Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"...Công phu, chính là tay nghề, tuyệt hoạt... Trước kia không có cái gọi là võ lâm này à, từng cái từng cái thôn rách nát, núi cao rừng xa thổ phỉ nhiều, đầu đông thôn có người biết chút thức, nói là tuyệt sinh... Ngươi đi xem, cũng xác thực biết một chút, ví dụ như không biết nơi nào truyền xuống phương pháp chuyên môn luyện tay nghề, hoặc là chuyên môn luyện chân, một biện pháp chuyên môn, luyện hai mươi năm, một cước có thể đá gãy cây, ngoại trừ một cước này, cái gì cũng sẽ không... "
"... Ta khi còn trẻ đã từng gặp một người như vậy, đó là... Tương Dương Nam một chút, một người họ Hồ, nói là một cước có thể đá chết hổ, gia truyền luyện pháp, chân phải khí lực lớn, bắp chân của chúng ta, kém nhất là chuyện nhỏ, hắn luyện so với người bình thường không được nửa vòng, người bình thường không chịu nổi, thế nhưng chỉ cần né được một cước đó, đẩy một cái là ngã... Đây chính là tuyệt kỹ... võ nghệ chân chính rất tốt, chủ yếu phải đi, phải đánh, có thể thành sự, đại đa số đều có bộ dáng như vậy..."
Bên trong phòng khách sạn, trước người một lão giả võ lâm tên là Lô Lục, đặt một chén trà, đang thao thao bất tuyệt cùng dưa hấu, Đỗ Sát, La Trát Nhân, cùng với đám người Ninh Nghị kể về chuyện võ lâm.
"... Ngươi xem a, Lưu Đại Bưu năm đó, ta còn nhớ rõ a, râu quai nón đầy mặt, nhìn qua đã lớn tuổi, trên thực tế vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu, lưng đeo một thanh đao, khắp nơi trên biển Thiên Nam., Đến Gia Ngư một lúc, đã có dấu hiệu đăng đường vào nhà. Hắn so chiêu cùng lão phu, chiêu thứ mười sáu, hắn giương đao chém nghiêng... Ai, từ phía trên này bổ xéo xuống, lúc đó dưới chân lão phu sử dụng một chiêu trâu mộng cày, trên tay là Bạch Viên hiến quả, đón lấy lưỡi đao đi vào, khóa chặt tay của hắn... "
"... Lúc ấy một trảm của Bá Đao các ngươi, tư thế trên tay rất đơn giản, có lần đó, sau đó, chiêu này liền có thêm hai biến hóa, đây chính là đi nhiều, đánh nhiều chỗ tốt, có chỗ yếu mới biết làm sao trở nên mạnh mẽ nha... Bá Đao của các ngươi bây giờ vẫn có một trảm này a..."
Lão nhân mỉm cười, tay vung đao hỏi mọi người. Đám người dưa hấu, Đỗ Sát trao đổi ánh mắt, gật đầu cười nói: "Có, quả thật còn."
Lô Lục đồng cười đến hài lòng: "Thế gia võ học đã có tuyệt kỹ truyền xuống, chiếm được tiện nghi tích lũy. Lưu gia đao ở Miêu Cương, cũng như Lô gia ta ở Gia Ngư, vốn đã có căn cơ. Nhưng căn cơ không có nghĩa là ngươi thật sự có thể xuất nhân tài, nói về võ nghệ của Đại Bưu năm đó a., Kỳ thật vẫn là một chuyến du lịch kia định ra, từ đó về sau mới có danh hào phách đao. Mặt khác, Thanh Khê Phương gia cũng coi như đã truyền qua mấy đời, vốn có chút thế lực nhỏ, nhưng danh tiếng không rõ, đến đời này của Phương Tịch, trong gia đạo đã rơi xuống, ngược lại bởi vậy mà chiếm tiện nghi..."
"... Năm đó Thanh Khê Phú Thứ, nhưng triều đình sinh Thần Cương, quầy hàng cũng lớn, Phương gia thế hệ kia, xuất hiện mấy người giỏi nào. Phương Tịch, Phương Bách Hoa, Phương Thất Phật, làm sao đi ra? Trong nhà quá nhiều người, bức ra, Phương Tịch nhập ma ni giáo., Nghĩ rằng tìm được một con đường, nhưng Ma ni giáo là loại hàng gì? Từ trên xuống dưới không phải là ngươi ăn thịt ta ta ăn ngươi sao, muốn không bị ăn, đánh, dựa vào liều mạng, có tiến không lùi, Phương gia năm đó còn có lý do, Phương Chuyên mấy người, danh tiếng hiển hách, cũng chính là lúc liều mạng mà chết nha."
"Phương Tịch đánh ra rồi, đã thành Thánh Công. Phương Bách Hoa, tuy là thân nữ tử, nghe nói nhiều lần cũng đã chết. Vì sao Phương Thất Phật lại bị gọi là Vân Long Cửu Hiện? Hắn giỏi dụng mưu kế, mỗi lần ra tay, tất nhiên mưu đồ rồi mới động, hơn nữa hắn có mười tám loại võ nghệ tinh thông., Mỗi lần đều ra tay nhắm vào điểm yếu của người khác, người khác nói tâm tư của hắn kín đáo vô hình vô tích, thật ra cũng là vì ngay từ đầu võ công của hắn yếu nhất, cuối cùng lại nhận được danh hiệu Vân Long Cửu... Ài, kỳ thực sau này hắn thành tựu cao nhất, nếu không phải bị chậm trễ trong quân trận, muốn chạy vốn không thành vấn đề..."
"... Người Phương gia vốn định ở bên Thanh Khê đánh ra một thiên địa, không cẩn thận sẽ đến cấp bậc giáo chủ. Lúc đó Ma ni giáo chủ Hạ Vân hào, nghe nói có quan hệ với mấy vị quan to trong triều, bản thân cũng là đại tông sư quyền cước lợi hại, lão phu đã gặp qua hai năm, đáng tiếc chưa từng so chiêu với... Hạ Vân giản., Thánh Nữ Tư Không Nam khinh công, trảo công rất cao minh, tả hữu hộ pháp cũng đều là cao thủ nhất đẳng, ai biết được năm đó buổi trưa, đám người Phương Tịch hẹn cha ngươi ở bên trong một đám người, ở tổng đàn Ma ni giáo trực tiếp khiêu chiến Hạ Vân giản..."
"... Không ai ngờ hắn sẽ thắng, nhưng đánh xong trận đó, hắn chính là Thánh công."
Lão nhân tự cao bối phận, nói ra những chuyện này lai lịch là Đạo, thỉnh thoảng lại nói thêm một hai câu "Ta cùng X X gặp qua hai lần" hai mặt "Ta và X X quá hai chiêu", nghiễm nhiên người đã qua đời, hiện giờ cao thủ tịch mịch này đã chết., Thiên hạ tuyết rơi. Bọn người Tây qua, dưa hấu, Đỗ Sát ít nhiều cũng biết một ít chi tiết khác biệt. Nếu như ngày thường nhìn thấy, đại khái không có tâm tình gì vẫn ngồi nghe, nhưng trước mắt nếu Ninh Nghị đều chạy tới góp vui, cũng chỉ tươi cười từ lão nhân phát huy mà thôi.
"... Năm đó ở Ma Ni giáo, Thánh công sở dĩ có thể đánh tới cuối cùng với Hạ Vân hào, chủ yếu cũng là vì cha ngươi là Đại Bưu đang ở bên cạnh áp trận. Có hắn, có Phương Bách Hoa, Phương Thất Phật., Mới tính chính diện trấn áp đám người Tư Không Nam kia, dù sao đao pháp của Bá Đao Lưu Đại Bưu cũng rất thông thần, hơn nữa đối địch nổi danh chưa bao giờ hồ đồ... Đáng tiếc, cũng bởi vì trận tỷ thí này, Phương Tịch đoạt lấy vị trí của Hạ Vân hằng đậu hũ., Những người còn lại bỏ chạy tán loạn, Phương Tịch lại không chịu nghe điều phối của mấy đại tộc ở phía bắc, bởi vậy mới có họa vĩnh viễn... Hơn nữa cũng bởi thanh danh cha ngươi quá hiển hách, ai cũng biết Bá Đao Trang và Thánh Công của ngươi kết minh, về sau mới trở thành vị đầu tiên mà triều đình muốn đối phó..."
Lô Lục này có thể lăn lộn cùng Gia Ngư lâu như vậy tại một vùng lâu như vậy, bây giờ tuổi già thưa thớt vẫn có thể đánh ra mặt bài già nua giang hồ như cũ. Hiển nhiên gã cũng có vài phần bản lãnh của mình. Dựa vào các loại giang hồ đồn đại, gã có thể xâu chuỗi lại chuyện Vĩnh Nhạc, đại khái cũng coi như là có trí tuệ.
Tuy nói Ma ni giáo là bộ lạc dân chúng đi theo lộ tuyến tầng chót, có thể liên hệ ngàn vạn tia với các đại tộc, sau lưng không biết bao nhiêu người đưa tay vào trong đó. Thế hệ Tư Không Nam, Lâm Ác Thiền tại vị kia xem như đã quen với khôi lỗi, quy mô phát triển cũng lớn, nhưng nếu muốn nói lực lượng thì vẫn là một đống cát tan.
Phương Tịch giết chết Hạ Vân Cẩm, sau khi đuổi đám người Tư Không Nam đi, chỉnh đốn địa bàn giáo chúng Giang Nam, cuối cùng cũng vặn toàn bộ Ma Ni giáo thành một sợi dây thừng, mà dựa vào Ma ni giáo ảnh hưởng, mới có Lệ Thiên Cương., Thạch Bảo, Đặng Nguyên Giác, đám người Tổ Sĩ xa xa lục tục gia nhập trong đó. Từ trên phương diện này mà nói, Hạ Vân kèn, Ma Ni giáo thời đại Tư Không Nam bất quá chỉ là một ban bù xù tính chất Hắc Bang, ở trên tay Phương Tịch chỉnh đốn nghiêm chỉnh Ma ni giáo, đủ để chính diện treo một trăm người "Tiền Ma ni giáo".
Nhưng tình huống như vậy hiển nhiên không phù hợp với lợi ích của các đại tộc, bắt đầu chân chính động thủ chèn ép Ma ni giáo. Sau đó hai bên xung đột càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng mới xuất hiện biến cố vĩnh viễn. Đương nhiên, sau khi kết thúc biến cố Vĩnh Nhạc, đám người Lâm Ác thiền, Tư Không Nam lại trọng chưởng Ma ni giáo., Lại khiến cho nó trở lại tình huống năm đó từng chia rẽ sa mạc, giáo lí lưu truyền khắp nơi, nhưng quản thúc đều không có. Mặc dù bản thân Lâm Ác Thiền cũng có một lần hưng phấn một chút lý tưởng chính trị, nhưng theo kim nhân thậm chí là nữ tử yếu ớt như Lâu Thư Uyển mấy lần nghiền ép, hôm nay nhìn cũng coi như đã nhận rõ hiện trạng, không muốn dằn vặt nữa.
Những tình huống này, Ninh Nghị dựa vào tài liệu ghi lại và một lượng lớn người của Lục Lâm để cướp đoạt, đương nhiên có thể biết rõ ràng, nhưng một vị chưởng lão nhân gia có thể tạo ra hình dáng như vậy, vẫn là làm cho hắn cảm thấy thú vị. Nếu không phải làm bộ như tùy tùng không thể nói chuyện, thì trước mắt hắn đã muốn nghe ngóng tin tức về Thôi Tiểu Lục rồi. Đám người Đỗ Sát chưa từng chính thức gặp qua vị này, nói không chừng chỉ là bọn họ cô lậu mà thôi.
Lư Lục gật đầu phân định xong Phương Tịch, Lưu Đại Bưu, sau đó lại bắt đầu nói về Chu bản: "Năm đó Chu Hãn tọa trấn hơn mười năm tại Ngự Quyền quán, mặc dù hôm nay nói gã là vô địch thiên hạ, nhưng ta thấy, năm đó gã có thể có danh hào này hay không, vẫn là đáng để thương lượng đấy. Tuy nhiên, gã cũng lợi hại, vì sao a, bởi vì trừ dạy học sinh, gã liền đi khắp nơi, khắp nơi bất bình... Ai, đây chính là đã nói qua, đánh tốt, chủ yếu là phải đi lại nhiều hơn..."
"... Mấy năm trước khi Cảnh Hàn vẫn còn sống, cuối cùng Thiên Nam Hải Bắc đã nổi danh, cũng chính là Lâm Tông Ngô kia. Lúc trước là hộ pháp Ma Ni giáo, không ai nghĩ tới, về sau hắn có thể luyện đến cảnh giới đó... địch hữu không nói, năm đó ở Gia Ngư, lão phu từng đánh với hắn mấy chiêu, người này nội lực thâm hậu., Thiên hạ khó có đối thủ. Sau này hắn khởi binh kháng tiền ở nước Tấn, kỳ thật cũng coi là có công, ta thấy hôm nay các ngươi muốn làm đại sự, có thể thôn thổ khí độ thiên hạ, lần đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ này là có thể mời hắn tới... Đương nhiên, đây là nội vụ của các ngươi, lão phu cũng chỉ nói ra một câu như vậy thôi..."
"Nếu như hắn nghĩ đến, đương nhiên chúng ta cũng hoan nghênh hắn." Tây quai cười cười.
"Trong lòng có khí thế của Đại Bưu năm đó." Lô Lục hài lòng khen ngợi một câu.
Lão nhân uống một ngụm trà, qua một lát, lại nói: "Kỳ thật võ nghệ tinh tiến, chủ yếu là phải đi lại. Trung Nguyên đại biến hơn mười năm qua, người Bắc Nhân xuôi nam, dân chúng lầm than, nhưng trên thực tế, cũng là bức bách Bắc Quyền Nam truyền, dung hợp giao lưu hơn mười năm. Những năm gần đây, các ngươi hoặc là Tây Bắc, hoặc là ở Tây Nam, tham gia không nhiều với Lục Lâm ở Giang Nam, nhưng theo lão phu nhìn thấy, lại có một số người, trong thời loạn thế này đã tạo ra một ít tên tuổi..."
"... Ví dụ như năm đó ở Lâm An, có một vị Nhiếp Kim thành, người này võ nghệ cao, bối cảnh cũng sâu, ngoại hiệu "Mãnh hiệp", lão phu từng luận bàn vài chiêu với hắn, trò chuyện qua một buổi chiều. Đáng tiếc thời điểm Lâm An phá thành, người này chính là đang chống cự hy sinh, không thể trốn ra được. Ai, thủ hạ của hắn là một vị anh hùng hiếm có tên là Trần Quế Chi, tên của hắn nghe như là nữ nhân, nhưng thân hình người này cực cao, sức mạnh vô cùng, nghe nói lần này đến thành công..."
"... Mặt khác, Tương Sở có một vị hòa thượng ngoại hiệu thành thật, tin tức linh hoạt, tay mắt sáng thấu trời, giao hảo với các nhà, tuy không nhiều lắm nhưng lão phu biết đây là một kẻ hung ác..."
Ninh Nghị đưa tay sờ sờ mũi...
Ông lão tuy không có tiếng tăm gì trên Gia Ngư, nhưng tin tức xem ra là Linh Thông Uyên Bác. Lúc này đang nấu rượu luận anh hùng, thao thao bất tuyệt giới thiệu những hào hiệp mấy năm gần đây xuất hiện, sau đó mới dần dần tiến vào đề chính.
Lần này hắn tới Thành Đô, mang theo con thứ của mình Lô Hiếu Luân cùng với mấy tên đệ tử dưới trướng, người con trai này của hắn đã hơn năm mươi tuổi rồi, nghe nói ba mươi năm trước đều rèn luyện trên giang hồ, mỗi năm có một nửa thời gian chạy đi các nơi kết giao võ lâm đại gia võ lâm., Cùng với người khác luận bàn. Lần này hắn mang theo đối phương, chính là cảm thấy lần này đã có thể xuất sư, xem có thể đến Hoa Hạ quân mưu đồ chức vị không, trong mắt lão nhân, tốt nhất là tìm một cái chức Giáo chủ cấm quân nào đó để cất bước.
Qua lại ở Biện Lương địa phương khác, người tập võ được tám mươi vạn người đứng đầu giáo phái cấm quân, xem như là xuất thân tốt, nhưng đối với đám người Lư gia đã quen biết Tây dưa, Đỗ Sát mà nói, chức vị đầu tiên trong quân, tự nhiên chỉ có thể coi là cất bước mà thôi.
"... Hoa Hạ quân không ngừng luyện binh trong núi phía tây, trên chiến trận khiến người khâm phục, nếu tỷ thí quân trận, võ triều phía đông đương nhiên không thể lấy chỗ tốt, nhưng mười năm giao hội với võ lâm hai bờ Nam Bắc, cuối cùng vẫn có không ít tuyệt chiêu có thể tham khảo. Mấy năm nay, hiếu luân du lịch ở Giang Nam, kết bạn với các danh gia, kiến thức rộng rãi, đứng đầu một giáo trong quân., Theo lão phu thấy, đã có thể đảm nhiệm, bởi vậy mới cho lão tới đây mở mang kiến thức một phen. Lão phu cũng là bởi vì tâm hệ cố nhân, thừa dịp thân thể coi như cường tráng, đi tới bên này một chút, nhìn một chút... Hiếu Luân cũng có mấy thứ tuyệt hảo, trước mắt có thể diễn luyện một phen, ha ha..."
Lư Hiếu Luân hơn năm mươi tuổi, thân hình xem ra vẫn rất cường tráng, lúc lão phụ thân nói chuyện cũng không xen vào, lúc này mới đứng dậy hành lễ với mọi người. Mấy tên sư đệ còn lại của hắn lấy ra các loại khí cụ biểu diễn, giống như một khối xương trâu, gạch xanh, cọc gỗ.
Cốt trâu kia to lớn cứng rắn, đặt trong túi vải, vài tên đệ tử lấy ra một khối đặt trước mặt mỗi người. Hiện giờ Ninh Nghị cũng coi như là kiến thức rộng rãi, biết rõ đây là đạo cụ biểu diễn "Hoàng Nê Thủ" : Người bùn vàng này xem như là võ nghệ thiên môn giữa rừng xanh., Lúc tập luyện lấy bùn vàng dính dính liền làm đạo cụ, từng chút từng chút một chậm rãi cầm lên trên tay, từ nhỏ bùn vàng chậm rãi đến có thể dùng năm ngón tay nắm lấy một khối bùn lớn như quả bóng da, trên thực tế luyện tập chính là lực lượng cùng chuẩn xác của năm ngón tay, Hoàng Nê Thủ bởi vậy được gọi là.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Mà ngoài việc luyện tập bắt bùn đất ra, mỗi ngày môn võ nghệ này đều phải dùng tay không vặn các loại xương cốt, đến cuối cùng lâm trận đối địch, bất luận người khác xuất quyền hay là ra cước, hai tay của hắn hợp lại liền có thể trực tiếp đánh nát xương cốt tứ chi đối phương. Xương trâu này cứng hơn xa người bình thường, dùng nó để biểu diễn, người biểu diễn mới có thể ra lực đạo.
Ninh Nghị đứng ở phía sau dưa hấu và Đỗ Sát, nhìn thấy Đỗ Sát cầm khối xương trước người, bờ môi dần dần vểnh lên, cũng không biết đã cười cái gì, nhịn cười đến nỗi biểu lộ nhịn đến dần dần vặn vẹo, bụng run rẩy.
Hai vị trước mặt hắn đều là cao thủ cấp Tông Sư, cho dù đưa lưng về phía hắn, sao có thể không rõ phản ứng của hắn. dưa hấu cau mày lườm hắn một cái, sau đó cũng nghi hoặc nhìn Đỗ Sát. Đỗ Sát thở dài, giơ tay gõ nhẹ lên khối xương. Hắn chỉ có một bàn tay - dưa hấu hiểu được, chống tay lên miệng không nhịn được cười rộ lên.
Sau đó La Sát Nhân cũng không nhịn được cười rộ lên.
Bên kia hai tay Lô Hiếu Luân chà xát, nắm lấy một khối xương vặn gãy.
Hai tay dưa hấu bắt lấy khớp xương vặn vặn, bên kia La Sát Nhân hai tay cũng vặn vặn, quả nhiên không ngừng vặn vẹo. Sau đó hai người đều nhìn Đỗ Sát một chút.
Đỗ Sát thở dài...
Thân thể trần trụi...
Từ đó về sau, ngoại môn lại có mấy lượt biểu diễn. Lư Hiếu Luân ở trên cọc gỗ đánh quyền, sau đó lại biểu diễn ưng trảo, phân cân thác cốt thủ cùng mấy vòng công pháp tuyệt thế, đám người Tây qua lại đều là cao thủ., Đương nhiên cũng có thể nhìn ra võ nghệ của đối phương còn tạm được, ít nhất cũng lấy được. Chẳng qua với tình hình mỗi lão binh của Hoa Hạ quân bây giờ, trừ phi Lô Hiếu Luân này ở Giang Nam vốn là giết người như ngóe, bằng không tiến vào trong quân đội chỉ có thể coi như chim sẻ vào tổ chim ưng, mùi máu trên chiến trường gia tăng thêm sức mạnh võ nghệ không thể bù đắp được.
Năm đó sau trận chiến ở Hạ thôn, bọn người Đồng Quán sử dụng một võ trạng nguyên vào trong Võ Thụy doanh tiếp quản binh sự. Võ trạng nguyên muốn đánh ra uy phong trong quân đội, trên lôi đài chọn lão binh nói là luận bàn, nhưng phân sinh tử chính là một đao, võ trạng nguyên của La Thắng Chu kia bị trọng thương được người khiêng ra ngoài, từ đó về sau chỉ sợ không có ai lên lôi đài.
Đối với những lão binh trên chiến trận, rất nhiều lúc giảng chương pháp không thể thắng được cao thủ võ lâm, nhưng chỉ cần phá được phòng ngự, bọn họ vẫn có một đao đồng quy vu tận.
Lão binh của Hạ thôn vẫn như thế, huống chi là quân nhân Hoa Hạ đã giết khắp thiên hạ từ mười năm tới nay. Mười mấy năm trước, binh sĩ như Hoa Hạ Sơn sẽ trốn sau trận chiến run rẩy, mười mấy năm sau đã có thể chính diện bắt lấy nữ đại tướng thân kinh bách chiến mà ném chết trên tảng đá. Khi hung tính đó phát ra, không có mấy người có thể chính diện chống lại.
Đám người dưa hấu và Đỗ Sát nhìn nhau, sau đó bắt đầu quy định trong Hoa Hạ quân, trước mắt mới là thắng lợi lần đầu toàn diện chiến tranh, Hoa Hạ quân nghiêm túc kỷ luật quân đội, không cách nào dàn xếp, không có đường tắt, thế sự Lư gia tài nghệ cao siêu, Hoa Hạ quân tự nhiên vô cùng khao khát thế huynh gia gia nhập, nhưng vẫn sẽ có trình tự nhất định và trình tự mây.
Những lời này ngược lại cũng không phải là giả, Hoa Hạ quân mở cửa nghênh đón thiên hạ quần anh, cũng không đẩy ai ra ngoài. Lư gia mặc dù muốn đi đường tắt., Nhưng bản thân không phải là không có chỗ để lấy được, Hoa Hạ quân hy vọng hắn gia nhập là điều hiển nhiên, nhưng nếu không thể phục tùng loại trình tự này, nghệ nghiệp dù Cao Hoa Hạ quân cũng không tiêu hóa được, càng đừng nói tới khả năng đặc biệt đề bạt hắn làm giáo đầu, đó chẳng khác nào chịu chết: Đương nhiên như vậy lại không thể trực tiếp nói ra.
Nghe được đám người dưa hấu, Đỗ Sát nói ra những lời này, lão nhân liền vui mừng hớn hở tỏ vẻ tán thưởng, đối với quân quy của Hoa Hạ quân nghiêm minh tiến hành tán thưởng. Sau đó lại nói tiếp, nếu Hoa Hạ quân đã có kế hoạch tuyển người, con trai và mấy tên đệ tử của mình đương nhiên sẽ làm việc theo quy củ, hơn nữa mấy người bọn họ cũng dự định tham gia đại hội luận võ cử hành ở Tây Nam lần này, hết thảy có thể đợi đến lúc đó lại thương lượng.
Sau đó lại có các loại tràng ngôn, xã giao một phen.
Sau đó lại hàn huyên chuyện cũ một phen, song phương đại khái hóa giải một phen xấu hổ, sau đó bọn người Tây qua mới cáo từ rời đi.
Sau khi người bên này rời đi, đám người Lô Hiếu Luân trở lại tiểu viện sắc mặt lập tức âm trầm xuống: "Cha, làm vậy là xem thường chúng ta đấy."
"Ngươi còn chưa từng đánh bại nữ chân nhân, người ta xem thường, đương nhiên cũng không nói gì." Lô Lục đồng trở lại bên cạnh bàn, cầm chén trà lên uống một ngụm, tận lực đè xuống sắc mặt âm trầm xuống, biểu hiện ra phong độ bình tĩnh lạnh nhạt. "Nếu Hoa Hạ quân đã làm ra chuyện gì, có ngạo khí kiêu ngạo bực này cũng là chuyện thường tình của con người. Hiếu Luân chỗ nào, muốn lấy được thứ gì, quan trọng nhất vẫn là ngươi có thể làm được điều gì..."
Lô Hiếu Luân kia suy nghĩ một chút: "Con trai sẽ cố gắng, ở trên đại hội tỷ võ lấy một cái tên tốt."
"Ánh mắt quá thấp." Lô Lục đồng cầm chén trà, ung dung nói một câu. Ánh mắt gã nhìn lên không trung, trầm mặc hồi lâu như thế. "Chuẩn bị thiếp mời. Mấy ngày gần đây, lão phu mang theo các ngươi, cùng với đồng đạo võ lâm thành đô lúc này cũng gặp mặt nhau, ngồi xuống luận võ đạo."
Ánh mắt lão nhân chuyển hướng mấy người trong phòng, môi mở ra, trôi qua một hồi, từng chữ một mở miệng: "Lưu Đại Bưu năm đó, trên tay lão phu đã thay đổi hai chiêu Phách Đao, Phách Đao hôm nay..., Hai chiêu này vẫn còn, sơ hở của nó cũng chỉ có lão phu rõ ràng nhất. Quyết định lợi hại nhất năm đó của Lưu Đại Bưu chính là truyền bá đao và toàn bộ thôn trang. Những năm này Hoa Hạ quân có quy mô như thế, tất nhiên cũng không thiếu được sự hỗ trợ của Bá Đao... Hiếu Luân a, làm người phải nhìn về sở trường., Ngươi cần phải có thứ tự, đương nhiên có chút tác dụng, nhưng xét cho cùng, còn không phải vì Hoa Hạ quân ủng hộ ngươi sao... Làm người phải được coi trọng, ngươi có thể ủng hộ, cũng phải có thể vạch trần. Tiếp theo, ngươi tới cổ vũ, lão phu sẽ luận một chút về quần hùng trong thiên hạ, còn về Bá Đao... có chút sơ hở."
Lư Hiếu Luân cùng vài tên sư đệ nhìn nhau, sau đó đều nói: "Phụ thân anh minh."
"Sư phụ anh minh."
"Sư phụ tính toán không bỏ sót..."
"Hắc kỳ tất hối hận vì chuyện hôm nay..."
"Ha ha ha ha..." Trong tiếng lấy lòng của mọi người, ông lão vuốt râu, chậm rãi nở nụ cười.
Thân thể trần trụi...
Đồng thời, đội ngũ cũng rời khỏi con đường này.
Ninh Nghị và dưa hấu ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi tới nơi yên tĩnh của thành thị.
"Lần này thì tốt rồi, đắc tội với người khác..."
"Lão nhân gia tiền bối võ lâm, tuổi cao đức cao, cẩn thận hắn gọi Lâm giáo chủ tới, đập vào mặt ngươi..."