khách sạn tìm một chút, hẳn là có thể."
"Ai, vậy tối nay ta tìm bọn họ ăn cơm! Lần trước tỷ võ Ngưu Thành Thư đánh ta một trận, lần này hắn muốn mời khách, buổi tối ngươi không tới..."
"Hôm nay ta không làm nữa, bên này phải làm việc."
"Vậy trước tiên ta đi tìm Vương Đống gia súc kia..."
Mọi người vui vẻ cười nói. Bên trong thành, thư sinh la hét ầm ĩ vẫn còn tiếp tục, đổi lại là một đám bạn cùng nhau vào thành dưới ánh nắng chiều.
Tục ngữ nói, mặc cho tĩnh trúc từ trên lầu đi xuống, chia nhau rời đi; cách đó không xa, tráng hán thân hình trông như trâu đang ngồi xổm ở ven đường ăn kẹo hồ lô, bị chua đến khuôn mặt vặn vẹo nhe răng trợn mắt, một đứa bé nhìn thấy một màn này, cười đến mức lộ ra nửa miệng nửa răng, không có bao nhiêu người có thể biết được tráng hán kia trên chiến trường muốn nói "Giết người phải mừng".
Vương Tượng Phật lại ở trên bảng hiệu ngoài sân thi đấu xem người kể chuyện. Trong tiệm có danh tiếng tốt nhất, Lưu Mộc hiệp ăn xong mì trứng gà, mang theo nụ cười cùng tiểu cô nương xinh đẹp trong tiệm thanh toán tiền.
Tên lão nho sinh tên là Quan Sơn Hải đang bụm lấy cô nương chu mỏ đánh phụ. Trong một cái chợ cách hai con phố, Văn Thọ Tân nghênh đón bằng hữu muốn kết giao một ngày mới, chuẩn bị bắt đầu ngồi xuống luận đạo. Khúc Long ngồi trong đình nhìn trời chiều ngả về tây, cố kỵ ở khe hở vụng về của sân không cẩn thận xé rách quần áo.
Sáu tên hiệp sĩ bước lên con đường đi Trương thôn, xuất phát từ một loại hồi ức cùng hồi ức tâm thái nào đó, Du Hồng Trác ở phía sau đi theo tiến lên...
Càng có nhiều người bình thường hơn nữa. Mọi người bình thường đều có dục vọng bình thường, có các loại mục đích khác nhau, sinh hoạt như vậy. Bọn họ đang giao thoa mãnh liệt trong đám người. Mặc dù hai bên vừa gặp nhau nhưng một khắc này còn có vẻ ấm áp, bọn họ vẫn chưa xuất hiện giao lưu...