Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Chạng vạng tối, trời chiều nhuộm đỏ bầu trời, cũng đưa nửa Giang Ninh Thành chìm trong rặng mây đỏ ấm áp, từ bên ngoài trở về, Tô Đàn Nhi gặp phải Tiểu Kiệt, sau đó cũng biết Ninh Nghị nhiễm phong hàn, một bên hỏi Tiểu Kiệt về cách nói của đại phu, nàng một bên dẫn ba nha hoàn về phía viện tử của gia gia Tô Thái Công.
Hôm nay có việc muốn thỉnh giáo gia gia một chút, nếu đã biết Ninh Nghị không có gì đáng ngại, tự nhiên không cần phải vội vàng đi qua xem. Sau khi vào viện, mới phát hiện tam thúc Tô Vân Phương và tam tẩu cũng ở đây, đi theo bên cạnh còn có con gái thứ hai của tam thúc. Trước mắt mọi người gọi cô bé này là Thất nha đầu, trước mắt nàng đang kể chuyện với gia gia. Vài nha hoàn hầu hạ xung quanh mọi người.
"... Sau đó a, vị Chu Du kia đang đánh cho Hoàng Cái một trận..."
Tô Đàn Nhi đi tới lấy một cái ghế ngồi xuống, cũng ngồi cùng gia gia, tam thúc tam tẩu cùng nghe cố sự của nữ hài tử, nói chính là sự tình của tam quốc, rất thú vị. Không lâu sau chuyện cũ đã kể xong, cô gái đứng lên: "Nhị tỷ."
"Tiểu Thất biết kể chuyện xưa rồi, thật tuyệt vời, cùng phụ thân đến tửu lâu nghe kể không?"
"Không phải, là tiên sinh nói cho chúng ta nghe lúc ở học đường."
"Hả?" Tô Đàn Nhi chần chờ một lát: "Tiên sinh nào đó."
"Nghị ca ca a, Nghị ca ca biết rất nhiều chuyện đây."
Cái tên ở rể tuy rằng nói ra cái tên không dễ nghe, địa vị ăn nhờ ở đậu thấp, nhưng ở nhà nữ, căn bản được gọi là huynh đệ. Bởi vậy Thất nha đầu này cũng chỉ gọi Ninh Nghị là huynh trưởng chứ không phải là anh rể. Nghe nàng nói xong, Tô Đàn Nhi mỉm cười, trong lòng lại đang nghĩ tới ý nghĩa của chuyện này. Tam thúc Tô Vân bên cạnh nói: "Gần đây đang dạy Tuyền Cơ luận ngữ phải không?"
Thất nha đầu gật gật đầu: "Ừm, 《 Luận Ngữ 》, chúng ta học được Lý Nhân..." Vẻ mặt có chút khẩn trương, bình thường hỏi đến học nghề, nói không chừng tiếp theo phải để cô ta học thuộc lòng.
Nhưng lần này phụ thân cũng không nói muốn đọc thuộc sách, Tô Vân hướng về phía Tô Đàn Nhi nói: "Trong luận ngữ khóa lại nói đến ba nước, mặc dù tiểu hài tử thích nghe chuyện xưa, nhưng tiên sinh lấy học thức được kính trọng học tử, bên cạnh chiêu bác tất nhiên là chính đạo, nhưng cũng cần có độ, đàn nhi ngươi nên nhắc nhở lập bách một phen."
Đây là lời răn dạy rất nghiêm khắc, Tô Đàn Nhi trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, lão thái công bên cạnh lại cười cười: "Không cần nói nghiêm trọng như vậy, mấy ngày sau liền có thể được học sinh yêu thích, tự có thể dạy bọn họ yêu thích học nghiệp, đám hài tử này giao cho hắn., Chuyện của hắn. Lão tam ngươi lại không biết tiền căn hậu quả, làm sao biết luận ngữ không liên quan gì đến tam quốc, làm sao biết lập thủy không có thâm ý ở trong đó, không ở vị trí đó mưu đồ chính trị, đạo lý này đã sớm dạy cho mấy huynh đệ các ngươi biết, chớ có khoa tay múa chân trong chuyện này."
Trên thực tế, trong chuyện này ít nhiều Tô Đàn Nhi cũng cảm thấy ba nước này có chút không đáng tin cậy, nhưng Tô lão thái công lại thích, hắn không quan tâm đến học thức của Ninh Nghị, trên thực tế trước đó cũng biết đối phương học không cao, hắn từ các phương diện khác đến đối đãi chuyện này.
Trước mắt tình huống Tô gia hiện tại phức tạp, lão đại Tô gia tam hệ Tô Bá Dong, Tô Trọng vất vả chưởng quản các mối làm ăn của lão tam Tô Vân, nhưng bất luận tư chất cổ tay, vẫn là Tô Bá chiếm chút thượng phong. Bây giờ lão thái công Tô càng ở đây, cục diện thoạt nhìn vẫn là huynh đệ đệ tốt cung kính, nhưng nhìn xuống dưới xem., Đời thứ ba tất cả đều là cỏ, chỉ có duy nhất nữ Tô Đàn Nhi của Tô Bá Dung lại là một cành cây thanh tú độc đáo. Tô Việt cân nhắc mấy năm, dự định đem gia nghiệp đặt ở trên người Tô Đàn Nhi, đương nhiên, đây cũng là một chuyện phiền toái rất lớn.
Niễn Kê Tư Thần, gặp phải trở lực lớn hơn gấp mấy lần so với bình thường giao nhau. Nếu như lúc này trong Tô gia có một tên nam đinh miễn cưỡng có thể đào tạo được thì cũng thôi đi, nhưng lại không có, mà Tô Đàn Nhi làm việc không nóng không lạnh, các loại thủ đoạn lại tương đương xuất chúng., Có phong độ của đại tướng, nàng có năng lực này, cũng có dã tâm ở phương diện này. Bây giờ lão thái công đã từ trong sản nghiệp do Tô Bá Dong quản lý vạch một ít cho nàng quản lý chính thức, tính là chính thức khảo nghiệm, khảo nghiệm này cũng không phải xem năng lực của nàng, mà là trực tiếp để nàng lấy tài nguyên của phụ thân làm áp đảo hai chi còn lại, xem nàng có thể làm được những gì.
Tô Đàn Nhi đối mặt với áp lực tạm thời nằm sang một bên, ý nghĩa vốn dĩ Ninh Nghị ở rể chính là để Tô Đàn Nhi có thể tiếp tục ở lại Tô gia. Lão thái công rất coi trọng quan hệ với tổ tiên Ninh gia, bởi vậy đối với Ninh Nghị cũng chiếu cố, mâu thuẫn bây giờ của Tô gia thoạt nhìn vẫn chưa kích động, Tô Đàn Nhi muốn đè ép những người khác, chỉnh hợp những người khác, bên này không phải được rồi sao, lão thái công không chết, ai cũng đừng mong mạnh mẽ hơn.
Nhưng nếu ngày sau mâu thuẫn thật sự biến đổi, bản thân lão thái công hoặc là không có ở đây. Những người này muốn đối phó với Tô đàn nhi, như vậy để nàng ở rể làm tướng công, bị người ta khinh thường thì đương nhiên Ninh Nghị là một cửa khẩu đột phá tốt nhất, ngã bẩn một chút, tìm cớ để làm ra chuyện gì đó., Vậy còn không phải đơn giản sao. Tô lão thái công chính là nhìn thấy điểm này mới để Ninh Nghị chạy tới giáo thư viện, Dự Sơn thư viện đa số là con cháu Tô gia, nếu Ninh Nghị dạy tốt, được những tiểu bối này tôn kính, địa vị liền siêu nhiên trong đấu tranh này, ít nhất có một tầng quầng sáng sư trưởng, người khác muốn động vào hắn cũng phải suy nghĩ kỹ lại.
Bởi vì như vậy, Ninh Nghị có thể khiến bọn nhỏ yêu thích, đây chính là tốt nhất. Tô lão thái công lập tức hỏi thăm tình huống Ninh Nghị giảng bài một phen. Cô bé nói rất cao hứng, hỏi Tô Đàn Nhi: "Nhị tỷ, tỷ có biết ngày mai tiên sinh sẽ nói gì không?"
Tô Đàn Nhi cười cười: "Ngày mai sợ là không có, hắn nhiễm phong hàn, hôm nay bắt đầu ở nhà tĩnh dưỡng, ngày mai sợ là không thể đi học."
"Ồ?" Lão thái công nghi hoặc hỏi tình hình, Tô Đàn Nhi liền kể lại rõ ràng từng câu từng chữ với Tiểu Kiệt, tiểu cô nương nói: "Vậy ta có thể đi thăm Nghị ca ca không?" Tô Đàn Nhi lắc đầu: "Phong Hàn sợ lây bệnh, Tiểu Thất chờ sau khi Nghị ca ca khỏe lại đi thăm thì tốt hơn."
Đợi đến khi tam thúc tam tẩu cùng tiểu cô nương rời đi, Tô đàn nhi lại cùng gia gia trò chuyện một hồi mới về tiểu viện của mình. Lúc nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị đang uống thuốc trên giường, vẻ mặt khó chịu. Tô Đàn Nhi ân cần thăm hỏi vài câu, vốn cũng muốn kể chuyện xưa, nhưng thấy hắn nhiễm bệnh, liền không nói nữa.
Tô Đàn Nhi có năng lực, trong lòng cũng muốn dùng thân phận con gái làm ra một phen sự tình, nhưng mặt khác, nàng cũng là một nữ hài tử truyền thống vô cùng chính thống. Từ nàng mặc dù không thích hôn nhân lại lựa chọn nhận mệnh, thử ở chung với Ninh Nghị là có thể nhìn ra được, cá tính cá nhân thì có, nhưng khung khung lại vẫn là cái khung kia.
Nàng hy vọng Ninh Nghị làm tiên sinh có thể có uy nghiêm chứ không phải lấy một vài thủ đoạn nho nhỏ để lấy lòng học sinh. So với việc có chút thông minh hoặc thủ đoạn nhỏ, nàng càng nguyện ý Ninh Nghị là một thư sinh chính thống dù là cổ hủ nhưng không có học thức cao thâm chân chính., Cũng hi vọng hắn càng có thể dán "Chính đạo". Đương nhiên, trước mắt mà nói, đây vẫn là một quá trình lý giải lẫn nhau, nàng sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận, nhưng đích xác sẽ từ từ ý đồ đối với tướng công của mình phác họa ra một loại hình dạng.
Kỳ thật hình dạng này cũng rõ ràng, bản thân hắn là thư sinh bình thường, học thức không cao, kiến thức cũng không rộng, tâm địa cũng được, tính khí cũng qua loa. Đây cũng là lương nhân mà nàng muốn một phần trăm sinh.
Lúc này có thể chơi đùa tùy hứng, nhưng thời gian chung quy cũng có hạn, có một ngày hai người cuối cùng vẫn phải ở cùng một chỗ, mình phải sinh ra hài tử với hắn. Chỉ cần hắn không phải kẻ đại gian đại ác gì đó, những chuyện này đều sẽ phát sinh. Tương lai... đại khái là như thế, không có gì thay đổi. Có lẽ trong lòng còn có thể giữ lại một chút mong đợi nho nhỏ., Nhưng chờ mong cụ thể sẽ là cái gì, kỳ thật ngay chính nàng cũng không rõ, tiếp tục tiếp xúc có lẽ sẽ càng thêm tinh tế hiểu rõ vị phu quân này, nhưng nếu nói có xuất nhập gì lớn, kinh hỉ các loại, đại khái là không thể.
Võ Triều Cảnh Hàn bảy năm cuối thu, giữa trạch viện Tô gia ở Giang Ninh thành, nữ tử thanh lệ bước ra mái hiên ngẩng đầu nhìn lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bên tai, ánh mắt xinh đẹp trên gương mặt vẫn như cũ trong trẻo., Mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là bình tĩnh lạnh nhạt, gió từ trong sân thổi qua, một thân quần áo thanh lệ màu xanh nhạt nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Vị này mới trên danh nghĩa trở thành nhân phụ tú lệ không lâu, là đàn nhi tiểu thư, lúc này đối đãi với hôn nhân của mình như thế này...
Bất quá trước mắt mà nói, đây cũng không phải là nàng trong cuộc sống chân chính chiếm rất nhiều trọng lượng đồ vật, nàng còn có một ít chuyện khác phải nghĩ đến, phải đi làm, cuộc sống bình thường, mặc dù ngẫu nhiên bận tâm một chút, nó cũng sẽ bình thản đi trên con đường của mình. Nếu như hết thảy dựa theo quỹ tích đương nhiên mà phát triển tiếp., Có lẽ vài chục năm sau, một ngày nào đó nàng lại lần nữa đi ra khỏi mái hiên ngẩng đầu lên, chợt nhớ tới một ngày nhiều năm trước trông thấy gió, giống như năm tháng đem nàng đưa đến một địa phương nào đó, nhưng hôm nay, hết thảy đều còn đầy đủ, không cần đi để ý nhiều chuyện.
Cũng chính là tại loại quang cảnh dư thừa này, làm cho người ta không cảm giác được, Trung Thu Kiếm đã đến.
Thân thể mềm mại ướt át.
Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như rút tơ. Đầu năm nay không có thuốc đặc hiệu, thân thể này vốn yếu ớt, không rèn luyện bao lâu lại có cảm quan, thế là tới ngày Trung thu, Ninh Nghị vẫn ở trong phòng, chỉ có thể cầm tiểu thuyết thoại bản cổ đọc thời gian.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia của Ninh Nghị, tình huống trước mắt, ra ngoài dạo chơi trong sân vẫn có thể được, nhưng đây là thời cổ đại. Điều kiện y tế không tốt, thân thể một đám người lại không tốt, chỉ cần có người chiếu cố, đối với phòng trị bệnh tình vẫn rất coi trọng, thời điểm cuối thu trời lại bắt đầu chuyển mát. Tiểu Kiệt đem bệnh nhân như hắn căn bản không cho phép, Ninh Nghị ngược lại cũng hiểu được khổ tâm của tiểu nha đầu.
Thôi được rồi, dù sao thì hắn cũng không phải là người dễ động lòng người, chẳng qua là sau một thời gian ngắn sẽ mở cửa sổ ra đổi một lần khí, mặc dù như vậy Tiểu Kiệt vẫn trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn không vui, Ninh Nghị nhàm chán, liền bỏ thời gian giải thích cho nàng về những chỗ tốt của bầu không khí trong cơ thể.
Đến chạng vạng tối, Ninh Nghị thêm một bộ y phục, cùng với đám người Tô Đàn Nhi trở về đi ra ngoài dự tiệc. Vô luận như thế nào, một khi chỉ là phong hàn, Trung thu tiết là một gia đình cỡ lớn vẫn phải tham gia. Tô gia từ trên xuống dưới từ chủ nhân đến quản sự, gã sai vặt, nha hoàn, hộ viện chừng mấy trăm người, quy mô khổng lồ, trong sảnh chính và mấy đại viện lớn bày ra từng cái bàn bát tiên, náo nhiệt đến rối tinh rối mù.
Ninh Nghị từng có dịp ăn tiệc quy mô lớn, thí dụ như răng công ty mỗi năm đều có quy mô rất lớn, nhưng không thể không nói, càng là hiện đại hóa, cảm giác giữa người và người lại càng xa cách. Bây giờ bầu không khí cổ đại, mặc dù người trong nhà rất thật tình nhiệt tình với gã ở rể này thì cũng không có mấy người có quan hệ nhiệt tình., Ngồi ở đây cũng có thể cảm thấy một loại nhiệt tình thân thiết, bên ngoài bận rộn phóng pháo, hài tử chạy tới chạy lui, trong đám người thét to, tiếng chào hỏi, tiếng nói chuyện phiếm thành một mảnh, hắn cũng cùng Tô Đàn Nhi chào hỏi cùng người - thật ra hắn thích loại cảm giác này.
Trời chiều còn chưa hạ xuống, yến tiệc đã bắt đầu bưng thức ăn lên, trong bầu không khí náo nhiệt này, đuốc cùng đèn lồng bốc cháy, trời dần dần vào đêm, các loại thanh âm vang lên liên miên không dứt., Đoán quyền, phát tửu phát điên, cùng chủ nhân nhà Tô lão thái công tới đây nói chuyện tốt với nhau, mấy đứa trẻ còn tới đọc bài thơ mà mình tự làm, ba nha đầu xinh đẹp diễm nhi cũng cao hứng, các nàng được sắp xếp ngồi trên ghế nha hoàn cách đó không xa., Cười đến chạy lui, ríu rít nói chuyện với Tô Đàn Nhi. Báo cáo gì đó, ngẫu nhiên cũng nói với Ninh Nghị, nói: "Cô gia các nàng đang kể chuyện cho ngươi nghe đấy...", Ninh Nghị chẳng qua là theo hứng thú kể mấy câu chuyện trong lớp, cũng đã lan truyền trong đám tiểu bối, tựa hồ còn có xu thế truyền tới tên sai vặt nào đó.
Chậc, thời đại thiếu giải trí cứ như vậy...
Bữa tối bắt đầu sớm, kỳ thật buổi tối không lâu sau đã dần dần tiến vào kết thúc, nhưng đương nhiên, Trung Thu Tiết, mọi người cùng nhau giữ lại tiết mục thưởng nguyệt, lão thái công nói với Tô Bá Dong vài lời với mọi người sau đó lão thái công trở về tiểu viện của mình., Một đám người Tô gia đều đi qua, tán gẫu tán gẫu gì đó, trên cơ bản đều phải nói chuyện với Tô Thái Công mới được, một ít tiểu bối tuổi trẻ cho dù muốn đi, cũng phải có quy trình này. Mà ba huynh đệ Tô Bá Dong cầm đầu, phụ trách hạ nhân quản lý việc quản lý làm chủ, thật ra hồng bao đã phát tài, chủ yếu tận lực nói những lời tri kỷ.
Năm nay lão thái công đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn. Ninh Nghị và Tô đàn Nhi đang ăn cơm cũng chào hỏi hắn. Lúc này lại qua, lão thái công nói mấy câu "Các ngươi sau này phải giúp đỡ lẫn nhau" gì đó. Sau đó lão thúc giục Ninh Nghị yêu thích trở về nghỉ ngơi. Mặc dù lúc này vẻ mặt Ninh Nghị thoạt nhìn như bình thường, chẳng qua là cổ họng hơi có chút cát.
Nếu như là ở hiện đại, hai mươi tuổi, thân thể ăn thuốc hay không đều có thể cảm thấy hứng thú, không chút áp lực. Hôm nay ngược lại là một lão nhân gia tuổi bảy mươi căn dặn mình chiếu cố thân thể, trong lòng Ninh Nghị bất đắc dĩ. Nhưng mọi chuyện đã như vậy rồi., Vậy cũng không còn cách nào khác, mấy tháng trước cường độ rèn luyện không lớn, vẻn vẹn chỉ xuất phát từ tập thể hình, bởi vậy thể trạng đối với thư sinh này không có tác dụng triệt để. Kế tiếp nên tăng cường độ rèn luyện của hệ thống lên trên kế hoạch mới được.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Một đường trở lại tiểu lâu, Tô Đàn Nhi đi theo Ninh Nghị cũng tiến vào gian phòng bên này của hắn, trầm mặc một lát dặn dò Ninh Nghị đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, sau đó hơi có chút khó khăn ám chỉ chuyện tối nay mình vẫn phải đi ra ngoài, bởi vì mấy ngày trước đã nói với hắn rồi, phải tham gia Thi hội ở Lao Viên.
Bất kể Ninh Nghị có bị bệnh hay không, Thi khúc Lam Viên cũng nhất định sẽ đến Tô Đàn Nhi, bởi đối với nàng mà nói, mục đích chủ yếu nhất vẫn là cùng một số người có quan hệ, bàn chuyện làm ăn. Ở phương diện xác định tính tình này, mặc dù Ninh Nghị không vui, thậm chí là ồn ào náo nhiệt, chỉ sợ cũng không có gì khác nhau. Chỉ là thân phận là thê tử, tại thời điểm phu quân yêu thích nói ra loại chuyện này cũng có chút kỳ quái.
Nhưng Ninh Nghị lại hiểu được việc này, trong lòng của y chỉ cảm thấy có chút thú vị với chuyện này. Tiểu thê tử của mình một mặt nhất định sẽ không từ bỏ những mối làm ăn kia của Tô gia, mặt khác hi vọng có thể tận lực chiếu cố cho cuộc hôn nhân này. Cho dù trước mắt đây căn bản vẫn là hôn nhân có tiếng là vô thực, hơn nữa nàng còn chiếm địa vị chủ đạo. Nữ nhân cổ đại a, đây thật sự là cố gắng khiến y cảm thấy đáng yêu.
Thoáng thưởng thức một phen Tô Đàn Nhi cố gắng cân nhắc biểu tình không muốn cho hắn suy nghĩ nhiều, Ninh Nghị cười để nàng đi sớm về sớm. Đợi đến khi Tô Đàn Nhi chuẩn bị rời đi, dặn dò Kính Nhi chiếu cố hắn thật tốt, hắn mới nhớ ra: "À, không cần, để Tiểu Đình cùng đi chơi đi, ta không có việc gì nhiều lắm, cùng lắm là xem sách là ngủ."
Sáu thuyền nhao nhao biểu diễn trên thuyền lam viên đông đảo, trên đường đi còn có thể thưởng thức toàn bộ đèn chợ đêm của Tần Hoài Hà, đối với bất luận kẻ nào lúc này mà nói, đều là một bữa thịnh yến hưởng thụ. Mấy ngày trước Tiểu Kiệt ở trước mặt hắn cao hứng bừng bừng nói, Thi hội này chơi vui lắm sao., Bởi vì trước kia Tô Đàn Nhi đều dẫn theo ba người bọn họ đi cùng. Ninh Nghị cảm giác rất tốt đối với Kính Nhi, không muốn bởi vì mình mà quấy rầy hứng thú của tiểu nha đầu. Nhưng Tô Đàn Nhi còn chưa nói chuyện, Kính Nhi đã cười lắc đầu: "Ta không đi đâu, ở nhà cùng cô gia đọc sách."
Nói về cảm tình, Tô Đàn Nhi coi ba nha hoàn như muội muội, tuyệt đối thâm sâu hơn so với Ninh Nghị hiện tại. Nhưng bất kể thế nào nha hoàn cũng là hạ nhân, trước mắt Tiểu Kiệt hiểu chuyện, nàng không cần nói nhiều. Ninh Nghị hao phí mấy câu miệng lưỡi, xác định không có biện pháp thuyết phục Tiểu Đình mới thôi.
Hai người nhìn theo ba người đi xa trên hành lang tầng hai. Từ nơi này nhìn ra, mảnh trạch viện Tô gia này ở xa xa trong tầm mắt trải rộng ra, một mực kéo dài đến đường phố xa xa. Toàn bộ Giang Ninh thành một mảnh lân phiến san sát nối tiếp nhau, cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng. Lúc này nếu có thể tìm được chỗ cao nhìn lại, màn đêm huy hoàng thời cổ đại này tất nhiên sẽ có một phen phong vị khác, chỉ có thể hôm nay cũng không cách nào thưởng thức được.
"Cô gia, chúng ta vào thôi." Tiểu Kiệt cười nói: "Ngươi cũng kể cho Tiểu Kiệt nghe một câu chuyện có được không?"
"Lấy ghế ra kể chuyện ở đây nha..."
"Vậy ta không nghe." Tiểu Kiệt bĩu môi, sau đó lại khó xử lựa chọn: "Chỗ này gió lớn rồi, đi vào thôi..."
"Không có chuyện gì không có việc gì, ngươi xem đi, cũng không có gió, hơn nữa ta mặc nhiều như vậy... bằng không thì lại khoác mũ rồi... Từ nơi này nhìn xem cũng rất thú vị a, cứ như vậy đi, cái ghế được chuyển ra, kể cho ngươi một chút... Tây Du Ký...Hay là Tây Sương ghi lại cố sự cũng được."
Hắn đã nói như vậy, Kính Nhi cũng đành phải từ bỏ lập trường, hai người dọn ghế ngồi xuống sân nhỏ này. Lúc này trong sân đã không còn náo nhiệt như lúc trước, thỉnh thoảng có thể thấy được những người chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng la hét từ xa xa truyền đến. Tuy Trung Thu Dạ nói là ngày lễ bồi tiếp người nhà, nhưng trên thực tế các loại xã hội xã giao vẫn còn rất nhiều loại hưởng ứng., Ví dụ như Tô Đàn Nhi bình thường muốn đi dự hội không ít, đèn hội, tửu hội, Thi hội, đủ loại thứ, nhà bình thường cũng chưa chắc đều phải ở nhà, ra ngoài dạo chợ xem Vũ Long Vũ Sư đoán đèn mới có vẻ náo nhiệt.
Mà lúc này ở các nơi thành thị, từng tiết mục chủ yếu cũng đã bắt đầu, có bài thơ đã được viết ra ngoài đầu tiên, sau đó cũng sẽ có thanh lâu cố định nói những bài thơ này ra, về phần thi hội lớn nhất, người vẫn còn đang lục tục chạy đến., Lúc Tô Đàn Nhi đi ra ngoài, cửa ra vào Chỉ Thủy Thi hội của Phan phủ cũng có đủ loại người tụ tập, ngày thường Tần lão cùng đám người Ninh Nghị đánh cờ ở bờ sông hôm nay cũng mặc vào quần áo tương đối chính thức. Khi tiểu thiếp cùng tiểu Vân Nương xuống xe ngựa, sau đó liền có một đám người dẫn theo một đám tùy tùng chạy tới nghênh đón: "Tần Công giá lâm, trên dưới Phan phủ tự do sinh huy..."
Người này chính là Phan Quang Ngạn gia chủ hiện tại của Phan gia, đồng thời cũng là đại huynh của Lễ Bộ Thị Lang kiêm Hàn Lâm Học Sĩ, Phan Minh Thần, tài học cũng là bất phàm, am hiểu nhất là hội họa, nhất là Tiên Hạc Đồ, người bình thường đều gọi một tiếng Hạc Ông., Mặc dù như thế, đối với Tần lão, hắn vẫn có chút tôn kính. Hai người tuổi tác xấp xỉ, Tần lão vội vàng cười hoàn lễ: "Không dám nhận, Hạc Ông ngươi nếu vẫn đa lễ như vậy, lần sau ta cũng không dám đến..."
"Ha ha, Tần công vẫn hài hước như vậy... Đúng rồi, Minh công cũng đã đến..." Hai người hàn huyên một phen, đi vào bên trong.
Không lâu sau, Chỉ Thủy Thi Hội bắt đầu, sáu chiếc thuyền hoa của Tần Hoài Hà vốn đang đứng cạnh bờ sông náo nhiệt nhất, cũng chậm rãi lái xe khỏi bờ, bài thơ đầu tiên từ các nơi trên tụ hội truyền ra, ở các nơi thành thị truyền ra, đèn đuốc khắp thành cùng bài ca hàng rào, khí tức phong nhã càng thêm nồng hậu, thành này náo nhiệt nhất Trung Thu Dạ, mới chính thức bắt đầu tiến vào cao trào.
Bầu không khí hỗn loạn. Bài học hoành tráng của các thư hữu đẹp đẽ, mới nhất, nhanh nhất, ngay cả tác phẩm cũng đều được sáng tạo ra!